Chương 70: Giết-giết-giết
Phủ bá tước Trương Hạo, một sân nhỏ trong đó, mấy tên hắc y nhân vội vàng cõng một bao vải nặng đi vào bên trong phòng.
-Đắc thủ không?(Thành công, hành động được không?) - Thấy mấy người tiến vào, Trương Dã ở bên trong phòng vội tiến lên hỏi.
-Tam thiếu gia, tiểu nhân không làm nhục sứ mệnh! - Một người trong đó mở miệng đáp, nói xong đem bao vải để xuống rồi cởi ra, bên trong có một cô gái xinh đẹp mặc trang phục kỵ sỹ đang giận dữ, chính là Tàn Nguyệt.
-Có bị phát hiện không?-Trương Dã không yên lòng hỏi tiếp.
-Thiếu gia yên tâm đi, chúng ta sau khi đắc thủ đem nó cố ý mang đi khắp nơi dạo một vòng, cho tới giờ mới đem người đưa tới, giữa đường còn vài lần rơi túi, cho dù có người trông thấy, cũng tuyệt đối không biết là người của phủ bá tước chúng ta làm!
Trương Dã gật đầu một cái, nói:
-Vất vả cho các ngươi rồi, ta sẽ bảo mẫu thân chiếu cố nhiều hơn đến các ngươi, hơn nữa, chuyện này ta không muốn những người khác biết.
-Vì thiếu gia phân ưu(san sẻ ưu phiền) là chuyện chúng ta nên làm, về phần những thứ khác chúng ta đều hiểu.
-Tốt, vậy các ngươi đi ra ngoài trước đi.
Sau khi đuổi người đi, Trương Dã cẩn thận nhìn Tàn Nguyệt một chút, khóe miệng toát ra tà khí cười cuời, lẩm bẩm:
-Không nghĩ tới còn là một mỹ nhân, lần này thiếu gia ta có lộc ăn rồi!
Nói xong hắn bế Tàn Nguyệt lên giường, khóe miệng nở nụ cười thâm độc, thầm nghĩ:" Ta nói rồi, thiếu gia ta sẽ làm cho ngươi hối hận!"
Luống cuống tay chân cởi trang phục kỵ sỹ của Tàn Nguyệt, chỉ còn lại áo lót bó sát người ở bên trong, thấy dáng người hoàn mỹ và da thịt trắng nõn của Tàn Nguyệt, nước miếng Trương Dã chảy ròng ròng.
-Trương Dã, nguoi mau ra đây
Ngay khi dục hỏa của Trương Dã lên tới đỉnh điểm, một luồng sóng âm cuồn cuộn như sét đánh mang theo sự giận dữ dữ dội vang lên, đem bao phủ hoàn toàn phủ bá tước.
Thanh âm thẳng hướng chấn động phòng Trương Dã, dục hỏa mãnh liệt vừa dâng lên đã lập tức cuốn hết không còn một mảnh, một ngụm máu ứ suýt nữa thì phun ra ngoài
-Tên hỗn đản, bọn khốn kiếp kia không phải nói không ai phát hiện sao, thế nào mà nhanh như vậy đã có người tìm tới cửa? - Trương Dã tức giận mắng một tiếng, lại đi tới đi lui ở trong phòng, cũng không dám đi ra ngoài một bước.
Hàn Phong Tuyết đứng trên lưng tiểu điêu, ở trên khoảng không trên phủ bá tước xoay đi xoay lại vài vòng, sau đó đi xuống, trong miệng vẫn không ngừng quát:
-Trương Dã, nguoi ra đây mau!
Hạ nhân trong phủ bá tước ngừng hết việc trong tay lại, hướng Hàn Phong Tuyết đáp xuống mà tới.
Hạ xuống bên cạnh một tòa núi giả, nhìn thấy một đám người, người dẫn đầu râu dài hình chứ bát, lông mày rậm tai to, nhìn Hàn Phong Tuyết lạnh lùng nói:
-Ngươi là ai, dám đến gây sự trong phủ của ta?
-Ngươi là Trương Hạo sao, ta không có thời gian cùng ngươi nói nhảm, muội muội ta bị người trong phủ ngươi bắt đi, nếu không giao muội muội ta ra, ta đếm đến ba sẽ giết một người!
Lúc này tay Hàn Phong Tuyết cầm thánh quang thương, sát khí đầy mặt, thực như Ma thần tới từ địa ngục.
Trong lòng Trương Hạo kinh hãi, nhưng sắc mặt không thay đổi chút nào, phủ bá tước uy nghiêm há lại cho người ta tùy tiện giẫm đạp. Quay về phía mấy người ở bên cạnh nói:
-Bắt lại!
Thấy mấy người đi lên, hàn Phong Tuyết cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, người đã xuất thủ.
-Phốc...phốc...
Mấy thanh âm trường thương đâm vào không khí truyền ra, Hàn Phong Tuyết trở về chỗ cũ, còn bốn người trước mặt trước ngực máu tươi phun trào, lần lượt ngã trên mặt đất.
