Chương 67: Bạch Y Họa- Không nhiễm bụi trần
Đoan Mộc Toái Phong nghe nói có công tử áo trắng cử chỉ khí độ bất phàm tìm tới cửa, hơn nữa theo hạ nhân hình dung, thật có thể là Thế Ngoại Cao Nhân hiếm thấy , lúc này liền buông quyển sách trong tay xuống , tự mình đi ra ngoài đón.
Lúc đến ngoài cửa , trong mắt Đoan Mộc Toái Phong lóe lên kinh diễm. Đúng vậy, là kinh diễm, nam tử áo trắng bộ dạng cực kỳ tuấn mỹ, một thân áo trắng như tuyết làm cho người này thoạt nhìn giống như không nhiễm bụi trần , mặt nõn nà, mũi cao , cánh môi phiếm hồng, so với nữ tử còn dễ xem hơn nhiều , tóc đen được cuốn lên lại làm cho người này tăng thêm vài phần oai hùng .
Nhưng là, hắn cảm thấy người này giống như đã từng gặp ở nơi nào .
Đoan Mộc Toái Phong còn đang tinh tế đánh giá người này, thì thấy người nọ khóe miệng khẽ nhếch cười, trước mở miệng rồi.
"Nghe nói Đông Diệu quốc Hỏa Kỳ vương chiêu mộ nhân tài , không biết tục nhân như ta có thể vào mắt của Vương Gia không ? ." Nam tử áo trắng nói, ngay cả nói chuyện cũng mang theo một cỗ hương vị thoát tục .
Đoan Mộc Toái Phong tự nhận kiến thức rộng rãi, những người tìm hắn từ trước tới nay không phải vì danh liền là vì lợi, nhưng người trước mắt này có một đôi mắt đẹp sáng như sao lại sạch sẽ tinh thuần , làm cho hắn nhìn không ra tạp chất. Hoặc là nói, người này tàng quá sâu rồi ?
"Không biết vị huynh đài này xưng hô thế nào ?" Đoan Mộc Toái Phong che dấu cân nhắc trong lòng , cười với hắn hỏi. Nụ cười làm cho người ta cảm giác như tắm gió xuân, gương mặt cương nhu kết hợp cũng tựa hồ trở nên càng thêm nhu hòa .
Thủy Y Họa trong lòng cười khẽ. Đoan Mộc Toái Phong quả nhiên là một người có năng lực , đối đãi những người khác nhau thái độ cũng khác nhau . Cũng may nàng giả trang làm một cao nhân , vào phủ sau đãi ngộ khẳng định không kém rồi.
"Tại hạ Bạch Y Họa, hôm nay là mộ tên Vương Gia mà đến." Thủy Y Họa nhợt nhạt mà cười, đối mặt Hỏa Kỳ vương cao cao tại thượng ., thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Huynh đài , mời." Đoan Mộc Toái Phong làm tư thế mời , hai người sóng vai vào phủ.
Trong vương phủ của Hỏa Kỳ vương cảnh đẹp làm cho người ta không khỏi cảm thán , hoặc là biểu hiện ở trên mặt, nếu là người trấn định thì trong mắt cũng sẽ có kinh diễm xẹt qua . Nhưng là, Đoan Mộc Toái Phong có tâm quan sát thiếu niên kêu Bạch Y Họa này nhưng lại không có nhìn thấy biểu cảm gì từ trên mặt hắn .
Trong lòng có chút thất vọng , đồng thời cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Không biết huynh đài là người nơi nào ?" Đoan Mộc Toái Phong thuận miệng vừa hỏi.
Thủy Y Họa cười nhạt nói: "Sơn thôn dã phu mà thôi , có nói ngài cũng không biết . Đây là lần đầu tiên ta xuống núi, rất nhiều chuyện đều không hiểu lắm , trên đường cũng là nghe xong mỹ danh của Vương Gia , mới ngưỡng mộ mà đến."
