Quyển 8 - Chương 82: Gần kề
Vì thế, An Tiệp càng khó thở.
Mạc Thông cúi đầu, khóe miệng vểnh lên như đang muốn cười, hắn vất vả kìm lại, hốc mắt ướt đỏ trông như sắp khóc. Hắn ngốc nghếch cầm chiếc vòng mộc mạc vừa xấu vừa rách xuyên mảnh nắp lon còn vương vết máu giơ lên trước mắt, cảm thấy đầu lưỡi của mình thắt thành cái nơ con bướm: “Anh anh anh vẫn luôn… Tôi tôi tôi cho rằng… Anh… Anh…”
Đến tận lúc An Tiệp hồi lại từ sau cơn đau bất ngờ, Mạc Thông vẫn còn anh anh tôi tôi không yên. Lúc này có ném quyển từ điển Hán ngữ đến trước mặt cho tham khảo thì có lẽ tên đàn ông thiếu thần kinh tư duy này cũng chẳng sắp xếp được một câu tiếng Trung tử tế đâu mà.
An Tiệp sắc mặt xấu hoắc cướp vòng về, hai người nhìn nhau không nói trong không gian tối tăm nhỏ hẹp. Cảnh tượng sến súa này có tác dụng gây cười khá cao trong tình huống bi đát hiện tại.
Hai tên đàn ông bình thường cầm súng như cầm đũa đột nhiên thấy chân tay thừa thãi. Qua biết bao nhiêu sóng gió, luôn có một người tồn tại, khiến cho khi ngươi đối mặt với y thì nội tiết tố mất hết cân đối, bao nhiêu kích thích tố nên có hay không nên có đều ùn ùn trào lên, tùy ý sửa chữa hết những điểm trọng yếu, cuối cùng cả hệ thống sụp đổ ầm ầm.
Hồi lâu sau, An Tiệp mới ôn hoà nói một câu: “Thứ này dùng để đỡ đạn cũng không tồi…” Y còn chưa nói xong, biểu cảm trên mặt cũng chưa kịp điều chỉnh đến mức lạnh lùng thờ ơ nhất thì đã bị Mạc Thông ôm lấy. Sau đó những nụ hôn mềm nhẹ của hắn rơi xuống đôi môi, gò má, mi tâm, vầng trán… Người tuổi trẻ vô cùng cẩn thận quấn lấy ngón tay y, mười ngón đan xen.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp dường như có thể tạm thời xua đi đau đớn. Một tay Mạc Thông kéo y dậy, tay kia đỡ sau lưng y như thể có gần gũi bao nhiêu cũng không đủ. Hắn nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi y, mở ra lớp phòng ngự và chống cự cuối cùng.
Lý trí đến mức nào cũng có thể phá vỡ, chỉ cần đủ thâm tình, đủ chân thành, đủ kiên nhẫn, đủ… An Tiệp dần dần thả lỏng, khép hờ mắt lại, bàn tay chống trên mặt đất chậm rãi nâng lên vuốt ve khuôn mặt Mạc Thông. Tiếng thở dài khó lòng nghe thấy bị đối phương chặn lại trong cổ họng.
Chuyện đời xoay chuyển, thương hải tang điền, luôn luôn có một thứ đáng giá để người ta trong giây lát buông xuống phòng bị, buông xuống nỗi lòng, buông xuống hết thảy phiền muộn, buông cả thế gian mà phóng túng tình cảm của mình. Trái tim cơ hồ cận kề bên trái tim, gắn bó chẳng rời xa.
Thật lâu sau hai người mới tách ra, Mạc Thông nhỏ giọng lặp đi lặp lại: “Xin lỗi, xin lỗi…”
An Tiệp rũ mắt, trầm mặc một hồi, đột nhiên lại nhẹ nhàng mà đẩy hắn ra: “Không cần nói xin lỗi, cậu không nợ tôi gì cả.”
“An Tiệp…”
An Tiệp hít vào một hơi thật sâu rồi phá lên cười, lắc đầu: “Duy trì trạng thái và tâm tình lúc cậu cầm súng ngắm chĩa vào tôi ấy, đó mới là thứ mà tôi đáng được.” Y xua tay cắt đứt câu giải thích vội vàng của hắn, “Tốt nhất là trên người cậu có đèn pin, không có thì theo sát tôi. Chuẩn bị súng cho tốt, nơi này hẳn là có lối ra đấy.”
Y cẩn thận đánh giá tình thế xung quanh, bình tĩnh nói: “Nếu như tôi nhớ không lầm, hoặc là vỏ quả đất không rung ác quá thì có lẽ tôi hơi hơi xác định được vị trí này rồi. Nơi này thông hai đầu, một đầu hình như… đi vào lòng đất, rất có thể phía dưới chính thành cổ mà chúng ta muốn tìm. Chỗ những người khác thì tôi không chắc lắm, chẳng qua nếu cách lũ quái vật quá gần, lại xui xẻo rụng vào chỗ nào rộng rãi một chút thì…” Y nhún nhún vai, không nói tiếp.
