Chương 17
“Thiếu Thương, ngày mốt bác sĩ Trương rủ mẹ cùng ba con đi ăn cơm, con cũng đi chung đi.” Lúc dùng cơm chiều, mẹ của Thiếu Thương chợt nói.
“Ổng đâu bảo con đâu, sao con phải đi chứ?” Thích Thiếu Thương lắc đầu, “Con cũng chẳng quen ổng.”
Tim Cố Tích Triều bỗng như hẫng một nhịp, bác sĩ Trương? Sẽ không phải là......?
“Ừm, con gái của bác sĩ Trương, cũng đang học đại học,” Thích Thiệu Lương lên tiếng giải thích, “Con đi cùng có thể tiếp con bé trò chuyện, đều là thanh niên với nhau dễ có tiếng nói chung hơn!”
Quả nhiên, dì chú hành động cũng mau lẹ thật! Cố Tích Triều nghĩ.
“Đợi đã!” Thích Thiếu Thương cũng lập tức phát giác vấn đề, “Ba...... Hai người...... Chắc không phải là muốn cho con đi xem mắt chứ!!”
“Cái này...... cũng không tính......” Thích Thiếu Thương cười hì hì nói, “Coi như đi quen thêm người bạn thôi!”
“Con không đi!” Thích Thiếu Thương chắc như đinh đóng cột cự tuyệt.
“Nhưng ba me đã bàn bạc ổn thỏa với người ta rồi, không đi thì không hay lắm đâu......” Mẹ ngon ngọt khuyên bảo.
“Con mặc kệ! Là ba mẹ hứa hẹn thì ba mẹ tự mà đi!” Thích Thiếu Thương như cũ quả quyết cự tuyệt.
“Thiếu Thương, con xem con giờ cũng chẳng có bạn gái, đi gặp con nhà người ta có sao đâu! Nói không chừng vừa gặp đã ưng sao!” Mẹ vẫn tiếp tục không chịu từ bỏ khuyên bảo.
“Con sẽ không thích cô ta!” Thích Thiếu Thương buông bát đũa, nghiêm túc nhìn ba mẹ, lớn tiếng nói từng chữ từng chữ một, “Con đã có người mình thích!”
“Ai?” Ba mẹ đồng thời trố mắt hỏi.
Cố Tích Triều giật mình, cuống quít liếc anh, quăng cho anh một cái nhìn cảnh cáo.
Nhận được ánh mắt phát tín hiệu của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương lập tức mất đi vẻ hùng hồn, “Là...... là......” Kỳ thật anh rất muốn nói trắng ra, nhưng, vẫn không nên nôn nóng thì tốt hơn.
“Là không có!” Thích Thiệu Lương lườm anh, “Đừng tìm cớ, con nha, coi như chừa chút mặt mũi cho ba mẹ, đi gặp đi, được không?”
“Cậu nên đi một chuyến đi.” Cố Tích Triều bỗng nói, “Chú nói đúng lắm, coi như quen thêm một người bạn thôi! Cũng đã hẹn xong cả rồi, nếu cậu từ chối thì cô chú sẽ rất khó ăn nói!” Thật chất là Cố Tích Triều sợ Thích Thiếu Thương sẽ nói tiếp những lời giật gân, nên vôi chen ngang.
Không phải chứ? Tích Triều cậu lại còn bảo tôi đi xem mắt!! Thích Thiếu Thương không nói lời nào, gương mặt đen thùi dùng ánh mắt kháng nghị.
Cố Tích Triều chỉ như không thấy, Thích Thiếu Thương buồn bực nhìn cậu đâm đâm trong chốc lát, thấy cậu một chút phản ứng cũng không có, vì thế thở phì phì đập bàn đứng lên làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, “Đi thì đi! Ba mẹ hai người yên tâm, con nhất định tóm được nhỏ đó!!” Nói xong khiêu khích liếc mắt ngó Cố Tích Triều, Cố Tích Triều quay mặt qua chỗ khác không để ý tới anh.
