Chương 28: Mặt nạ

Uông Ninh Hi bảo Điền Kế Sơn ngừng xe tại cửa công ty bách hoá lớn nhất trong thành phố.
“Tôi muốn đi shopping, anh muốn đi cùng không?” Nói xong cô dừng một chút, “Anh vẫn nên đi theo tôi, để tránh tiên sinh lo lắng.” Nói xong cô đẩy cửa xuống xe, Điền Kế Sơn không dám dây dưa cũng vội vàng đi theo.


Ninh Hi ở trong tiệm đi vài vòng, quả thực thu hoạch cũng không ít, đồ tây còn có áo thun, đương nhiên cũng mua không ít cho Thiệu Duật Thần và một số quần áo thoải mái mặc ở nhà, về phần âu phục và áo sơ mi, đều phải chú ý mua theo yêu cầu của Thiệu tiên sinh.


Điền Kế Sơn cứ đi theo sau cô, giúp Uông Ninh Hi xách túi, đến một cửa tiệm đồ lót, Uông Ninh Hi nhìn mặt tiền cửa hàng ở trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, cô quay đầu nhìn Điền Kế Sơn, “Nếu không thì bây giờ anh hãy chờ tôi ở cửa đi, dù sao chỗ này cũng không lớn, liếc qua thấy ngay, anh đi theo tôi lại cảm thấy…”


Ninh Hi chưa nói xong, Điền Kế Sơn đã biết, sau đó lùi một bước, “Phu nhân, tôi hiểu, xin người cũng cẩn thận một chút.”


Uông Ninh Hi thật không ngờ lại dễ dàng như vậy, trong lòng có chút buồn bực, cô nhìn xung quanh một lúc, người đến người đi rộn ràng nhốn nháo, rất khó nhận ra ai đang mua sắm, ai lại có dụng ý khác giống cô.


Uông Ninh Hi đi trong tiệm vài vòng, không để ý mà chọn vài kiểu dáng có chút quyến rũ rồi đi vào phòng thử đồ. Chốt cửa được cài vào, khuôn mặt Uông Ninh Hi lập tức trầm xuống, cô quay đầu nhìn Phương Văn Chính, “Như vậy rất mạo hiểm, Thiệu Duật Thần rất nhạy bén, anh thế này sớm hay muộn sẽ làm tôi bại lộ.” Cô cau mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.


available on google playdownload on app store


Phương Văn Chính chưa từng dây dưa gì đó với cô, anh ta cúi đầu nhìn thấy vài thứ áo lót trong tay cô, ánh mắt hơi u ám, trong lòng chua xót.


“Thiệu thị muốn mở tuyến đường ở Đông Nam Á, chuyện này tại sao cô không nói với tôi, cô đừng nói cô không biết trước, 10% cổ phần công ty của cô lại vui vẻ bỏ phiếu cho Thiệu Duật Thần.”


Uông Ninh Hi lấy làm kinh hãi, cô thật không ngờ Phương Văn Chính lại biết rõ tình hình như vậy, phản ứng đầu tiên trong đầu của cô là Văn Chính Đông, nhưng việc này dường như có lẽ không phù hợp với ý nghĩ của cô, mấy ngày nay quan sát anh ta khiến cô khẳng định, anh ta tuyệt đối không phải là người sẽ dồn ép Thiệu Duật Thần tới bước đường cùng.


“Sao anh lại rõ ràng như vậy, là do người kia báo cáo?” Cô muốn mình phải hiểu rõ ràng.
“Việc này cô không cần quản, trước tiên hãy nói tại sao cô không báo cáo?”


“Anh không nói rõ ràng, tôi sẽ không giải thích bất cứ điều gì với anh.” Uông Ninh Hi nắm chặt mắc áo trong tay, thái độ cứng rắn khác thường.


