Chương 65

Nụ hôn này bị nhấn chìm trong nước mắt đau khổ, không hề mang đến cảm giác tốt đẹp. Lâm Vãn Thu hoàn toàn mờ mịt với con đường kế tiếp. Những lúc nghĩ đến tương lai của cô và Bạch Thuật Bắc, trong đầu cô liền biến thành một vùng trắng xóa, thậm chí cô còn không có dũng khí để ảo tưởng hay tự "thiết kế" nên tương lai cho hai người.


Cô bụng bảo dạ, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, chuyện tình ái vốn phức tạp, sao có thể làm rõ ràng trong ngày một ngày hai?
Có điều, cô đã nghĩ mọi việc quá đơn giản. Từ lần gặp mặt đó, Bạch Thuật Bắc lại "bốc hơi" khỏi cuộc sống của cô, không hề ghé qua bệnh viện nữa.


Lâm Vãn Thu biết Bạch Thuật Bắc là người có tự ái rất cao. Nếu như không bị dồn ép tới đường cùng, anh sẽ không quyết định li hôn. Đã hiểu rõ mọi việc, nên cô không gấp gáp, cũng không muốn bức bách anh quá. Bọn họ đã bỏ lỡ nhiều năm rồi, cô muốn anh tự khám phá ra điểm đáng tiếc ấy.


Lâm Vãn Thu xuất viện về nhà, trong thời gian ở cữ, Bạch gia thuê một bảo mẫu tới chăm sóc cô. Tri Hạ đương nhiên không tiện làm những việc này. Lâm Vãn Thu cũng không kiểu cách, bình thản đón nhận tâm ý của người đó.
Cô làm như vậy, Bạch Thuật Bắc sẽ an tâm chứ?


Còn bên Bạch gia đang diễn ra một cuộc tranh luận khá gay gắt của ba anh em trai. Lựa chọn của Bạch Thuật Bắc khiến mọi người khó hiểu. Ngay cả người trầm tính như Bạch Cẩn Tây cũng phải lên tiếng bất bình: "Anh, từ khi nào anh trở nên nhu nhược, hèn yếu đến thế? Anh và chị dâu có hai đứa con. Hai người đã sớm bị định sẵn phải dây dưa cả đời. Bây giờ anh còn làm chuyện trốn tránh nực cười, còn bày đặt viện lí do là không muốn dính líu, liên lụy đến chị ấy. Xin lỗi anh, hai người đã liên lụy nhau từ sáu năm trước rồi! Lâm Vãn Thu phải dẫn theo hai đứa con nhỏ, có người đàn ông nào muốn cưới một người phụ nữ như vậy không?"


Bạch Thuật Bắc giữ im lặng, ngồi trên xích đu ngoài ban công, quẳng cho hai thằng em cái bóng lưng ngoan cố.


available on google playdownload on app store


Bạch Trạm Nam phả ra vòng khói trắng, hùa theo anh hai: "Hay là anh gửi gắm hi vọng vào anh kế của chị dâu. Phải công nhận anh ta đối xử với chị ấy rất tốt, nhưng đáng tiếc, anh ta là một người đoản mệnh. Chị dâu quá đáng thương rồi, đàn ông xung quanh chị ấy, ai cũng——"


Nói đoạn, Bạch Trạm Nam ý thức được bản thân đã chạm phải "tử huyệt" của Bạch Thuật Bắc, ngay lập tức ngậm chặt miệng.


Bạch Thuật Bắc vẫn không lên tiếng, hai bạn Bạch còn lại đã muốn nổi trận lôi đình. Bạch Cẩn Tây đè thấp giọng, gằn từng chữ: "Hay là anh sợ mình sẽ trở thành của nợ cho chị dâu? Không thành vấn đề, Lâm Vãn Thu đối tốt với anh, em tốt lại với chị ấy gấp bội. Em lập tức sao người tìm kiếm tủy thích hợp với Lâm Tri Hạ? Làm vậy thì chẳng sợ chị ấy phải chịu thiệt nữa."


Quả nhiên là những người tự cho bản thân mình hơn người. Bạch Cẩn Tây cảm thấy ý kiến của mình chẳng có vấn đề gì cả. Với anh ta, mọi việc trên đời đều có thể quy đổi thành vật chất, tiền tài.


