Chương 37: Sơ Chiến Kim Đan
Ha! Chu An hứng thú đánh giá kẻ vừa đến. Người kia là một cái choai choai ông lão, thân hình thấp bé, mặt mày xám xịt, ria mép râu cá trê, hai mắt lươn him híp đảo quanh trông rất “tiểu nhân phong cách.”
Từ lúc vừa bước khỏi Túy Tiên lầu, hắn liền phát giác khí tức hai tên Kim Đan lão quái đang quan sát, một người thâm sâu khó lường, kẻ còn lại thì hơi phù phiếm hung ác, người này hẳn là kẻ thứ hai.
Tu vi Kim Đan sơ kỳ, xung quanh ma khí vẫn tương đối nhiễu loạn, hẳn là gần đây mới đột phá nên chưa hoàn toàn vững chắc. Từ đột phá Kim Đan trở lên, mỗi cảnh giới cần thời gian nhiều hơn, thậm chí muốn ổn định cảnh giới, hầu hết tu sĩ đều cần mấy năm bế quan.
Tuy nhiên, đã là cấp bậc Chân Nhân mặc dù mới đột phá, đem so với Khai Trần cảnh thì đều mạnh hơn rất nhiều. Giống như Chu An tổng hợp thực lực, rắm rối thủ đoạn, hi vọng cùng Kim Đan cảnh chống đối, nhưng chỉ chống đỡ được yếu kém các loại, còn bình thường Kim Đan kỳ gặp phải, tốt nhất bỏ chạy giữ thân. Vì vậy đối mặt với họ Lệ lão ma xấu xí, cần thiết cẩn thận đối đãi.
Họ Lệ, Kim Đan cảnh, thông qua những ngày trước cùng Vũ Nghê Thường tìm hiểu Đại Nam quốc cách cục, toàn quốc Kim Đan kỳ xuất hiện vài ba chục vị, mà họ Lệ chỉ có một, mấy năm gần đây vừa đột phá. Tên là Lệ Quân Tử.
Ực! Chu An nuốt nước bọt, vãi cả Quân Tử tên, nhìn bộ dáng của gã liền biết thuộc hạng tiểu nhân ɖâʍ tiện, vừa xấu xí lại ham tài, lấy đâu ra quân tử mà trét lên mặt. Qủa nhiên trong truyền thuyết buôn đầu dê bán thịt chó nhân vật phụ.
Đối diện, Lệ lão quái hai mắt âm u đầy vẻ tham lam , hằm hằm nhìn hắn, không chút nào che giấu địch ý.
- Lão tử đang hỏi ngươi, kim sắc phi kiếm từ đâu mà ra.
Lời nói thâm trầm đầy tính đe dọa.
Bên cạnh Vũ Văn Công Thiên nghi hoặc truyền âm:
- Chu huynh đắc tội với vị tiền bối này sao?
Chu An lắc đầu, bản thân vừa vào Long Xà thành, mới đắc tội với thành chủ một người thôi, chưa kịp đắc tội với kẻ khác. Người kia muốn hỏi mình phi kiếm, ánh mắt lại nóng rực.
A! Chu An vừa nhìn liền nhận biết, định đánh chủ ý hắn phi kiếm đây, thật buồn cười, xưa nay đồ vật đều là ta ăn cướp của kẻ khác, đồ tốt đều là ta đánh chủ ý của người khác. Vậy mà hôm nay có kẻ to gan muốn ăn cướp bản thân.
Hắn cười nhạt, lắc tay từ giới chỉ lấy Kim Tuyệt phi kiếm vung vẩy, nói:
- Ngươi bảo nó.
Lệ Quân Tử vuốt râu cá trê, khẽ gật đầu, oai oai nói:
- Đúng vậy, đây là bội kiếm của lão tử người quen, vì sao nằm trong tay nhà ngươi?
