Chương 92: Khe núi sâu rộng trăm trượng, vách đá cao vạn trượng
Vài vị trưởng lão nghe xong lời này, đều lần lược nhíu mày, rõ ràng có chút không đồng ý, đại trưởng lão này cũng quá gây khó dễ đi.
Theo mấy ... tiền bối an toàn trở về từ vạn xà Bách Hoa cốc kia nói, hồng ban xà này ở nơi trung tâm nhất của vạn xà Bách Hoa cốc, chính là một loại trong ngàn vạn loại rắn độc có tính tình nóng nảy nhất, quan trọng hơn là, loại hồng ban xà này số lượng rất nhiều, qua lời kể thì thường xuất hiện thành đàn, độc tính cũng rất lớn.
Người trong tộc đều biết đều biết chủng tộc hút máu, ở cổ cương có một loại rất thường thấy chính là rắn có chấm xanh trên thân, tuy rằng cùng rắn chấm đỏ cũng chỉ kém một chữ, hai loại xà này tập tính lại khác biệt cách xa vạn dặm. Rắn chấm xanh thường sống một mình, tính tình ôn hòa, chỉ cần con người không đi trêu chọc nó, nó sẽ không chủ động công kích người. Đương nhiên, độc tính của rắn chấm xanh cũng không thể khinh thường.
So sánh hai bên, rắn chấm đỏ có tính nguy hiểm rất lớn, đại trưởng lão để mấy người lấy mật của rắn chấm đỏ, rõ ràng là đang làm khó nhóm của hắn.
Xem sắc mặt của mấy vị trưởng lão khác không đồng ý, đại trưởng lão làm như có thật giải thích: "Người có thể ở vạn độc Bách Hoa cốc mà không ch.ết, đó chính là con cưng của trời. Mấy vị trưởng lão chắc cũng biết truyền thuyết từ xưa của cổ cương chúng ta. Nếu bọn họ thật sự là con cưng của trời, lấy được mật của rắn chấm đỏ không phải dễ như trở bàn tay sao? Ngược lại, nếu bọn họ không phải, cho dù nửa tháng sau an toàn trở lại, ai biết bọn họ đã tránh ở chỗ nào a."
Nhị trưởng lão có chút không vui, truyền thuyết lâu đời này đã sớm phai nhạt, hiện giờ chỉ cần ở lại vạn xà Bách Hoa cốc nửa tháng thì có thể qua được cửa ải, nhưng đại trưởng lão muốn cố gắng quay lại đi tìm nguồn gốc.
"Tiểu nha đầu, các ngươi. . . . . ." Nhị trưởng lão khó có thể mở miệng. Nói cái gì mà đi đường nhớ cẩn thận hình như quá tàn nhẫn. Có lẽ là nàng thật sự già đi, không muốn thấy loại chuyện ch.ết một cách oan khuất như thế này. Cho dù bề ngoài của nàng thoạt nhìn chỉ hơn - ba mươi tuổi nhưng những chuyện này nàng đã gặp qua cũng không ít.
"Nhị trưởng lão không cần lo lắng cho chúng tôi, sống ch.ết có số thành bại do trời, chúng tôi không nhất định sẽ ch.ết." Thủy Y Họa cười thật lòng, tuy rằng gần nhau không nhiều lắm, nhưng nàng cảm thấy nhị trưởng lão này là nữ nhân có tâm địa không xấu.
Khi nhìn về phía đại trưởng lão thì nụ cười trên mặt thủy y họa thu lại toàn bộ, " Theo như lời đại trưởng lão về phần túi mật của rắn chấm đỏ, chúng tôi nhất định sẽ mang về cho người."
"Hừ, nói khoác mà không biết ngượng." Đại trưởng lão thấp giọng giễu cợt một câu. Nhị trưởng lão tốt bụng tìm giúp bốn người hai chiếc xe ngựa, nhân lúc đại trưởng lão không có ở đây, nói lại tỉ mỉ những việc cần chú ý.