Mạc Thông nắm tay An Tiệp chưa buông, chỉ thấy bàn tay y lạnh buốt như thấm từ trong tâm ra đến bên ngoài. Hắn nhớ No.15 nói “Y có việc gạt mi”, liền nhíu mày: “Nếu anh không hận tôi, vậy tại sao…”
An Tiệp nhướn mày cười như không chút để ý: “Thì cứ coi như tôi hận cậu đi.” Y gõ gõ từng khối đất cát, phần đất mỏng lập tức sụp xuống, con đường phía trước rộng hơn một chút, xuyên thẳng xuống đất, tối om tối mù, giống như một con quái vật mở to cái mồm rộng đang chờ con mồi chui vào để cắn nuốt.
Cho dù An Tiệp có nhìn được trong đêm thì cũng không thấy rõ ràng cho lắm: “Có đèn pin không? Điện thoại cũng được.”
Mạc Thông lấy đèn pin nhỏ trong ngực đưa cho y, nhếch nhếch miệng, ngữ điệu cố sức thả chậm: “Công bằng một chút đi, ít nhất cũng phải cho tôi biết lý do vì sao anh tránh tôi chứ, An Tiệp, anh đừng một mình gánh lấy mọi chuyện nữa mà, anh như vậy…”
“Lý do à,” An Tiệp dài giọng lặp lại, cố mở to mắt đánh giá cửa động một cách tỉ mỉ. Y có chút khó xác định, hình như cái hố đen này không nối thẳng đến cùng mà ở giữa còn có một lối rẽ. Cuối cùng y phun ra một câu, “Cái này phải xem nhân phẩm.”
“An Tiệp!”
“Lý do, có rồi.” An Tiệp quay đầu, ánh nhìn và biểu cảm đều rất là bình thản, bình thản đến mức làm cho người ta cảm thấy bất lực. Đồ khốn kiếp này luôn luôn có thể nhanh chóng đeo lên cái mặt nạ ch.ết tiệt của y, thủy hỏa bất xâm, “Lý do là, nếu như tôi lên giường với người cầm súng ngắm đứng nóc nhà ngắm bắn mình thì sẽ có chướng ngại tâm lý. Đầy đủ chưa? Có chấp nhận được không?”
Y tháo hết mấy thứ linh tinh trên người ném vào ngực Mạc Thông, ngón tay đặt trên cò súng: “Tôi định quăng cậu lần nữa đây này.”
Mạc Thông giữ chặt y mà rít ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Đừng có mơ!”
An Tiệp thở dài như đang chắt chiu từng tí kiên nhẫn để đối phó với một thằng nhóc không nói lý: “Cậu có phương án B không? Không có thì buông tay, đừng có lãng phí thời gian nữa.”
“Tôi không phải con nít ranh vừa cởi yếm,” Mạc Thông thấp giọng nói xong thì cứng rắn kéo An Tiệp về đến mấy mét, giấu kín y ra sau lưng, “Kiểu gì cũng đáng tin cậy hơn tên trai già cả người toàn máu như vừa bước ra khỏi lò mổ gia công nhà anh nhiều.”
Hắn vừa nói dứt lời thì cả người đã trượt vào con đường đi xuống với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. An Tiệp vươn tay ra mà ngay cả góc áo của hắn cũng không nắm được, chỉ có thể hung tợn mắng một tiếng mà trượt xuống theo: “Thằng quỷ con cầm đèn chạy trước ô tô, cởi yếm sớm quá thành ra thành ra trí lực méo mó à?”
Đường xuống càng ngày càng rộng, Mạc Thông gập chân chuẩn bị sẵn sàng, sau khi quanh co một hồi thì đã sắp thấy cửa ra, hắn cho tay vào túi quần rút bật lửa, ở thời điểm cuộn mình lăn ra ngoài thì ném mạnh nó về phía trước tạo ra một vụ nổ phạm vi nhỏ, ngay sau đó có tiếng kêu thảm thiết bén nhọn vang lên trong bóng tối.
Thứ gì đó lóe lên trước mắt Mạc Thông, hắn nhanh chóng hạ thấp người lăn ra ngoài từ giữa cặp chân như đao sắc của quái vật, sau đó nhanh chóng móc súng, bắn phá, động tác vô cùng lưu loát. Con quái vật bị bắn thủng bụng, lung lay lảo đảo một chốc rồi đổ ầm xuống đất, ngọn lửa từ cái bật lửa càng ngày càng lớn mau chóng bao vây toàn bộ thân thể nó. Mạc Thông nhẹ nhàng thở phào một hơi.
An Tiệp đáp đất gọn gàng ngay lúc tiếng súng nổ vang, đôi mày gắt gao nhíu chặt quan sát tình hình xung quanh đó. Mạc Thông cách đó không xa làm mặt quỷ với y, ra chiều đắc ý.
