Chương 12: Đừng Khóc, Ta Đưa Ngươi Đi Đòi Nợ
Hóa Thanh thành, Dương gia hôm nay khắp nơi treo đèn lồng giấy đỏ, cổng trước từng hàng người ra vào nườm nượp,tiếng kèn pháo đinh tai nhức óc. Nguyên nhân là, Dương gia nhị thế tổ Dương Hào lại cưới vợ bé.
Này một lần cưới hỏi, toàn bộ thành trung nhà giàu phú hộ cơ hồ đều tới dự, mỗi người riêng mình vẻ mặt khác nhau đặc sắc. Có người tươi cười vuốt mông ngựa, có người cười khổ lắc đầu, có người nhăn mày xót của, chỉ là tất cả đều có một điểm chung, mang theo lớn quà tặng.
Hóa Thanh thành nhân khẩu mười lăm vạn, đặt Đại Nam chi quốc xem như là cỡ trung. Thành trong tương đối phồn hoa, phố xá san sát. Song mấy chục năm nay, toàn thành có một vị bá chủ độc đại, chính là Dương gia.
Dương gia gia chủ, Dương Bá Kình nhiều năm trước chính là tán tu, sau khi lớn tuổi thì đến Hóa Thanh thành lập nghiệp. Lúc ấy trong thành không có cái gì tu sĩ, họ Dương thuận thế chấn nhiếp mọi người, làm ăn phát đạt sau mười mấy năm kinh doanh thì độc bá một vùng. Vài năm trước, nghe bảo Dương gia đại thiếu Dương Hàn được tiên nhân của Thanh Sơn Tông thu làm đệ tử, dẫn đến địa vị của bản họ đã cao lại càng cao. Ở Hóa Thanh thành, thậm chí Hóa quận mấy trấn xung quanh đều một tay che trời.
Dương gia dòng chính có hai con trai, con cả thì thôi không nhắc, nhưng con thứ hai Dương Hào mới khiến cả thành đau đầu. Tên này vốn chẳng thích học hành tu luyện gì cả, suốt ngày tụ tập với bọn ba lăng nhăng làm chuyện khi nam bá nữ. Nhiều nhà giàu nữ nhi đều bị khi dễ, có nhà người vợ cũng bị ức hϊế͙p͙ nhưng ngại Dương gia thế mạnh nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Trước đây, một lần Dương Hào cùng đám hồ bằng cẩu hữu khi dễ tiểu thư một cái nhà giàu trong thành, vị kia nữ tử huynh trưởng nổi giận đuổi đánh, chỉ là ngay trong đêm người huynh trưởng bị giết, nữ tử thì bị cưỡng bức rồi bán vào kỹ viện, số khổ nhà giàu cũng bị ép chuyển ra khỏi thành. Từ đó về sau, trong thành người dân chẳng dám ho he gì cả. Nhiều gia đình có con gái xinh đẹp hoặc đưa lên kinh thành hoặc chuyển tới nhà họ hàng nông thôn kẻo gặp phải bất trắc.
Được thế, Dương Hào càng phách lối, cứ một năm, nửa năm lại cưới một cô, đến giờ tuổi mới hai hai mà đã có chín phòng thê thiếp.
Hơn nữa, với bực này hành vi tùy tiện của con mình, Dương Bá Kình chẳng những không ngăn cản, thậm chí còn trắng trợn sau lưng ủng hộ. Mỗi khi Dương Hào cưới vợ, lão sẽ rộng rãi phát thiếp mời, hầu như toàn thành nhà giàu đều được nhận, thế là mỗi lần cưới xin đều sẽ nhận được một số tiền lớn. Trong thành phú hộ, có nhà không chịu nổi đành chuyển khỏi, có nhà thì lại tiếc của nên ở lại.
Lần này tổ chức lễ cưới, là phòng thê thiếp thứ mười.
- Nghe bảo tân nương tựa hồ là con gái của một tên tú tài ở Đông Bắc Sơn Tây trấn thì phải. Nhà này sao mà ngu như thế, khuê nữ ở trấn thì suốt ngày ở trấn an phận đi, làm cái gì để tên hoàn khố kia bắt gặp, bị cưới vào nhà,có cái gì tốt lành đâu! Chín phòng thê thiếp trước nghe nói không người nào được sống yên lành, hình như còn phải cùng phục thị Dương gia cả cha lẫn con..........Lúc này, ở trong đám đông khách nhân có người nhẹ giọng thảo luận.
- Hừ, Ta chỉ sợ ma trảo của tên hoàn khố kia đã lan rộng tận khắp các trấn xung quanh, ai, nếu quả thật như vậy, lão phu phải vội đem nhi nữ chuyển lên bà con ở kinh thành đi mất. Một tên khách nhân hốt hoảng đáp lời.
