Quyển 1 - Chương 48: Cướp Tiêu

Võ Di Sơn là một dải núi dài, nằm ở phía nam Tịnh Châu, con đường chính nối liền Kính Châu, Tịnh Châu, Thanh Châu lại đi qua đây, cho nên, nó cũng là con đường huyết mạch của các thương lái, cũng như tiêu cục, bởi vì thường thì các mối buôn bán và mối vận tiêu từ châu này qua châu khác đều phải đi qua chỗ này.


“Mọi người chú ý, chúng ta chuẩn bị đi vào Võ Di Sơn rồi. Theo như tình báo, thì thời gian gần đây xuất hiện bọn thổ phỉ, cho nên mọi người phải cảnh giác mới được” Một trung niên cỡ khoảng ba mươi tuổi, có khuôn mặt chữ điền nhìn khá nhanh nhẹn, bên hông đeo một thanh trường kiếm, y đi đầu nhìn địa hình phía trước, rồi quay lại nhắc nhở đám người thủ vệ phía sau.


Lập tức tiếng xôn xao bàn tán vang lên không ngớt, trên mặt những người này đều hiện lên một vẻ ngưng trọng, một người trong đó vội hướng trung niên hỏi:
“Cao đội trưởng, tin tức này chính xác chứ?”


“Cái này ta cũng không rõ lắm, ta chỉ nhắc nhở để cho mọi người đề cao cảnh giác mà thôi, chỉ có điều, theo như tin tình báo chính xác ta nhận được thì hoàn toàn có thể xảy ra, nửa tháng trước Quế Lâm tiêu cục cùng với Triết Gia tiêu cục và Bắc Hà tiêu cục lần lượt bị cướp ở đây, vì thế cho nên chúng ta phải cẩn thận.” Trung niên thấy có người hỏi vội nói.


“Đúng thế, ta có nghe nói bọn họ bị cướp ở đây, có điều đối phương không hề giết người, mà chỉ khiến cho bọn họ bị hôn mê bất tỉnh mà thôi. Hơn nữa, chúng cũng không cướp đi bất cứ một vật gì cả, hình như chúng chỉ tìm kiếm cái gì đó thôi. Mà bọn này cũng rất thần bí, chưa kịp nhìn thấy chúng bọn họ đã bị đánh ngất rồi.” Một người khác trong đám người cất tiếng nói.


“A! Tại sao ngươi biết” Nghe được điều này, một người bên cạnh quay sang hỏi.
“Ta có một vị bằng hữu bên Triết Gia tiêu cục nói cho biết, hôm đó hắn cũng tham gia vận tiêu.” Người vừa lên tiếng thấy đối phương hỏi nói.


available on google playdownload on app store


“Cao đội trưởng, việc này là thật ư?” Nghe vậy, nhiều người có vẻ không tin lắm, một người hướng đại hán hỏi.


“Đúng thế. Chuyện này là thật. Không biết đối phương tìm kiếm vật gì, hành động của bọn họ cũng không phải là người ác, cho nên chúng ta cũng không lo lắng về tính mạng. Có điều món hàng lần này chúng ta hộ tống rất quan trọng, nếu như để mất, thì Trấn Nam tiêu cục chúng ta từ nay sẽ không còn chỗ đứng trên giang hồ nữa.” Trung niên khẳng định việc này là thật, chậm rãi nói.


Đám người nghe thấy vậy, thì trong lòng thấy khó hiểu, từ xưa tới nay, chư bao giờ xảy ra chuyện tiêu bị cướp nhưng không có ai bị giết, và hàng hóa không bị mất cả, chỉ có những kẻ rỗi hơi mới đi làm việc này, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, ba tiêu cục bị cướp, nhưng tất cả đều không tổn hại gì.


Tuy trong lòng khó hiểu, nhưng đám người này cũng không dám có điều lơ là, chuẩn bị vào Võ Di Sơn rồi, vì vậy bọn họ tập chung tinh thần đến mức cao độ, đề phòng nếu có biến xảy ra.


Đại hán thấy biểu hiện của đám người này như vậy, thì gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó y đi vòng lại phía sau, đến bên cạnh một xe ngựa nói: “Tiểu huynh đệ, sắp tới chúng ta sẽ vào Võ Di Sơn rồi, rất có thể sẽ gặp thổ phỉ chặn cướp. Tiểu huynh đệ, ta thấy thân thủ của ngươi cũng khá, nếu xảy ra bất chắc, huynh đệ hãy tự bảo vệ mình a, ta và đám huynh đệ còn lại phải bảo vệ tiêu, sẽ không chiếu cố ngươi được.”


