Quyển 1 - Chương 13: Quay lại xã hội loài người

Thiếu niên này gã rất quen thuộc, An Ẩm Hồ hai mươi năm trước chính là như vậy, trẻ tuổi, xinh đẹp đến gần như tinh xảo, nhưng không có cảm giác tồn tại quá mạnh, thấy nhiều người liền thích trốn vào góc tường khe cửa.
Thế nhưng đó là hai mươi năm trước _____con người không thể trường sinh bất lão.


Túy Xà chuyển động yết hầu: “Nhóc họ An hả?”
Thật mới mẻ quá đi.


Thiếu niên nghe vậy thì nhướng mày___ ngay đến một động tác nhỏ cũng giống người trong trí nhớ kia như đúc. Túy Xà mờ mịt rồi, từ khi Mộc Liên không còn, Ẩm Hồ liền biến mất trong tầm mắt của bọn gã, hắn còn nhớ rõ An Ẩm Hồ đôi má hõm sâu kia, lúc ra đi quay lưng về phía bọn gã mà khoát khoát tay, cũng không thèm quay đầu lại, bóng lưng gầy guộc mang theo sự nản lòng thoái chí nói chẳng nên lời…… Đừng có nói là, sau mười năm người này lại càng ngày càng….Chẹp, được rồi, tươi non ra nhá.


“Thế nhóc là……” Túy Xà suy đoán tuổi của thiếu niên trước mắt một chút,“Con trai hay là em trai của Ẩm Hồ?”
Thiếu niên không kìm được nở nụ cười, chỉ chỉ vào lũ đàn em sau lưng Túy Xà: “Để bọn họ ở đây, đừng cho họ quấy rầy, tôi có chuyện muốn nói với ông đây.”


Từ đầu đến chân đều mang theo thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến như ra lệnh, nếu là ranh con do An Ẩm Hồ dạy ra, không chừng thực sự có được cái kiểu kiêu ngạo càn quấy này.
Túy Xà lộ vẻ hứng thú ra mặt: “Đứng hết ở đây canh, đừng để lũ áo trắng vào quấy rối.” sau đó đi theo y.
====================


Năm phút đồng hồ sau_____
“Nhóc lặp lại lần nữa coi ?!!”


available on google playdownload on app store


“Tôi thừa biết là ông không tin.” An Tiệp ngồi trên bệ cửa sổ phòng bệnh, một chân thả xuống khua qua khua lại, nghĩ bụng đời này có thể thấy cái đồ huênh hoang Túy Xà này sợ hãi tím mặt cũng coi như đáng giá,“Đừng nói ông không tin, chính tôi tự tát mình hai cái rõ đau trước rồi _____đáng tiếc không có tỉnh.”


Túy Xà trừng lớn con mắt phải duy nhất của mình, nhìn thiếu niên trước mắt từ trên xuống dưới____Giống, thực sự quá giống, nếu nói đây là An Ẩm Hồ hai mươi năm trước thì gã tuyệt đối không chớp mắt mà đồng ý ngay, anh em của mình, giao tình có thể phó thác cả sinh mệnh, làm sao có thể nhận lầm,  thế nhưng…


“Nếu ta nhớ không lầm, An Ẩm Hồ phải là lão già nhơ nhỡ rồi chứ nhỉ?”
“Xéo ra kia, ông mới già nhơ nhỡ ấy!” An Tiệp mở mồm đốp lại, sau đó nở nụ cười, giơ tay trái lên, xoay cổ tay để mặt trong đối diện với Túy Xà,“Còn nhớ cái này không?”


Túy Xà thay đổi sắc mặt tóm chặt lấy tay y, con mắt càng trừng càng lớn, giống như muốn trừng thủng cả cổ tay An Tiệp: “Cái này…… Cái thủ cung sa này sao lại vẫn còn?!”


Túy Xà nhớ tới các hồi còn trẻ các anh em đều lấy cái nốt ruồi kia ra mà trêu chọc y, nói là giống y như thủ cung sa mà các cô gái trong tiểu thuyết võ hiệp điểm lên người mình vậy, Ẩm Hồ tên này bình thường đều ung dung thản nhiên thờ ơ  cực kì, thế mà mỗi lúc nhắc tới truyện này thì đều nổi điên lên, mới đầu còn sống ch.ết muốn đi bệnh viện tẩy đi, về sau cô người yêu phải can ngăn mãi, nói là người có nốt ruồi son thì chung thủy si tình, tình cảm có thể thật dài thật lâu.


Sau đó……
“Cô ấy mất rồi thì không còn ai muốn nhìn nữa, tôi nghĩ thật dài thật lâu chó má gì đó đều là nói nhảm, liền tự mình động đao xẻo đi.” An Tiệp nhẹ nhàng nói,“Cơ mà đó là chuyện của mười năm trước.”


Túy Xà hít một hơi thật sâu, buông cổ tay An Tiệp, kéo ghế ngồi một bên: “Chú bị người ngoài hành tinh tập kích thật đất à? Hay là…Thằng em Ẩm Hồ của ta, nói thật xem, hay chú chính là người ngoài hành tinh thế?”


