Chương 57
Bạch Thuật Bắc dẫn Lâm Vãn Thu tới phòng ngủ chính. Bầu không khí bên trong tao nhã và ấm áp. Ngọn nến trong phòng phát ra quầng sáng tròn nhấp nhánh, xua tan cảm giác sợ hãi của màn đêm tăm tối.
"Em ngủ đi." Bạch Thuật Bắc đặt giá cắm nến trên bàn trà nhỏ, đứng bên ngoài cách Lâm Vãn Thu mấy bước. Gương mặt anh hòa lẫn với bóng đêm, giọng nói hơi kì lạ.
Lâm Vãn Thu há mồm định nói chuyện, câu nói “Anh định đi đâu” tắc nghẽn nơi cổ họng, cô chỉ sợ nói ra, Bạch Thuật Bắc sẽ hiểu nhầm ý tứ.
Bạch Thuật Bắc đứng mấy giây, chần chờ nói: "Nếu em sợ, nhớ gọi anh."
Biết yếu điểm sợ bóng tối của cô, Bạch Thuật Bắc rất muốn dày mặt tận dụng lợi thế đó để ở cạnh cô. Thế nhưng, tẹo nữa nhỡ anh hóa sói đói, Lâm Vãn Thu chắc chắn sẽ càng căm ghét anh. Nghĩ đến Lâm Vãn Thu mang thai, Bạch Trạm Nam lại hồ đồ, giở chiêu trò bậy bạ vớ vẩn lên người anh. Bạch Thuật Bắc càng nghĩ càng muốn nện cho thằng nhóc láo xược kia một trận nhừ tử.
Lâm Vãn Thu nhìn bóng hình thẳng tắp của anh dưới sàn nhà, cắn nhẹ môi dưới, gật đầu: "Ừ."
Bạch Thuật Bắc xoay người ra ngoài. Vừa khép cửa phòng, trong nháy mắt, mồ hôi rịn đầy từ sau gáy đến thắt lưng. Bình thường tự chủ của anh khá tốt, nhưng hễ động đến Lâm Vãn Thu ——
Người con gái mà anh ngày đêm mong nhớ, có lực ảnh hưởng hay hấp dẫn đều bỏ xa mấy thứ thuốc trợ tình nhảm nhí kia.
Bạch Thuật Bắc đi đến gian phòng sát vách, dội liên tục vài gáo nước lạnh lên người. Trời đông giá rét, nước lạnh ào ào đổ xuống khiến đầu óc anh thanh tỉnh phần nào. Nhưng dục vọng vẫn không thể ngủ yên, anh tức giận, co tay đấm mạnh vào vách tường.
Lúc trước anh tuyệt đối không ngờ, có ngày bản thân lại lâm vào tình cảnh sống dở ch.ết dở như vậy. Thà gồng mình chịu đựng những cơn giá buốt thẩm thấu qua da thịt, chứ không dám chiếm đoạt cô. Trong lòng anh bất đắc dĩ cười khổ, nếu để bọn Bạch Trạm Nam biết chuyện, ắt hẳn sẽ bị cười cho thối đầu.
Anh đứng yên dưới dòng nước lạnh lẽo, đợi đến khi lửa nóng dần nguôi ngoai mới mở cửa đi ra, ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Vãn Thu đang ngồi an tĩnh trên giường chờ đợi.
Cô ngồi giữa quầng sáng tỏa ra từ ánh nền, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, khi cặp mắt rơi vào lồng ngực trần trụi của anh thì bất giác mở tròn xoe.
Trên tóc mái của Bạch Thuật Bắc nhỏ xuống vài giọt nước, có một giọt vô ý chảy vào đáy mắt, khiến tầm mắt anh trở nên mơ hồ, nhất thời không phân biệt được hình ảnh Lâm Vãn Thu ngồi trên giường là thực hay mơ.
Lâm Vãn Thu ngước mắt, nhìn người đàn ông chỉ khoác hờ áo choàng tắm màu trắng, sững sờ mấy giây rồi mới lên tiếng: "Tôi nghe tiếng động, tưởng là ——"
Cô ngượng ngùng giải thích, bối rối rũ mí mắt, hai bên gò má chơm chởm màu đỏ nhạt. Bạch Thuật Bắc ngắm nhìn, cơ thể tự động có phản ứng.
Mẹ kiếp, rốt cuộc cái thằng nhóc kia hạ bao nhiêu thuốc!
Bạch Thuật Bắc buồn bực, gương mặt u ám, lúc nói chuyện, giọng điệu có chút cứng nhắc: "Không có việc gì."