Phương Văn Chính hơi bất đắc dĩ, ngừng trong chốc lát, anh ta nâng mắt kính: “Hồ cảnh ti có đường dây báo cáo của ông ta, e rằng ở trong hội Thanh Sơn còn có người khác của chúng ta, tóm lại, Ninh Hi tự cô nhất định phải kiên trì, chúng tôi không phải chưa từng có nằm vùng phản bội, kết cục của bọn họ không cần tôi nói cô cũng rõ ràng, đến lúc đó hai bên đều không có đường sống.”


Uông Ninh Hi ngẩng đầu nhìn anh ta, sắc mặt càng khó coi: “Anh lại nghi ngờ tôi phản bội? Phương Văn Chính ở trong lòng anh tôi là một người có lập trường không kiên định sao? Anh muốn tôi làm sao bây giờ, tại hội đồng quản trị bỏ phiếu chống lại Thiệu Duật Thần? Vậy tôi làm sao sống yên bên cạnh anh ta?” Cô hơi nóng nảy, cố gắng hạ giọng xuống không cho mình hô to.


Phương Văn Chính cũng không nhíu mày, “Chẳng phải cô vẫn không muốn làm sao, tôi có thể cho cô sớm rút khỏi, tình trạng hiện tại của cô quả thật không thích hợp tiếp tục nữa.”


Uông Ninh Hi đột ngột ngẩng đầu nhìn anh ta, trên mặt đều là biểu tình kinh ngạc, “Anh bảo tôi rút khỏi? Anh không phải điên rồi chứ, tôi sẽ mất mạng đó. Phương Văn Chính rốt cuộc anh có lo lắng cho tôi hay không, hiện tại trong hội Thanh Sơn rối rắm phức tạp, một bước sai lầm sẽ gây ra hoạ sát thân, lúc này anh lại có thể làm cho tôi bại lộ, trong lòng anh ngoại trừ thăng chức của anh, còn có thứ khác không.” Cảm xúc của Ninh Hi có phần không thể khống chế, cô trút hết mọi ý nghĩ nói ra, “Đừng nói anh không có, nghĩ lại họ Hồ là IPCC* tại khu phía đông, anh sớm coi trọng vị trí của ông ta, vụ án này đối với các người đều là cân lượng của tiền đồ cá nhân.”


(*) IPCC nghĩa là Independent Police Complaints Commision (Uỷ Ban Khiếu Kiện Cảnh Sát Độc Lập)


Phương Văn Chính nhếch môi, anh ta không nói gì cả, không thể phủ nhận, anh ta quả thật từng nghĩ như vậy, ý nghĩ sai lầm này hôm nay đã khiến anh ta hối hận không kịp. Trong không gian chật chội này, không khí phát ra càng loãng, ánh mắt Ninh Hi hơi đỏ, cô quay đầu không nhìn người kia, mấy năm nay anh ta cũng giúp cô không ít, những lời này nói ra rốt cuộc là đả kích người.


“Ninh Hi, tôi xin lỗi.” Thanh âm của Phương Văn Chính yếu ớt ở phía sau nói, “Nếu tôi sớm thấy rõ trái tim của mình thì tôi sẽ không cho cô tiến vào, tôi thu hồi những lời vừa nói, là tôi lo lắng không chu đáo, nhưng Ninh Hi tôi tuyệt đối không để cô xảy ra chuyện. Thiệu Duật Thần người này rất sắc sảo, con đường của hội Thanh Sơn và Thiệu thị đã quá sâu, cô nhất định phải cẩn thận, về sau nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tôi sẽ tận lực tránh gặp mặt cô, cô hãy tự lo liệu, ngàn vạn lần đừng thể hiện, có cơ hội rút khỏi thì đến đây đi, hiện tại anh ta thế này hoàn toàn không thể cho cô hạnh phúc, đừng lưu luyến viễn vông gì đó.”


Mọi thứ trong tay Uông Ninh Hi đều rơi xuống mặt đất, cô chưa từng nghĩ tới Phương Văn Chính sẽ nói những lời như vậy với cô. Cô không biết làm sao mà nhìn Phương Văn Chính đang giúp cô nhặt đồ đạc rơi ở dưới đất, “Dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài, lâu quá sẽ khiến người ta nghi ngờ.”