Vì biểu hiện ra bộ dáng Thế Ngoại Cao Nhân , Thủy Y Họa nói những lời này nghe có vẻ chua xót không thôi diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn., nghe được ngay cả bản thân nàng đều nhanh muốn rung đùi đắc ý .
Đoan Mộc Toái Phong nghe xong lời này tâm tình cũng là thật tốt, cười lên ha hả, "Nghe xong lời của Bạch huynh đệ , bổn vương cảm thấy đây gọi là duyên phận đi . Ngươi lần đầu tiên xuống núi, còn chưa tiếp xúc với người bên ngoài liền tới vương phủ của bổn vương , xem ra là ông trời cố ý đem Bạch huynh đệ đưa đến bên người bổn vương ."
Nói xong, còn một bộ dạng bạn tốt vỗ vỗ bờ vai nàng.
Thủy Y Họa hơi nghiêng người, tránh đi tay hắn. Trong lòng rùng mình , lời này nói ra nghe thật là tục khí. Nếu không phải bản thân đóng giả thành nam nhân, vậy nhừng lời này mà nói cho nữ nhân nghe, d∞đ∞l∞q∞đ chẳng phải biến thành thổ lộ?
Đoan Mộc Toái Phong thấy hắn không dấu vết nghiêng người, tránh đi tay mình , trong mắt tránh qua xấu hổ, vội vàng bồi tội nói: "Là bổn vương đường đột , Bạch huynh đệ chớ để ở trong lòng."
Thủy Y Họa vẫy vẫy tay, tư thái tự nhiên, thản nhiên nói: "Là ta có chút thích sạch sẽ, Vương Gia chớ trách.
Đoan Mộc Toái Phong sáng tỏ gật gật đầu, mới vừa rồi xấu hổ có thế này mới tiêu tán rất nhiều.
Hai người ngồi đối diện trong thư phòng . Đoan Mộc Toái Phong ngay từ đầu còn ôm thái độ tùy tiện tâm sự nhưng là không nghĩ tới bản thân sẽ tán gẫu với Bạch Y Họa vui vẻ như vậy . Người này tuy rằng là người không hiểu sự đời , nhưng kiến thức của hắn lại vô cùng rộng lớn, hai người nói chuyện trời đất, từ việc vụn vặt nói đến quốc gia đại sự, thậm chí còn phân tích tình hình hiện tại .
"... Hiện thời bốn nước bình an vô sự, nhưng sớm hay muộn có một ngày sẽ bị đánh vỡ." Thủy Y Họa đắn đo xoay xoay ly trà , thưởng thức .
" Hả , căn cứ vào đâu mà thấy được?" Đoan Mộc Toái Phong cười hỏi, nhìn về phía nàng ánh mắt càng sáng sủa .
Thủy Y Họa có thâm ý cười, đem ly trà trong tay thả lại trên bàn, rồi sau đưa tay nhúng vào ly trà rồi vẽ một hình tứ giác, "Vương Gia xem , nếu là một cái giá bằng tứ giác , thì từng cái chân sẽ rất khó cố định lại , lắc trái lắc phải, trôi nổi bất định, mỗi một chân đều có thể dài ra , có khi cũng có thể ngắn lại , nhưng là vô luận dài ngắn, chỉ cần nó còn có bốn góc , nó liền sẽ không có một ngày ổn định . Nếu như Vương Gia xóa đi một trong bốn cái chân đó, thì tứ giác liền biến thành hình tam giác, cũng là cái giá ba chân thông thường của chúng ta ."
Đoan Mộc Toái Phong nghe thế ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm, nhìn về phía Thủy Y Họa cũng thêm vài phần thưởng thức. Hắn đã đoán được lời kế tiếp mà người này muốn nói .
Quả nhiên, Thủy Y Họa nhìn hắn liếc mắt một cái, cười nói: "Xem ra Vương Gia đã hiểu ý của tại hạ , giá ba chân sẽ chắc chắn hơn so với giá bốn chân , muốn cứng chắc không ít. Giống như bốn nước hiện tại , trong bốn nước sớm hay muộn sẽ có một quốc gia sẽ bị ngốn sạch, hoặc là mười năm, hai mươi năm , ba nước còn lại sẽ duy trì tạo thế chân vạc ."