Ý thức được bản thân dần mất khống chế. Vừa nhìn thấy cô, ngay lập tức máu nóng trong người ào ạt chảy về một chỗ. Anh nóng nảy, nghiêng đầu sang chỗ khác, lên tiếng khô rát: "Em về phòng đi."
Lâm Vãn Thu trầm ngâm vài giây, bỗng chốc đứng lên.
Vừa nãy nghe được âm thanh, nghĩ đến lúc anh ta ra khỏi phòng, không có vật gì để chiếu sáng. Cô lo sợ anh ta xảy ra chuyện, không nhịn được phải đến đây tr.a xét. Kết quả, vẫn chỉ là tự mình đa tình.
Lâm Vãn Thu càng nghĩ càng buồn phiền, gấp gáp đi tới cửa.
Vừa dứt lời, Bạch Thuật Bắc liền muốn cắn lưỡi. Nhìn sắc mặt ủ dột của Lâm Vãn Thu, anh biết cái mồm của mình đã gây họa, vội vàng giơ tay kéo cô lại, nhỏ giọng giải thích: "Không phải như em nghĩ đâu, anh. . . . . ."
Anh chưa bao giờ trải qua tình cảnh chật vật như thế này. Nếu là trước kia, anh sẽ không do dự kéo cô lên giường, giải quyết hết thảy là xong. Nhưng bây giờ, anh dần học được hai từ “tôn trọng”, Lâm Vãn Thu để ý điều đó nhất.
Thấy cô bực bội tránh né, đôi mắt Bạch Thuật Bắc tối xuống. Nói nhiều không bằng hành động chứng minh thực tế, anh dứt khoát nắm tay cô, đặt trực tiếp lên thanh sắt nóng rẫy : "Chai rượu đã bị người khác động tay động chân. Anh uống xong, nhìn em, cảm thấy không chịu nổi."
Lòng bàn tay Lâm Vãn Thu tiếp xúc với thanh sắt nóng rẫy đó, chỉ cách nhau lớp áo choàng tắm. Xúc cảm và hình thù của nó thiêu đốt khuôn mặt cô. Những hình ảnh tình ái lúc nãy ùa về trong trí nhớ, cô kinh hãi rút tay, luống cuống mắng: "Biến thái."
Bạch Thuật Bắc cảm thấy vô cùng oan uổng, đây không phải là phản ứng sinh lí bình thường à? Nếu anh bị chuốc thuốc mà không có chút phản ứng, thì ch.ết quách cho rồi. Ngắm nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô, anh quan tâm hỏi: "Có phải em sợ tối, không dám ở một mình?"
Bị nói trúng, Lâm Vãn Thu thẹn thùng, xoay người muốn đi. Tay Bạch Thuật Bắc nhanh chóng vòng qua eo cổ, vùi đầu vào chiếc cổ mảnh dẻ: "Để anh ở bên em được không? Anh bảo đảm không làm điều xằng bậy."
Lâm Vãn Thu giãy giụa mãi vẫn không thoát được, trầm giọng nói: "Tôi, tôi không tin anh."
Vật cứng nóng chống đỡ phía sau lưng cô, thật sự rất đáng sợ. Hơn nữa, lúc trước Bạch Thuật Bắc còn có “tiền sử” cưỡng ép cô.
Bạch Thuật Bắc cũng biết thân biết phận, từ lâu, lòng tin của Lâm Vãn Thu đối với anh đã trượt đến cực âm không đáy, anh thở dài thườn thượt: "Vãn Thu, anh biết bản thân có vô số tật xấu. So với tình yêu của em thì tình cảm của anh, chẳng đáng giá một xu. Nhưng trong lòng anh, em là người quan trọng nhất, vượt lên cả tưởng tượng của anh. Trước mặt em, anh sống một cách buông thả, sống thật với bản chất của mình, chỉ có em mới thật sự thích anh, mới chấp nhận tất cả những thói hư tật xấu đấy." -
Lâm Vãn Thu sững sờ nhìn hình bóng hai người giao chồng dưới mặt sàn, hai tai như thể bị ù đi.
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Thuật Bắc nói yêu cô. Lần thứ nhất nghe anh ta bày tỏ, cô cảm thấy nực cười và trào phúng. Lần thứ hai là hoài nghi. Còn lần này, tuy không nói được cảm xúc trong lòng, nhưng cô vẫn không tin nổi.
Bạch Thuật Bắc ôm cô, đôi tay xoa nhẹ bụng cô. Anh không dám có những hành động suồng sã, mặc dù trong lòng đang ôm cơ thể mềm mại, thơm mát, tỏa ra làn hương dụ hoặc, khiến anh gần như phải vận dụng toàn bộ lí trí để ngăn cản bản thân không mất đi kiểm soát.