Ninh Hi chậm rãi nhận đồ đạc, “Thực ra chuyện thông qua tuyến đường kia anh ấy có nỗi khổ tâm, chú Tứ dùng cái ch.ết của đứa con tạo áp lực với anh ấy, mọi người trong hội đồng quản trị nghiêng về chú Tứ, anh ấy bất đắc dĩ mới dùng đến khúc tuyến cứu quốc.”


Phương Văn Chính cười khổ, “Ninh Hi, ở trong mắt cô, hiện tại anh ta khắp nơi đều là bất đắc dĩ. Đi thôi, bảo trọng!”
Uông Ninh Hi cũng cảm thấy chỗ này không thể ở lại nữa.


Thiệu Duật Thần ngồi trong xe vẫn nắm chặt nắm tay, trong lòng anh lo lắng sợ hãi, lo lắng cô gặp chuyện không may, sợ hãi từ trong tay người khác thấy điều không muốn thấy, anh lấy điện thoại ra, từ từ xem danh bạ, tìm được số điện thoại của điều tr.a viên, anh do dự không biết có nên hay không. Điện thoại thông qua, trong nháy mắt nối máy thì anh lại tắt.


Tâm trạng của Thiệu Duật Thần trở nên không tốt, anh xuống xe không nói một câu liền đi thẳng tới phòng sách. Văn Chính Đông kinh ngạc nhìn bóng dáng anh mà hơi khó hiểu, rõ ràng vừa rồi đàm phán rất thuận lợi, trên đường đi lại đột nhiên thay đổi tâm tình.


Thiệu Duật Thần vào phòng sách đóng cửa lại rồi lập tức lấy điện thoại gọi cho Điền Kế Sơn. Điền Kế Sơn mạo hiểm qua lại dưới ánh mắt hèn mọn của quần chúng mà nhìn chằm chằm không nháy mắt theo dõi tình hình ở trong tiệm đồ lót, anh ta liền thấy Lư Bội Nghiên từ trong phòng thử đồ đi ra, trong tay cũng cầm đồ lót giống như Uông Ninh Hi, anh ta cảm thấy người phụ nữ này rất quen mặt nhưng không nhớ ra.


Anh ta nhất thời phản ứng một lúc, sau đó thì thấy Uông Ninh Hi đã đứng bên cạnh Lư Bội Nghiên, treo đồ trở lại chỗ cũ, Lư Bội Nghiên cũng đem đồ giống vậy treo trở về. Hai người liếc nhìn nhau một cái, Ninh Hi chưa từng gặp người phụ nữ này, chỉ là xuất phát từ lịch sự mà mỉm cười một cái.


Lúc Uông Ninh Hi mang theo đồ đi ra thì trông thấy Điền Kế Sơn đang gọi điện thoại, xem thái độ cũng biết là Thiệu Duật Thần, cô nhỏ giọng hỏi: “Là tiên sinh sao?” Sau khi nhận được câu trả lời xác định, cô liền vội vàng cầm lấy điện thoại, nghe thấy một tiếng dịu dàng ở bên trong, “Ninh Hi!”


Thân thể cứng ngắc của Uông Ninh Hi lập tức trở lại bình thường, “Anh trở về nhanh thế, nhưng em còn chuyện qua trọng vẫn chưa xong, làm sao bây giờ?” Cô bĩu môi, bộ dáng trêu ghẹo người khác rất dễ thương, Điền Kế Sơn nhìn thấy không khỏi hâm mộ và hiểu rõ, hâm mộ Thiệu tiên sinh có được người phụ nữ như vậy ở cùng bên cạnh, hiểu rõ vì sao Thiệu Duật Thần cưng chiều cô như thế.


Khuôn mặt Thiệu Duật Thần u ám, nhưng thanh âm vẫn dịu dàng, “Em ở đâu? Làm gì đó, anh đi đón em.”