An Tiệp nghiêm mặt: “Tôi không nên lừa mấy người lâu như vậy…… Kỳ thực, tôi là siêu Xayda ( )……”
Túy Xà quơ cái gối trên giường bệnh, đập qua.


“Khụ khụ, đùa thôi mà đùa thôi mà, ông anh mà biến thành như vậy cũng có áp lực tâm lý rất lớn đúng không?” Tựa hồ đã rất nhiều năm chưa hề buông lỏng như thế, An Tiệp dứt khoát lôi cái gối qua kê sau lưng mình, hai cái chân đều co lại trên bệ cửa sổ,“Ít ngày trước tôi đột nhiên muốn chiêm ngưỡng Thiên Kính Thành trong đại sa mạc……”


20 phút sau, An Tiệp lời nhiều ý ít tường thuật lại truyền kì cố sự trong đại sa mạc, miệng đắng lưỡi khô tự rót một chén nước. Túy Xà há mồm ngốc mặt nhìn y, lúc lâu sau, đột nhiên giơ tay giáng cho mình một cái tát.
An Tiệp lãnh tĩnh hỏi: “Đau không?”


“Đau.” Túy Xà cái con người này, thời điểm không âm mưu suy tính thì khá là thành thật,“Chú bị cái nước trong hạt ngọn xanh đó xào qua, xào co mất luôn gần hai mươi năm ?”
“Ờ.”
“Sau đó không thấy chuỗi ngọc quỷ quái kia đâu nữa, chú bị quẳng vào trong trấn?”
“Ờ.”


“Chú bảo trong quỷ thành có tiếng phụ nữ ca hát, còn có lời tiên đoán bằng máu?”
“Ờ.”


“Lão cái mịa gì Thẩm rùa già kia nói một đống trường sinh bất lão nguyền rủa không ra mô tê…. chú nghĩ là nhảm nhí, kết quả sau này tự mình chứng thực mấy thứ kia cũng không phải là vớ vẩn, hoặc là…… có một phần hoàn toàn không vớ vẩn?”
“Ờ.”


“Ờ cái rắm mẹ mi chứ ờ!” Túy Xà lại chửi người,“An Ẩm Hồ, đầu mi là để cho voi châu Phi ngồi lên đấy à? Ăn no rỗi việc đang yên đang lành mi chạy vào đại sa mạc làm cái mịa gì? Chạy thì cứ chạy đi, mắc gì đi theo một lũ mọt sách đọc nhiều sách đến đặc cả não chui vào ổ yêu quái hả?!”


“Tôi đây dân nhà quê chưa thấy người ta quật mồ đào mả bao giờ, hiếu kì thì đã làm sao?” Ánh mắt của An Tiệp đặc biệt tội nghiệp đáng thương.


“Hiếu kì cái đầu mẹ mi!” Túy Xà đứng lên đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, sau đó đứng lại,“Trường sinh bất lão, thứ này bắt đầu từ thời Tần Hoàng Hán Vũ đã lừa không biết bao nhiều gái ngu trai dốt mù quáng lăn lộn, tình trạng hiện tại của chú……”


“Chỉ rút mất tí tuổi thôi, tôi vẫn còn là con người bình thường, bác sĩ nói trao đổi chất cũng bình thường nốt…… Phỏng chừng tám mươi năm sau cũng chỉ là một hũ tro cốt bình thường thôi.”
Túy Xà lo lắng: “Chú xác định?”


An Tiệp nghĩ nghĩ,gật đầu: “Trên cơ bản hiện tại không có tí cảm giác phi nhân loại nào.”
“Thế thì còn dễ nói……” Túy Xà suy nghĩ một lúc rồi lại bực bội gãi đầu “Anh nói chứ, chú định thế nào?”


An Tiệp thở dài, tầm nhìn chuyển sang một bên, ví da của giáo sư Mạc đang mở ra đặt trên giường bệnh của y, những đứa trẻ bên trong cười tươi roi rói, y nhớ tới những lời day dứt không quên ở thời khắc cuối cùng trong tính mạng của người giáo sư già, nhớ tới ánh mắt quyến luyến mà lo lắng của ông ấy, nhớ tới tiếng thở dài khi nhắc tới con trai con gái ngày nào, đột nhiên nói: “Tôi muốn đến Bắc Kinh.”


“Làm gì vậy? Vào Thập Tam Lăng ( ) xem bánh tông ( ) à?”
“Đi ch.ết đi.” An Tiệp nhảy từ bệ cửa sổ xuống, nhặt cái ví của giáo sư già lên cầm trong tay,“Túy Xà, giúp một chút, làm giúp tôi chứng minh thư với hộ khẩu mới đi, tôi muốn đi Bắc Kinh….ờ, thi thử đại học phát.”


Túy Xà sắc mặt cổ quái nhìn đồ trên tay y: “Vì lão già này hả?”
“Tôi nợ người ta một mạng.”
Túy Xà vui mừng: “Giồi ôi, mạng mà chú thiếu thì nhiều lắm, sao đột nhiên dạo này có lương tâm thế?”


