Chương 15: Vương Kiều Chi Mộ, Hoan Ma Công
Sơn Tây trấn hai mươi dặm bên ngoài, Chu An mình khoác bạch y, tay cầm bả rượu, bước chầm chậm thư thái, tại bên cạnh hắn cách nửa bước chân, điềm đạm, nhã nhặn đi theo một cái kiều tiểu thiếu nữ.
Dương gia sự vụ đã qua hai tháng, hôm nay tiết thanh minh Chu An quyết định bồi Nguyễn Ngọc Giao đi tảo mộ, đạp thanh, đầu tiên để giải tỏa nàng trầm trọng tâm tình mất phụ thân, thứ hai cũng xem như hẹn hò trước lúc chia tay.
Sau buổi du ngoạn, hắn sẽ lên đường tới Nghệ Quận, giải quyết Dương Hàn tên kia một mảnh nhân quả, rồi mới trở về đưa Nguyễn Ngọc Giao đi thi.
Dương Hàn kẻ này....phải giết, mặc dù gã không có trực tiếp đắc tội với Chu An, nhưng cái ch.ết của Dương gia người, hữu tâm điều tr.a thì nhất định sẽ tr.a được nguyên nhân từ Sơn Tây trấn, vì vậy, trước khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hắn cần giải quyết sạch sẽ. Ma đầu Chu An, không thích dây dưa hậu hoạn.
Còn Nguyễn Ngọc Giao đi thi, thì đó là ý nghĩ cổ quái của nàng. Khi biết Chu An bản lĩnh xong, liền quấn quýt đòi hắn bổ túc kiến thức để đưa mình lên kinh đi thi, nàng muốn làm đại học sĩ. Hắn không cách khác đành đau khổ đồng ý.
Tháng ba không khí mát lành, cỏ cây tươi tốt, hoa đào đã nở hết, nhưng mùa hoa lê thì mới bắt đầu.
Sơn Tây trấn trồng cả đào lẫn lê, chỉ là bình thường hắn hay cùng hoa đào uống rượu, năm nay mới chú ý, lê trắng vậy mà cũng thật là đẹp.
Đại Nam quốc theo phong tục, cuối tháng hai đầu tháng ba mỗi năm, người dân sẽ đến mộ phần người thân tảo mộ. Hắn ở tiểu trấn chẳng có gì người thân, nhưng lão hữu thì có một hai, mà cả hai cùng vừa mất.
Chu An uống một ngụm rượu, tâm tình trầm lắng.
- Thúc thúc, phía trước chính là Từ bá bá cùng phụ thân mộ phần rồi, chúng ta đi nhanh thôi.
Nguyễn Ngọc Giao khuôn mặt nhỏ nhắn chớm hồng, khẽ kêu gọi.
- Ừ! Chu An nhẹ đáp, tay xách giỏ, nhanh chân theo nàng đi tới.
Khoảng đất trung tâm có hai căn mộ lớn đặt cạnh nhau, cỏ non mọc bị dọn sạch sẽ. Phía trước vẫn nghi ngút khói, hẳn là người nhà khi sáng đến tảo mộ đốt hương. Hai căn mộ.....hắn hai vị lão hữu.
Nguyễn Ngọc Giao ngồi xuống đốt giấy vàng, Chu An thì một bên uống rượu, nhìn trước mặt nhã nhặn tiểu cô nương, lại nghĩ về Tiểu Nguyệt, hai cô gái này, đều có một điểm rất giống nhau. Rất quấn người.
Chu An mình đeo nhân quả, muốn truy đại đạo nhưng chẳng hiểu làm sao, lúc sắp ra đi hắn có chút không nỡ rời nơi này nhộn nhịp nhân sinh.
- Thúc thúc tựa hồ tâm tình không tốt, đốt vàng xong rồi, hay chúng ta trở về đi.
Nguyễn Ngọc Giao đốt xong giấy vàng, thất lạc nhìn hắn, lần này là lần đầu tiên nàng được thúc thúc chủ động dẫn đi chơi, vô cùng cao hứng. Thế mà từ nãy đến giờ Chu An thường thường ngẩn người suy tư.
Đôi mắt đầy nước long lanh, có chút thương tâm, hai tháng quấn quýt khiến nàng quen thuộc, ngày mai Chu An phải đi, nàng sợ mình không nỡ.
- Không sao! Đi thôi chúng ta đi đạp thanh.
- Vâng!
Sơn Tây trấn phía tây ba dặm, có một cánh đồng cỏ lớn, cỏ non mơn mởn. Hôm nay, nơi đây khá nhiều đôi lứa, dắt nhau đi đến, khung cảnh nhộn nhịp tưng bừng. Đồng cỏ này, hắn lần đầu tiên đến, mười hai năm trời, Chu An sống nhàn nhã, cùng rượu và dạy học, có vài lần Tiểu Nguyệt nũng nịu đòi dẫn đi, toàn lấy cớ bận bịu từ chối.