“À, hiện tại em ở bách hoá Phù Sinh, lát nữa muốn đi mua một số vật liệu, em muốn học làm điểm tâm và bánh ngọt. Chờ khi Thiệu tiên sinh của chúng ta làm việc không ngừng mà mệt mỏi, đói bụng, thì em sẽ tự tay làm cho anh rồi đưa đến phòng sách.” Ninh Hi cười khanh khách, “Em không ở lâu đâu, anh khỏi cần đến đây, không nói nữa, cúp máy nhé.”


Thiệu Duật Thần nghe tiếng đô đô trong điện thoại thì cảm thấy lạnh lẽo, hai tay anh nắm chặt điện thoại, bỗng nhiên trên mặt lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ, “Ninh Hi, chừng nào thì em mới có thể thẳng thắn với anh, anh có thể tha thứ cho em, cho dù em có mục đích gì, chỉ cần em dừng lại anh đều có thể không quan tâm.”


Lúc này có tiếng gõ cửa phòng sách, Thiệu Duật Thần bình tĩnh lại, dùng tay xoa khuôn mặt để mình nhìn có tinh thần một chút, làm xong anh đứng dậy đi mở cửa, đứng bên ngoài chính là Mục Uyển Thanh, Thiệu Duật Thần dừng một chút, đi ra ngoài hai bước rồi trở tay đóng cửa lại, anh không muốn để Mục Uyển Thanh đi vào, “Chúng ta ngồi ở bên ngoài đi.”


Mục Uyển Thanh nhìn ra anh đề phòng cô ta, trong lòng khó chịu, cô ta biết trong tay anh có kế hoạch cải tổ Thiệu thị, Thiệu Duật Thần vẫn muốn hoàn toàn tách rời Thiệu thị và hội Thanh Sơn, việc này đối với cô ta mà nói là kiêng kị to lớn, phải biết rằng hội Thanh Sơn đã không như trước kia thu phí bảo vệ gây hại cho cuộc sống, nó cần một cơ cấu đứng đắn để che dấu hành vi phạm tội, cần phải có một cơ cấu để rửa tiền đen, cho dù là Mục Uyển Thanh máu lạnh, cô ta cũng không bằng lòng cầm tiền bẩn dính máu đi SHOPPING.


“Duật Thần, sắc mặt của anh không tốt lắm.” Uyển Thanh cau mày, bộ dáng lo lắng, “Em nói anh đừng không thích nghe, anh là anh trai của em nên em mới khuyên, có một số việc anh phải tiết chế một chút, đừng để bản thân mệt mỏi suy sụp, dù sao chuyện công ty và bang hội đã đủ khiến anh bận rộn. Có một số thời điểm giết người không cần vũ khí, sắc tự đầu thượng nhất bả đao*, hiện tại anh lại có phần như quân vương không sớm lên triều, đừng bị người khác khuấy động mà không biết, gần đây trong công ty liên tục gặp phiền phức. E rằng chị hai không thể đối phó, anh đừng trúng mỹ nhân kế.”


(*) trên đầu chữ “sắc” là con dao, ý là đam mê dục vọng có thể dẫn đến hậu quả khó lường.


Thiệu Duật Thần hơi giật mình, nhưng anh vẫn mỉm cười, “Uyển Thanh, cô bé em làm thế nào mà nói chuyện không có chừng mực, cẩn thận không gả đi được. Còn nữa em đừng nói anh như hôn quân, ngộ nhỡ hội Thanh Sơn và Thiệu thị xảy ra sơ xuất gì, lỗi lầm này của anh không thể tha thứ.”


“Nếu thực sự xảy ra chuyện vì việc này, lỗi của anh vẫn được tha thứ, tiền và địa vị ngược lại không quan trọng, nhưng đây là tâm huyết cả đời của ba nuôi, còn gầy dựng trên mạng sống của anh cả và chị dâu, còn có Cẩm Nhiên đáng thương.” Mục Uyển Thanh đưa ra vẻ mặt bi thương, Thiệu Duật Thần rốt cuộc không cười nổi.


