Chương 19: Trộm Gà Không Được Còn Mất Nắm Gạo
Ầm ầm ầm
Phương viên năm mươi trượng xung quanh Chu An cùng Lão ma bị dẫn động nổ rầm rầm, cây cối đất đá cũng theo trận thế cuốn lên cao bay tứ tán. Khắp nơi khói bụi mịt mù tạo nên một cái kết giới màu xám hùng vĩ.
Trận pháp này gọi là Phong Thiên Tỏa, một khi bố thành có thể dẫn động thiên địa đại thế xung quanh áp bách lên cơ thể đối thủ, kéo xuống người đó một phần tu vi.
Phong Thiên Tỏa, Linh cấp hạ phẩm trận pháp, nếu đủ vật liệu bố trí hoàn toàn, Trảm Phàm đạo nhân trở xuống có thể trực tiếp áp chế, kéo xuống một đại cảnh giới.
Chỉ có điều, Chu An hiện tại cường độ thần thức cũng như vật liệu không đủ, chỉ có thể bố ra Tiểu Phong Thiên Tỏa trận, uy lực kém hơn rất nhiều. Này trận đồ chính là hắn át chủ bài để đối phó với Thanh Sơn Tông nhị trưởng lão, nhưng mà bây giờ gặp con mồi mới, hắn dứt khoát đem thi triển luôn, có chút vội vội vàng vàng.
Hơn nữa, lúc đi đường, hắn chuẩn trận bàn chưa hoàn thành, linh thạch, linh quáng cũng rất ít, vốn là định đến Long Xà thành thu thập sau, bây giờ bố ra chính bản thân hắn cũng không biết trận này uy lực ra sao.
Đối diện, Lão ma quan sát xung quanh trận pháp, lại liếc hắn, cười trào phúng:
- Tiểu tử, ngươi định dùng cái này phá trận ngăn cản ta sao?
- Không phải! Chu An mặt chẳng cảm xúc, nhàn nhạt nói:
- Ta... là muốn cướp của giết người.
Hí! Lão ma hít một hơi khí lạnh, ngay sau đó ôm bụng cười to, tóc bờm run rẩy, nhìn Chu An như người ngoài hành tinh, oa oa nói :
- Lão tử Tiền Xuân Thu ta từ xưa chuyên cướp bóc giết người, hôm nay vậy mà gặp ngươi, một tên Thông Mạch cảnh lại dám đánh chủ ý trên người ta. Oa ha ha, cười ch.ết ta rồi.
Lão cười oang oang như sấm nổ bên tai, chưa thèm để ý đến xung quanh đại trận, Thông Mạch cảnh tiểu bối bày trận thì uy lực đến đâu? Lão tử đường đường Giả Đan lão quái, cho nhà ngươi bày, chỉ cần ngươi khiến ta mất một sợi lông, lão tử tặng ngươi mười tên đỉnh lô. Hừ hừ.
Chu An không để ý tới lão nói nhảm, hai tay vi vi bắt quyết, tập trung trận thế hướng về Tiền Xuân Thu:
- Trấn
Ầm ầm
Hả? Tiền Xuân Thu đang cười bất giác giật mình, nhìn xung quanh, lão cảm giác có một luồng vô hình lực lượng đang hướng về phía mình ập tới. Lão hừ lạnh, vung kiếm đánh ra hòng phá tan lực lượng kia.
Nát.
Trước mặt đang lơ lửng những nào cỏ lá, cành trúc bị một kiếm đánh tan, chỉ có điều lão ma mặt mày lúc này trở nên vô cùng khó coi. Bởi lão vẫn chưa phá tan cái kia khí thế, mà vô hình lực lượng đã xâm nhập vào trong người mình đem viên mờ ảo Kim Đan bao phủ.
- Khai Trần hậu kỳ, vậy mà....Lão mặt mày đen kịt, tung mình lùi lại mấy bước, vận công chống đỡ, khó khăn lắm mới ngăn chặn tu vi giảm xuống.