Bạch Thuật Bắc đáp lời cậu em bằng cách quét đổ chén thuốc và ly nước trên bàn nhỏ, giọng nam trầm thấp vang lên, đầy từ tốn nhưng vô cùng hùng hồn: "Cút hết ra ngoài đi."


Lâm Vãn Thu không phải là loại người như anh em bọn họ, Bạch Cẩn Tây chưa tiếp xúc nhiều với cô, nên mới có thể nói ra những lời đậm mùi thực dụng đấy. Anh ta cho rằng, việc Lâm Vãn Thu chịu cực để chăm sóc Bạch THuật Bắc là điều hiển nhiên, thuận theo lẽ đời, thuận theo đạo nghĩa vợ chồng.


Thời tiết dần ấm lên. Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít líu lo. Trong phòng ngủ lại ngột ngạt yên ắng, trên sàn nhà vung vít đầy nước thuốc và những mảnh vỡ thủy tinh, bầu không khí xung quanh bị đè nén, khiến người ta hít thở không thông. Hai anh em Bạch Cẩn Tây liếc nhìn nhau, rồi cùng nhau trầm lặng ra khỏi phòng.


Bọn họ hiễu rõ, anh cả của họ rất cương trực và ương bướng. Sau khi bị mù, anh đành phải chấp nhận lệ thuộc vào người khác. Với mọi người, anh có thễ miễn cưỡng tiếp nhận, ngoại trừ Lâm Vãn Thu . . . . . .
Đáp án không cần nói cũng biết, Bạch THuật Bắc sẽ không dễ dàng bị thuyết phục.
-


Lâm Vãn Thu và Bạch Thuật Bắc vẫn cầm cự mối quan hệ lấp lửng đấy. Thỉnh thoảng Lâm Vãn Thu sẽ gọi điện tới, và Bạch Thuật Bắc chưa một lần tiếp máy.


Manh Manh vẫn chưa biết chuyện ba mình bị mù. Mỗi khi nói chuyện với anh, bé đều hào hứng vui tươi, luôn miệng kể về em trai Nặc Nặc: "Ba ơi! Nặc Nặc nhìn xấu kinh khủng! Em nó nhìn chẳng giống ba tẹo nào, con cảm thấy cũng không giống mẹ, có phải bệnh viện đưa nhầm em bé cho chúng ta không? Giống mấy tình tiết hay chiếu trên phim đó ba."


Tâm tình nặng nề của Bạch Thuật Bắc hơi sáng lên, khóe miệng cong nhẹ: "Nói bậy, lúc con mới sinh cũng xí như thế đấy."


"Không thể nào!" Manh Manh không thể tưởng tượng nổi, vô thức cất cao âm lượng, "Khuôn mặt của Nặc Nặc nhăn nheo thấy ớn, giống y chang ông cụ tí hon. Ba nói khi còn nhỏ, con cũng giống vậy à? Ba chắc không đó? Chắc là ba gạt con rồi, con nhìn vào gương, thấy mặt mình căng mịn, sáng bóng mà."


Manh Manh sắp vào lớp một rồi, miệng lưỡi ngày càng trơn tru sắc sảo. Bạch Thuật Bắc mỉm cười không phản bác, trong đầu bất giác liên tưởng đến hình hài của Nặc Nặc.


Dáng dấp của Nặc Nặc có giống Lâm Vãn Thu không? Con trai thường giống mẹ. Đáng tiếc anh không thể ngắm nhìn thằng cu con anh. Sau này trưởng thành, con trai sẽ như thế nào. Có lẽ, cả đời anh sẽ không có cơ hội được chứng kiến.


Mỗi tuần, hai cuộc điện thoại của Manh Manh trở thành nơi ký thác niềm vui của Bạch Thuật Bắc. Người bảo mẫu thường xuyên báo cáo tình huống của Lâm Vãn Thu và Nặc Nặc, ví như buổi tối Nặc Nặc sẽ thức giấc mấy lần, hoặc tình hình hồi phục sức khỏe của Lâm Vãn THu.


Bạch Thuật Bắc chỉ còn có khả năng làm những việc lặt vặt đó. Ngoại trừ núp đằng sau quan tâm cô, anh thật sự không thể làm được gì cho cô cả. Anh hận không thể mang mọi thứ đẹp đẽ nhất thế giới để chuộc lỗi và bù đắp cho cô.