Ha! Bên kia Đình Bá Khánh cười thầm, thì ra cả hai có ân oán, nếu Lệ lão quái tự dưng tinh trùng lên não trực tiếp xử lý họ Chu tiểu bối, hắn rất vui mừng được chứng kiến.
Lệ Quân Tử người quen, chẳng ai khác đích thị Tiền lão ma.
Tiền Xuân Thu trở thành Bách Qủy Tông khách khanh trưởng lão, đều là do họ Lệ một tay nâng đỡ. Cả hai, đều xỏ lá ba que, lại thích cuộc sống đánh cướp, thải bổ ăn chơi, vì vậy tùy tùy tiện tiện kết thành một đôi hồ bằng cẩu hữu.
Hai tên lão quái danh tiếng thì ít, tai tiếng thì nhiều, lần này Lệ lão ma vừa đột phá Kim Đan, đang ổn định, thì Tiền Xuân Thu nhắn nhủ hắn ra ngoài bắt đỉnh lô bồi bổ.
Nên gã mới xuất quan dẫn đoàn đệ tử đến Long Xà thành, ai dè vừa đến thành mấy ngày, đang nhăm nhe hưởng thụ liền gặp tin họ Tiền tử vong.
Gã tức lộn ruột, thực ra chẳng phải tức vì có người giết ch.ết Tiền Xuân Thu, hai người là thân hữu, thân ở đây theo kiểu thân ai nấy lo, họ tiền ch.ết ở đâu thì kệ con mẹ nó. Có điều, trên thân lão có mấy món bảo vật mà Lệ Quân Tử ngấp nghé từ lâu, nay ch.ết mất xác, bảo vật hẳn cũng đi tong, khiến người ta tiếc của a.
Tương đương cực phẩm phi kiếm, gã thèm chảy nước miếng, mà Địa hỏa, đối với vừa đột phá tu vi càng thêm hấp dẫn.
Chỉ đáng tiếc không biết là ai tiêu diệt Tiền lão tặc, lão tử mất luôn món hời lớn.
Hôm nay vừa gặp Chu An sử dụng pháp bảo, trông quen mắt, gã liền thử cảm giác, nhận ra trên người hắn lưu luyến vài đạo oán khí của mình đồng bạn. Nên dụng tâm bất lương mà xông ra
- Mấy ngày trước có một ma đầu, tên Tiền Xuân Thu, tìm ta gây chuyện, bị chém đầu, đây là kiếm của lão.
Chu An chậm rãi thừa nhận, khóe miệng cười mà chẳng phải cười.
Hí, vô số tiếng hít hơi lạnh vang lên, Tiền Xuân Thu cái ch.ết vậy mà là do người tuổi trẻ này gây nên. Đình Bá Khánh càng là sau lưng mồ hôi lạnh, đợi chút tỉnh táo chút liền càng vui vẻ. Tiền Xuân Thu tuy làm việc ngông cuồng, tiếng xấu vang xa, nhưng đường đường Bách Qủy Tông khách khanh trưởng lão. Bị họ Chu tiểu bối giết hại, này ma môn nhất định nhúng tay, haha, các ngươi cứ chém giết nhau đi.
Chỉ có điều, Lệ Quân Tử nghe vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm, phần vì kinh ngạc Chu An bản lĩnh, phần vì hắn thái độ thảnh thơi mà kiêng kỵ, chưa vội ra tay giải quyết Chu An.
- Hừ, ngươi giết Tiền lão huynh, bản tông sẽ ghi lại món nợ, nhưng trước hết, mau mau đem trả tất cả vật phẩm của hắn, lão tử hiện tại liền thẩ ngươi rời đi.
Chu An cười nhạt, liền để ngang kiếm đưa đến nói:
- Linh thạch đan dược Chu mỗ đã tiêu hết, chỉ còn đây thanh kiếm, nếu Lệ Chân Nhân muốn, ta có thể đưa cho ngươi.