Nói đến đây , Thủy Y Họa lại xòe ra một ngón tay, "Xóa một nước , liền thừa lại hai nước , nếu là một dài một ngắn ,diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. thì một nước yếu thế hơn sớm hay muộn cũng sẽ bị tiêu diệt, cuối cùng liền thừa lại một nước ,mà một nước đó sẽ là bá chủ ."
Đoan Mộc Toái Phong nhịn không được vỗ tay bảo hay, "Bạch huynh đệ nói thật sự tinh diệu! Bổn vương lấy trà thay rượu, kính ngươi một ly." Nói xong, hãy còn rót đầy ly trà trong tay , hướng hắn một lần, rồi sau ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Thủy Y Họa cười cười, đáp lễ một ly, "Tại hạ không biết uống rượu , còn muốn cho Vương Gia bồi tại hạ uống trà, thật sự ngại quá ."
"Bạch huynh đệ khách khí, bổn vương nghe xong lời của ngươi , đã đem Bạch huynh đệ cho rằng tri kỷ của bổn vương , bình thường lúc không có người , Bạch huynh đệ có thể gọi thẳng tục danh của bổn vương ." Đoan Mộc Toái Phong lúc cười và lúc không cười thật sự khác rất nhiều, gương mặt nghiêm túc lạnh lùng cười lên , liền giống như vén lên màn sương , cả người thoạt nhìn vô cùng hiền hoà.
Thủy Y Họa lại nghĩ tới bộ dạng người này lúc đuổi nàng ngày hôm qua , ngay cả không có nhìn lại, nàng lại có thể tưởng tượng ra gương mặt giận tái đi của hắn , cánh môi nhếch , hai mắt hơi trầm xuống, bên trong có sát khí vờn quanh, liền như một nhánh tên đã lên dây .
"Ha ha, chúng ta người ngoài thế tục luôn luôn không chú ý thân phận , đã Vương Gia cũng không để ý, vậy tại hạ liền gọi thẳng Vương Gia tục danh đi . Đoan Mộc huynh!"
"Đoan Mộc là quốc họ của Đông Diệu ta , có chút không ổn, Bạch huynh đệ vẫn là gọi bổn vương là Toái Phong đi." Đoan Mộc Toái Phong cũng cười rộ lên. Nghe Bạch Y Họa dùng giọng nói dễ nghe kêu ra tên dòng họ, trong lòng lại có chút không hiểu khác thường , nhịn không được muốn nghe hắn gọi ra tên của bản thân.
"Toái Phong, sắc trời không còn sớm , có thể an bài chỗ ở cho ta không ?" Thủy Y Họa trong long chỉ để ý chính sự , thấy Đoan Mộc Toái Phong bị nàng hồ lộng kha khá , đương nhiên vội vã làm chuyện của bản thân . Chính là thái độ của nàng vẫn bình tĩnh như cũ , làm Đoan Mộc Toái Phong có tâm giữ lại , trên mặt không nỡ biểu hiện cực kì rõ ràng.
Nghĩ , Đoan Mộc Toái Phong đột nhiên từ sau khoác lên vai nàng , cười nói: "Bổn vương cùng Y Họa huynh trò chuyện với nhau thật vui, không bằng tối nay ngủ chung, Y Họa huynh ý thế nào?"
Thủy Y Họa bản năng đem cánh tay vừa mới khoát lên trên lưng nàng hất ra, mày không khỏi nhăn lại.
Đoan Mộc Toái Phong hơi có chút xấu hổ, cười nói: "Bổn vương lại đã quên Y Họa huynh thích sạch sẽ." Hướng ngoài cửa vỗ vỗ tay, lập tức có một thị vệ đẩy cửa vào, cúi đầu đợi mệnh.