". . . . . . Trên núi Đoạn Kiều có một khe núi sâu, cả tòa núi đứt đoạn ở giữa, mở ra một khe núi sâu không tính chiều rộng, có lẽ chỉ dài hơn một trượng, các ngươi đều là người có khinh công, chắc chắn bay qua không thành vấn đề, chính là các ngươi phải chú ý cẩn thận khe núi sâu đó, ngàn vạn lần đừng ngã xuống.
Qua núi Đoạn Kiều đó là đỉnh núi cao vạn trượng, nói là vạn trượng, nhưng đến cuối cùng ngoại trừ những vị tiền bối trước kia đi xuống qua, hoàn toàn không có ai biết, về sau chẳng qua là một truyền mười mười truyền một trăm, mới có lời đồn về núi cao vạn trượng này, cho nên các ngươi đừng sợ hãi. Ở trên vách đá cao vạn trượng có sinh trưởng một loại dây leo hết sức bền chắc, các ngươi có thể theo dây kia đi xuống dưới, nếu lời nói không tới đáy vực hãy dùng dây thừng lớn, dây thừng tôi đã đặt ở trong xe ngựa , trên xe còn có lương khô và nước dung trong hai mươi ngày, các ngươi tự lo lieu chăm sóc chính mình. . . . . ."
"Đa tạ nhị trưởng lão, đại ân đại đức của ngài chúng tôi vô cùng cảm kích!" Thủy Y Họa ôm quyền nói.
"Ai, tiểu nha đầu a, ta chỉ có thể giúp người đến đây, các ngươi chính mình cẩn thận." Nhị trưởng lão thở dài, có chút bi thương hoài niệm nhìn mấy người.
Thủy Y Họa lại liên tục cảm tạ vài tiếng, lúc sau mới ngồi lên xe ngựa.
Xe ngựa càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt. Nhị trưởng lão lắc đầu, nâng trán thì thầm nói: "Hiên Viên U Băng a, ngươi xem ta cũng bị ngươi ảnh hưởng đứng lên trách trời thương dân. Tiểu tử ngươi có phải hay không lại đang tìm người trong lòng mà ngươi nói? Ai, tốt, có người thích rất tốt, chớ học ngươi mấy vị này trưởng lão, vì cổ độc cổ thuật, cả đời cũng làm người cô đơn. . . . . ."
Nhị trưởng lão thở dài đi xa. Nàng còn nhớ rõ ràng mười bảy năm về trước cái ngày mà Hiên Viên U Băng trở thành Đại Tế Tư, hắn nói cho nàng những lời đó: “hắn thích một nha đầu ngốc, phải tìm được nàng.”
Có lẽ thật là đã kìm nén quá lâu, cần tìm người có thể bày tỏ, cho nên đứa trẻ kia không nhịn được mà nói tất cả cho nàng, nói cho nàng biết hắn có người trong lòng. Nếu không phải ban đầu cổ cương xảy ra biến động, hắn cũng sẽ không vội vã chạy về như vậy, ngay cả nói một câu từ biệt với người trong lòng cũng không kịp.
Chờ hắn thành công ngồi vững vàng trên vị trí Đại Tế Tư, hắn lại lấy cớ đi Trung thổ, đáng tiếc rốt cuộc không tìm thấy tung tích của nàng. Mười bảy năm qua, cách ba bốn năm hắn đều đi Trung thổ một chuyến, mặt ngoài nhìn như là đi tìm con dân phản bội thoát đi cổ cương, trên thực tế hắn chính là đi tìm tung tích của nữ nhân kia. Chỉ có điểm này là hắn cố chấp gần như điên cuồng, cùng với bề ngoài luôn luôn lạnh như băng của hắn đúng là không tương xứng.
Hắn thậm chí cố ý tạo ra dấu hiệu giả để ung dung rời đi Cổ Cương, buông tha những thành viên trong tộc có ý niệm chiếm lấy tộc để rời đi Cổ Cương, sau đó đi tìm nữ nhân kia trên đường nhân tiện xử lý những người có lòng dạ độc ác. Hắn vẫn là một nam nhân vô tình mà lãnh khốc. . . . . .