Hút một ngụm khí lạnh , đối diện không có bao nhiêu người có thể nhìn ta Hàn Phong Tuyết ra tay như thế nào, tâm Trương hạo lúc này vô cùng lạnh lẽo, bốn người này chính là hắn vất vả mới bồi dưỡng ra được, nhưng trong nháy mắt tất cả bị giết dưới thương của Hàn Phong Tuyết, hắn cũng biết sự đáng sợ của Hàn Phong Tuyết, nhưng lúc này hắn lại đâm lao phải theo lao!
-Oành!
Chỉ thấy một đại đội binh sĩ từ xa chạy tới, bao vây quanh Hàn Phong Tuyết, thấy tình hình này, sắc mặt Trương Hạo mới dễ nhìn một chút, nở một nụ cười.
-Muốn ch.ết!
Hỏa nguyên tố phóng ra ngoài làm cho người xung quanh một hồi hít thở không thông.
-Hỏa phần bát phương!
Vô số hoa lửa phân tán bốn phía, rực rỡ xán lạn, lúc này đây không còn có một chút nương tay, mấy trăm người của đại đội trong khoảnh khắc trên người toàn bộ đều bị hỏa diễm thiêu đốt rần rần, một người lại một người ngã xuống đất kêu gào, trong nháy mắt mất đi sức sống.
"Kinh hãi, đau lòng", đây là cảm nhận duy nhất của Trương Hạo và mọi người trong phủ.
-Một.. hai..ba.
Nói xong Hàn Phong Tuyết lại hành động, sau khi phía đối diện lại có một người ngã xuống, màu bạc trường thương léo lên một tia kim quang, hơn nữa đầu thương chậm rãi nhỏ máu tươi, tăng lên vô cùng đẹp đẽ diêm dúa.
-Phốc, phốc...
Một người lại một người ngã xuống, sắc mặt của Trương Hạo u ám đáng sợ, nhưng hắn lại vẫn không nghĩ ra biện pháp ứng phó. Rốt cục, trương Hạo xoay người hướng về phía trung niên mắt tam giác bên cạnh nói:
-Trác tiên sinh, ngươi có nắm chắc không? - Trung niên Mắt tam giác lắc đầu:
-Thử một chút mới biết được.
-Được, nhưng tiên sinh cẩn thận một chút.
Trương Hạo dặn dò, trung niên mắt tam giác chính là con át chủ bài trong phủ bá tước của hắn, kỹ tông hệ hỏa chín sao đỉnh.
-Tiểu tử, ngươi thật quá ngông cuồng rồi!
Nói cái này xong thì hỏa nguyên tố quanh người cũng hội tụ.
-Phốc!
Trung niên mắt tam giác mở to hai mắt, nhìn trước ngực mình, dường như khó có thể tin được hết thảy trước mắt, hắn vẫn không phản ứng kịp, chỉ thấy tia sáng chợt lóe lên, lợi thương của đối phương đã đâm vào lồng ngực của hắn rồi.
-Không có thời gian nghe ngươi ồn ào!
Rút trường thương ra, máu văng lên tung tóe, Hàn Phong Tuyết lạnh lùng nhìn Trương Hạo nói:
-Ta lại đếm đến ba, không giao nguời ra, người ch.ết chính là ngươi!
Trương Hạo chỉ cảm thấy tay chân lạnh run, lạnh thấu xương, lúc này lòng hắn đang rỉ máu, hắn biết thiếu niên trước mắt này không phải hắn có thể trống lại được. Hắn chỉa có thể nhắm mắt nói:
-Các hạ, ta căn bản không biết muội muội ngươi là ai, huống chi bắt nàng, ngươi muốn ta làm sao mà giao người ra đây?
-Vậy ngươi hỏi Trương Dã con trai ngươi đi, hắn biết !
Thanh âm của Hàn phong Tuyết không mang chút tình cảm, lúc này cậu chỉ hy vọng Tàn Nguyệt không sao, bằng không thì cậu không ngại nhuốm màu máu cả phủ bá tước này.
Nghe Hàn Phong Tuyết nói vậy, Trương Hạo cũng hiểu ra nhiều điều, nhìn thoáng qua đám người xung quanh, phát hiện cũng không có thân ảnh của Trương Dã, lại quét mắt về phía mẹ của Trương Dã, liếc mắt nhìn mấy người xung quanh Tam phu nhân của hắn, thấy cơ thể mấy hắc y nhân quanh đó run lẩy bẩy, hắn làm sao có thể không biết chân tướng sự việc, hắn lúc này hận không thể mang Trương Dã ra mà thiên đao vạn quả, thấp giọng nói lạnh như băng với mấy tên hắc ý nhân kia:
-Đi đem tên xúc sinh kia và vị tiểu thư muội muội của huynh đệ này mang đến đây!
-Không cần, ta đi cùng bọn họ!
Hàn Phong Tuyết lạnh lùng nói. Lúc Này Tàn Nguyệt đã tỉnh táo lại, nhưng toàn thân lại vô lực, biết tình trạng trước mắt của mình, hai giọt nước mắt theo vành mắt chảy xuống.