"Tìm người lập tức dọn dẹp sạch sẽ Trắc Điện Thanh , huynh đệ của bổn vương sẽ vào ở ." Đoan Mộc Toái Phong khi đối với hạ nhân , trên người đã dẫn theo vài phần khí thế Thượng Vị Giả , nhưng không làm cho người ta cảm thấy phản cảm.
Thị vệ trong mắt xẹt qua kinh ngạc, vội vàng xác nhận lui xuống.
"Chậm đã !" Thủy Y Họa vội vàng ra tiếng ngăn cản , thấy Đoan Mộc Toái Phong nhìn qua, liền xấu hổ giải thích nói: "Vương Gia , Trắc Điện ở đây hẳn là chỗ ở của tỳ nữ hoặc gã sai vặt , Vương Gia để ta ở tại Thiên Điện, đến cùng ý gì? Nếu Vương Gia không chào đón tại hạ, tại hạ ngay lập tức rời đi là được!"
Đoan Mộc Toái Phong sửng sốt, lập tức phục hồi tinh thần lại, muốn đi túm hắn, lại nghĩ tới hắn thích sạch sẽ , liền vội giải thích nói: "Y Họa huynh hiểu lầm ý tứ bổn vương , Thiên Điện trong viện này đã sớm hoang phế , căn bản không có ấm giường tỳ nữ cùng gã sai vặt, bổn vương chính là muốn cùng Y Họa huynh tùy thời tâm tình, không có ý tứ khác ."
Thông thường trong vương phủ hoặc là nhà quan lại quyền quý , chính chủ Thiên Điện thật là trụ một ít nha hoàn ấm giường , để chính chủ có phương tiện giải quyết nhu cầu của bản thân . Bởi vì chính phu nhân cùng di nương đều có chỗ ở độc lập , lại không ở gần chính chủ .
Nhưng là, Đoan Mộc Toái Phong lại khác , hắn chán ghét nhất đó là đám nữ nhân lắm chuyện , cũng chỉ là sai thị vệ đem tỳ nữ đưa đến trên giường, giải quyết nhu cầu xong lại lập tức tiễn bước, cũng không ngủ lại ở trong phòng ai , lại càng không làm nữ nhân cùng hắn cùng giường chung gối.
Vừa rồi chỉ nghĩ đến làm cho Bạch Y Họa cách bản thân gần nhất , khi nào muốn tìm hắn nói chuyện cũng dễ dàng . Dù sao người này cho hắn cảm giác giống như là tri kỷ khó gặp , ai ngờ hắn đã quên người bình thường kiêng dè.
"Nếu Vương Gia tôn trọng tại hạ , vẫn là nhường tại hạ ở sương phòng đi. Nghe nói trong vương phủ có rất nhiều người tài ba dị sĩ, ta cũng tưởng đi bái phỏng kết giao một chút, về sau cũng tốt chiếu ứng cho nhau ."
Đoan Mộc Toái Phong nghe xong lời này, trong lòng nửa vui nửa buồn. Vui chính là Bạch Y Họa rõ ràng có tâm ở lại vương phủ , buồn chính là Bạch Y Họa bộ dạng tuấn tú đẹp mắt như thế , nếu sống cùng đám mãng phu kia , thấy thế nào cũng không hợp.
"Được rồi , vậy nghe Y Họa." Nghiêng đầu nhìn thị vệ nói , "Mang vị tiểu huynh đệ này đi sương phòng, tìm hai tì... Gã sai vặt đưa đi." Vốn muốn nói tỳ nữ Đoan Mộc Toái Phong bỗng chốc sửa lại miệng, đổi thành gã sai vặt, hắn cảm thấy nam tử như Bạch Y Họa , hẳn là giới sắc. Có lẽ, trong lòng theo bản năng cũng không muốn nữ nhân tới gần hắn, giống như như vậy sẽ làm bẩn hắn .
Thủy Y Họa hơi hơi ôm quyền, "Đa tạ Vương Gia khoản đãi."
Nhìn theo công tử áo trắng đi xa, Đoan Mộc Toái Phong mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. Mới đi về hai bước, hai mắt hơi hơi trừng lớn . Hỏng bét! Hắn giống như đã quên gian sương phòng cuối cùng là... Hạ Tuyệt Tuyên.