“Đa tạ Cao đội trưởng, ngài không cần lo lắng cho ta, tại hạ tự biết phải làm thế nào, ngài và các huynh đệ cứ yên tâm làm công việc của mình là được.” Trung niên vừa nói xong, thì trong xe ngựa cũng truyền ra âm thanh của một người trẻ tuổi.


“Như vậy thì tốt, Tiểu huynh đệ hãy chú ý.” Nói rồi, trung niên quay ra phân phó, sắp xếp mỗi người một vị trí, bao quanh hàng hóa, sau đó y lại vòng lên đi đầu, dẫn dắt đội tiêu đi vào Võ Di Sơn.
***


Đội tiêu đi vào Võ Di Sơn một đường thuận lợi, không có chuyện gì phát sinh, tất cả những người trong đội đều cảm thấy vui mừng, nhưng cũng không vì thế mà lơ là cảnh giác.


Đến ngày thứ tư, lúc này là giữa trưa, đội tiêu dừng chân bên một bãi đất trống ven đường nghỉ ngơi, dù sao đã đi liên tục ba ngày ba đêm rồi, sức ngựa và người cũng đã mệt, cho nên bọn họ dừng lại chỗ này nghỉ ngơi một chút cho đỡ mệt.


Đội tiêu tạm thời dừng lại, bọn họ tụ tập lại một chỗ, quay quanh hàng hóa, sau đó lấy lương khô và nước uống ra chia cho mỗi người một ít, còn ngựa thì được cột lại gần với những bụi cỏ dại ven đường.


“Tiểu huynh đệ, ngươi ngồi trong xe lâu rồi cũng nên ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành cùng với bọn ta ăn chút lương khô a.” Trung niên sắp xếp cho đội tiêu xong, y đi tới chỗ xe ngựa phía sau nói vọng vào.


“Không cần đâu, Cao đội trưởng hãy về bảo các huynh đệ cảnh giác một chút, ta có dự cảm sắp có chuyện xảy ra rồi đấy.” Từ trong xe vang ra một giọng nói nhắc nhở của Thanh niên.


“Chuyện này…Tiểu huynh đệ, ngươi nói thật chứ?” Trung niên nghe vậy thì cả kinh, y không biết đối phương nói thật hay là giả, cho nên nhất thời tỏ ra nghi hoặc.


Trung niên vừa dứt lời, đột nhiên xung quanh đội tiêu bị một làn khói lạ thổi qua, ngay lập tức sắc mặt y đại biến hô lên: “Mọi người cẩn thận có...”


Trung niên chưa kịp nói hết câu, thì cả người mềm nhũn ngã lăn ra đất bất tỉnh, đám người trong đội tiêu nghe thấy tiếng hô thì cả kinh, có điều, bọn họ chưa kịp phản ứng gì, thì đã bị làn khói thổi qua, toàn bộ đều ngã lăn xuống đất, bất tỉnh nhân sự.


Một lúc lâu sau, khi làn khói tan biến, để lại trên mặt đất là đám người Trấn Nam tiêu cục đang nằm dưới mặt đất bất tỉnh nhân sự, xung quanh yên lặng không có một tiếng động.


Đột nhiên, “vèo” một tiếng, hai luồng cuồng phong không biết từ chỗ nào bắn tới chỗ đội tiêu, khi cuồng phong tan biến, lập tức xuất hiện hai bóng người, một nam một nữ.


Hai người này nhìn rất trẻ tuổi, thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, mặt mày sáng sủa, cũng tương đối dễ nhìn, trên người y phảng phất có linh lực giao động.


Thiếu nữ khoảng mười tám tuổi, my thanh mục tú, làn da trắng nõn, dáng người thon thả, nàng mặc một bộ đồ màu hồng nhìn rất xinh đẹp. Tương tự như thanh niên kia, trên người thiếu nữ cũng có linh lực giao động, có điều mạnh mẽ hơn người nam kia.


Hai người đứng song song nhau, đưa mắt nhìn đám người Trấn Nam tiêu cục nằm dưới đất một lượt, rồi ánh mắt tập chung vào một hộp gấm phía trên xe hàng.


