Chương 46: Kiêu ngạo...!
Bạch Đan Đan cảm thấy câu nói của hắn có gì đó kì quái nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Nhận lấy tách trà, nhìn tách trà, mắt sáng rực:
- Trà Đan Minh Thảo!
Đan Minh thảo là loại thảo dược tam phẩm hỏa thuộc tính... Tuy là hỏa thuộc tính nhưng khi uống lại vô cùng trung hòa, nên thường được dùng để uống như một loại trà... Là một món đồ uống mà các võ sư hỏa thuộc tính đều rất thích.
Đặc biệt là các liên khí sư đều rất thích loại trà này.
Bạch Đan Đan nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn người nam nhân ngồi đối diện.
Nam nhân này không thuộc hỏa thuộc tính càng không phải liên khí sư nhưng lại cố ý đổi trà thành Đan Minh thảo, rõ ràng là cố ý lấy lòng nàng.
Cộng với thái độ của hắn nồng nhiệt quá mức với nàng khi nãy... không lẽ... hắn để ý đến nàng rồi?
Nàng nghĩ thầm trong bụng như vậy chứ không biểu hiện ra ngoài...
Không lâu sau,xe ngựa đã đưa nàng về tới cổng biệt viện của Vũ Uy hầu phủ.
Bạch Đan Đan vội vàng mở cửa xe định xuống xe.
- Các chủ đại nhân, cảm ơn sự tiếp đãi của ngài ngày hôm nay. Tiểu nữ sẽ nỗ lực nghiên cứu thêm về đạo liên khí, tranh thủ trong khoảng thời gian ngắn nhất để thăng cấp. Ngài hãy cứ yên tâm! Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không làm phiền ngài, ngài cũng đừng gây ảnh hưởng đến việc tu luyện của tiểu nữ... chúng ta tạm biệt từ đây nhé!
Nam nhân giơ tay ra kéo lấy tay nàng.
- Xe còn chưa kịp dừng, vội gì chứ? Chẳng may ngã thì sao? Đã xấu như thế này rồi mà lại ngã hủy dung nhan thêm nữa thì thật là không ai thèm rước nàng đâu đấy!
- Không! Liên! Quan! Tới! Ngài!
Thật sự quá đủ rồi!
Tên nam nhân này lẽ nào tên là
" Độc Mồm " tự là " Gọi Đòn " sao cơ chứ?
Thật là giống với cái tên Mộ Nhược Cảnh khi xưa mà! Thật là gặp ma rồi....a....a...a
Nàng vốn tính tình kiêu ngạo, nếu như đổi lại là một người đàn ông khác, dám động tay động chân như này lại còn nói những điều quá đáng như vậy thì chắc chắn sớm đã bị nàng ra tay trừng trị rồi...
Đáng tiếc, hiện tại thực lực của nàng không bằng người ta...
Càng đáng ghét hơn nữa là, tên nam nhân này rõ ràng là biết rõ điều đó nên càng cố tình trêu chọc nàng...
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của nàng, đưa nàng về đến tận cổng biệt viện mới chịu dừng bước...
- Yên tâm,huyền khí của nàng nằm trong tay ta thì nhất định sẽ bán được giá không tồi.
Hắn giơ tay vuốt nhẹ mái tóc Bạch Đan Đan...
- Hãy đợi tin vui của ta...
- Tôi biết rồi! Tạm biệt!
Bạch Đan Đan hất tay hắn ra,quay người bước vào trong cổng biệt viện, đầu không thèm ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Nam nhân nhìn theo bóng dáng nàng,khẽ lắc đầu thở dài:
- Sao lại kiêu ngạo vậy cơ chứ?
Dựa vào thực lực, địa vị cùng với tướng mạo phi phàm của hắn... trước nay hắn vẫn luôn được mọi nữ nhân chào đón... không biết bao nữ nhi có địa vị cao quý chủ động cầu thân với hắn..
Lần đầu tiên bản thân hắn chủ động thị hảo với một người, những tưởng mọi chuyện sẽ hết sức thuận lợi...
Ai dè Bạch Đan Đan không chút nể mặt...
Nhưng chính bởi vậy mà hắn lại càng thấy thêm phần hứng thú...
.....
Bạch Đan Đan về tới biệt viện, tâm trạng thật sự rất tồi...
Nàng thấy hôm nay trước khi ra cửa nàng quên không xem hoàng lịch, thật sự là một sự thất bại thảm hại.
Vốn dĩ kí gửi huyền khí là một việc quá ư là đơn giản ai dè lại gặp phải một phiền phức lớn như thế này chứ?
Xem ra trong khoản thời gian này nàng phải ẩn cư, hạn chế ra ngoài...
Phản chăng, cũng chỉ cần bán được huyền khí, thu thập đủ thảo dược, giải quyết vấn đề không thể tu luyện của bản thân là nàng sẽ bế quan tu luyện một thời gian, nâng cao thực lực.... đến lúc đó sẽ không phải liên quan gì đến người nam nhân thần bí kia nữa...
Không ngờ,vừa bước vào nhà chưa được bao lâu thì đã có người đến gõ cửa....