Một người có gương mặt xấu xí như vậy có làm cho Bạch Y Họa sợ hay không ? Nhưng là hiện tại đi ngăn cản ngược lại có vẻ không hay . Nếu như bị Hạ Tuyệt Tuyên biết, trong lòng cũng sẽ sinh ra khúc mắc, mà loại người này là không thể đề cập tới chuyện dung nhan rồi. Cho nên hắn không có lộ ra chán ghét khi ở trước mặt Hạ Tuyệt Tuyên . Mà trên thực tế, hắn cũng không quá để ý dung mạo người khác , chỉ cần người này hữu dụng là được.
Nhưng là, Đoan Mộc Toái Phong bản thân không ghét bỏ, không có nghĩa là người khác sẽ không, Bạch Y Họa lại là người tùy tính đơn thuần , tất cả biểu cảm đều sẽ viết ở trên mặt, chẳng may nhìn đến Hạ Tuyệt Tuyên , bị bộ dạng xấu xí kia làm kinh sợ, lộ ra biểu cảm quá mức khác người , khó bảo toàn sẽ không chọc tới Hạ Tuyệt Tuyên. Người này lại là tính tình trừng mắt tất báo.
Càng nghĩ càng kinh hãi, Đoan Mộc Toái Phong lập tức đẩy cửa ra đi tới chỗ ở của Bạch Y Họa.
Chính là còn chưa tới gần cửa, Đoan Mộc Toái Phong liền nghe được tiếng hai người đàm tiếu, một tiếng thanh thúy như suối chảy, trong trẻo mang theo ít trầm thấp, vô cùng dễ nghe, một tiếng khác lại là lanh lảnh, giống như là lấy vật nhọn mài trên tảng đá, có chút chói tai.
Đoan Mộc Toái Phong rất nhanh liền nhận ra hai người nói chuyện, một người là Bạch Y Họa vừa mới nói chuyện với bản thân, người kia đó là Hạ Tuyệt Tuyên.
Hai người kia thế mà có thể ngồi nói chuyện với nhau được, nghe tiếng cười nói này giống như còn rất hài hòa?
Đoan Mộc Toái Phong hơi hơi nhíu mày đứng nghe, rồi sau quay đầu đi về.
hắn có chút không vui, thật vất vả mới tìm được tri kỷ, mà hắn lại giống như với ai cũng có thể thoải mái mở rộng tấm lòng. Bạch Y Họa có lẽ tri kỷ của hắn, nhưng hắn cũng tuyệt đối không phải là tri kỷ của Bạch Y Họa.
Than nhẹ một tiếng, Đoan Mộc Toái Phong chậm rãi đi xa.
Trong phòng hai người quả thật trò chuyện rôm rả.
Thủy Y Họa cố gắng tưởng tượng mấy bưới thịt trên mặt và ngực của Hạ Tuyệt Tuyên thành từng đóa hoa hồng, biện pháp này quả thật thần kỳ, cảm giác ghê tởm trong lòng lập tức không có, biểu cảm cũng có vẻ rõ ràng, lúc này nàng đang ha ha cười, bội phục ôm quyền đối với nam nhân xấu xí trước mắt nói, “Hạ đại ca thế nhưng hiểu được Vu Cổ thuật, còn có thể khống chế cổ độc, tiểu đệ bội phục không thôi!”
Hạ Tuyệt Tuyên hai canh giờ trước liền biết trong phủ mới có một người thiếu niên đến đầu nhập vào Vương Gia, nghe nói người này cùng trò chuyện với Vương Gia gần nửa ngày, vốn trong lòng có chút khó chịu, nhưng là lúc gặp được người sau, trong lòng thật sự là vô cùng thoải mái.
