Quyển 2 - Chương 89: Tỷ Thí (4)
Trên lôi đài, liên tục diễn ra các trận đấu đầy kịch tính. Khiến cho những người quan chiến bên ngoài, ai lấy đều tỏ ra hài lòng. Từ những trận đấu này, bọn họ cũng cảm ngộ được nhiều chỗ tốt. Rất hữu ích cho việc tu luyện của mình.
Thời gian tiếp tục trôi qua. Nửa canh giờ sau, vòng đấu thứ hai cũng đã kết thúc.
Nhìn lại những người lọt vào vòng tiếp theo, chỉ có Diệp Khôn là cảnh giới thấp nhất, ngoài mười ba người đạt cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười ba ra, còn lại đều là Luyện Khí Kỳ tầng mười hai.
Lần này, chỉ còn lại hai mươi cặp đấu, thực lực của mỗi cặp cũng không hề tầm thường chút nào, tất cả đều là những người xuất chúng.
Có thể nói, bắt đầu từ vòng thứ ba này trở về sau, mới là được nhiều người kỳ vọng nhất.
Nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, cuộc tỷ thí lại bắt đầu.
Diệp Khôn đứng trên lôi đài, tâm tình bất động nhìn đối thủ của hắn trước mặt. Lần này, đối thủ của hắn là một thiếu nữ tên Cẩm Đào, dung mạo cũng tương đối dễ nhìn. Nhưng trên người thiếu nữ lại có một sức hút rất mãnh liệt, khiến cho bất cứ một người đàn ông nào nhìn thấy nàng, cũng phải ch.ết mê ch.ết mệt.
Đây hẳn là mỵ thuật rồi.
Nàng này vậy mà cảnh giới đã đạt tới Luyện Khí Kỳ tầng mười hai đỉnh phong, khiến cho Diệp Khôn cũng không dám coi thường, tỏ ra hết sức đề phòng.
“Nghe nói, Diệp đạo hữu ở hai trận đấu trước đều dùng số lượng lớn phù lục để thủ thắng a? Không biết lần này đối với tiểu nữ đạo hữu có dùng chiêu bài cũ nữa không đây?” Cẩm Đào đánh giá Diệp Khôn một chặp, lấy tay che miệng nói.
“Theo đạo hữu thì như thế nào?” Diệp Khôn nghe thấy vậy thì nhíu mày, hắn không trả lời câu hỏi của đối phương, mà hỏi lại một câu.
“Hừ! Nếu đã như vậy, thì động thủ đi! ” Bị Diệp Khôn khi dễ hỏi ngược lại như vậy. Cẩm Đào tức giận, hừ lạnh một tiếng nói.
Nói rồi, Cẩm Đào bấm niệm pháp quyết tế ra một lớp thanh quang hộ thuẫn bao bọc lấy toàn thân. Đồng thời, nàng vỗ vào hông một cái, từ trong túi chữ vật bay ra một cây phi châm, phi châm vừa ra, nó như có linh tính liền bay đến trước mặt nàng ta lơ lửng đứng yên tại chỗ, hình dáng của nó rất giống với cây châm cài tóc của nữ nhi.
Phi châm vừa xuất hiện, linh quang trên thân nó lóe lên, ngay lập tức hào quang chói mắt, tản mát ra một khí tức rất nguy hiểm, khiến cho Diệp Khôn cả kinh, vội lùi lại phía sau ba bước.
“Pháp khí nhất giai trung phẩm Túy Diệp Châm?” Nhìn phi châm đang lơ lửng trước mặt Cẩm Đào, Diệp Khôn cảm thấy nó rất quen, một lúc sau như nhớ tới điều gì đó hắn thất thanh hô lên.
“Di. Đạo hữu có con mắt tinh tường a. Đúng vậy, đây chính là Túy Diệp Châm, là một kiện nhất giai trung phẩm đấy.” Thấy Diệp Khôn nói ra được lai lịch của phi châm, Cẩm Đào tỏ ra kinh ngạc, thản nhiên nói.
“Xem ra lần này, tại hạ không ra tay thì không ổn rồi.”