Nơi này đúng là rất rộng rãi, may mắn là dường như chỉ có mỗi con quái vật xui xẻo kia thôi. Ánh lửa chiếu sáng cả một khoảng không gian lớn, An Tiệp tóm cổ áo Mạc Thông gằn giọng: “Bên này.”
Mạc Thông len lén nở một nụ cười, vươn tay ôm eo An Tiệp.
Đột nhiên tiếng súng mãnh liệt truyền tới, cả hai đứng sững lại, liếc nhìn nhau, sau đó áp sát vách tường chạy tới nơi súng nổ. Đồng thời tiếng bước chân hơi lộn xộn như hoảng hốt chạy bừa cũng nhanh chóng hướng về phía hai người, một bóng đen xông ra khỏi lối rẽ, Mạc Thông giương súng chỉ thẳng vào người nọ.
“Từ từ… từ… khụ… là tôi…” An Tiệp rọi đèn pin vào mặt đối phương, Túy Xà thở hồng hộc dựa lưng lên vách tường, trên tay còn lôi theo một người đã mất ý thức, cái đầu rủ xuống mái tóc vàng chói lọi, là No.15.
An Tiệp thở dốc một hơi, cất súng: “Thế nào thế này?”
“Chả biết chỗ này là chỗ quái nào, lại còn động đất gián đoạn, mẹ kiếp.” Túy Xà ném quách No.15 xuống đất, vẫn còn thở không ra hơi, “Quá hãi, cái đầu người ch.ết kia tí nữa thì dán vào mặt ông, hô… Thằng ranh này nhìn chả có mấy lạng thịt mà nặng khiếp lên được.”
An Tiệp lắc đầu: “Những người khác đâu?”
“Giời biết.” Túy Xà lau mồ hôi trên trán, “Làm sao bây giờ, dưới này như cái mê cung ấy.”
“Nản luôn, giờ mấy người chỉ có thể đi theo trực giác của tôi thôi.” An Tiệp day day thái dương.
Túy Xà bật cười, lắc đầu: “Nói thật chứ, Ẩm Hồ, đời này mà chú có cái thứ ấy thì đã chẳng xui xẻo đến mức đó rồi?” Gã thở dài, cúi người khiêng No.15 lên như khiêng bao tải, “Đi thôi bác sĩ thú y chân đất, bọn này theo chú, cứ coi ngựa ch.ết như ngựa sống mà chữa đê!”
An Tiệp nở nụ cười.
Ba người rưỡi (No.15 trước mắt phải khiêng, chỉ tính là nửa người) sục sạo khắp nơi trong lòng đất như chuột chũi, thi thoảng lại phải dừng một hồi để xác định phương hướng. Trên người An Tiệp còn nửa bình nước, Túy Xà ngoài xách theo No.15 thì còn khoác một cái ba lô, bên trong có đồ tiếp tế, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ để cho người ta nhìn thấy hi vọng, bởi thế mà đại đội trưởng đội vận chuyển Túy Xà chiếm được lời khen ngợi của An tổng tư lệnh.
“Vật tư còn lại ở trại còn đủ cho chúng ta đi mấy vòng sa mạc.” Túy Xà nói, “Chỉ cần chúng ta có thể sống mà lên được trên mặt đất là tìm được thôi.”
“Điều kiện tiên quyết hà khắc quá đấy.” An Tiệp đả kích gã, “Còn sống mà lên mặt đất quả là nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ.”
“Dẫn đường của chú đi, lãng phí nước miếng thế.” Túy Xà hữu khí vô lực thuyết, “Lắm mồm là tật xấu, phải chữa.”
“Lượn.” An Tiệp dứt khoát nói. Chợt y dừng lại trước một giao lộ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua từng con đường một.
“Làm sao vậy?”
An Tiệp chậm rãi nở một nụ cười càng ngày càng rạng rỡ, y đặt một tay lên tường vỗ nhẹ mấy cái: “Mấy người nghĩ sao? Không ngờ kiếp này của tôi còn có lúc gặp may thế này, hôm nay các lộ thần tiên đình công hết cả rồi à?”
“Chú tìm được đường rồi?”
“Con đường lúc nãy chúng ta vừa đi qua,” An Tiệp quay đầu nhìn lại rồi chỉ chỉ mấy cái ngách thông khắp bốn phương trước mặt, “Với cái đám trước mặt này… Tôi vừa nhớ ra, chúng nó vừa hay lại ngược lại với cái bản đồ trước đây tôi thấy.”
Túy Xà mở to hai mắt, khó tin lắc đầu: “Anh nghe bảo ngày xưa chú học hình học không gian cấp ba cực siêu, thậm chí không cần vẽ hình mà một đống tọa độ cứ thế hiện lên trong đầu, có tài, quả nhiên có tài.”