Anh nguyện ý vì cô làm mọi việc, trừ bỏ việc phải mặt dày mày dạn để cô chăm sóc anh, khiến cô bị vạ lây.


Vào một ngày, người tài xế có nhiệm vụ trông nom Bạch Thuật Bắc đột nhiên xin thôi việc. Lý do là vợ của anh ta gần sắp sanh, anh ta muốn toàn tâm toàn ý lo cho vợ. Bach Thuật Bắc rất hâm mộ gia cảnh cũng như tình cảm vợ chồng của người tài xế, anh vui vẻ đồng ý, còn thưởng rất nhiều tiền cho anh ta. Niềm hạnh phúc của một gia đình bình thường, với anh lại là một thứ xa xỉ.


Cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Bạch Thuật Bắc mất đi người chăm nom. Bạch Hữu Niên muốn tìm người mới giúp con trai, Bạch Trạm Nam liền xung phong nhận nhiệm vụ.


Giữa trưa ngày hôm ấy, Bạch Trạm Nam dẫn người tới. Bạch Thuật Bắc dựa vào trực giác thì biết, đây là một người phụ nữ. Sắc mặt anh ngay tức thời biến chuyển thành xanh mét. Vẻ mặt anh nghiêm khắc, xoay người đi lên lầu: "Đổi thành nam."


Anh không thích một người đàn bà xa lạ xuất hiện trong căn nhà của anh và Lâm Vãn Thu, càng không thích người đàn bà khác đụng vào cơ thể mình.


Bạch Trạm Nam còn chưa kịp nói chuyện, người phụ nữ đã mở lời trước: "Tôi nghĩ bản thân mình hiểu biết rất rõ thói quen sinh hoạt hằng ngày của Bạch tiên sinh. Tôi bảo đảm, mình sẽ làm tốt hơn người khác."
Cả người Bạch Thuật Bắc hóa đá, vài giây sau mới quay đầu lại.


Anh không nhìn thấy, song thính giác lại nhạy bén hơn người. Anh từng nghĩ một ngày nào đó, cô sẽ bất chợt xuất hiện trước mặt anh, chỉ là không ngờ, cô lại chọn phương thức gặp mặt này. Mỗi một việc Lâm Vãn Thu làm, đều khiến anh bàng hoàng và trố mắt kinh ngạc, còn có hổ thẹn và bối rối.


Anh muốn bù đắp cho cô, nhưng vĩnh viễn luôn thua kém sự hi sinh của cô dành cho anh.
Sắc mặt Bạch Thuật Bắc u ám, giọng nói trở nên lạnh lẽo trầm khàn: "Không cần."


Anh cứng mình cố bước lên lầu, ngón tay dùng sức bấu chặt vào cầu thang, đi liêu xiêu từng bước, bỗng nhiên bước hẫng một cái, suýt đã trượt té. Lâm Vãn Thu cả kinh hô nhỏ một tiếng, cô hành động theo phản xạ, xông tới đỡ anh. Thế nhưng anh xám mặt, cắn răng nói: "Đừng tới đây. Nếu như em muốn thấy anh té xuống, em cứ tiếp tục."


Lâm Vãn Thu lo âu nhìn anh, trong lòng cực kì khó chịu: "Bạch Thuật Bắc, anh đúng là quỷ nhát gan, em còn không sợ thì anh sợ cái gì? Tại sao anh không bao giờ chịu vì em, mà bước nhiều thêm một bước?"


Hôm nay Bạch Thuật Bắc mặc chiếc áo len màu đen mỏng, làm nổi bật thân hình cao dong dỏng, ẩn chứa khí chất lạnh lùng ngạo mạn. Anh hơi nghiêng mặt qua, khóe miệng vẽ nên nụ cười tự giễu : "Đúng, anh chỉ là một thằng hèn nhát. Nên Lâm Vãn Thu à, em hãy tránh xa anh ra, trăm ngàn lần đừng yêu anh nữa, anh không xứng với em."