"Vãn Thu, chuyện giữa anh và Cố An Ninh đã là quá khứ. Lần trước đi gặp cố ấy, là anh cố ý. Anh muốn xem, em vì anh mà ghen tuông, tức giận. Thế nhưng ——"Lời nói của Bạch Thuật Bắc ẩn chứa chút nghẹn ngào, ấm ức, tựa như đang làm nũng với cô. Giọng nói trầm ấm, dịu dàng vang lên trong đêm tối, như muốn mê hoặc lòng người, "Em không hề có phản ứng."
Lâm Vãn Thu nhớ lại dáng vẻ ngày đó của anh ta, hình như thật sự tức giận.
Bạch Thuật Bắc thấy cô không chống cự, nhân cơ hội tiếp tục giải thích: "Anh hiểu rõ, tính tình của mình không tốt, vừa dễ nóng nảy vừa hay mất kiên nhẫn. Anh hứa sẽ cố gắng sửa đổi. Bà xã, xin em đấy, về nhà với anh được không?"
Lâm Vãn Thu từ từ xoay người, ngước nhìn gương mặt tuấn mỹ. Mi tâm của anh ta lộ vẻ mong đợi, những ngón tay đặt trên bờ vai cô, vô thức tăng thêm sức lực. Cô biết anh ta đang hồi hộp khẩn trương. Cũng biết để nói ra những lời này, quả là một khó khăn, thử thách cho anh ta.
Nghĩ đến việc, một người đàn ông kiêu căng ngạo mạn không ai bì nổi, bây giờ lại thốt ra những lời tâm tình này, tất nhiên cô không thể không có chút cảm xúc. Cô đã từng yêu anh ta suốt nhiều năm, đã từng vì một câu nói, vì một ánh mắt của anh ta mà xúc động khôn nguôi. . . . . .
Cô trầm mặc hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Thuật Bắc, tôi ——"
Những lời kế tiếp đã bị đôi môi anh ta nuốt gọn. Bạch Thuật Bắc hung hăng ngấu nghiến môi cô, ʍút̼ lấy ʍút̼ để chiếc lưỡi nhỏ, bàn tay ép chặt tấm lưng thon vào vòm ngực rộng.
Lâm Vãn Thu giơ tay chống trên lồng ngực anh ta, ậm ờ cự tuyệt, lại chịu thua bởi thể lực chênh lệch giữa hai người.
Bạch Thuật Bắc như thể muốn hút cạn không khí trong ngực cô. Đầu lưỡi của anh tùy ý vẫy vùng, bơi lượn khắp khoang miệng cô. Anh không dám buông cô ra, không có dũng khí nghe những lời kế tiếp.
Anh biết bản thân tệ hại đến độ nào. Còn lâu anh mới bù đắp được những tổn thương đã gây ra cho cô. Nhưng anh sợ nghe câu nói cự tuyệt của cô. Hóa ra, bản thân anh chỉ là một kẻ yếu đuối, luôn ẩn mình trốn tránh, không dám đối mặt với hiện thực phũ phàng.
Hơi thở của cô phảng phất quanh hai cánh mũi của anh, cơ thể hoàn toàn xụi lơ trong lòng anh. Bạch Thuật Bắc lo cho sức khỏe của cô, ngại hôn lâu, đành luyến tiếc rời khỏi đôi môi đỏ hồng.
Anh tham lam nhìn cô, lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai làn môi đỏ mọng: "Không biết bao giờ mới có cơ hội được hôn em nữa."
Lâm Vãn Thu đã chuẩn bị một tràng câu mắng nhiếc, cuối cùng đành áp chế xuống, bởi vì vẻ khổ sở trên gương mặt anh ta. Loạn hết rồi! Vốn dĩ cô mới là người bị hại, mà nay tình thế đảo ngược, lúc nào anh ta cũng ra vẻ bản thân oan ức, vô tội lắm.
Ánh mắt Lâm Vãn Thu phức tạp nhìn anh ta, yên lặng kéo bàn tay bên hông mình xuống: "Tôi...tôi mệt mỏi."
Ánh mắt Bạch Thuật Bắc đo đỏ, làn da nóng đến dọa người. Bầu không khí hiện tại cộng với tác dụng của loại thuốc kia, khiến Lâm Vãn Thu e dè, chỉ sợ thêm một bước đi sai, cả đời chôn vùi dướivực thẳm tối tăm.
Bạch Thuật Bắc không ép buộc cô nữa. Lâm Vãn Thu nằm trên giường. Ngoài cửa sổ, tiếng gió nhỏ dần, khí trời vẫn rét lạnh. Cô mơ màng suy nghĩ, có phải tuyết sắp rơi?