Trương Dã vân lo lắng đi tới đi lui ở trong phòng, hắn thật muốn biết bên ngoài rốt cuộc là như thế nào rồi, thế nhưng hắn không dám, chó dù Hàn Phong Tuyết bị người của phụ thân hắn giết ch.ết, hắn cũng không dám để cho phụ thân hắn biết chyện hắn làm, bằng không kết cục của hắn cũng sẽ giống như vậy.
-Khóc, ngươi khóc cái rắm, thiếu gia ta còn không động vào ngươi, hôm nay nếu như thiếu gia ta có xảy ra chuyện cũng phải kéo ngươi làm đệm lưng! - Trương Dã quay về phía Tàn Nguyệt gầm lên.
-Bành!
Cửa bị một cước đá văng, Hàn Phong Tuyết mặt âm trầm đi vào, Thấy Hàn Phong Tuyết đi vào, Trương Dã biết mình xong rồi, vội vàng chộp tới chỗ Tàn Nguyệt đang ở trên giường.
-Phốc!
Lóe một cái đã đến cạnh Trương Dã, một cước đá bay hắn, hàn Phong Tuyết ôm lấy Tàn Nguyệt ở trên giường, ôn nhu nói:
-Tiểu Nguyệt, không sao, đại ca đã tới chậm.
-Thiếu gia!
Ôm Hàn Phong Tuyết thật chặt, Tàn Nguyệt cũng không nhin được nữa, nước mắt chảy như mưa.
-Tiểu Nguyệt, muội không sao chứ? - Hàn Phong Tuyết buông Tàn Nguyệt ra, nhìn nàng thấp giọng hỏi.
-Không sao, may là thiếu gia đến kịp. - Tàn Nguyệt lau nước mắt gắng gượng cười nói. Lúc này bọn Trương Hạo cũng tiến vào, một vị mỹ phụ nhào tới bên người Trương Dã, chính là mẫu thân của hắn.
Hàn Phong Tuyết xoay người nhìn chằm chằ Trương Dã, lạnh lùng nói:
-Ngươi cho muội muội của ta ăn cái gì? - Trương Dã nhìn Hàn Phong Tuyết cười như điên nói:
-Ha ha ha, thuốc độc, như ta sẽ không nói chó ngươi biết đó là độc gì, ta muốn cho nàng ta và ta chôn cùng! - Hàn biết mình không thể tiếp tục sống, dứt khoát làm đến cùng.
-Tên khốn kiếp! - Thanh âm là của Trương Hạo, lạnh lùng nhìn mấy tên hắc y nhân ở phía sau nói:
-Các ngươi nói, là thuốc gì?
Mấy tên hắc y nhân lúc này cõi lòng như muốn ch.ết, cái gì mà đi theo tên hỗn đản Trương Dã để rước lấy một vị sát tinh, run rẩy nói:
-Chỉ là một chút Nhuyễn cốt tán, chưa tới vài canh giờ sẽ tự động được giải.
-Không, cầu xin các người đừng giết con trai ta. - Mỹ phụ ở bên cạnh cầu khẩn nói,
--Kéo đi!
Trương Hạo ra lệnh cho người bên cạnh, hùm dữ còn không ăn thịt con, nhưng đứa con trai này làm mất đi điều này, chính là một tên phế vật, cái gì cũng tồi tệ, chỉ biết đi khắp nơi gây tai họa, hôm nay, còn chõ đến tổ ong vò vẽ, mang đến tai vạ cho phủ bá tước, coi như Hàn Phong Tuyết không giết hắn thì Trương Hạo cũng sẽ làm cho hắn tự sinh tự diệt!
-A!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Hàn Phong Tuyết bẻ gãy bàn tay và chân của Trương Dã đánh , cậu quan tâm nhất chính là thân nhân bạn bè của mình, mà trương Dã lại suýt nữa làm cho cậu hối hận suốt đời, Hàn Phong Tuyết làm sao không hận hắn.
-A....
Từng tiếng kêu thảm thiết như đến từ cửu u địa ngục vang lên. cuối cùng hét thảm một tiếng, Trương Dã mềm nhũn nằm đó không nhúc nhích, giống như đau đến ch.ết rồi, ánh mắt mọt người nhìn Hàn Phong Tuyết tràn đầy sợ hãi, trong lòng bọn họ tự thề, vĩnh viển không chọt tới tên sát tinh này.
Ôm lấy Tàn Nguyệt, Hàn Phong Tuyết đi ra ngoài, trước khi ra cửa dùng ánh mắt uy hϊế͙p͙ lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Hạo.
Mùa hè khô nóng mà Trương Hạo lại cóa cảm giác bản thân đang ở trời đông giá rét, cả người đổ mồ hôi lạnh, như rơi vào hầm băng.
Hàn Phong Tuyết đi rồi, Trương hạo rốc cuột thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, đến bên giường ngồi xuống, nào còn dám nghĩ đến chuyện báo thù.