Hai hàm răng Lâm Vãn Thu nghiến chặt, rít từng chữ: "Đúng vậy, anh quả thật không xứng ——" Nhưng thế thì sao. Cô đã móc hết tâm can cho anh. Anh không muốn nhận, cô cũng không thể thu về.


Thân hình cao ngất của Bạch Thuật Bắc hơi lắc lư, nhưng Lâm Vãn Thu không nhận thấy. Anh tiếp tục chống tay lên lầu: "Em lập tức đi mau đi. Nếu không sau này, em không còn cơ hội gặp mặt anh đâu...Anh nói được thì làm được."


Lâm Vãn Thu khó tin trừng lớn mắt, Bạch Thuật Bắc lại có thể lấy lí do đó để uy hϊế͙p͙ cô!
-
Bạch Thuật Bắc một đường dò dẫm trở về phòng . Đoạn đường từ phòng khách lên phòng ngủ, anh đã sớm tự đi một mình. Nhưng hôm nay gặp rất nhiều trúc trắc, mấy lần xém té ngã.


Anh biết bản thân mình rất tồi, cả đời này, chỉ sợ anh phải cô phụ Lâm Vãn Thu. Đã như vậy rồi, anh còn nặng lời, khiến cô khó chịu. Anh thật sự là một gã khốn nạn, không hơn không kém.


Bạch Thuật Bắc ở trong phòng ngây người thật lâu. Bác sĩ luôn dặn đi dặn lại là anh không được hút thuốc. Với lại, hút thuốc trong bóng tối cũng bất tiện, nên anh dần dần cai thuốc. Nhưng hôm nay, anh cần đến khói thuốc, để có thể khiến bản thân tê liệt đi phần nào. Anh đem gạt tàn thuốc đặt trên lan can bên cạnh. Nhiều lần anh không cẩn thận nên khiến khói thuốc và tro thốc rơi trúng tay mình.


Nỗi đau khi da thịt bị hung đỏ, lại mang đến cho anh một luồng khoái cảm vặn vẹo khó tả.
So với nỗi đau vì Lâm Vãn Thu, quả thực khác nhau một trời một vực.


Cả ngôi nhà cực kì yên ắng, dưới lầu vẫn không có động tĩnh. Nhưng mấy phút sau, có người mở cửa ra ngoài, tiếp theo truyền đến tiếng khóa cửa. Trong nhà lần nữa khôi phục sự tĩnh mịch. Bạch Thuật Bắc giơ tay sờ lên ngực trái, so với vết bỏng trên mu bàn tay, nơi này như thể bị loét da tróc thịt.


Anh đã quen với màn đêm tăm tối, kể từ khi không nhìn thấy được, thời gian đối với anh mà nói, là thứ dư dả nhất. Mỗi ngày đều dài đến vô tận, khái niệm về thời gian càng lúc càng mơ hồ. Giờ thì anh chẳng còn để ý đến nó. Đã đến thời gian ăn cơm chưa? Vào giờ này có nên đi ngủ hay không? Những thứ đấy đã không còn nằm trong phạm vi quan tâm của anh nữa.


Anh ngồi thẫn thờ cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, rồi anh nghe thấy tiếng mở cửa, nhịp tim của anh bỗng nhiên tăng đột biến. Sau đó, âm thanh của giọng nói ngọt ngào truyền đến tai anh, chứa đầy sự dịu dàng: "Đã đến giờ ăn cơm rồi."


Bạch Thuật Bắc ngồi yên không cựa quậy, quanh thân đều là những làn khói lượn lờ, mờ ảo. Lâm Vãn Thu không thấy được vẻ mặt của anh, chỉ nghe được chất giọng khàn khàn: "Lâm Vãn Thu, em nhất định phải làm vậy ư?"
Lâm Vãn Thu tĩnh lặng, tiếp tục tiến lên vài bước để tiếp cận anh.


Bạch Thuật Bắc cảm thấy được ý đồ của cô, đầu óc liền căng thẳng rối loạn. Anh đứng phắt dậy, muốn tránh ra, lại bất ngờ va phải cái gạt tàn thuốc. Bỏ qua việc toàn thân anh nhếch nhác dính đầy tro thuốc, điều đáng lưu ý, là có vài tro thuốc còn chưa tắt hết lửa đang rơi đầy trên ống quần của anh.