Bên cạnh lại có tên khách nhân hứng thú xen vào:
- Ta còn nghe nói, tên kia tú tài vậy mà dăm bữa trước không biết trời cao đất dày tự mình đến hối hôn.
- Cái gì.....thế người này sau đó thế nào? Có người hít vào hơi khí lạnh vội hỏi
- Còn thế nào nữa,tất nhiên là bị đánh cho gãy chân thoi thóp, may mắn con trai của hắn là tên ngoại môn đệ tử đến cầu xin mới giữ được một mạng, con gái thì bị cướp đi trở thành tân nương đây này.
Mọi người ồ lên, lắc đầu, có kẻ trào phúng:
- Đúng là tên ngu ngốc, bản thân chỉ là một hạng tú tài mạt phận lại dám đến Dương gia hối hôn, không bị đánh ch.ết mới là lạ.
- Đúng vậy.
- Đúng vậy, Dương gia mặc dù ác bá nhưng dù sao cũng là tiên nhân, haizz, tiên nhân à, chúng ta phàm nhân chi yếu khó mà chống lại.
- Thôi thôi các ngươi đừng nói nhiều, ở đây tai vách mạch rừng, nói nhảm thêm nửa kẻo họa từ miệng mà xuất
Mọi người nghe thế đều sợ xanh mặt, dồn dập đứng nghiêm chỉnh không ai dám mở miệng. lại không biết những lời này vừa vặn bị một người thanh niên nghe thấy.
...................................
Dương gia nhà sau, một căn biệt viện được trang trí rực rỡ, màu đỏ tràn ngập. Phía trong phòng, ngồi trên giường có một thiếu nữ , nàng mặc áo cưới, khăn đội đầu bị bỏ bên giường. Nàng khuôn mặt đẹp đầy ưu thương, hai mắt ngấn lệ, viền mắt có quầng thâm, minh chứng nhiều ngày chưa ngủ, tay trái vẫn cầm chặt một căn chủy thủ bất cứ lúc nào đều có thể đâm vào cổ mình.
Thiếu nữ chính là Nguyễn Ngọc Giao, hôm nay tân nương. Ngày trước vừa bị bắt, Dương Hạo muốn lập tức cưỡng đoạt nàng, nhưng phải lấy cái ch.ết mà uy hϊế͙p͙, kẻ này đành thôi. Chỉ có điều thường thường vẫn mon men tới gần, còn đe dọa nếu nàng dám tự tử, sẽ diệt cả nhà. Nguyễn Ngọc Giao hết sự lựa chọn, đành phải chấp nhận làm phòng thứ mười vợ bé, hi vọng bảo trụ mạng sống gia đình.
- Đều tại ta, đều tại ta............lúc trước không ngu ngốc đi đạp thanh thì đâu bị tên ác ma kia để mắt, liên lụy cha bị đánh trọng thương...
- Đều tại ta, ta thật muốn tự sát, nhưng không thể, nếu ta tự sát, tên ác ma kia nhất định không tha cho ta phụ mẫu ca ca.
- Phải làm sao đây? Phải làm sao đây....
Nàng bất chợt nghĩ đến Chu An, nghĩ đến tấm kia già dạn khuôn mặt, nở nụ cười thảm.
- Năm xưa nếu như ta không nghe lời mẫu thân.....ở nhà.....nếu năm xưa ta kiên quyết theo thúc thúc học chữ...
- Nếu như lần đó gặp mặt ta không nói dối...
- Ta....còn chưa nói với thúc thúc là ta vẫn muốn làm đại học sĩ.......ta còn chưa gả cho người....
- Ta...phải làm gì đây? Nguyễn Ngọc Giao bất lực ôm mặt khóc, bởi nàng chẳng biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, có người đi vào.
Nguyễn Ngọc Giao giật mình, vội vàng cầm chủy thủy dí vào cổ mình, máu tươi chảy ra, gằn giọng nói:
- Ngươi.....ngươi chớ ...đừng vào, ta đã bảo rồi, chỉ cần chưa bái đường thành thân, ngươi đừng hòng đoạt được ta.
Nhưng người kia không nói gì, chậm rãi bước tới.
Nàng hoảng hốt, chủy thủ càng đâm sâu, hét lớn:
- Ngươi...ngươi...ta bảo ngươi dừng lại..
- Ta...ta..nếu ngươi còn vào, ta ch.ết cho ngươi xem..
Chỉ là người kia vẫn bước đến, bước đến, cuối cùng đứng trước mặt nàng.