Mùa xuân là mùa hẹn hò, phía xa xa có một đôi bướm nhỏ, đang vườn quanh, bay lượn dưới nắng. Nguyễn Ngọc Giao thả ra tay hắn, tung tăng đuổi theo.
Chu An cười khổ, cũng đuổi theo.
Một lát sau, Ngọc Giao miệng cười hớn hở, chạy đến trước mặt hắn, mở tay ra, bên trong có hai con bướm nhỏ:
- Thúc thúc người nhìn, hai con bướm này đẹp không?
- Đẹp a
- Vậy thúc cho rằng vì sao chúng lại đẹp?
Chu An lắc đầu không rõ.
- Vì chúng là một đôi.
- Nha! Hắn cười nhạt.
Bấy giờ Nguyễn Ngọc Giao bỗng hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng:
- Thúc thúc biết không....ta cả đời ước mơ là tìm được một người đáng tin tưởng yêu ta, chăm sóc khi ta ốm, dỗ dành khi ta khóc, còn ta có thể ở bên cạnh người ấy, lo lắng mỗi ngày, không rời không bỏ.
Ta......ta... thực ra không thích làm cái gì đại học sĩ, ta cũng chẳng có gì cao xa ước muốn, nhưng nghĩ thúc là Đại học sĩ nên, ta cũng muốn. Ngày trước bị người bắt, bị ép làm vợ, ta sợ cha mẹ khổ, sợ gia đình buồn, nhưng ta càng lo lắng thúc thúc.
Thúc thúc ta ta....
Nói chưa xong đã thấy nàng mặt đỏ hồng hà, không dám cùng hắn đối diện, như con thỏ con nhanh chân chạy mất.
Chu An cau mày, bất giác bật cười.
Lắc đầu, cô gái nhỏ vậy mà, biết yêu sao? Ha ha, La Sơn Ma Quân sẽ để người ta tỏ tình, hắn tốt phúc như vậy đâu.
Bóng mặt trời ngả về tây, bãi cỏ đạp thanh nơi chỉ còn lưa thưa vài người, Chu An hai người cũng xách giỏ ra về, qua một khe suối, Nguyễn Ngọc Giao bỗng nhẹ hô:
- Thúc thúc, đằng kia là nhà ai mộ, sao không có mộ bia, cũng chưa ai đốt hương khói.
Chu An điềm điềm nhìn lại, quả nhiên bên dòng suối, có một căn mộ nhỏ, cỏ vàng nửa xanh nửa vàng tiêu điều. Mộ không có bia, cũng không ai thăm nom, phía trên lơ thơ bay một con bướm nhỏ cô đơn bay rồi đậu. Nguyễn Ngọc Giao thấy vậy thương tâm, muốn tới dọn cỏ, chợt bên cạnh có người ngăn:
- Tiểu thư khoan đã, này mộ là của Hóa Thanh thành một tên phải tội kỹ nữ, tiểu thư còn muốn vun vén hay sao.
Nói chuyện là một công tử cầm quạt tuấn tú.
- Đúng rồi, này mộ chi nhân gọi là Vương Thúy Kiều, mấy năm trước ở Hóa quận xem như danh tiếng một thời, chỉ là hoa kỹ này to gan tày trời lại dám mạo phạm Dương gia nhị công tử, ch.ết rồi nấm mộ cũng chẳng ai dám sửa sang. Tiểu thư nếu như đụng chạm nàng mộ, lỡ Dương nhị công tử biết được sợ rằng sẽ gặp rắc rối.
Nghe vậy, bên cạnh mọi người cũng đồng tình gật đầu. Mặc dù Dương gia bị diệt hai tháng song tin tức cũng chỉ bị vậy quanh trong thành, nơi này địa phương nhiều người là còn chưa biết.
- Lại là Dương gia sao? Chu An có chút nhíu mày.
- Nhân huynh vậy thì không biết rồi, nghe bảo mấy tháng trước Dương gia bị đại ma đầu cho diệt tộc, Dương nhị công tử xác vẫn treo ở cổng Hóa Thanh thành kia kìa. Có người xen vào nói.
- Ồ vậy sao, mấy tháng nay tai hạ ở nhà đọc truyện của La Sơn Phi Hồ lão nhân gia, tin tức động trời như vậy mà lại không biết.
- Đại huynh của nhị tẩu biểu muội ta bảo, này đại ma đầu....
...................
Nguyễn Ngọc Giao nghe nói nấm mộ chủ nhân cái ch.ết liên quan đến Dương Hạo, hơi chút đồng bệnh tương liên, hữu ý vô ý nhìn qua hắn.Chu An mỉm cười gật đầu, cũng không thèm để ý, một cái ch.ết đi kỹ nữ, không liên quan hắn để tâm.
Được Chu An cho phép, nàng vội vàng giúp khổ chủ sửa sang nấm mồ, đặt ít nén hương.
Mấy người xung quanh thấy nàng như vậy kiên quyết, chỉ là thở dài tản đi.