Mục Uyển Thanh nhìn thấy bộ dáng suy nghĩ sâu xa của anh thì trong lòng nhịn không được mà đắc ý, Uông Ninh Hi người phụ nữ này cô ta nhất định phải đuổi đi, nhưng cô ta tò mò, tại sao Đoàn Dịch Lâm lại có hứng thú đối với cô, hắn nói với cô ta người phụ nữ này có bí mật động trời là có ý gì? Mục Uyển Thanh và Đoàn Dịch Lâm được hội đồng quản trị gọi hỏi ý kiến vài lần, nhưng không có lần nào chiếm được ưu thế, người đàn ông này làm việc tuyệt đối tàn nhẫn, hoàn toàn không để lại đường sống, điều này khiến cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại chỉ có thể nghe theo sắp xếp của hắn. Bất tri bất giác, Mục Uyển Thanh đã bị Đoàn Dịch Lâm thao túng.


Lư Bội Nghiên mang theo túi đồ mua sắm đến bãi đậu xe trong lòng đất, tìm được xe của Đoàn Dịch Lâm cô ta liền mở cửa ghế phó lái rồi ngồi xuống, “Uông Ninh Hi thật sự đến đây.” Cô ta cột lại tóc mình, vui vẻ lấy ra hai túi đồ lót, “Thế nào, đẹp không, có phải rất HOT hay không?”


Đoàn Dịch Lâm cười nhạt, lời nói của Lư Bội Nghiên hắn căn bản không nghe. Tâm tình của hắn vô cùng tốt, quả nhiên không ngoài phán đoán của hắn, Đới Mạt Nhan, người phụ nữ làm cho hắn khắc cốt ghi tâm, quả nhiên là trọng thao cựu nghiệp (làm lại việc đã từng làm trước kia).


“Đây chính là ánh mắt của Uông Ninh Hi, chậc chậc, Thiệu tiên sinh của chúng ta thật đúng là diễm phúc khôn cùng nhỉ?” Lư Bội Nghiên cố ý kích động hắn, cô ta không thích hắn dùng bộ dạng thờ ơ này.


Những lời này Đoàn Dịch Lâm thật có lắng nghe, hắn liếc mắt nhìn đồ vật trong tay cô ta, áo ngực ren màu đen hơi mỏng, có thể lộ ra ánh sáng nhạt, vùng tam giác của qυầи ɭót nhỏ đến đáng thương, trong đầu Đoàn Dịch Lâm lập tức hiện ra bộ dáng cô mặc vào đến mê người, trên tay dường như còn lưu lại cảm xúc mềm mại trước người cô vào ba năm trước. Hắn cảm thấy hơi nóng, liền đoạt lấy đồ vật trong tay cô ta nhét vào trong túi, “Đây là để mặc, không phải cầm xem.”


Lư Bội Nghiên dường như không tức giận, “Được, trở về mặc cho anh xem.”


Đoàn Dịch Lâm không nói gì, trong đầu lại là người phụ nữ kia mặc thứ này cho người đàn ông khác xem, trong lòng hắn nhảy lên bốc cháy, những người dám chạm vào đồ của hắn sẽ không được ch.ết tử tế. Nói xong, hắn đạp chân ga, dùng sức đánh tay lái, Lư Bội Nghiên chưa chuẩn bị, cũng may cửa xe đóng chặt, bằng không cô ta nhất định bay ra.


Khi Uông Ninh Hi trở về, vừa vào phòng khách thì thấy Mục Uyển Thanh từ trên lầu đi xuống. Trông thấy bao lớn bao nhỏ trong tay Điền Kế Sơn, Mục Uyển Thanh lấy làm kinh hãi, “Uông Ninh Hi, lúc này cô lại có thể ra ngoài đi dạo phố?” Cô ta trừng mắt nhìn cô, có chút khó tin, không phải nói không thể đi ra ngoài, cô ta ước gì Ninh Hi lập tức phơi thây đầu đường, nhưng cô ta thật không ngờ Uông Ninh Hi lại có lá gan như vậy.


Ninh Hi ngược lại có dáng vẻ điềm nhiên như không, “Hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán, muốn làm chút chuyện, vì thế ra bên ngoài đi dạo.” Nói xong cô dặn dò người làm bên cạnh, “Chị Trương, phiền chị đem những vật liệu này vào nhà bếp.”