An Tiệp cười cười: “Người lớn tuổi, nghĩ cũng nhiều, coi như tích đức cho kiếp sau đi.” Y vuốt tay,“Bằng không ông anh bảo tôi làm cái gì giờ, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chạy đông chạy tây ngắm phong cảnh khắp thế giới……”


“Cái rắm ấy! Chú mày là chạy đi tìm ch.ết khắp thế giới thì có.”
An Tiệp á khẩu, không biết làm thế nào mà nhìn Túy Xà.


Túy Xà nghĩ nghĩ: “Cũng được, để chú trông trẻ coi ra còn ổn hơn cho chú ba ngày hai bận đi tìm ch.ết___Làm cái hộ khẩu cũng không tính là to tát, đúng rồi, tên trên hộ khẩu để cái gì ?  Không thể gọi là An Ẩm Hồ chứ?”


An Tiệp bật cười: “Sao nhiều năm như thế, lại vẫn không chịu nhớ tên thật của tôi?” Y đưa tay vẽ vào không khí,“Tôi tên là An Tiệp, An trong bình an, Tiệp trong tấn tiệp____”
========================


Thành phố này, đằng sau những tòa cao ốc san sát và con đường Trường An ( ) xe như mắc cửi, là hằng hà sa những câu chuyện xưa, thi thoảng lại trông thấy mấy con hẻm nhỏ chưa quy hoạch, sau lưng từng nếp nhà ẩm ướt chật chội dường như là trang giấy ngả vàng ghi hết những tháng năm triều cũ, bởi vì nặng gánh thời gian mà phai mờ.


Những con đường thẳng tắp luôn luôn là chính nam chính bắc, chính đông chính tây. Cả nước không có người nơi nào có được cảm giác phương hướng mạnh mẽ như người Bắc Kinh ______ đông tây nam bắc phân rõ từng li từng tí, vô tư thẳng thắn không nói nên lời, cũng là một phần vương khí và chính khí từ triều đại đầu tiên kiến lập kinh đô ở nơi đây đã ăn vào trong cốt tủy, trải qua mấy lần thay phiên phế lập sơn son phủ bụi, tạo nên sắc điệu bất luận thế nào cũng không thay đổi của thành phố này.


Khi An Tiệp đến Bắc Kinh, trời đã vào thu.
Năm nay lập thu muộn, nắng cuối thu chẳng hề nể mặt người ta, đi ở ven đường mà không cảm giác được lấy nửa phần mát mẻ, sắc trời mờ mịt mơ hồ.


An Tiệp dựa vào cạnh cửa ____Y vừa mới thuê phòng ở, còn chưa kịp thu dọn gì, vốn định sang nhà đối diện mượn ít đồ, lại vừa lúc trông thấy hai người đàn ông mặc Âu phục bấm chuông bên ấy.


Nửa ngày, cửa mới mở ra từ bên trong, một cô bé mười lăm mười sáu tuổi cẩn thận nhìn hai người xa lạ qua cửa chống trộm, cô bé này còn chưa dậy thì xong, hơi hơi gầy, khuôn mặt nho nhỏ cực kì thanh tú, một đôi mắt như hai hạt đậu đen mở to, nhăn mày, nó hỏi: “Các chú tìm ai?”


“Xin hỏi, đây là nhà giáo sư Mạc phải không?”
Cô bé chần chừ một lát: “Ba cháu không có nhà.”
Người tới trở nên trầm mặc: “Cháu là con gái của giáo sư Mạc hả?”
Cô bé gật đầu: “Dạ phải, cháu là Mạc Du.”


Hai người đàn ông liếc nhau một cái: “Có thể vào trong nói chuyện không ? Chuyện có liên quan đến ba cháu.”


Mạc Du sửng sốt một chút, có chút khó xử: “Không tiện lắm…chỉ có một mình cháu ở nhà thôi.” Nó quay đầu lại nhìn thoáng một cái, nhếch miệng, đôi mắt to nhìn hai người đàn ông lạ, giống như có chút áy náy, lại dường như có chút phòng bị, nó khiến cho người ta liên tưởng đến mấy con động vật nhỏ, chỉ nhìn một cái như vậy là khiến cho bao nhiêu cáu bẳn của bạn đều tiêu tan cả.


Cô con gái út Mạc Du của giáo sư Mạc…… đã lớn như vậy rồi. An Tiệp yên lặng đóng cửa nhà mình lại, sau khi đội khảo cổ vào trong sa mạc đã không còn tin tức, những người này đại khái là vội tới để làm công tác chuẩn bị cho mấy đứa nhỏ nhà họ Mạc, y đột nhiên không muốn biết biểu cảm trên mặt cô bé kia sẽ là thế nào.


Nếu như nó vô cùng bi thương, y sẽ nhớ tới hình ảnh cuối cùng của giáo sư già, lương tâm sẽ bất an, nếu như nó đối đãi lạnh lùng, y lại cảm thấy cuộc đời thật là đáng buồn.
—————–
Chú giải:



                                      








Truyện liên quan