Tiền Xuân Thu thấy sau lưng mát lạnh, lần đầu tiên cảm thấy tên tiểu bối trước mặt không hề đơn giản.
Bên này chu An vẫn chưa dừng tay, cắn răng hô:
- Trấn
Lần này, thủ quyết càng thêm dày đặc, một luồng đại thế mạnh hơn nhanh chóng lần thứ hai lao đến, giằng co chốc lát liền phá tan lão ma tầng pháp lực phòng thủ, tiếp tục lược bớt tu vi của lão.
A! Một ngụm máu tươi phun ra, Tiền Xuân Thu sắc mặt tái nhợt, rõ ràng bị thương nhẹ, lão vậy mà bị thương, bị một tên tiểu bối làm thương tổn, tu vi bây giờ chỉ còn Khai Trần trung kỳ đỉnh cao. Làm sao có thể.
- Không được! Lão hốt hoảng có chút nghĩ mà sợ, chợt nhớ tới lúc nãy mình tùy tiện một kích, Chu An dùng pháp bảo đón đỡ mà không thương. Sai rồi, tên tiểu bối này chẳng phải cái gì Thông Mạch cảnh, rõ ràng là Khai Trần tu sĩ, thậm chí Trung, hậu kỳ. Bị lừa rồi, lão nghĩ vậy liên tục vung kiếm, ý định phá tan đại trận.
Nhưng Tiểu Phong Thiên Tỏa trận đâu dễ dàng như vậy mà phá, càng đánh, pháp lực càng tiêu hao, mà cái kia thiên địa đại thế vẫn âm ĩ như dòi trong xương, từng bước hóa giải lão tu vi.
- Cần tìm được mắt trận, nhưng là lão tử mù mờ trận pháp, phải làm sao đây, không lẽ sử dụng....
Nghĩ tới lão vội lắc đầu, mình tân tân khổ khổ mới đem nó phong ấn, nếu mở ra nhất định sẽ bị phản phệ, nghĩ mãi chẳng ra cách, Tiền Xuân Thu quay sang phía Chu An hô to:
- Tiểu tử, lão phu không chơi với ngươi, ngươi mở ra đại trận, ta cùng ngươi nước sông không phạm nước giếng thế nào.
Chu An miệng cười nhạt, phí công bày ra lớn như vậy trận thế, chính là muốn giết người cướp của, đã đánh lão ta chủ ý, sao mà buông tha. Hắn đang chờ Tiền Xuân Thu tu vi triệt để giảm xuống tầm thường Khai Trần trung kỳ, liền một ngụm hỏa diễm đem đánh giết.
Tiền Xuân Thu bên này sắc mặt khó coi,miệng oa oa nói:
- Tiểu tử, không không tiểu huynh đệ, lão huynh ta thế nhưng Bách Qủy Tông khách khanh trưởng lão, chỉ cần ngươi mở ra đại trận, sau này chúng ta kết bái huynh đệ, ta có rất nhiều đỉnh lô ngươi có thể tùy tiện chọn một cái.
- Một cái không được, hai cái....con mẹ nó ba cái.
- Tiểu huynh đệ...thôi thôi bốn cái thế nào, đây là lão huynh ta hạn mức cao nhất.
- A...
- Con mẹ ngươi tiểu quỷ, mau khai trận đừng trách lão tử ta ra tay độc ác!
- Con mẹ nó tiểu súc sinh đáng ch.ết....đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
...............
Chu An vẫn mặt mày lạnh tanh, không mảy may để ý, chừng ba hơi thở, hắn chợt nở nụ cười nghiền ngẫm, nhất thời vung tay cố định đại trận, mở miệng phun ra một đoàn màu hồng ma hỏa. Hỏa Diễm vừa ra liền lao thẳng tới trước mặt lão ma.
- Không tốt! Tiền Xuân Thu tóc tai dựng đứng lên, hai mắt hãi nhiên, cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ trong Hoan Ma hỏa.