Người làm cũng có chút kinh sợ, làm sao sử dụng mứt hoa quả mà thiếu phu nhân mua ngoài phố, một đám người đều nơm nớp lo sợ.


Ninh Hi mỉm cười, “Gần đây tôi học trên mạng cách làm vài món điểm tâm mới, muốn làm thử cho tiên sinh ăn, vì thế sẽ đích thân lo liệu, các người cất vào là được.” Cô hoàn toàn phớt lờ Mục Uyển Thanh, tuy rằng cô không rõ điều gì đã kích động người phụ nữ kia, nhưng cô chỉ muốn làm cho cô ta nhanh chóng quay về nguyên hình, cô ta như vậy ở lại bên cạnh Thiệu Duật Thần cô không thể yên tâm.


Mục Uyển Thanh cuối cùng thiếu kiên nhẫn, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người nghênh ngang mà đi.


Uông Ninh Hi cũng có quyết định của chính mình, cô muốn nhìn người phụ nữ đố kị điên cuồng này rốt cuộc còn có thể mang theo cái đuôi tới khi nào, cô không tin Mục Uyển Thanh sẽ một lòng giúp đỡ Thiệu Duật Thần trở về đường ngay, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta, sự nhạy cảm của nghề nghiệp liền nói với cô, Mục Uyển Thanh là người phụ nữ nguy hiểm.


Trở lại phòng ngủ nhưng không có Thiệu Duật Thần ở bên trong, cô không đợi nữa mà mang theo áo sơmi và cà vạt mới đến phòng sách, đẩy cửa ra thì thấy anh ngồi trên sô pha bên ngoài, bưng một ly rượu đỏ đặt bên môi.


“Duật Thần, anh sao thế?” Hưng phấn trên mặt Ninh Hi lập tức tiêu tan, cô cứ đứng ở cửa nhìn anh, trong lòng có chút bất an không rõ ràng.


Thiệu Duật Thần ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt lập tức khôi phục dáng tươi cười, anh buông ly rượu đến bên người cô, “Vào đi, đứng ở cửa làm sao nói chuyện.” Nói xong anh nắm tay kéo cô vào, tiện tay khoá cửa.


“Những thứ này mua cho anh à?” Anh nhận lấy túi đồ, mở ra nhìn nhìn, “Sao đột nhiên nhớ tới mua đồ cho anh.” Anh ôm bờ vai cô đi đến trước sô pha, để cô ngồi trên đùi mình.


“Đi ra ngoài liền nhân tiện đi shopping, thấy thích thì mua thôi, anh không phải nói muốn em từ từ học làm người phụ nữ của lão đại sao? Tại sao mới dùng ít tiền như vậy mà đã đau lòng rồi.” Ninh Hi véo má anh, đùa nghịch lung tung, “Keo kiệt, anh chính là đại keo kiệt, buổi sáng làm người ta đau cũng không dỗ dành người ta, chỉ nói một câu xin lỗi.” Nhớ tới chuyện này cô vẫn còn giận dỗi, không ngờ người đàn ông này thức dậy thì bất luận mọi thứ.


Nói đến việc này Thiệu Duật Thần vẫn có chút áy náy và đau lòng, tay anh chậm rãi duỗi tới giữa hai chân cô cách lớp quần nhẹ nhàng vuốt ve, “Còn đau không? Anh cũng bị em bức bách, tự em hiểu rõ.” Thiệu Duật Thần giấu mặt sau đầu cô, vẻ mặt hơi nghiêm nghị.


Ninh Hi nhớ tới buổi sáng trêu chọc anh, cô không khỏi hơi đỏ mặt, cũng không dám quay đầu nhìn anh, “Tóm lại, đêm nay không cho phép anh chạm vào em.”
“Nhưng em mua đồ lót mới không phải sao, anh sợ anh nhịn không được.”
Uông Ninh Hi lấy làm kinh hãi, cô quay đầu lại, “Làm sao anh biết?”