Bỗng dưng, nhớ tới cảnh tượng của mùa đông năm ấy, lần đầu cô gặp anh ta.
Cô rụt đầu trong chăn, hốc mắt cay xè. Ban đầu cùng với anh ta, cô luôn mơ mộng hão huyền, vì thế chịu một bài học nhớ đời, bèn lủi thủi tránh xa. Kết cục của cuộc hôn nhân này, là kết quả của việc cô chơi đùa với lửa. Cô không hề oán hận ai hết, tự làm tự chịu. Cô bắt đầu tập thói quen lạnh nhạt, thờ ơ với mọi thứ. Thực ra là đang tự nhốt mình vào thế giới riêng, để tránh những thương tổn do anh ta mang đến.
Người đàn ông như Bạch Thuật Bắc, không thể cho cô cảm giác an toàn. Trải qua tình yêu với anh ta, trái tim cô chẳng còn nguyên vẹn. Nếu dại dột yêu thêm lần nữa, chỉ sợ thân xác cũng không còn.
Dũng khí ngày xưa đã hoàn toàn tan biến.
Trước kia lớn mật theo đuổi tình yêu, chẳng qua tự cho là đúng, bây giờ thì cho xin đi, cô sợ lắm rồi.
Bạch Thuật Bắc lo lắng cô sợ tối, bèn đi tìm cái chăn trải dưới đất để nằm. Anh lặng thinh không nói chuyện. Thực ra, anh có rất nhiều điều muốn nói, muốn giải thích với cô. Nhưng vấn đề giữa bọn họ không đơn giản, không thể dùng ba chữ “anh yêu em” là có thể giải quyết hết thảy.
Anh cần phải chứng minh tình yêu của mình.
Bạch Thuật Bắc vô tình thấy được hốc mắt đỏ hoe của cô trước khi ngủ, trong lòng khó chịu, không cách nào đi vào giấc ngủ.
Nằm trong chăn, Lâm Vãn Thu có thể nghe thấy động tĩnh của người bên dưới. Anh ta chưa ngủ, nãy giờ vào nhà vệ sinh hai lần. Lúc trở về, toàn thân mang theo hơi lạnh. Trời giá rét lại phải tắm nước lạnh, chỉ sợ người sắt cũng không chịu nổi.
Nhiều lần cô muốn mở miệng gọi anh ta, cuối cùng vẫn dằn lòng im lặng.
Lát sau, cô mơ màng thiếp đi. Khi tỉnh lại thì ánh nến đã dập tắt, một phòng đen ngòm. Cô lờ mơ cảm nhận được bóng dáng quen thuộc đang ngồi cạnh giường, lòng bàn tay dày rộng cẩn thận vuốt ve bụng cô.
Lâm Vãn Thu không lên tiếng, tận lực giảm nhỏ hơi thở.
Trong ánh sáng tù mù, Lâm Vãn Thu không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh ta, chỉ có thể lắng nghe tiếng hô hấp nặng nề. Tiếp sau, anh ta từ từ khom người, dịu dàng hôn khóe môi cô.
Tư thế cẩn thận, nâng niu ấy khiến trái tim cô nhói đau.
Tay Bạch Thuật Bắc cảm thụ vòng bụng nhô cao của cô, loại tâm tình này rất khó hình dung. Đây là đứa bé của anh và Lâm Vãn Thu, nhưng bình thường anh không dám chạm vào. Đành phải chờ cô thiếp đi, mới len lén cảm thụ nó.
Bạch Thuật Bắc thở dài xa xăm, tự nói thầm: “Giờ không tranh thủ hôn đủ, sau này, không biết bao giờ mới được hôn em.” Nụ hôn của anh nhẹ như cánh chim, lả lướt trên khuôn mặt cô, bắt đầu từ trán trượt dần đến khóe môi, sau đó như thể ngại thiếu, mải mê hôn liên tiếp mấy lần .
Lâm Vãn Thu gắng gượng kìm nén. Thế nhưng anh ta càng hôn càng nghiện, đôi môi dần trượt xuống. Về sau, vung áo của cô lên, miệng anh ta ʍút̼ mát ngay bụng cô.
Lâm Vãn Thu đã đến giới hạn, chậm rãi mở mắt: "Bạch thuật Bắc!"
Cô trầm giọng cảnh cáo, Bạch Thuật Bắc bỗng chốc ngồi thẳng người. Trong bóng tối, anh nhạy bén bắt gặp nét xấu hổ của cô, tỉnh bơ kiếm cớ hợp lí: "Em đừng nghĩ bậy, anh chỉ chào hỏi, giao lưu với con thôi."