Lúc này, Nguyễn Ngọc Giao tuyệt vọng, lưỡi chùy thủ đã đâm sâu chừng nửa tấc, máu tươi ròng ròng, chỉ là một lúc lâu không thấy người kia dị động. Nàng bất giác nhìn lên, chỉ thấy một đôi mắt thâm thúy tràn đầy thương tiếc nhìn mình. Đây là một gã thanh niên tuổi chừng hai mươi, khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc đen như thác nước xõa hai bên, mình vận áo trắng, đôi mắt như tinh không rộng lớn. Người này có chút quen thuộc.
- Ch..u....Chu...
Nguyễn Ngọc Giao sững sờ chốc lát, não hải đều loạn, rồi lập tức vỡ òa, ném chủy thủ nhảy vào lòng thanh niên đối diện khóc rống lên. Nàng nhận ra đây chính là người mình vẫn luôn miên man suy nghĩ, luôn tiếc nuối. Nay đã gặp mặt, không cần biết là mơ hay hay thật, thế là đủ lắm rồi.
Chu An lẳng lặng, ôm nàng, để nàng khóc lóc, xung quanh căn phòng đã bị hắn dùng thủ đoạn cách âm, nên không ai nghe thấy bên trong âm thanh. Hắn ôn nhu đứng đó, song đôi mắt đã lạnh lẽo tựa như vạn niên hàn băng.
Ban đầu ở Sơn Tây thành, biết Nguyễn Nhâm tử vong, Ngọc Giao bị bắt, hắn tức giận muốn giết người. Nhưng bây giờ chứng kiến nha đầu tình cảnh, nhìn kia khuôn mặt gầy guộc, hắn trở nên cuồng nộ, này Dương gia....không thể tha, này Dương Hào, không được ch.ết dễ dàng.
Mặc dù trong lòng cuồng nộ, nhưng vẻ mặt vẫn không hiện, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Nguyễn Ngọc Giao, khẽ giọng an ủi: - Đừng khóc, lát nữa ta đưa ngươi đi đòi nợ.
Nguyễn Ngọc Giao khóc hồi lâu, rốt cuộc im bặt, rúc trong người hắn mà thiếp đi, có lẽ nàng cho đây là một hồi mộng, nên rất an tường chìm vào giấc ngủ, Chu An vỗ nhè nhẹ, đôi mắt nhìn về phía trước nhà chính.
...............
Bên ngoài đại điện, trừ Nguyễn gia người ra, các nhà giàu phú hộ lẫn thành chủ đều có mặt đầy đủ.
Dương Bá Kình hình dạng độ ngũ tuần, khí thế uy nghiêm, đang ngồi ở trên ghế thái sư, mặt mày rạng rở.
Bên dưới hắn đứng một tên thanh niên mặc đồ cưới, hớn hở đứng đợi. Tên này thanh niên tuổi độ hai hai, nhưng khuôn mặt trắng xám, hẳn là tửu sắc quá độ gây nên. Hắn chính là Dương gia nhị thiếu Dương Hạo.
Bấy giờ Dương Hạo đưa mắt ngóng trông, trong lòng hừ lạnh tính toán: “Cái này tiện nhân vậy mà dám dùng cái ch.ết để uy hϊế͙p͙ lão tử. Lần này chơi xong, ta cho ngươi biết thế nào là sống không bằng ch.ết. Hừ.”
- Mau đưa tân nương vào thôi. Dương Bá Kình thần sắc nghiêm túc hạ giọng bảo.
- Vâng! Bên cạnh có hai tên nô tỳ đáp lời rồi chạy ra sau nhà.
Một lúc lâu,bỗng thấy hai tên nô tỳ hốt hoảng, chạy vào quỳ lạy nói: - Thưa lão gia công tử, tân nương...tân nương.. biến mất rồi.
- Biến mất! Tất cả mọi người đều giật mình thốt lên. Một đám nhà giàu nhiều bị hù đến, có kẻ lại cười mà không phải cười, thậm chí nếu đây không phải Dương gia hỉ đường, chắc có nhiều người phải ôm bụng cười lăn, ngươi gia tộc không phải mạnh mẽ sao, không phải ác bá sao, hừ, cái tân nương cũng chẳng quản tốt được.
- Hừ! Một lũ vô dụng. Dương Hào tức giân, đạp văng hai tên thị nữ, khuôn mặt vặn vẹo “ Này tiện nhân vậy mà dám bỏ trốn, đừng để ta bắt được, nếu không ta cho nhà ngươi biết tay.
