Chương 83: Nhạc tần
Ma Thành, trên đường cái bụi đất mù mịt, một đội ngũ cưỡi đủ loại ma thú phi như bay, người qua đường thi nhau nhảy tránh, họ nhìn đám ma thú cùng chủ nhân trên lưng chúng với ánh mắt vô cùng sợ hãi, nhưng nếu nhìn kĩ thì bên trong còn có chút khinh bỉ, hoàn toàn có thể biết được đám người này cũng không phải tốt đẹp gì. Dẫn đầu là một trung niên mặt chữ quốc thô ráp có chút dỡ tợn. Tọa ky bên dưới lại là một con Hỏa Vân Báo ngũ cấp, sát khi mãnh liệt trong mắt nó cũng không ngần ngại tỏa ra ngoài.
- Gặp quỷ rồi, thời tiết đẹp thế này sao lại tự nhiên thấy rét. - Một người đứng trên đứng thì thầm đúng lúc trung niên đi đầu vừa gào thét phóng qua.
- Có chuyện gì xảy ra mà trưởng lão của Lạp ma hội Nhạc Tần lại thân chinh xuất mã, hơn nữa ánh mắt của hắn lại rất dữ tợn, dường như lúc nào cũng có thể nổi điên lên.
- Cũng không biết kẻ xúi quẩy nào chọc phải sát tinh này, chẳng lẽ hắn không biết Nhạc Tần nổi tiếng máu lạnh hay sao? - Một người khác mang theo chút đồng tình tiếp lời.
Một cơn gió nổi lên ở Ma Thành thành bắc nhanh chóng thổi tới toàn bộ thành khiến tất cả mọi người đều bàn luận không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nên biết rằng, không lâu trước đây Nhạc gia đã nổi điên một lần, nghe nói là do con trai duy nhất của Nhạc Tần-gia chủ Nhạc gia bị cắt đi phần bên dưới, việc này còn khiến cả một tiểu đội Lạp ma vô tội chịu liên lụy. Đương nhiên, mọi người đều không tin là có chuyện như thế. Tại Ma Thành, bọn họ cũng không nghĩ ra nổi có kẻ nào lại to gan như vậy, nhưng giờ nhìn thấy Nhạc gia đã xuất động toàn gia, sắc mặt Nhạc Tần lại xấu như thế thì tất cả đều đã hơi tin vào tin đồn.
Nhạc Tần, Nhạc gia gia chủ, một trong ba đại trưởng lão của Lạp ma hội, là người ở Ma Thành chỉ cần dậm chân một cái là khiến cả thành rung động, vậy mà cách đây không lâu con trai bị phế, lại không tìm nổi tung tích hung thủ; sau đó, đứa cháu lại bị giết, vẫn chẳng rõ hung thủ là ai; ngay vừa rồi, Nhạc phủ lại bị người khác phá cửa, công khai cứu đi địch nhân bị giam giữ, làm cho Nhạc gia mất hết mặt mũi. Có thể hiểu được cảm giác của Nhạc Tần lúc nãy, không lập tức lên huyết áp mất đi đã là phúc lớn. Mà kẻ gây nên chuyện này, Hàn Phong Tuyết, thì lại đang ngồi cùng Bạo Tuyết tiểu đội nâng chén đối ẩm, giương cốc hát ca.
- Cạn, Tuyết Phong huynh đệ, ta dù không có tài cán gì nhưng cũng chẳng có mấy ai khiến ta kính nể cả, đội trưởng là một người, huynh đệ chính là người thứ hai, thằng ngốc này xin kinh ngươi một ly. - Nói xong hắn liền nâng chiếc cốc lớn trong tay lên rồi một hơi cạn sạch hết rượu bên trong.
- Được. - Hàn Phong Tuyết cũng vui vẻ nâng chén uống ừng ực ừng ực.
- Tốt, sảng khoái - Đám người xung quanh cũng hô lên.
- Tốt rồi, địch nhân đánh tới cửa đấy, các ngươi còn không uống ít đi - Lục Tuyết trừng mắt hạnh u oán nhìn Hàn Phong Tuyết trách.
Hàn Phong Tuyết cười khan. Lục Tuyết dùng ánh mắt đó nhìn cậu khiến hắn cảm thấy rất không tự nhiên. "Rầm rầm..." Tiếng chân chạy càng ngày càng gần làm chấn động màng tai, chén rượu trên bàn cũng không ngừng lắc lư.
- Đến đây. - Hàn Phong Tuyết nhướng mày, ánh mắt lóe sáng lập tức đứng dậy.
- Đến đây - Ngươi của Bạo Tuyết tiểu đội cũng mang vẻ mặt khẩn trương đứng lên, Nhạc gia khí thế thế kia mà bọn họ còn có thể hoàn toàn bình tĩnh thì đó chắc chắn là dối lòng.
- Các vị đại ca, các vị có đi theo ta ra gặp Nhạc Tần, xem thử xem hắn có ba đầu sáu tay gì mà khiến toàn bộ Ma Thanh sợ hắn như thế không? - Hàn Phong Tuyết hét to tràn đầy hào khí.