Thiệu Duật Thần nhịn không được mà cười, “Em cà thẻ tín dụng của anh, sẽ có hoá đơn gửi đến điện thoại của anh.” Anh hôn gáy Ninh Hi một cái, “Hôm nay có chuyện gì đặc biệt không?”


Bàn tay của cô đang nắm tay anh đột nhiên siết chặt một chút, Thiệu Duật Thần cảm giác được sự khẩn trương của cô, trái tim anh đau đớn như bị kim châm, anh sợ hãi tiếp theo cô sẽ tiếp tục lừa anh, cả người anh cũng cứng ngắc, chỉ nghe thấy thanh âm dịu dàng thản nhiên của Ninh Hi vang lên bên tai, “Không có à, không có chuyện gì.”


Nụ cười của Thiệu Duật Thần biến mất, biểu tình có vẻ rất lạnh và nghiêm nghị, Uông Ninh Hi chột dạ, không dám quay đầu nhìn anh, đương nhiên cũng không thể nào phát hiện sự thay đổi của anh.


Đoàn Dịch Lâm trở về chỗ chú Tứ tiếp nhận công ty kia, bộ dáng của hắn đương nhiên hả lòng hả dạ, “Hàng hoá đã chuẩn bị tốt, lập tức có thể hành động.”


“Tôi đã trải sẵn đường đi cho cậu, lần này phải xem cậu. Nhưng chuyện lần này sợ là cảnh sát cũng chú ý, nhất định phải bảo đảm an toàn, tôi cũng không muốn để Thiệu Duật Thần trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.” Trên đầu chú Tứ quấn một chiếc khăn đen, gần đây cuộc sống của ông ta quả thật có chút khổ sở, cả đời ông ta cho rằng mình tuyệt hậu, đột nhiên đến lúc cuối đời biết được hoá ra mình từng làm loạn sinh ra một nghiệt chủng, vốn có chút hy vọng nay lại tan biến cũng khó tránh thất vọng thương cảm.


Vẻ mặt Đoàn Dịch Lâm trang nghiêm, cũng lén chế nhạo chú Tứ không có mắt nhìn người, “Yên tâm, tôi sẽ có chừng mực.” Nói xong hắn để lại một ít đồ bổ, rồi xoay người rời khỏi chỗ chú Tứ.


Trở lại xe, Đoàn Dịch Lâm mở di động ra, trên đó có mấy tin nhắn của Mục Uyển Thanh, hắn cong khoé miệng cười cười, “Có người còn gấp hơn chúng ta.”


Lư Bội Nghiên ở bên cạnh không có phản ứng, dù sao cũng là một người phụ nữ tiếp xúc với Đoàn Dịch Lâm, cô ta khó tránh khỏi ghen tuông, cô ta cũng biết mình chịu đựng không có ý nghĩa, nhưng vẫn nhịn không được, dừng không được, nói trắng ra là, đối với đoạn tình cảm này, cô ta không có cảm giác an toàn chút nào.


Đoàn Dịch Lâm gọi điện trở lại, Mục Uyển Thanh đang cùng người của Thiệu gia ăn cơm, tiếng chuông sống động khiến cô ta nhịn không được thiếu chút nữa phun canh ra ngoài. Uông Ninh Hi nhìn ra sự khác thường của cô ta, loại chột dạ này cô đồng cảm, cô khẳng định cô ta liên lạc với người không nên liên lạc. Chiếc đũa của Thiệu Duật Thần cũng dừng lại, sau đó từ từ khôi phục lại tốc độ nên có, anh nhìn thấy Mục Uyển Thanh nói với người trong điện thoại giống như gào thét răn dạy người làm.


Đoàn Dịch Lâm nhếch miệng cười, hắn biết lúc này không thích hợp, nhưng mà hắn cố ý, hắn chính là muốn để Mục Uyển Thanh biết, cô ta hiện tại đã không còn gì gây bất ổn cho hắn, hắn có thể khiến cô ta khẩn trương bất cứ lúc nào.






Truyện liên quan