“Ha ha, Tuyết Linh muội, lần này thật may mắn. chúng ta đã tìm được nó rồi.” Thanh niên đảo mắt qua hộp gấm, hai mắt y sáng lên quay sang bên cạnh cười lớn nói.
“Đúng vậy. Cao huynh, mau thu lấy nó.” Thiếu nữ đảo mắt qua hộp gấm cũng phát hiện ra vật trong đó, trên mặt cuồng hỷ nói.


Thanh niên nghe thấy vậy thì khẽ cười, tay áo phất một cái, một luồng gió nhẹ cuốn lấy hộp gấm bay về trên tay y.


Thanh niên cầm hộp gấm trên tay mở ra xem, chỉ thấy bên trong hộp gấm là một gốc nhân sâm, nó có hình dáng gần giống với hình người, mùi thơm của gốc nhân sâm tỏa ra xộc lên mũi, thanh niên hít vào một hơi, cảm thấy toàn thân thoải mái dễ chịu.


“Không sai, đây đúng là gốc nhân sâm đó, độ trưởng thành của nó đã ngoài ba trăm năm, cho nên dược tính mới mạnh như vậy.” Thanh niên quan sát gốc nhân sâm trong tay, tươi cười nói.


“Thế thì tốt rồi. Như vậy, Tán Linh Đan muội luyện sẽ có tỷ lệ đạt đến trung phẩm cao hơn.” Thiếu nữ bên cạnh cười tươi nói.
“Đúng thế. Thôi chúng ra cũng nên về thôi, có điều...” Thanh niên gật đầu nói.


Sau đó, y quay qua nhìn đám người tiêu cục, đồng thời tay phất một cái, lập tức bên cạnh xe hàng chất một đống vàng lá, số lượng lớn khiến ai nhìn thấy cũng thèm thuồng.


“Hai huynh muội ta cũng không lấy không của các ngươi, số vàng này cũng đủ để cho các ngươi sống mấy đời rồi. Sư muội chúng ta đi thôi.” Thanh niên làm xong việc này, hướng thiếu nữ bên cạnh nói.


Thiếu nữ bên cạnh thấy vậy cũng không nói gì, chỉ cười duyên tán thưởng việc sư huynh làm, sau đó nàng quay đầu cùng với Thanh niên rời đi.
Có điều, hai người vừa định rời đi, thì đột nhiên từ đằng sau truyền đến một giọng nói:
“Hai vị chậm đã, tại hạ có điều muốn nói.”


Hai người giật mình cả kinh quay lại, thì thấy một thiếu niên khoảng chừng mười sáu tuổi, có khuôn mặt bình thường, vận một bộ đồ màu nâu, trên vai còn có một con khỉ trắng, từ trong xe ngựa ở bên cạnh xe hàng bước ra.
Thiếu niên này đúng là Diệp Khôn và Tiểu Bạch.


Hai người nhìn Diệp Khôn ở phía trước vội lùi lại ba bước, tỏ vẻ cảnh giác đề phòng, lúc nãy bọn họ mải lấy nhân sâm nên không có kiểm tr.a kỹ, không ngờ còn một người nữa vẫn chưa bị ngất.


Thiếu nữ nhíu mày, nàng thả thần thức đảo qua người của Diệp Khôn, ngay lập tức mặt mày biến sắc hô lên: “Luyện Khí Kỳ tầng mười đỉnh phong, yêu thú cấp một đỉnh phong?”


Thấy thiếu nữa hô lên, thanh niên bên cạnh cũng lập tức thả thần thức ra đảo qua người trước mặt, đồng dạng như thiếu nữ, mặt mày y lập tức biến sắc.


Hai người đưa mắt nhìn nhau, ai lấy đều thấy được vẻ sợ hãi trong mắt của đối phương, người trước mặt đã đạt tới Luyện Ký Kỳ tầng mười, linh thú của hắn cũng là yêu thú cấp một đỉnh phong, trong khi đó hai người mới chỉ mới đạt tới Luyện Khi Kỳ tầng sáu, và Luyện Khí Kỳ tầng bảy mà thôi.


Khoảng cách tu vi của hai người so với đối phương quá xa, hơn nữa, đối phương lại đi cùng đội tiêu này, không lẽ là áp tiêu, điều này đã khiến cho hai người phải khiếp sợ rồi.






Truyện liên quan