Lâm Vãn Thu vội vàng tiến lên vịn anh: "Chớ làm loạn."


Cô khom thấp người giúp anh xem xét. Bạch Thuật Bắc vùng vằng vài cái. Với sức lực của anh, có thể đẩy Lâm Vãn Thu ra cái một. Nhưng anh không nỡ, cô vừa mới sanh chưa được bao lâu, thân thể còn yếu lắm. . . . . . Anh còn đang đau đầu chưa biết nên làm gì, Lâm Vãn Thu đã đặt tay lên dây nịt của anh.


Bạch Thuật Bắc sợ vỡ mật, thần sắc u tối: "Em làm gì đấy!" Lòng bàn tay anh áp chế trên mu bàn tay cô. Vào lúc đương bối rối, anh có tí “sơ sót”, nên lỡ áp lòng bàn tay cô vào đúng bộ vị nhạy cảm của mình.
". . . . . ."


Hai người cùng ngượng chín mặt. Dưới lòng bàn tay của Bạch Thuật Bắc là làn da mềm mịn trơn bóng của bàn tay con gái. Dưới sự va chạm bất ngờ ấy, nơi tiếp xúc liền sinh ra phản ứng đặc trưng, như thể phát sinh vô số dòng điện nóng, dội khắp cơ thể Bạch Thuật Bắc, quậy cho lòng anh nhộn nhạo, ngứa ngáy.


Khuôn mặt Lâm Vãn Thu nóng hừng hực, thấp giọng nói: "Anh thay quần khác đi, bị cháy thủng một lỗ rồi."
-


Chuyện vợ trước thay quần giúp chồng, kì thực cũng không mất mặt lắm. Song, Bạch Thuật Bắc không cách nào chấp nhận được, anh từ chối sự giúp đỡ của Lâm Vãn Thu. Lâm Vãn Thu còn muốn khuyên bảo thì mặt anh đã đen như đáy nồi: "Anh không phải là phế nhân hòan toàn. Mấy chuyện này vẫn có thể tự làm."


Lâm Vãn Thu chờ anh thay quần xong rồi dìu dỡ anh ra phòng ăn. Từ đầu đến cuối, toàn thân Bạch Thuật Bắc y như khúc gỗ. Ngay cả dáng vẻ khi ăn cũng giống như đang bị vây khốn giữa trận địa của quân địch.


Lâm Vãn Thu vừa ấm ức vừa buồn cười. Cô ngồi đối diện, lặng thinh quan sát anh, chợt phát hiện, những đốt ngón tay trên mu bàn tay anh có những vết máu đỏ tươi, giống như vết thương được tạo thành do tay nện vào vật cứng. Cô muốn mở miệng hỏi, nhưng ngẫm nghĩ lại, ắt hẳn anh sẽ không nói.


Khi anh ăn cơm, không cần cô giúp nhiều. Lâm Vãn Thu chỉ làm nhiệm vụ gắp thức ăn vào bát của anh.
Dùng xong bữa tối, anh liền lên lầu, khóa kĩ cửa phòng, vẫn như cũ, không cần cô giúp đỡ.


Lâm Vãn Thu bất đắc dĩ thở dài, làm xong mọi việc, cô bèn lên lầu, nôn nóng xác định sự phỏng đoán trong lòng. Quả nhiên cô nhìn thấy trên cánh cửa tủ đựng quần áo, có vài vết máu chưa khô hết.


Đầu ngón tay cô miết dọc theo những vết máu, miệng lúng búng nói: "Bạch Thuật Bắc, ngốc ch.ết đi được."


Anh ép mình dùng những lời tàn nhẫn, ác độc để bào mòn tâm ý của cô, sau đó lại vụng về làm thương tổn đến chính mình. Lâm Vãn Thu biết rằng anh đang cố chống cự lại cô. Cô phải tìm cách giúp anh tháo bỏ mọi khúc mắc và gánh nặng trong lòng.


Bạch Thuật Bắc cố ý mướn người khác đến chăm sóc anh. Lâm Vãn Thu không buồn để ý, hằng ngày vẫn đến nấu cơm cho anh. "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn", Bạch Thuật Bắc không ngờ Lâm Vãn Thu cao tay hơn mình, cô thản nhiên dẫn theo Nặc Nặc tới. Bạch Thuật Bắc nghe được tiếng khóc nhè đáng yêu của con trẻ, xen lẫn với tiếng cười ngọt lịm của Lâm Vãn Thu. Hai thứ âm thanh ấy ru bùi trái tim anh, khiến nó dần mềm mại, trở nên bình yên.