Tiểu tử này bộ dạng xinh xắn không nói, còn không ghét bỏ hắn, nhưng lại có tâm kết giao với bản thân ! Xem cái miệng nhỏ nhắn này phun ra những lời nói thật sự làm cho hắn vô cùng hưởng thụ. một tiếng Hạ đại ca càng làm cho hình tượng của hắn cao lớn lên.
“Thấy bộ dạng này của huynh đệ, hình như là đối cổ độc cổ thuật cảm thấy hứng thú?” Hạ Tuyệt Tuyên hỏi, còn cố ý để sát vào nam tử áo trắng này, xác định người này trên mặt không có biểu cảm miễn cưỡng gì, trong lòng luôn luôn tồn tại đề phòng mới chậm rãi để xuống.
Thủy Y Họa cười thần bí, “không dối gạt Hạ đại ca, ta trước kia ở trong núi, sư phụ có cất chứa rất nhiều sách cổ, mà ta từng đọc được một quyển sách cổ có nói về cổ độc cổ thuật, hơn nữa bên trong còn nhắc tới người của tộc Sáp Huyết.”
nói đến đây, Thủy Y Họa bắt giữ đến một chút ánh sáng lóe ra trong mắt Hạ Tuyệt Tuyên. Nàng coi như không thấy, tiếp tục nói: “Nhưng hình như người của tộc Sáp Huyết chỉ là truyền thuyết, ta cùng sư phụ chưa từng gặp qua.”
“Nghe khẩu khí của Bạch huynh đệ, giống như thật đáng tiếc?” Hạ Tuyệt Tuyên thử hỏi.
Thủy Y Họa hai mắt lập tức tỏa sáng , “Đó là tự nhiên, theo ta, người của tộc Sáp Huyết rất lợi hại, đã có thể lấy thân dưỡng cổ , lại có thể lợi dụng cổ ngữ thi hành Vu Cổ (Phù thủy) thuật, là một danh tộc rất giỏi !”
Hạ Tuyệt Tuyên nghe xong lời của hắn nói, tâm huyết nhất thời sôi trào hừng hực, suýt chút nữa thốt ra thân phận của mình. Chính là sau này không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt cụp xuống , liền đem lời này thu trở về.
“thật sự là đáng tiếc, ta sinh thời đã không còn cơ hội nhìn đến người của tộc Sáp Huyết rồi .” Thủy Y Họa thở dài, tiếc hận không thôi.
“Người của tộc Sáp Huyết còn không có diệt chủng!” Hạ Tuyệt Tuyên bỗng nhiên toát ra một câu , lập tức lại chột dạ quay mặt đi .
Thủy Y Họa xem xét hắn, nhìn toàn thân hắn từ trên xuống dưới , ánh mắt sáng ngời, bừng tỉnh nói: “Chẳng lẽ Hạ đại ca là hậu duệ của tộc Sáp Huyết ?”
Hạ Tuyệt Tuyên hừ một tiếng, xem bộ dáng là cam chịu rồi.
“Xú tiểu tử, ngươi kêu vài tiếng Hạ đại ca thật dễ nghe, cho nên lão phu mới không có ngăn cản ngươi, trên thực tế, ngươi nên gọi ta một tiếng Hạ gia gia.” Hạ Tuyệt Tuyên kiêu ngạo nói.
Thủy Y Họa nghe xong lời này, há miệng thở dốc, lần này không phải là giả vờ, là thật giật mình.
Dừng một chút, thấp giọng hỏi, “không biết ngài hiện thời bao nhiêu tuổi?”
Gương mặt xấu xí của Hạ Tuyệt Tuyên tràn đầy tươi cười, chậm rãi vươn hai ngón tay.
“110 tuổi?” Thủy Y Họa nghi ngờ theo dõi hắn hỏi.
Người quái dị lại phá lên cười, “Ha ha, tiểu tử ngươi đã đoán sai, lão phu hiện thời hai trăm tuổi rồi !”
Thủy Y Họa như bị sét đánh.
Hai trăm tuổi? Hai trăm tuổi!
Ngài đã hai trăm tuổi … Còn cùng nữ tử mười mấy tuổi làm chuyện ấy ? !