Tới ngày, Thích Thiếu Thương đứng trước gương, nhìn trái nhìn phải, chút chút lại vuốt tóc, chút chút thì kéo áo, rồi quay đầu qua hỏi Cố Tích Triều đang ngồi trên sofa xem TV, “Cậu thấy tôi mặc vầy được chưa? Có đủ sức hấp dẫn chưa?”
“Tự kỷ cuồng!!” Cố Tích Triều hung hăng vứt cho anh một cái nhìn xem thường.
Thích Thiếu Thương le lưỡi, tiếp tục soi gương, nhưng mắt lại không hề chú ý đến quần áo của mình, mà là Cố Tích Triều phản chiếu trong kính.
Anh thấy, tuy mắt Cố Tích Triều thì nhìn chằm chằm TV, không chịu để ý tới anh, nhưng cậu thường hay kín đáo liếc qua bên anh một cái, ánh mắt chỉ dừng lại trong giây lát rồi lại dời đi ngay.
Thích Thiếu Thương bất giác cười cong môi.
Lực chú ý của Cố Tích Triều quả thực không cách nào tập trung hết vào TV được, cậu bất giác nhìn Thích Thiếu Thương đang soi tới soi lui trước gương.
Thích Thiếu Thương ăn mặc rất tùy ý, một cái áo phông trắng ngắn tay đơn giản, một cái quần bò xanh sẫm, một đôi giày thể thao đen trắng, bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng Cố Tích Triều tin, dù có bận trang phục bình thường như vậy đi trên đường, cũng không biết sẽ có bao nhiêu nhỏ nhìn thấy anh mà đỏ mặt.
Hơn nữa cái tên này từ hồi trung học đã nổi danh với đôi mắt to biết phóng điện có trình cùng đôi lúm đồng tiền vừa láu lỉnh vừa ngọt ngào lộ rõ khi tươi cười, nhỏ kia mà không vừa lòng thì họa may mắt nhỏ quá kém.
Thích Thiếu Thương nói phải “tóm” được nhỏ kia, tuy là đùa giỡn, nhưng nếu anh thật sự muốn thì nhất định có thể làm được.
Tuy lần xem mắt này là do cậu đưa đẩy Thích Thiếu Thương đi, nhưng, trong lòng Cố Tích Triều ít nhiều vẫn có chút mất hứng.
Anh cùng cậu, chỉ sợ mãi mãi cũng không thể quang minh chính đại như thế.
Cố Tích Triều nhích qua bên cạnh, không để ý tới anh nữa.
Thích Thiếu Thương cũng lập tức chạy lại, dán sát người cậu, khẽ cười nói, “Tích Triều, tôi và cậu, đã ‘đồng sàng cộng chẩm’, cậu yên tâm, tôi sẽ có trách nhiệm với cậu, chắc chắn sẽ không xem trọng người khác!”
“Cậu nói bậy bạ gì đó!” Cố Tích Triều dùng khuỷu tay hung hăng thụi anh một phát, Thích Thiếu Thương lập tức ăn đau kêu thành tiếng.
Từ sau đêm Thích Thiếu Thương say rượu ôm Cố Tích Triều ngủ, anh sống ch.ết không chịu ngủ sofa tiếp nữa, bất kể thế nào cũng phải cùng Cố Tích Triều “đồng sàng cộng chẩm”, dù sao khi nhỏ họ cũng thường hay ngủ chung, ba mẹ cũng không cảm thấy có gì khác thường cả.
Thích Thiếu Thương thật sự rất bội phục chính mình, mỗi tối ôm mỹ nhân trong lòng, anh lại có thể “tọa hoài bất loạn”, “Người chính trực giống tôi giờ đúng là đốt đèn tìm không thấy!” Mỗi sáng thức dậy anh luôn nói như vậy với Cố Tích Triều, sau đó cũng không bất ngờ khi nhận được một cái nhìn xem thường.
Kỳ thật không phải anh không muốn, chỉ là, vẫn câu châm ngôn kia thôi, có tà tâm, không có tặc đảm, vạn nhất chọc Cố Tích Triều xù lông, đem anh đá khỏi cửa, phúc lợi gì cũng không có, nên, làm người vẫn nên thấy thỏa mãn đi.