Anh ngồi đối diện với Lâm Vãn Thu, có thể nghe thấy tiếng đối thoại dễ thương của hai mẹ con. Nhiều lần, anh suýt mất khống chế, muốn gia nhập vào cuộc nói chuyện, nhưng cuối cùng, vẫn trưng ra cái bản mặt cứng ngắc như tượng.


Đàn ông phải giữ vững lập trường và chủ kiến, không được dễ dàng rơi vào tay giặc. Bạch Thuật Bắc liên tục nhắc nhở mình, cứ tụng đi tụng lại ý niệm đấy. Song, Lâm Vãn Thu vẫn chưa từ bỏ, kê liều thuốc mạnh hơn cho anh, đến lúc nấu cơm, cô trực tiếp giao con cho anh bế: "Nặc Nặc vừa uống sữa xong. Con no bụng thì sẽ rất ngoan, anh bế nó giúp em, lâu lâu đung đưa vài cái là được."


Bạch Thuật Bắc không hề cơ hội cự tuyệt, anh kêu Lâm Vãn Thu vài tiếng, cô làm ngơ, chẳng ừ hử gì.
Bạch Thuật Bắc suy xét vài lần, quyết định đặt con trai nằm trên sô pha. Nhưng anh còn chưa thực hiện được ý định, tay Nặc nặc đã nắm lấy ống tay áo của anh, bé còn cười khanh khách, nghe rất vui tai.


Bạch Thuật Bắc chau mày, do dự duỗi ngón tay, từ từ cầm lấy bàn tay nhỏ bé như thể không xương của con trai.
"Buổi tối ăn mỳ Odon được không?"


Giọng nói của Lâm Vãn Thu bất chợt truyền tới, Bạch Thuật Bắc giật nảy mình, theo phản xạ thu tay lại. Lâm Vãn Thu mím môi cười khẽ, quả nhiên, đứa con luôn là điểm yếu của ba mẹ.
Gương mặt Bạch Thuật Bắc tối sầm, yên lặng ôm đứa bé, tư thế của anh nhìn có chút quái dị.


Lâm Vãn Thu thấy anh không trả lời, trầm ngâm vài giây, lát sau cúi người, nhìn sát vào gương mặt nghiêm nghị của anh, thì thầm: "Bạch tiên sinh, nếu anh không ngoan ngoãn phối hợp với em, ngày mai em sẽ dẫn Manh Manh tới đây đó."
Ánh mắt Bạch Thuật Bắc liền tối thẫm, hàng chân mày nhíu rất chặt.


Lâm Vãn Thu nắm nhẹ quả đấm, cố ngăn cản tiếng cười trước trò đùa hơi ác của bản thân: "Ăn mỳ Odon không anh?"
Nỗi ấm ức dội thẳng vào lồng ngực Bạch Thuật Bắc, cuối cùng chỉ có thể cắn răng, nặn ra chữ: "Ăn".


Từ sau ngày đó, Bạch Thuật Bắc phát hiện, cục diện giữa anh và Lâm Vãn Thu hoàn toàn nghịch chuyển! Anh trừ việc phải phối hợp, thường xuyên nói chữ "Được", thì triệt để đầu hàng trước những mánh khóe của Lâm Vãn Thu.


Lâm Vãn Thu ngày càng đi guốc trong bụng anh, cô luôn có những phương pháp cổ quái, buộc anh đi vào khuôn khổ.


Nhưng Lâm Vãn Thu vẫn chưa thỏa mãn, hài lòng với tình hình hiện tại. Bạch Thuật Bắc vẫn còn tồn tại tâm lí bị ép buộc. Nếu muốn cuộc sống sau này của hai người được hòa thuận tốt đẹp, cô cần phải hạ liều thuốc mạnh hơn nữa! Phải bắt anh triệt để hiểu thấu tình cảm của anh, loại bỏ vĩnh viễn mọi sự chống cự, cố chấp của anh.






Truyện liên quan