A! Lệ Quân Tử hơi giật mình, hai mắt tỏa sáng, hận khổng thể lập tức cướp phi kiếm tới tay. Nhưng vội vàng nghi hoặc, tên tiểu tử này ngông cuồng tự đại, tại sao lập tức nhu thuận như vậy.
Gã nheo mắt, pháp lực vận chuyển, tuy rằng không thấy trên phi kiếm có dấu vết động tay động chân, song ẩn ẩn nguy cơ.
Chu An khóe mắt ý cười, hắn vốn dĩ dụng tâm bất lương, phía trên phi kiếm bỏ vài đạo bí thuật, Lệ Quân Tử không sử dụng thì thôi, nếu sử dụng, đến lúc cấm chế vừa đủ, liền kích nổ phá hỏng pháp bảo, thậm chí phản phệ tự thân. Muốn cướp trắng hắn pháp bảo, đừng có mơ.
Lệ Quân Tử lưỡng lự, vẫn chưa dám đưa tay cầm phi kiếm. Lão đắn đo mãi liền quyết định, bây giờ chưa nên lấy Chu An đồ vật, đợi gặp gỡ nơi nào bí mật, ra tay cướp bóc.
Nghĩ vậy, liền muốn thôi.
Chu An đối diện thở dài:
- Ha ha, đồ vật tại hạ đã nhân nhượng đưa trả, nếu như ngươi không dám lấy thì thôi vậy!
Long Xà thành đám tu sĩ chăm chú nhìn họ Lệ, gã mặt mo sửng sốt, nếu như đứng trước mặt mọi người, ngay cả nho nhỏ tên Khai Trần khiêu khích cũng chẳng dám tiếp, còn đâu thể diện, liền vung tay cầm lấy Kim kiếm muốn giật về:
- Nếu ngươi đã muốn đưa, đây lão phu liền xin nhận.
Chỉ là vừa cầm lấy phi kiếm định rút về, mà Chu An vẫn chưa nhúc nhích.
Hừ, Lệ Quân Tử hừ lạnh vặn thêm lực, muốn từ tay hắn giật đồ.
Ha ha, Chu An cũng tăng lên pháp lực, giằng co
- Tiểu bối, ngươi đây là ý gì?
- Ta đổi ý rồi, pháp bảo ta rất thuận tay, nên chưa thể đưa ngươi được.
Lệ Quân Từ sắc mặt âm trầm, khí thế bốc cao nói:
- Lão tử để ngươi đưa đồ, liền thả tay ra, nếu còn dây dưa đừng trách ta không khách khí.
Chu An vẫn tỉnh bơ, hạ giọng:
- Nếu có bản lĩnh, ngươi cứ đến mà cầm.
Cuồng vọng! Lệ lão ma cười gần, đừng tưởng may mắn đánh bại Đình Bá Khánh tên phế vật, cùng họ Vũ Văn tiểu bối liền đủ sức ương ngạnh với lão tử. Nếu ngươi đã rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, lão tử đây cho ngươi biết thế nào là Kim Đan thực lực.
Lê Quân Tử khóe mắt lươn nhảy vòng, toàn thân khí thế dồn dập tỏa ra, Kim Đan khí thế áp súc đè nén xuống Chu An.
A! Chu An khóe miệng cười trào phúng, thảnh thơi mà đứng.
Hí! Họ Lệ giật mình, tiểu tử này vậy mà dễ dàng chống lại bản thân khí thế.
Dứt khoát ra chưởng đánh tới, chẳng câu nệ ỷ lớn hϊế͙p͙ nhỏ.
Chu An giây lát kịp thời vung tay nhất chưởng đón đỡ.
Bùm
Đối chạm vừa qua, Chu An pháp lực nhộn nhao, ôm kiếm lùi sau sáu bước.
Lệ Quân Tử cũng bị đẩy ngược, lui về sau ba bước.
Sắc mặt khó coi vô cùng, họ Chu tiểu bối, luận pháp lực thế éo nào chỉ thua kém mình chút ít, điều này làm sao có khả năng?