Nhị trưởng lão không biết lần này Hiên Viên U Băng sẽ đi bao lâu mới trở về. Nhưng thời gian tuyệt đối không vượt qua một tháng, ai bảo hắn không thể thoái thác trách nhiệm của một Đại Tế Tư."Giá ——" người đánh xe cao giọng hét to, hai chiếc xe ngựa bắt đầu chạy thật nhanh ở trên đường nhỏ. Người đánh xe này có tài nghệ đánh xe cực cao, cho dù chạy trốn mau hơn nữa, xe này cũng bình ổn .
Thủy Y Họa nhấc màn xe lên trước phía, hỏi người đánh xe: "Lưu thúc, có phải hay không Bắc Đường Liệt bảo người tới?"
Người đánh xe ngựa kia đúng là phu xe chuyên dụng khi Bắc Đường Liệt ra ngoài —— Lưu thúc, khi mấy người Thủy Y Họa gặp Bắc Đường Liệt lần đầu cũng là người đó đánh xe. Thủy Y Họa còn nhớ rất rõ, người này là người Trung thổ, giống với bọn họ.
Lưu thúc cao giọng nói: "Cô nương đoán không sai, tiểu nhân đúng là Bắc Đường công tử phái tới, tuy rằng những chuyện phía sau công tử không thể giúp đỡ, nhưng đưa mấy vị an toàn đến núi Đoạn Kiều cũng coi như là một phần tâm ý của công tử."
Khi nói chuyện, vị Lưu thúc này ở trước mặt những người khác cũng không có cảm giác cứng ngắc, ngược lại nhiều hơn mấy phần hiền hoà. Có lẽ là gặp đồng hương ở nơi đất khách quê người, cho nên tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết.
"Lưu thúc vì sao đi vội vả như vậy, chẳng lẽ núi Đoạn Kiều thật sự rất xa?"
Thủy Y Họa chẳng qua mới nói có hai câu, Cơ Mộc Ly phía sau đã không vui kéo người trở về, ôm chặt chẽ vào trong ngực. Thật là, một người đánh xe mà cũng có chuyện để nói…
Lưu thúc cách màng trả lời: "Cổ Cương vốn không lớn, núi Đoạn Kiều này tự nhiên cách đây không tính là xa, nếu đi mau một chút hai canh giờ nữa liền tới nơi. Nhưng Bắc Đường công tử cố ý dặn tiểu nhân, phải đưa mọi người tới được núi Đoạn Kiều trước khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, như vậy, trước lúc trời tối mọi người mới có thể thông qua khe núi rộng sâu hơn trăng trượng."
"Bắc Đường Liệt thật đúng là có tâm ." câu nói của Thủy Y Họa không rõ ý tứ.
Lúc đầu nghĩ đề tài đến đây liền dừng lại, ai ngờ sau khi Lưu thúc nghe câu trả lời của Thủy Y Họa, lập tức nói thao thao bất tuyệt, "Bắc Đường công tử là người có trái tim lương thiện nhất mà ta đã gặp, đừng nhìn công tử bề ngoài không dễ thân cận, thật ra công tử đối đãi với mọi người hết sức hiền hoà. Mặc dù tôi là người ngoại tộc cho dù có tư chất luyện cổ thật tốt, nhưng với thân phận của tôi hoàn toàn không thể tiến vào Tư tế điện, cho dù là làm người làm. Là Bắc Đường công tử thu nhận tôi, còn thường xuyên chỉ điểm cho tôi một vài cổ độc, tôi mới có thể tiến bộ thật nhanh. . . . . ."
Sự hờn giận trên mặt Cơ Mộc Ly càng ngày càng rõ ràng, hắn một chút cũng không cảm thấy Bắc Đường Liệt tốt, coi như báo cho bọn họ biết vạn xà Bách Hoa cốc là một chuyện, nói không chừng là muốn bọn họ ch.ết nhanh lên.