- Được ta ra tiếp hắn - Bị hào khí của Hàn Phong Tuyết cuốn hút, nét sợ hãi của mọi người cũng bất chợt tan đi.
Đám người trong khách điếm đều nhìn họ với ánh mắt tò mò không rõ nhóm người này đang định làm gì. Ra khỏi khách điếm, bọn Hàn Phong Tuyết đứng ngay giữa đường nhìn đám bụi mịt mù nới xa đang tiến gần tới. Nhạc Tần cùng con báo của hắn đi đầu nhìn thấy đám người Hàn Phong Tuyết đứng giữa đường thì giật mình nhưng lập tức cười lạnh:
- Là ngươi cứu bọn chúng ra, thế mà con dám đứng ở đây, gan lớn đấy.
- Là ngươi.. - Thanh niên đứng bên cạnh Nhạc Tần nghiến răng dùng ánh mắt giết người đảo qua đảo lại trên mình Hàn Phong Tuyết. Đó chính là kẻ bị Hàn Phong Tuyết phế đi phần dưới, con trai của Nhạc Tần, Nhạc Lôi.
- Con biết hắn? - Nhạc Tần mang theo ý hỏi quay lại nhìn Nhạc Lôi.
- Phụ thân, của con... là bị hắn hủy.
Nhạc Lôi mang theo hai con mắt đỏ bừng như muốn chém ra ngàn vạn đao chằm chằm nhìn Hàn Phong Tuyết, và cậu lập tức đáp lại. Vì chuyện này, ánh mắt mọi người nhìn hắn đã hoàn toàn thay đổi, đó là những ánh mắt hắn chưa bao giờ thấy qua, là vui sướng khi kẻ khác gặp hoạ, là khinh bỉ hoặc khinh thường, tất cả làm hắn điên lên. Càng đau đớn hơn nữa là từ nay hắn đã không còn được hưởng niềm vui trên thân thể người đàn bà, trước đây, mỗi khi có một cô gái giãy dụa xin tha bên dưới đều là thời điểm hắn vui sướng nhất, cũng chỉ vì Hàn Phong Tuyết, vì kẻ đứng trước mặt kia, tất cả đã vĩnh viễn rời xa hắn.
- Hừ...
Hít sâu một cái, ánh mắt Nhạc Tần lại chuyển về Hàn Phong Tuyết, đôi mắt như rắn độc không ngừng quét đi từng đoạn da thịt trên người cậu. Nếu ánh mắt có thể giết người thì chỉ bằng ánh mắt của hai cha con Nhạc Tần lúc này, Hàn Phong Tuyết đã đau khổ hơn cả việc bị ngũ mã phanh thây.
- Nhìn đủ chưa? - Hàn Phong Tuyền hỏi.
Đám người chung quanh cũng xôn xao cả lên, tiếng bàn luận ồn ào phát ra.
- Hóa ra lời đồn là thật, Nhạc Lôi quả nhiên đã bị phế bên dưới, hơn nữa kẻ phế hắn đi chính là thanh niên đứng kia. Nhìn hắn mới khoảng mười bảy mười tám tuổi mà lại chẳng hề có chút sợ sệt nào giữa bầu không khí này. Chút can đảm, hào hùng này đủ khiến người khác bội phục. - Một người thấp giọng nói, người bên cạnh cũng không ngừng hùa theo.
- Hắn rốt cuộc là ai, các ngươi đã ai từng gặp chưa? - Lại có một người khác dò hỏi chung quanh.
Tất cả mọi người đều lắc đầu khiến trên người Hàn Phong Tuyết lại tăng một chút thần bí. Nhạc Tần vậy mà lại cười. Hàn Phong Tuyết lần đầu tiên nhận ra trên đời có kẻ cười độc ác như thé. Chỉ thấy Nhạc Tần giương tay, ánh mắt tập trung trên người Hàn Phong Tuyết, cũng không nói rõ với ai:
- Bắt sống hắn, ta muốn cho hắn biết cái gì gọi là sống không bằng ch.ết.
Hàn Phong Tuyết ung dung đứng tại chỗ, cũng không có chút gợn sóng nào trong tâm vì lời nói của Nhạc Tần. Loại uy hϊế͙p͙ bằng lời này hắn đã nghe không ít, nhưng lần nào hắn cũng bình an trở ra. Cùng với việc ngày càng tiếp xúc nhiều hơn với thế giới, hắn dần hiểu ra được một điều:
- Bất luận kẻ nào uy hϊế͙p͙ đến tính mạng của mình và thân nhân bằng hữu - GIẾT
Lực nguyên tố theo tinh thần hải nhanh chóng lao ra ngoài, thực sự là cách biệt một trời một vực với trước kia. Lần này đã không giống với trước đây, xuất hiện quanh người Hàn Phong Tuyết là thủy nguyên tố, nơi này không ai biết cậu, cũng không biết cậu là giáo kỹ hệ gì, nên không sợ lộ ra điều gì. Sau khi đạt tới Kĩ Vương, nồng độ nguyên tố quanh thân đã không còn có thể so sánh với trước, cho dù cậu chỉ khống chế lực nguyên tố ở kỹ tông 9 sao thì việc sử dụng nguyên tố trong không khí cũng hoàn toàn vượt xa trước kia. Thùy nguyên tố trong không khí chậm rãi dao động, độ ấm cũng giảm xuống khiến mọi người chung quanh rùng mình, thậm chí tốc độ của ma thú ngồi bên cạnh cũng giảm đi.
