Chương 4: Kẻ vô liêm sỉ
Bạch Đan Đan nhìn qua những món đồ nằm la liệt trên mặt đất, cảm thấy bất mãn.
- Đường đường là...tứ... tiểu...thư của Hầu phủ mà nghèo như này ư? Hay là ngươi đã giấu những đồ quý giá đi rồi phải không?
- Tam... tam tỉ... muội không dám giấu giếm gì hết cả mà....muội nói thật mà.
Bạch Đan Đan nhíu mày:
- Không có ngân lượng? Ngươi tự hỏi lương tâm của ngươi xem, ngươi làm sao lại có thể nói bản thân mình không có ngân lượng chứ? Phá hoại khuê phòng ta thành đống đổ nát như thế này, không đền bù chút tổn thất tinh thần cho ta mà định bỏ đi ư?
Bạch Nhược Tâm giọng run run:
- Tam tỉ...muội... muội thật sự không...không có tiền... nhưng Nhị tỉ thì có... tỉ tìm Nhị tỉ mà đòi...
- Xem ra thật sự là ngươi không có ngân lượng! Vậy thì viết giấy nợ đi!
- Cái gì
Bạch Đan Đan cúi xuống,thoăn thoắt viết giấy ghi nợ rồi vất cho Bạch Nhược Tâm.
Bạch Nhược Tâm đang sợ đến mất mật, cơ bản không hề nghĩ đến việc tại sao quỷ lại đòi tiền ả, nội dung ghi trên giấy nợ cũng chả giám đọc mà vội vàng vớ lấy chiếc bút kí liền tay...
Bạch Đan Đan cầm lấy tờ giấy ghi nợ xem qua, lúc này mới thấy khá hài lòng.
- Được rồi, miễn cưỡng cho ngươi thiếu nợ ta đi. Còn bây giờ thì cởi hết đồ ra, lạy ta ba lạy, sau đó có thể cút khỏi đây.
- Cái gì? Cởi hết đồ ư
Bạch Nhược Tâm do dự,mặc dù giờ này đầu óc ả không được minh mẫn lắm, nhưng ả vẫn biết con gái nhà lành mà cởi bỏ hết quần áo ra giữa thanh thiên bạch nhật thì sẽ có hậu quả vô cùng khủng khiếp như nào.
Nhưng ngay khi ấy, ả nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của Bạch Đan Đan,ả không khỏi sợ hãi, trong giây lát thần trí của ả như bị rút hết...
Dưới sự ảnh hưởng của thuật thôi miên ả không có sự lựa chọn nào khác mà răm rắp làm theo lời Bạch Đan Đan nói.
Ả vô thức cởi bỏ quần áo trên người rồi quỳ xuống lạy Bạch Đan Đan 3 lạy.
- Cộc... cộc...cộc
Đầu ả đập rất mạnh xuống nền đất,làm phát ra những tiếng động mạnh.
Đợi ả ngẩng đầu lên thì có thể thấy trán ả gỉ máu, từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà...
Bạch Đan Đan xua xua tay:
- Cút đi.
Bạch Đan Đan chỉ đợi có vậy, đứng vùng dậy và chạy nhanh ra ngoài.
Phía bên ngoài, nha hoàn,ma ma phục vụ dưới trướng Bạch Nhược Tâm đang xúm vào đánh đập cô bé Tiểu Vy.
- Đập ch.ết cái con tiện nhân này đi,dám cả gan đối đầu với Tứ tiểu thư... Cũng không tiểu một bãi ra mà soi xem Tam tiểu thư của ngươi là cái thứ gì đi.
- Đúng thế...ả chính là sao chổi có mệnh khắc ch.ết cha ch.ết mẹ... Lại còn là thứ phế nhân bất tài vô dụng... Cũng chỉ có Hầu gia nể tình ruột thịt mà cưu mang ả... Vậy mà ả còn không biết điều, dám tư thông với nam nhân lạ... Ả đúng là vết ô nhục của Hầu phủ... ả ch.ết là đáng.
- Con tiện nhân như ả mà còn không chịu giao nộp đồ mà lão Hầu gia để lại khi xưa... Giờ thì tốt rồi, ả ch.ết đi rồi thì những đồ ấy lẽ tất nhiên là thuộc về Hầu phủ...
- Tam... tam tiểu thư..không...không phải loại người đó.
Tiểu Vy bị hành hạ đánh đập rất dã man, hơi thở khó nhọc nhưng vẫn cố gắng lên tiếng bảo vệ danh tiết của chủ nhân.
Đúng lúc ấy trong khuê phòng của Tam tiểu thư vang lên tiếng động mạnh cùng tiếng hét thất thanh...
Ngay sau đó cửa phòng mở toang ra, tất cả mọi người dồn mắt hướng về đó thì thấy một nữ nhân cơ thể trần truồng lao ra ngoài.
- Ai?
Lũ a hoàn tinh mắt nhìn ra:
- Là... tứ..tứ tiểu... tiểu thư... Tư tiểu thư bị sao vậy? Sao lại ra nông nỗi này chứ?
Bạch Nhược Tâm trên người không mảnh vải che thân, đầu tóc bù xù, dính đầy bụi bẩn... trên cổ ả vẫn còn hằn vết tay bóp lằn lên, trên trán thì thâm tím gỉ máu,.... Nhìn ả bây giờ vô cùng đáng sợ, hệt như ma nữ...
Ả mặt trắng bệch, cắt không còn giọt máu,người run lẩy bẩy.mồm không ngừng kêu gào:
- Có quỷ... có... quỷ...quỷ....tha cho ta....xin hãy tha cho ta...không phải là ta hại ngươi...không phải... không phải....a....a.... không phải...