". . . . . . Thứ cho tôi lắm miệng, mấy vị nếu đã đến Cổ Cương, sao không sống ở đây luôn, nếu học được cổ độc cổ thuật thượng thừa, thân phận địa vị của các vị sẽ được đề cao theo, đến lúc đó tuyệt đối sẽ không lại có người trông coi các vị. Mà vạn xà Bách Hoa cốc này tôi cũng có biết một phần, thật là một nơi rất nguy hiểm, có khả năng cực lớn là mấy vị có đi mà không có về. Ai, các vị cần gì phải làm vậy?" Lưu thúc nhịn không được thở dài.
Mặc dù Cổ Cương cũng có rất nhiều người ngoại tộc, nhưng rất nhiều đều là bốn mươi lăm năm thậm chí trăm năm trước tới, nhưng hoàn toàn không có tán gẫu cùng hắn, thật vất vả mới gặp được mấy người thời gian tới đây không sai biệt lắm, nhưng bây giờ lại vội vàng đi chịu ch.ết.
Lưu thúc không khỏi cảm thán: "Hiện tại những người trẻ tuổi, lẽ nào đều xúc động như vậy?"
"Ai nói chúng ta có đi mà không có về, ngươi hãy câm miệng lại." Cơ Mộc Ly lạnh lùng nói.
Lưu thúc nhún vai, không hề mở miệng. Những người này quả nhiên thực xúc động.
Hai cái canh giờ sau, xe ngựa thuận lợi đến chân núi Đoạn Kiều, Lưu thúc chắp tay với mấy người, "Chúc cô nương và mấy vị công tử may mắn, tiểu nhân phải đi về trước phục mệnh." Nói xong, cùng một người đánh xe khác điều khiển xe ngựa trở về đường cũ. Mấy người nhìn lên ngọn núi trước mắt, không khỏi thổn thức, mới nhìn chỉ như một ngọn núi bình thường mà thôi. Vượt qua ngọn núi này thật sự có thể đến được vách đá cao vạn trượng sao?
Không đợi Cơ Mộc Ly mở miệng, Kiếm Thập Nhất và Đông Phương Lăng đã rất ăn ý một đi trước một đi sau. Trên núi Đoạn Kiều này vẫn không có người tới gần, cây cỏ lớn lên vô cùng tươi tốt, thậm chí có thể che dấu hoàn toàn cả một người đang đứng thẳng .
Kiếm Thập Nhất ở phía trước nhất mở đường, không ngừng cầm kiếm đẩy cỏ dại ra, đi ở phía sau cùng Đông Phương Lăng cũng thu dọn những cành cây lớn, chém đứt hết cỏ dại bên cạnh người Cơ Mộc Ly và Thủy Y Họa.
"Thập Nhất, đừng cố mở đường, hãy chú ý dưới chân ngươi." Cơ Mộc Ly dặn dò, một cánh tay mạnh mẽ ôm vòng eo của Thủy Y Họa.
"Gia yên tâm, những lời nữ nhân kia nói về khe núi sâu thần đều nhớ kỹ." Kiếm Thập Nhất lơ đểnh trả lời. Mọi người sẽ nhìn thấy khe núi rộng hơn một trượng đi? Có thể chúng ta sắp đến nơi rồi.
Trên mặt đất trừ một ít rắn độc và côn trùng độc, gần như không có những thứ nguy hại khác. Mà trên người mấy người đều bôi phấn chống rắn lung tung, rắn và côn trùng có độc đều đã tự động tránh đi, ngay cả mối nguy hại duy nhất này cũng bị mất.
Núi này không phải là đặc biệt cao, một bên mở đường một bên leo núi cũng chỉ mất một nửa canh giờ. Mấy người ngơi tại chỗ nghỉ, bổ sung một chút thức ăn và nước uống, nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
"Gia, giống như đến đỉnh núi." Kiếm Thập Nhất thở phào nhẹ nhõm.
"Không được khinh thường, chúng ta còn chưa từng vượt qua khe núi sâu kia." Cơ Mộc Ly nói một câu.
Kiếm Thập Nhất quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Gia yên tâm, chúng ta ......" một câu còn chưa nói xong, hắn vừa mới bước chân trái ra liền giống như đạp vào khoảng không, cả người đột nhiên từ giữa không trung rơi xuống phía dưới.