“Hai đứa lại đang ồn ào gì vậy?” Mẹ thay quần áo xong đi ra cửa phòng, tùy tiện nói, “Thiếu Thương chuẩn bị xong hết chưa? Xong thì chúng ta xuất phát thôi, đừng để người ta chờ.” Sau đó lại hướng vào trong phòng ngủ, “Ông nó, ông đã xong chưa?”
Thích Thiệu Lương ở trong phòng đáp lại “Xong ngay nè.”, lát sau, ông đi tới, nhìn nhìn Cố Tích Triều, đột nhiên hỏi, “Không thì Tích Triều đi cùng chúng ta đi? Bằng không thì phải để con ở nhà một mình rồi.”
Không đợi Cố Tích Triều trả lời, Thích Thiếu Thương lập tức kháng nghị ngay, “Không được! Cậu ấy mà đi thì chung thân đại sự của con trai ngài sẽ hết hy vọng đó! Hai người không biết, nữ sinh trong trường tụi con nhìn thấy Cố Tích Triều đều lặng lẽ chạy máu mũi đó...... Nếu cậu ấy đi, con gái nhà người ta liếc cũng không liếc con......” Mỹ nhân gây chú ý như vầy vẫn nên giấu trong nhà thì khá hơn, lôi ra ngoài rêu rao, lỡ đâu để nữ lang nào thấy được...... Anh cũng không muốn lại có thêm tình địch nữa, một Vãn Tình đã đủ rồi!
Chảy máu mũi chính là anh thì có! Cố Tích Triều nghiến răng nghiến lợi cũng không thể mắng ra được, chỉ có thể trừng to mắt dùng ánh mắt để giết người.
Một nhà ba người đều đi hết, trong nhà lập tức yên tĩnh hẳn, chỉ còn mỗi tiếng TV ồn ào, trống trãi đến đáng sợ.
Tiết mục TV quả thực nhàm chán, Cố Tích Triều dứt khoát tắt luôn, đứng dậy vòng qua vòng lại trong căn nhà trống vắng tẻ nhạt.
Cuối cùng Cố Tích Triều quay về phòng, ngã xuống giường, lúc rảnh rỗi ngủ đúng là lựa chọn đúng đắn.
Bỗng chú ý tới ngăn tủ đầu giường, theo bản năng mở ra, có chút đồ vật linh tinh, còn có một album ảnh.
Vươn tay lấy, lật ra, khóe miệng Cố Tích Triều bất tri bất giác cong lên.
Lần đầu tiên đi biển chơi, khi đó hai người đều còn nhỏ, cả người chỉ độc một cái quần bơi, ôm phao, phơi nắng đến mặt bỏ bừng.
Lần đầu tiên tới trường, hai người lưng đeo cặp nhút nhát đứng trước cổng trường, Thích Thiếu Thương híp mắt hệt như còn chưa tỉnh ngủ.
Lần đầu tiên tham gia hội thao trường, khi chạy qua vạch trắng Thích Thiếu Thương chuyển gậy cho cậu chỉ diễn ra chớp nhoáng, máy ảnh này tốt thật.
Lần đầu tiên đi leo núi, hai người đứng trên đỉnh núi giơ tay chữ V, cậu chú ý tới ba lô, bình nước cùng đủ thứ linh tinh của mình đều móc trên người Thích Thiếu Thương......
Cố Tích Triều không biết hóa ra Thích Thiếu Thương giữ nhiều ảnh của họ vậy, thậm chí nhập học tiểu học mỗi tấm anh đều giữ lại, càng khỏi nói đến ảnh chụp chung thời còn đi học, tốt nghiệp và đủ thứ.
Nhẹ nhàng lật từng trang album, năm tháng thôi đưa, tình cảm biến đổi, bỗng nhớ tới lời Lược Thương từng nói với cậu, “Anh tưởng ai cũng may mắn giống như anh với anh Thiếu Thương sao, bao nhiêu năm chưa từng chia xa.”
Tâm tình đột nhiên thấy tốt hơn nhiều, đột nhiên thấy đói, Cố Tích Triều chạy vào nhà bếp mở tủ lạnh, lại phát hiện trống trơn.