Lão mặt mày co rúm, ánh mắt kiên quyết, cuối cùng mở miệng cũng đồng dạng phun ra một ngọn ma hỏa. Nhưng hỏa này so với Chu An Hoan Ma hỏa rõ ràng to lớn, mạnh mẽ hơn không chỉ vài lần, hai đám lửa nhìn từ xa giống như một con rồng đối đầu với một con tiểu xà vậy.
Chu An nhất thời thấy không ổn, vội vàng thu công mà bỏ chạy, chỉ là đã muộn.
Tiền Xuân Thu Ma hỏa, vừa chạm liền đã đốt tan hỏa xà, lao nhanh tới phía hắn không tha, Chu An bị hỏa diễm đánh bay ra hai hơn hai mươi trượng xa, thương càng thêm thương, mặt mày bị đốt cháy đen thui.
- Trung phẩm Địa hỏa.
Chu An tầm mắt co rụt, sắc mặt khó coi. Từ đầu tính toán lão ma, hắn vẫn từng bước từng bước trót lọt không hề có sai lầm, nhưng sai sót một điều, hắn đánh giá lầm hỏa diễm uy lực, đúng hơn là hắn đánh giá thấp Tiền Xuân Thu. Hắn đâu nghĩ đến, chỉ là một gã Giả Đan cảnh lại có thể thu phục trung phẩm Địa hỏa cơ chứ, sơ suất sơ suất.
Bây giờ trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Chu An không nói nhảm, nhanh chóng phi thân mà chạy.
Chu An ăn cám thì bên này Tiền Xuân Thu cũng chẳng ngon lành, lão vừa phun ra hỏa diễm lập tức liền bị phản phệ, chịu phải nội thương, khuôn mặt tái nhợt.
- Khốn kiếp tiểu quỷ, lão tử tân tân khổ khổ mới phong ấn đước Hắc Long Địa hỏa, không ngờ bị ngươi làm hư đại sự,còn khiến ta đỉnh lô chạy mất, lần này không róc thịt nát xương nhà ngươi, lão tử không phải Tiền Xuân Thu.
Hét to một tiếng, lão lấy ra một nạm đan dược chữa thương, oàm oàm nhai cả ngụm, mới đưa mắt ngưng trọng đánh giá đang cháy hừng hực trước mặt mình ma hỏa.
Lão vốn là Bách Qủy Tông khách khanh trưởng lão, mấy năm trước cơ duyên xảo hợp bắt gặp Hắc Long Địa Hỏa, tốn chín trâu hai hổ mới đem nó phong ấn, chờ kiếm một ít đỉnh lô sau đó luyện hóa luôn, nhất định có thể xung kích Kim đan. Ai ngờ hôm nay bị Chu An phá hoại. Hiện tại đỉnh lô chạy mất, hỏa diễm phong ấn bị phá, bản thân trọng thương căn cơ, lão không hận hắn đến xương tủy mới là lạ.
Chu An lúc này đã chạy như điên, không có ý định quay trở về mơ ước cái gì Địa hỏa, đừng nói có Tiền Xuân Thu ở đó, dù không có, hắn cũng chả dám dây vào. Trung Phẩm Địa Hỏa, dù mình bản lĩnh thông thiên cũng khó thể nào hàng phục nổi. Đây chính là tương đương với Kim Đan chân nhân chiến lực, cũng chẳng biết Tiền Xuân Thu làm sao mà bắt được.
Chu An tính toán chốc lát rồi phi thân chạy sang hướng Đông Bắc. Nơi đó rừng núi rậm rạp, núi non chập chùng, chỉ cần kiếm được một nơi kín đạo, dùng trận pháp che giấu khí tức, mới có thể trốn thoát. Còn về Địa hỏa cũng như báo thù, cái này tính sau đi.
Bên này, Tiền Xuân Thu mất buổi trời mới lần nữa phong ấn Địa hỏa, lão sắc mặt âm trầm, hận nghiến răng nghiến lợi:
- Các ngươi chạy không thoát!