Hai mắt Cơ Mộc Ly đột nhiên tối lại, phản ứng nhanh chóng bắt được tay trái của hắn.
Lúc này, thân mình Kiếm Thập Nhất đã hoàn toàn chui vào trong mảng cỏ cây trước mắt, nếu không phải Cơ Mộc Ly còn đang nắm lấy tay của hắn, tất cả mọi người không khỏi hoài nghi người này đột nhiên biến mất không thấy.
Đông Phương Lăng kêu to một tiếng, vội vàng tiến lên, dùng cành cây thô đẩy ra đám cỏ trước mắt.
"Trời ạ! phía dưới đám cây cỏ này đúng là khe núi rộng hơn một trượng!" Đông Phương Lăng hai mắt mở lớn, trên tay sử nội lực, lộ ra bên ngoài lỗ hổng rộng hơn nửa trượng, mà đối diện bọn họ nữa bên kia vẫn còn bị đám cây cỏ che khuất.
Cơ Mộc Ly làm cho Kiếm Thập Nhất ở trong khe cảm thấy lạnh người, sau đó mới chậm rì rì đưa hắn lên, sau đó mới chậm rãi nâng hắn lên, liết mắt hắn một cái, "Đã nói tất cả phải cẩn thận nhìn dưới chân, lời nói của gia là gió thoảng bên tai có phải hay không?"
Kiếm Thập Nhất như cũ có chút kinh sợ vẫn còn chưa hoàng hồn, vừa rồi hắn nghiêng đầu nhìn xuống dưới thân mình, phát hiện dưới thân mình đúng là khe núi sâu có độ cao cách mặt đất hơn trăm trượng, nếu thật sự ngã xuống sẽ đến mức nào a?
"Gia, thuộc hạ biết sai." Kiếm Thập Nhất cúi đầu. Vừa rồi đúng thật là sơ suất của hắn.
"Lần sau phải chú ý." Cơ Mộc Ly trầm giọng nói. Tiếp theo quay đầu nhìn về phía Thủy Y Họa, không đợi nàng đồng ý, một bàn tay đã quen thuộc mò tới hông của nàng, đem trường tiên quấn ngang hông nàng rút ra.
Thủy Y Họa đối với hành vi vô sỉ của hắn tập mãi thành thói quen, lúc này còn nhìn chằm chằm khe nứt ở trước mắt, từ từ ghé đầu nhìn xuống. Không ngờ, mới vừa lộ ra nửa cái đầu liền bị nam nhân phía sau kéo trở vào, nam nhân hơi cau mày nói: "Chớ lộn xộn, quá nguy hiểm."
Thủy Y Họa đành phải thôi, sau đó nhìn cây roi màu đỏ trên tay Cơ Mộc Ly, sau động tác múa roi đó là sự anh tuấn tiêu sái, đối diện với đám cây cỏ đang che nữa phần bên kia hắn cầm trường tiên cách một khoảng quét qua.
Thật sự là khe núi sâu rộng hơn vạn trượng. Mấy người đề khí bay đến phía đối diện, nhưng lại không dám quay đầu lại liếc mắt nhin xem khe núi sâu kia một lần. Khe núi sâu này thật là một bí ẩn. Vốn tưởng rằng qua khe núi sâu này còn phải đi thật lâu mới đến vách đá cao vạn trượng, đáng tiếc mấy người đều đã đoán sai, đỉnh núi Đoạn Kiều này gắn liền với vách đá cao vạn trượng. Ngay từ đầu trên đỉnh núi Đoạn Kiều vẫn coi như bằng phẳng tiếp tục đi về phía trước, đỉnh núi càng chạy càng cao, vẫn đi đến cuối, đến cuối núi Đoạn Kiều này thế nhưng chính là vách đá cao vạn trượng trong truyền thuyết .
Mấy người liếc mắt nhìn vách đá, sương khói lượn lờ, liếc mắt một cái nhìn không tới đáy, ẩn ẩn có gió lạnh theo vách đá thổi đến, làm cho người ta nhịn không được sinh cảm giác mát lạnh.