Vì thế Cố Tích Triều đành thay đồ đi xuống lầu, đến siêu thị gần đó mua ít đồ.
Cố Tích Triều đang chuyên tâm lựa chọn đồ trên kệ hàng, đột nhiên có người ở sau lưng vỗ vai một cái, một giọng nữ trong trẻo vang lên, “Cố Tích Triều!”
Quay đầu nhìn, hóa ra là Tiểu Ngọc đàn em thời trung học. Lần về nhà này, đâu đâu cũng có thể gặp được người quen.
“Tiểu Ngọc, là cô!” Cố Tích Triều lịch sự chào hỏi cô, “Cô đi một mình sao?”
“Không phải,” Tiểu Ngọc nói, “Em đi cùng chị Vãn Tình.”
“Vãn Tình?” Cố Tích Triều thoáng sững sốt, theo bản năng nhìn xung quanh.
“Em đi kêu chị ấy lại!” Tiểu Ngọc cười vòng qua gian hàng khác, chỉ chốt lát sau cô kéo theo một người lại, “Chị Vãn Tình, chị xem em gặp được ai này?”
“Tích Triều!” Vãn Tình ngạc nhiên còn thêm kích động nhìn Cố Tích Triều, hai má hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt.
“Vãn Tình ——”
Hai đi vào tiệm McDonald gần siêu thị ngồi, mỗi người gọi một ly hồng trà, Tiểu Ngọc sớm thức thời rút lui, chỉ còn hai người họ ngồi thẫn thờ đối diện với ly hồng trà của mình.
Không khí có phần xấu hổ, hai năm không gặp, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Vãn Tình khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp, không chuyện thì tìm chuyện mà nói, “Mùi thuốc khử trùng ở đây nồng quá.”
“Hả, vậy sao?” Cố Tích Triều cười cười, “Anh không thấy vậy, có lẽ do khứu giác của anh không nhạy lắm.”
Kỳ thật cũng không phải do khứu giác của cậu không nhạy, mà là —— làm bác sĩ ít nhiều cũng hơi kỹ lưỡng, cô chú nhà họ Thích thường hay ngâm tay Thuốc khử trùng 84, lúc dịch sars dấy lên thuốc khử trùng lan tràn khắp nơi trong không khí trong lành, mũi cậu đã gần như miễn dịch với mùi này.
Quãng thời gian tiếp theo là không khí trầm lặng khó chịu, Vãn Tình hết khuấy khuấy ống hút trong ly rồi lại dùng ống hút chọt chọt mấy cục đá trong ly.
Đúng là —— Hai kẻ gặp nhau căm như hến! Thời trung học Thích Thiếu Thương từng đánh giá họ như vậy.
“Vãn Tình!”
“Tích Triều!”
Trầm mặc lúc lâu, hai người rốt cục mở miệng, lại còn đồng thời gọi tên đối phương.
“Ừm, em nói trước đi.” Cố Tích Triều vươn tay về phía cô, làm tư thế “mời”.
“Không, anh nói trước đi.” Vãn Tình ngồi trưng ra vẻ không thành vấn đề, cười với anh.
“Anh......” Cố Tích Triều phân vân, đang ra sức châm chước ngôn từ, đổi lại là người khác, cậu sẽ không phân vân cẩn thân vậy, nhưng người này là Vãn Tình, là người cậu từng muốn mang lại hạnh phúc cho cô, người cậu chưa từng nhẫn tâm tổn thương.
Mà giờ, cậu không có khả năng mang lại hạnh phúc cho cô, thậm chí còn sắp tổn thương cô, nên phải mở miệng thế nào đây?
Thật lâu sau, Cố Tích Triều mới nói tiếp, “Vãn Tình, giao ước của chúng ta......”
“Tích Triều, anh sẽ không trách em không giữ giao ước chứ?” Không đợi Cố Tích Triều nói xong, Vãn Tình đã vội hỏi.
“Đương nhiên sẽ không! Anh biết em chỉ là quan tâm anh......” Cố Tích Triều nản lòng hạ mắt, “Hơn nữa, nó vốn là một giao ước rất ngu ngốc......”
