Chương 51: Một chưởng đánh bay...
Bạch Đan Đan chụp một chiếc mũ "bất kính với Hoàng thượng " nên đầu tên thống lĩnh thị vệ... khí thế hung hăng của bọn chúng đã giảm đi một nửa...
Ngày thường đám hạ nhân của Hầu phủ luôn coi Tam tiểu thư là một kẻ ngốc, ai cũng có thể giày xéo chà đạp nàng... chúng đã sớm quên mất thân phận Quận chúa cao quý của nàng...
Tên thống lĩnh thị vệ cứng họng, không tìm ra lời nào để phản bác lại Bạch Đan Đan được.
Mà việc Hầu gia đã hạ lệnh xuống thì bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành...
Hắn cuối cùng cũng đành lột bỏ lớp mặt nạ lương thiện xuống,nở nụ cười nham hiểm bước từng bước về phía Bạch Đan Đan.
- Tam tiểu thư, tiểu thư đừng tốn nước bọt vô ích nữa! Cậy vào mỗi cái phong hiệu mà tưởng mình là một quận chúa thật sao? Cũng không soi soi gương mà xem, một phế nhân vô dụng, kể cả có phong hiệu thì cũng làm sao? Còn không bằng cả đám thị vệ này! Mệnh lệnh của Hầu gia mà ngươi cũng dám chống lại? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Vậy thì đừng trách ta không khách sáo!
Nói rồi,động tác nhanh như chớp,giơ tay tấn công về phía Bạch Đan Đan....
Hắn nghĩ thầm trong đầu, một kẻ nhút nhát như Tam tiểu thư nhìn thế tấn công như vũ bão này của hắn thì sẽ sợ hãi đến tè ra quần ngay thôi...
- Tam tiểu thư.....!!!
Tiểu Vy sợ hãi hét lớn...
Sắc mặt Bạch Đan Đan vẫn vô cùng bình tĩnh, sâu trong đáy mắt thậm chí còn có chút mỉa mai...
Thống lĩnh thị vệ lao đến trước mặt nàng,bỗng trong đầu hắn vang lên một tiếng động lớn,chỉ thấy trí óc đờ đẫn....
Tiếp đó, là cảm giác đau đớn nơi trước ngực...
" Rắc! Rắc!"
Tiếng xương bị gẫy... cơ thể không chịu khống chế, bay mạnh ra phía sau,rồi hạ cánh " không an toàn " xuống nền đất...
Nhìn thống lĩnh thị vệ nằm bất động trong cái hố đất nông, những người chứng kiến đều há hốc miệng vì kinh ngạc...
Lần này họ đã nhìn rõ rồi...
Vừa xong, chính là Bạch Đan Đan ra tay, chỉ một chưởng mà đánh bay tên thống lĩnh thị vệ.....
Bạch Đan Đan ra tay không phải là nhanh nhưng không hiểu vì sao mà tên thống lĩnh lại không tránh được, thật giống như là hắn chủ động lao đến để hứng đòn vậy....
Nhìn đôi tay thon nhỏ, trắng trẻo của Bạch Đan Đan, cảm giác đến ngay cầm dao còn cầm không nổi... vậy mà lại có thể đánh bay một võ sư thất tầng khí huyền kinh, lại còn đánh hắn ngã xuống nền đất mà còn tạo ra một hố nữa chứ...
Đây... đây thật sư không phải là họ đang nằm mơ chứ?
Bạch Đan Đan phủi phủi bụi trên tay, cười nói:
- Thống lĩnh đại nhân, ngài thật không biết khách sáo chút nào, đến làm khách mà lại nằm lăn ra đây không chịu đứng dậy nữa.... Trời ạ, rõ ràng là xuất thân Hầu phủ mà không biết phép tắc gì cả....!!!
Nàng cười nụ cười thuần lương, vô tội,giống hệt như một cô em gái nhà hàng xóm hiền lành ngây thơ, bẽn lẽn...
Thật ra nàng không có huyền lực, cũng không có một thể lực quá mạnh như vậy, nàng chỉ là sử dụng một tuyệt kĩ độc môn để dùng chính lực của đối phương để đánh lại đối phương mà thôi.
Chỉ là do tầm mắt của đám thị vệ này không đủ cao để phát hiện ra mà thôi...
Đúng lúc này, thống lính thị vệ dần tỉnh dậy,đầu óc vẫn còn mơ màng, nghe được câu nói của Bạch Đan Đan, tức giận muốn ói máu luôn...
Hắn nghiêm giọng quát lớn....
- Ngươi... sao ngươi dám Ta là do Hầu gia phái đến đấy!
Bạch Đan Đan chớp chớp đôi mắt to tròn, khuôn mặt đầy vẻ ngơ ngác:
- Gì mà hầu gia, khỉ gia Đây vốn là Quận chúa phủ chứ không phải nơi mà a mao a cẩu có thể tùy tiện bước vào. Các ngươi chấp nhận làm nô tài cho khỉ gia chứ ta thì không... Vì ta là người, chứ không thuộc chủng loại bới các ngươi đâu!
Thống lĩnh thị vệ tức hộc máu, quát lớn:
- Ngươi.... ngươi... tất cả cùng lên cho ta... bắt ả ta cùng với con a hoàn kia nữa!
Đám lính thị vệ sợ hãi nhìn nhau,không dám tiến lên dù chỉ một bước....
Tam tiểu thư hiện tại thật sự rất đáng sợ... như bị trúng tà vậy....