Nói rồi, tay phải Diệp Khôn đặt lên đốc kiếm, sau đó rút nhẹ một cái. Thủy Linh Kiếm đã được rút ra khỏi vỏ.
Thủy Linh Kiếm vừ ra khỏi vỏ, lập tức xung quanh lôi đài bị một luồng khí tức băng hàn đến cực điểm bảo phủ lấy, ở trong lôi đài, tiếp xúc với hàn khí này khiến cho toàn thân Cẩm Đào phải phát lạnh, nàng không nghĩ tới pháp khí của đối phương lại băng lãnh đến như vậy.
Cẩm Đào bị hàn khí từ Thủy Linh Kiếm bức cho phải lùi lại đằng sau ba bước, trên mặt nàng chợt xuất hiện một tia sợ hãi.
Kiếm mới ra khỏi vỏ mà hàn khí đã mạnh đến như vậy rồi, không biết nếu Diệp Khôn thi triển ra thần thông, sẽ có uy lực như thế nào đây.
Ý nghĩ trong đầu Cẩm Đào liên tục xoay chuyển, nhưng nàng vẫn đứng im tại chỗ, chưa dám có hành động gì.
Bên kia Diệp Khôn cũng vậy, hắn vẫn chưa có hành động gì. Tay cầm kiếm chỉ ra phía sau, tư thế ung dung, ngạo khí ngất trời. Đúng như là một vị kiếm thánh ở thế tục vậy.
“Ha ha. Cuối cùng thì tiểu tử này đã chịu xuất kiếm rồi. Xem thanh kiếm trên tay của hắn đúng là một thanh nhất giai trung phẩm đấy. Thật là đáng tiếc, dùng Vạn Niên Băng Tủy để chế tạo ra một thanh pháp khí trung phẩm này, đúng là phí của trời đấy.” Lão đạo sĩ ở vị trí thủ tọa nhìn thấy Diệp Khôn xuất kiếm hỏi vỏ. Hai mắt lão sang lên, cười ha hả nói.
“Hắc hắc, Xem ra đạo huynh rất có hứng với tiểu tử này a? Từ đầu đến giờ tại hạ để ý thấy, đạo huynh dừng như chỉ chú ý đến một mình hắn thì phải.” Một phụ nhân ngồi gần đấy thấy lão đạo sĩ nói vậy, cười lớn nói.
“Hạ phu nhân không phải nói móc lão phu. Phu nhân hãy xem tiểu tử này thi triển thần thông thì sẽ thấy.” Lão đạo sĩ bị phu nhân kia nói sỏ, lão cũng không có tức giận. Chỉ liếc nhiền phu nhân kia một cái đầy thâm ý, rồi quay sang phía lôi đài nói.
Phu nhân nghe lão đạo sĩ nói vậy chỉ hơi hừ nhẹ một cái, cũng đưa mắt nhìn về phía lôi đài của Diệp Khôn.Lúc này, trên lôi đài, Diệp Khôn vậy mà đã chủ động ra tay.
Chỉ thấy, Diệp Khôn khẽ bước chân sang trái thi triển Ảo Ảnh Mê Tung Bộ, tạo thành chín cái ảo ảnh giống Diêp Khôn như đúc, cùng với bản thể của hắn nữa là mười tên Diệp Khôn. Mỗi một Diệp Khôn phân biệt, xuất ra một chiêu trong Vạn Kiếm Quyết, đâm về phía Cẩm Đào.
Cẩm Đào thấy màn này, trong lòng cả kinh, động tác của hàng rất nhanh, đem hữu thủ đan vào nhau, sau đó búng ra hai đạo pháp quyết, đánh lên thân Túy Diệp Châm.
Túy Diệp Châm bị kích thích, thanh quang đại tố, sau đó nó huyễn hóa ra thêm chín cái hư ảnh khác, rồi cùng bản thể là mười cái đón gió lao lên phân biệt đánh vào mười hư ảnh của Diệp Khôn.