“Đúng vậy,” Vãn Tình cũng nở nụ cười tự giễu, trên mặt lại ửng đỏ, “Thật ra em vẫn...... vẫn muốn liên lạc với anh.”
“Vãn Tình ——” Cố Tích Triều trong lòng nhiều cảm xúc đan xen, ngẩng đầu lên nhìn Vãn Tình, bỗng phát hiện nét mặt của cô, bất an mà tiều tụy, như mang theo ưu sầu khó mà giải bài, nếu không phải trên gương mặt còn hơi ửng đỏ, chỉ sợ mặt cô nhìn sao cũng thấy đẹp đẽ gì.
“Vãn Tình, em có tâm sự?” Cố Tích Triều lo lắng hỏi.
Vãn Tình thản nhiên cười, lắc đầu, “Không có, em ổn mà,” nói xong sờ sờ mặt mình, “Mới về nước, hình như có chút không quen khí hậu. Đúng rồi, Tích Triều, anh định nói gì với em?”
“Anh ——” Cố Tích Triều càng phân vân hơn, nhưng bỗng nhớ tới lời của Lược Thương, có chuyện gì thì cũng nên sớm nói rõ ràng, chung quy vẫn tốt hơn để cô uổng phí hai năm chờ đợi.
Vì thể Cố Tích Triều hạ quyết tâm, lầm bầm trong miệng, “Vãn Tình —— Em, không cần tiếp tục đợi nữa......”
Vãn Tình thoáng sững sờ, đôi mắt ngập nước mở to, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nhưng cô nhanh chóng nở nụ cười cay đắng như mọi chuyện nằm trong dự kiến, thở dài nói, “Em cũng đoán anh sẽ nói vậy, em nhìn vào mắt anh...... Không còn giống như trước kia......”
“Xin lỗi, Vãn Tình.” Cố Tích Triều chỉ có xin lỗi, không cùng cô nói một lời viện cớ cùng an ủi dư thừa.
“Em không trách anh,” Vãn Tình vẫn cười như cũ, nhưng nụ cười mang đầy mệt mõi cùng tiều tụy, “Trước đây là em bỏ anh xuất ngoại trước...... Em thật sự không trách anh......”
“Vãn Tình, đừng nói vậy......” Cố Tích Triều trong lòng đau nhói, đến cùng vẫn tổn thương cô, cậu thật sự không muốn.
Rời khỏi McDonald, đứng nơi ngã tư đường, Vãn Tình rất rộng lượng nói, “Chúng ta, chia tay tại đây đi!”
Cố Tích Triều gật đầu, trong lòng rất cảm kích Vãn Tình đã tác thành.
“Có thể nói cho em biết, người anh yêu là ai không?” Vãn Tình vẫn cười như cũ hỏi cậu.
Cố Tích Triều mặt nhăn mày nhíu, nghĩ nghĩ, nói, “Hiện tại anh vẫn chưa thể nói được, nhưng anh cam đoan sau này nhất định sẽ nói cho em biết.”
Vãn Tình gật đầu, sau đó một người đi trái một người đi phải, chia tay.
Cố Tích Triều trong lòng vẫn cảm thấy đau xót, Vãn Tình nhìn qua thì như thản nhiên, rộng lượng không sao cả, chỉ sợ là đang vờ kiên cường mà thôi.
Đi được hơn ba bước, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng ầm ĩ, Cố Tích Triều ngạc nhiên quay đầu, phát hiện Vãn Tình đang té xỉu trên đất, dẫn tới người qua đường náo động cả lên.
“Vãn Tình! Vãn Tình!” Cố Tích Triều hấp tấp chạy qua ôm cô, lòng nóng như lửa đốt gọi tên cô.
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”
“Cậu là người nhà của Phó Vãn Tình sao?” Bác sĩ hỏi.
Cố Tích Triều thoáng do dự, rồi gật đầu.
