Chương 56: Khóc không thành tiếng...

- Trời, tố chất tâm lí kém vậy sao?


Bạch Đan Đan đưa tờ cáo trạng cho Tiểu Vy cầm và dặn dò:


- Đợi khi họ đến đưa ngân lượng, ngươi nhớ phải đối chiếu cho cẩn thận, đợi khi tất cả bọn họ nộp đủ thì mới được giao lại bản cáo trạng này cho họ!


Tiểu Vy ngoan ngoãn nhận lệnh, trong lòng không ngừng cảm than!


Khi nãy hai tên thị vệ nhận lệnh đến bắt Tiểu Vy, Tiểu Vy đã nghĩ rằng hôm nay bản thân nàng sẽ bị đánh một trận thừa sống thiếu ch.ết... Đâu ngờ, Tam tiểu thư ra tay, chỉ chốc lát đã thu phục được hết đám hung thần ghê gớm này rồi.


Lại còn khiến bọn họ thiệt hại lớn như vậy nữa.... vừa đánh cho chúng rụng hết răng cửa mà lại bắt chúng phải nuốt vào bụng luôn.


available on google playdownload on app store


Bạch Đan Đan bước đến bên cánh cổng, nhẹ tay ấn một cái.


" Tinh! tinh!"


Thảm chông trên nền đất được thu gọn lại.


Đám binh lĩnh bị găm trên những mảnh chông khi nãy cuối cùng cũng được tự do.


Bạch Đan Đan khẽ cười:


- Được rồi, lãng phí bao nhiêu là thời gian, Nhị thúc giờ chắc đã phải đợi rất lâu rồi, nhanh lên, đứng dậy, chúng ta nhanh đi đến Hầu phủ đi!


Rõ ràng người làm mất thời gian chính là Tam tiểu thư nàng mà nhỉ?


Nhưng, đến nước này, mọi người đều đã được lĩnh giáo thủ đoạn khác người của nàng rồi nên ai mà còn dám đối đầu với nàng nữa?


Một đội thị vệ thương tích đầy người đi theo sau nàng, cung cung kính kính mời nàng lên xe ngựa...


Tiểu Vy thấy không yên tâm, cũng định theo đi.


Bạch Đan Đan ngăn lại:


- Ngươi ở nhà đi,nhỡ không may đến đó bị nhị thúc ta bắt thật thì sao? Đúng rồi! Cho người thu dọn nhà cửa cho sạch sẽ đi, trên thảm chông dính nhiều máu thế kia, thật kinh khủng,các ngươi lau sạch sẽ đi cho ta, có vậy lần sau nới tiện dùng tiếp!


Đám thị vệ nghe nàng nói vậy, đều sít trượt chân ngã,khóc không thành tiếng.


Thì ra cái "cơ quan " ấy không phải loại dùng một lần. Vậy tại sao họ vẫn phải đền tiền? Lại còn được chiết khấu nữa


Thấy kẻ lừa đảo nhiều rồi nhưng chưa bao giờ thấy kẻ lừa đảo trắng trợn như thế này!


Là kẻ nào bảo Tam tiểu thư là phế nhân? Nàng ta mà là phế nhân thì những người khác là gì


.....


Vũ Uy hầu phủ.


Xe ngựa dừng lại trước cổng phủ,đích thân thống lĩnh thị vệ mở cửa xe cho nàng xuống, lưng cúi xuống như sắp chạm đất tới nơi vậy.


- Tam tiểu thư, đã đến Hầu phủ rồi! Mời tiểu thư xuống xe ạ!


Bạch Đan Đan xuống xe ngựa,nhìn trước nhìn sau.


- Nhanh thế nhỉ? Xe đi thật êm, điều khiển xe có kĩ thuật rất không tồi!


- Tam tiểu thư quá khen rồi!


Lính canh cửa của hầu phủ thấy vậy thì trợn mắt lên nhìn vì kinh ngạc.


Họ không nhìn lầm chứ? Thống lĩnh đại nhân lại đối xử đầy cung kính như vậy với phế nhân tam tiểu thư như vậy? Sao thế được chứ?


Đội cận vệ của Hầu phủ vốn có thân phận đặc biệt, nhất là mấy cái vị thống lĩnh kia? Ngay cả khi đứng trước mặt Hầu gia thì cũng vẫn giữ được địa vị rất không tồi chứ cũng không cần hạ mình quá như này.


Nhưng tại sao đứng trước mặt tam tiểu thư lại thành ra như này? Tam tiểu thư kia không phải là một phế nhân mà ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ sao?


Bạch Đan Đan cười lớn, nói:


- Cảm tạ các vị đại ca đã hộ tống ta đến đây... mà các vị nhớ trả ngân lượng đúng hẹn nhá!


Nói rồi nhẹ nhàng cất bước vào Hầu phủ.


Đám thị vệ nhìn theo bóng dáng nàng,sít nữa thì rớt nước mắt vì sung sướng.


Cuối cùng cũng tiễn chân được cái vị cô tổ này đi rồi! Thật nhẹ nợ!


Hầu phủ được xây dựng trên một khoảng đất rộng lớn, kiến trúc tinh tế, đẹp đẽ, huy hoàng.... so với biệt viện cũ nát hong tàn kia đúng là một trời một vực.


Trong kí ức của Bạch Đan Đan vẫn còn ghi nhớ những giây phút hạnh phúc vui vẻ thời thơ ấu của nàng ở chính nơi này. Nàng khi đó là một tiểu thiên kim tiểu thư, một quận chúa ngây thơ trong sáng, vô lo vô nghĩ, được mọi người nâng niu chiều chuộng...


Nhưng rồi, hạnh phúc chả tày gang, phụ thân nàng mất tích, nàng liền bị vô tình tống ra khỏi nơi này...


Sau đó, mỗi lần đến đây nàng đều phải hứng chịu bao sự lăng mạ, sỉ nhục và hành hạ, dày xéo...






Truyện liên quan