Phía trên ghế thái sư Dương Bá Kình sắc mặt cũng âm trầm, đường đường Hóa Quận cấp bá chủ Dương gia, trong lễ cưới, tân nương lại bỏ trốn. Thật đúng như có kẻ chân dẫm vào đống phân rồi đạp vào bản mặt lão mấy phát vậy. Vội hạ lệnh:
- Mau mau đem người lục soát, bắt cái kia tiện nhân về đây.
Một đám hộ vệ mang kiếm vội vàng tuân lệnh, hô to hô nhỏ đang muốn đi tìm thì bỗng từ ngoài sân vang lên một giọng nói lạnh tanh:
- Không cần tìm, sẽ chẳng có tân nương nào cả.
- Là ai? Cả hỉ đường lập tức loạn thành một mảnh. Tất cả nhao nhào nhìn ra ngoài, đánh giá kẻ vừa dám to gan hồ ngôn loạn ngữ.
Chỉ thấy giữ sân thình lình xuất hiện một thanh niên áo trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, tóc dài không gió mà tung bay, đặc biệt người này đôi mắt, tốt thật vô tình. Đó chính là Chu An.
Cả đám người vừa nhìn thấy hắn, đều bất giác sợ hãi lùi lại. Đừng nói là phàm nhân, ngay cả đám Dương gia hộ vệ, tu vi Thông Mạch cảnh cũng cảm thấy e ngại không ai dám tiến lên.
- Các ngươi đồ ngu đang làm gì đó, còn không mau mau đem bắt tên tặc tử này. Bỗng nhiên có tiếng Dương Hạo vô tri hét lớn.
Đám hộ vệ định thần, vội vàng tút gươm muốn đem Chu An vây quanh.
- Khoan đã! Nhưng Dương Bá Kình vội ngăn trở. Híp mắt đánh giá hắn, lúc đầu Chu An bước vào chưa hề che giấu khí thế, mọi người cùng Dương Hạo chỉ bị choáng váng không nhận ra. Nhưng với kinh nghiệm tu chân nhiều năm như lão thì vừa liếc là có thể đoán được. Thông Mạch đỉnh cao.
“Kẻ này trẻ tuổi, ước chừng hai mươi xấp xỉ vậy mà tu vi đã cao như vậy”
Mặc dù lão là Khai Trần sơ kỳ tu sĩ, lại tu luyện hơn trăm năm, nhưng đối đãi với chưa rõ nội tình Chu An cũng phải cẩn thận một hai, biết đâu kẻ này lại thuộc cái nào lớn thế lực, thì lão cũng phải xem xét tính toán. Dương Bá Kình từ ghế đứng dậy, hạ giọng hỏi:
- Tiểu hữu lời, vừa rồi là có ý gì?
- Là ý gì.....các ngươi không cần hiểu. Chu An trả lời bâng quơ.
Nghe lời này, Dương Bá Kình sắc mặt âm trầm, lão phu cố tình cho ngươi thể diện lại thật tốt không cần, lão gằn giọng.
- Tiểu hữu tự tiên xông vào ta nhi tử tiệc cưới, lại buông lời cuồng vọng, thật dự định đắc tội ta Dương gia sao?
- Không chỉ đắc tội, ta còn muốn giết người.
Hí! Đám khách khứa hít một hơi khí lạnh. Này người thanh niên thật là to gan, không những tự tiện xông vào Dương gia, còn đòi chém đòi giết.
Lúc này, Dương Bách Kình khuôn mặt mo giật giật, lão giận tím mặt: - Khẩu khí thật lớn, lão phu vừa nãy đã cho ngươi ba phần lễ độ, ngươi đã không cần, thì dù ngươi là ai hôm nay ta cũng phải đem giữ lại, để cho thế nhân biết, dám đến ta Dương gia sằng bậy là thế nào kết cục.
Nói rồi tế lên phi kiếm vèo một phát bắn về phía hắn. Lão hừ lạnh, ban đầu gặp Chu An, thấy hắn còn trẻ mà tu vi cao, có chút e ngại. Không phải e ngại bản thân Chu An mà là thế lực đằng sau hắn,còn thông mạch đỉnh phong. Đừng nói một cái, đến rồi mười cái, lão còn không để vào mắt. Chỉ là bây giờ người ta đã lấn tới đầu, mình chỉ làm ra phản kháng. Sau này thế lực kia truy cứu, con trai mình bái Thanh Sơn tông nhị trưởng lão, này họa thừa sức đỉnh được.
Vì vậy lão không còn do dự ra tay, muốn một chiêu giết ch.ết hắn, vừa thả ta bản sự kéo lại vừa mất thể diện, lại thuận thế uy hϊế͙p͙ ở đây khách nhân, để bọn họ sau này biết thân biết phận, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn. Còn về tiện nhân kia, giết tên tiểu tử này hẵng tìm, ả chạy không được xa.