Bác sĩ hỏi tiếp, “Có phải gần đây cô ấy gặp chuyện gì không vui không? Cô ấy không bị bệnh nặng gì cả, chỉ là rối loạn dinh dưỡng, thân thể suy yếu —— Dạo gần đây cô ấy không chịu ăn uống đàng hoàng, hơn nữa tâm trạng uất ức, nên mới dẫn tới đột nghiên ngất xỉu. Mấy người về sau phải cẩn thận chăm sóc cô ấy biết không!”
Dạo gần đây? Trách không được sắc mặt thoạt nhìn rất tệ. Nhưng rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Lúc Cố Tích Triều đưa Vãn Tình về nhà đã là chạng vạng, cha Vãn Tình đi vắng, trong nhà vắng vẻ, sắc mặt Vãn Tình tái nhợt dựa vào sofa không nói lấy một lời.
“Vãn Tình, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Cố Tích Triều hỏi, dáng vẻ của Vãn Tình làm cậu không yên lòng.
Vãn Tình sắc mặt ảm đạm nhìn Cố Tích Triều, ánh mắt hơi lập lòe, nói, “Quả thật trong nhà em xảy ra chuyện, nhưng, dù có nói ra anh cũng không giúp được gì...... Có điều anh yên tâm, chuyện nhà em rồi cũng sẽ giải quyết thôi, em ổn......”
“Vãn Tình, bất luận trong nhà em xảy ra chuyện gì, anh cũng mong em đừng tự hành hạ mình, được không?”
Nhìn thấy nét mặt quan tâm của Cố Tích Triều, Vãn Tình khẽ cười, “Ừ...... Em chỉ là nhất thời tâm trạng bất ổn...... Em, cũng không yếu đuối như anh tưởng đâu, không cần lo lắng!”
Tối về đến nhà, vừa mở cửa đã thấy Thích Thiếu Thương vội vã chạy tới hỏi, “Cậu đi đâu? Cả ngày cũng không thấy!”
Cố Tích Triều đổi dép đi trong nhà thẳng hướng phòng ngủ, “Tôi gặp Vãn Tình.”
“A?” Thích Thiếu Thương ngẩn người, đuổi theo vào đến nơi hỏi, “Vậy cô ấy nói gì với cậu? Cậu cùng cô ấy nói gì?”
Cố Tích Triều quay đầu trừng mắt nhìn anh, “Cậu cùng Tức Hồng Lệ gặp mặt tôi có hỏi hai người nói gì không, cậu dựa vào đâu hỏi tôi? Đúng rồi, cậu xem mắt về à? Sao? Có “tóm” được cô gái kia không?”
Thích Thiếu Thương bĩu môi, khôi phục tươi cười nói, “Tích Triều, cậu ghen!”
“Mặc kệ cậu!” Cố Tích Triều trong lòng vẫn rất loạn, dù Vãn Tình nói với anh cô không yếu đuối như anh tưởng, nhưng anh vẫn lo lắng.
“Woa! Phó Tông Thư này rốt cục cũng lên đường!” Cô chú ở trong phòng khách hô hào.
Cố Tích Triều lập tức chạy vào phòng khác, vội vàng hỏi, “Lên đường gì...... gì vậy chú?”
“Thị trưởng của chúng ta đó!” Thích Thiệu Lương chỉ vào màn hình TV nói, “Phó Tông Thư ấy, từ lâu đã nghe nói ổng trùm tham ô hối lộ, đáng lẽ nên lên đường từ sớm!”
“Đúng vậy,” cô phụ họa theo, “Phán có 20 năm, lời cho ổng rồi!”
“Hình như tài sản cũng bị tịch thu luôn!” Thích Thiệu Lượng bổ sung.
Hóa ra là vậy! Mẹ Vãn Tình mất sớm, cô chỉ có một người thân là cha, bây giờ...... Cô ấy chẳng phải không chỗ nương tựa sao, ngay cả nguồn thu nhập cho cuộc sống cũng không?
Cố Tích Triều lập tức chạy như bay ra cửa, đổi giày, mở cửa.
“Tích Triều, cậu muốn đi đâu?” Thích Thiếu Thương vội vàng ở đằng sau gọi với theo.
“Đi xem Vãn Tình!” Vừa dứt lời, bóng người đã biến mất sau cửa.