Nguyễn Ngọc Giao bận bịu chốc lát rồi vội lon ton chạy theo hắn, nàng cần phải bồi thúc thúc, ngày mai thúc thúc phải đi xa đâu này.
Chỉ là nàng không biết, đợi hai người đi chừng mười hơi thở, con bướm màu vàng kia, do dự một lát liền bay theo.
Nguyệt nhi vừa lên cao, trời bắt đầu lành lạnh, nơi phòng trong ánh nến chập chùng, Chu An ngồi bên bàn một mình tĩnh lặng, khẽ lướt qua đang ngủ ngon lành trên giường mình Nguyễn Ngọc Giao, đầu nổi hắc tuyến.
Nàng hôm nay vậy mà không để ý lấy nữ tắc lăng xăng đòi sang nhà hắn ở qua đêm, nguyên nhân rất củ chuối là muốn cùng hắn học bổ túc. Với cái này linh tinh lý do, Chu An nhếch miệng ậm ờ. Có điều vừa nói được một lát, nha đầu đã lim dim ngủ mất tiêu tự bao giờ.
Chu An hết rượu, đành tập trung kiểm tr.a một chút đạo hạnh.
Tu vi vào Thông Mạch cảnh đỉnh phong được hơn hai tháng, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.
Chỉ là hắn không vội đi làm như vậy, bởi vì trong lòng cảm giác, bây giờ còn chưa thích hợp để Khai Trần.
Năm xưa đạp Thiên Nhân kiều, Chu An chọn sát lục chi đạo mà vấn tâm, bởi vì khi ấy, trong lòng chỉ có thù hận. Này một đạo, chính là suốt đời chém giết, lấy sát niệm, lấy tru tâm mà cất bước, càng giết người nhiều, cảnh giới càng cao, càng nhanh đột phá.
Nhưng là bây giờ hai mươi năm tĩnh lặng, lại đạp kiều, chỉ sợ sát lục chi đạo không còn phù hợp nữa. Chưa tìm ra chính mình đại đạo hạt giống, thì chưa thể Khai Trần.
Hắn ngày trước tu luyện công pháp gọi là Hoan Ma Công, đích thị năm đó Hoan Ma Tông chí cao công pháp, chỉ có điều vì Chu An muốn nhanh chóng tăng tu vi, liền đi đường tắt, lựa chọn dùng Hoan Ma chi khí để thải âm bổ dương.
Nhưng lâu tháng nay ngẫm lại, này ma công, lấy thải âm bổ dương cách làm có điều đường cụt, nếu cứ như vậy tu, thành tựu Đại tu sĩ chính là cực hạn, muốn Trảm Phàm gần như không thể.
Bây giờ bắt đầu lại, Chu An hơi chút đắn đo, song cuối cùng vẫn quyết định lựa chọn tu luyện
Hoan Ma công từng là Hoan Ma tông bí truyền, tất nhiên có chỗ độc đáo, công pháp này chia làm bảy tầng, mỗi tầng phân ra tam cấp, mỗi cấp gọi là một tinh. Chu An ngày trước trở thành Đại tu sĩ đỉnh phong cũng mới đem công pháp tu đến tầng thứ ba, đệ nhị tinh hậu kỳ. Đủ biết ma công lợi hại.
Khẽ vận khí, hắn từ từ rơi vào vong ngã, Hoan ma công vốn nghiêng về dương cương, mỗi lần đột phá đều bị nỗi đau dục hỏa đốt người, muốn áp chế cuồng bạo ma hỏa có hai cách.
Một cách là thôn phệ âm hàn chi khí, để trung hòa hỏa khí. Chỉ là âm hàn chi khí đặt ở đâu đều đều quý hiếm thiên tài địa bảo, rất khó tìm, hơn nữa dù tìm được cũng tất khó khăn mới có thể thôn phệ luyện hóa , một cách thứ hai là thải âm bổ dương, dùng nguyên âm hàn khí để trung hòa, kẻ bị thải bổ tu vi càng cao, càng có lợi, năm xưa vội vã muốn nâng cao thực lực, vì vậy Chu An chọn con đường thứ hai.
Đêm dần về khuya, Chu An mở mắt. Quả nhiên, lần thứ hai tu luyện trở về, thật quá dễ dàng, hắn chỉ dùng chừng một canh giờ mà đã có kha khá thành tựu.
Hoan Ma chi khí gần như lấp đầy kinh mạch, chỉ còn một tia là đột phá tầng thứ một, nhất tinh sơ kỳ.
Muốn đột phá cần một ít hàn khí làm vật dẫn, Chu An đưa mắt nhìn ngòai trời sương sớm. Chỉ cần ở ngoài trời hấp thu buổi sáng khí lạnh, mười ngày nữa tháng nhất định đột phá.
Chu An thu công thở ra một ngụm khí.
Hừm, chợt hắn hừ lạnh một tiếng liền vung tay chộp đến:
- Ân công xin tha mạng. Bỗng nhiên có tiếng nói yếu đuối vang lên
Chu An mở bàn tay ra, chợt thấy bên trong là một con bướm nhỏ màu vàng.