- Nguyên tố đóng băng
Bốn chữ rất nhỏ đi ra từ miệng Hàn Phong Tuyết, một cảnh hùng tráng lập tức xuất hiện, đám ma thú chạy trốn lập tức đứng lại, người trước mặt hắn hoàn toàn đóng thành tượng băng.
"Hít..." Từng luồng khí lạnh tỏa ra, ai cũng không thể ngờ được Hàn Phong Tuyết còn trẻ tuổi thế kia lại có thể làm ra thế này, hơn trăm người và ma thú bị đóng thành băng, tát cả đều chỉ do một kẻ chưa đến hai mươi tuổi làm.
- Khó trách sao hắn lại dám động tới Nhạc Lôi, đúng là không đơn giản. - Rất nhiều người cảm thán trong lòng.
Nhạc Tần cũng run sợ. Chiến lực của Hàn Phong Tuyết đã vượt qua phỏng đoán của hắn, "Kỹ Tông 9 sao, Kỹ Tông 9 sao hình như không thể dùng kĩ năng mạnh như thế." Nhạc Tần phán đoán trong lòng. Có điều hắn lại lập tức cười lạnh, Kỹ Tông 9 sao cũng khó có thể thay đổi gì nhiều. Dù kỹ năng này rất không tồi nhưng tượng băng cũng chỉ có thể giam giữ những người này một lúc, không có tác dụng gì lớn. Nhạc Tần thậm chí cho rằng Hàn Phong Tuyết hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến nên mới sử dụng kĩ năng vô dụng với đám đông này. Chỉ là, đây là kỹ năng vô dụng thật sao, Hàn Phong Tuyết lập tức đưa ra đáp án. Sau khi dùng thủy nguyên tố, hỏa nguyên tố dày đặc cũng theo ra, ánh lửa lập lòe hiện lên từng gương mặt kinh hãi, tất cả mọi người lúc này đều run lên,"Song hệ, là thủy hỏa song hệ."
Vẻ mặt Lục Tuyết biến đổi liên tục, Hàn Phong Tuyết luôn làm bọn họ bất ngờ. Cha con Nhạc Tần tối sầm mặt:
- Kẻ này không thể lưu lại nếu không sẽ thành họa lớn. - Nhạc Tần lập tức nghĩ vậy trong lòng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc pha lẫn khiếp sợ của mọi người, Hàn Phong Tuyết lại dùng một kỹ năng khác, "Hỏa diễm trảm.". Một kỹ năng đơn giản được sử dụng nhưng hiệu quả lại vô cùng đáng sợ, từng tiếng đổ ngã xuống đất vang lên, chỉ sau vài giây, tất cả tượng băng đều đổ xuống đất, có người còn chút hơi thở, có người đã vĩnh viễn ra đi.
- Đây là hiệu quả của phối hợp Thủy Hỏa sao? - Hàn Phong Tuyết nở nụ cười hài lòng. Cậu sớm đã muốn thử sau khi dùng kỹ năng hệ Thủy, dưới cái lạnh vô cùng, lại dùng tiếp kỹ năng hệ Hỏa, thì sẽ tạo ra kết quả như nào. Hôm nay đã kiểm chứng được kết quẩ, thậm chí còn tốt hơn cậu dự đóan không ít.
- Nhìn thấy đám người tinh nhuệ của gia tộc đã phải vất vả bồi dưỡng ra lần lượt ngã xuống trong nửa khắc khiến sắc mặt Nhạc Tần không ngừng biến đổi. Hắn vỗ vỗ xuống đầu Hỏa Vân Báo bên dưới nói: "Tiểu đệ, đã lâu không thấy máu rồi, hôm nay cho ngươi thoải mái chút."
- "Gào..." - Hỏa Vân Báo gầm lên một tiếng, ánh mắt lóe ra thích thú, hiển nhiên đã động tâm
Hàn Phong Tuyết nhận thấy Hỏa Vân Báo coi minh thành con mồi, đôi mắt lớn nhìn chằm chằm vào người, chiếc mồm to còn không ngừng có nước dãi chảy ra.
"Phành phạch.." Tiểu Điêu sớm đã được biết được tình huống thông qua Hàn Phong Tuyết nên vừa xuất hiện đã trừng trừng với Hỏa Vân Báo. Đám người xem quanh dường như đã ch.ết lặng. Thanh niên ngạo nghễ đứng giữa đường kia đã khiến họ vô cùng kinh ngạc, giờ họa chăng cậu xử lí nốt Nhạc Tần mới có thể khiến họ tiếp tục bất ngờ.