Mười hư ảnh của Diệp Khôn cùng với Túy Diệp Châm va chạm với nhau, tạo thành những tiếng tiêm minh rất lớn. Sau một khắc, tất cả những hư ảnh đã biến mất. Trên không chỉ còn lại Diệp Khôn đang dùng Thủy Linh Kiếm đối kháng với bản thể của Túy Diệp Châm.
Nhìn vào tình hình trước mắt, thì rõ ràng Túy Diệp Châm do Cẩm Đào dùng thần niệm điều khiển yếu thế hơn rất nhiều. Kiếm trong tay Diệp Khôn liên tục đánh lui được Túy Diệp Châm một cách rất nhàn nhã, dường như hắn không hề tốn một chút sức lực nào vậy.
Cẩm Đào nhìn cảnh tượng này trong lòng dậy sóng, nàng từ khi bước vào con đường tu tiên cho đến nay, chưa bao giờ thấy được một người lại sử dụng pháp khí chiến đấu như vậy cả.
Không thể tưởng tượng nổi, Diệp Khôn trước mắt nào có dùng pháp thuật gì, hắn chỉ dựa vào thanh kiếm trên tay, cũng là một pháp khí nhất giai trung phẩm như Túy Diệp Châm. Thi triển ra những chiêu kiếm, không khác gì võ công của thế tục để đối kháng lại pháp khí của mình.
Chuyện này là sao đây? Dùng võ đấu pháp?
Không những Cẩm Đào, mà tất cả những người có mặt ở đây đều kinh ngạc trước hành động của Diệp Khôn. Có lầm hay không? Dùng võ đấu pháp? Không hiểu vẫn là không hiểu.
“Không sai! Ngay từ đầu ta đã thấy tiểu tử này có cái gì đó khác thường rồi. Quả nhiên không ngoài đự doán của ta, hắn đúng là kiếm tu đấy.” Lão đạo sĩ nhìn Diệp Khôn, liên tục gật đầu thì thào nói.
“Cái gì?...Kiếm Tu? Lão mũi trâu. Ngươi không nhìn lầm đấy chứ. Theo ta được biết, ngoài Vạn Kiếm Môn ở Thần Châu là một môn phái kiếm tu đã bị diệt tuyệt từ thời thượng cổ. Cho đến nay, ở tu tiên giới không hề có một môn phái nào tu luyện theo đường kiếm tu cả. Làm thế nào tiểu tử này lại là kiếm tu?” Một lão giả mặt ngựa ngồi phía trước lão đạo sĩ từ đầu đến giờ không lên tiếng. Khi nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy, hơi kinh ngạc hỏi.
Những người ngồi xung quanh lão đạo sĩ thấy màn này cũng kinh ngạc. Khi nghe thấy lão đạo sĩ và lão giả mặt ngựa nói vậy, họ cảm thấy rất hiếu kỳ, không hẹn mà đưa ánh mắt nhìn về phía lão đạo sĩ, như là đang chờ đợi câu trả lời của lão.
“Các vị không cần nhìn ta như vậy. Nếu muốn biết rõ thì hãy về tr.a lại trên điển tịch đi, ta đây cũng chỉ biết có thế thôi.Có điều, thực lực của kiếm tu đối với đồng giai tu sĩ như thế nào, chắc các vị cũng biết một hai rồi đấy.” Bị hơn mười cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình. Lão đạo sĩ không biết nói gì, cuối cùng thở dài một tiếng, cười khổ nói.
“Cẩm Đào đạo hữu. Chúng ta cũng lên kết thúc tại đây thôi a.”
Diệp Khôn thấy bộ dạng của Cẩm Đào trong lòng khẽ động, nhìn nàng này cười cười nói.
Cẩm Đào bị câu nói của Diệp Khôn khiến cho bừng tỉnh. Nàng đang muốn tế ra một bảo vật khác, nhưng động tác còn chưa làm xong thì đã thấy Diệp Khôn đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Cẩm Đào rùng mình một cái, cả người đứng khựng lại, trên mặt tràn đầy sợ hãi. Không biết từ lúc nào, một lưỡi kiếm băng hàn đã đặt trên cổ của mình.