Chương 41: Dọa Hư Tiểu Công Chúa

Đêm khuya thanh vắng, Chu An vừa tu luyện dừng lại, hít ngụm khí trọc liền ngả người xuống giường nhắm mắt. Chính Ma đại hội diễn ra còn ước chừng nửa tháng, bản thân nên làm thế nào từ đây kiếm chác lợi lộc?


Ừm, phải chi thực lực mạnh mẽ chút nữa, cứ như năm xưa ở Yêu Ma vực cửu đại ma thành, thiếu tiền cứ giết người cướp của, chẳng ai dám ho he cái gì. Ừm, nghe bảo ngày mai Thiên Bảo các có một lần 10n ngày đấu giá giá lớn, chắc hẳn có vài đồ vật quý giá, những này đồ vật hẳn là đánh chủ ý một chút. Ừm còn những kẻ đến đấu giá nữa, đều làm người có tiền, có thể suy xét. Chu An lật giới chỉ xem xét, 4000 hạ phẩm linh thạch, 25 viên trung phẩm quả nhiên nghèo đến khó coi, chả đủ mua cái gì.


Thôi thôi vẫn là sáng mai tính tiếp thôi.
Hắn nhắm mắt, định ngủ một giấc chợt giật mình.


“Hử” Thần thức nhẹ nhàng mà lan ra xung quanh, chỉ thấy một thân hình kiều kiều đang rón rén tiếp cận phòng mình. Khẽ đánh giá, tặc nhân hẳn là một cô gái, tuy mặc áo dạ hành che mặt, nhưng thông qua uyển chuyển vóc người hắn liền khẳng định ngay.


Tặc nhân này định làm gì, Chu An chau mày, vẫn nhắm mắt, thần thức thì yên lặng quan sát nàng sở tác sở vi. Tặc nhân này tựa hồ không phải sát thủ chuyên nghiệp, rón rén như một con mèo con, cũng không phát giác mình bị theo dõi đây. Nàng tu vi chỉ chừng Thông Mạch sáu tầng, nên rất khó phát giác, lại nói Chu An đã từng làm qua Đại tu sĩ, thần thức kỹ xảo đâu phải kẻ bình thường có thể so sánh được.


Nữ tặc vừa tiếp cận phòng hắn, dùng tay nhẹ nhàng đục một lỗ nhỏ ở cửa giấy nhìn vào, thấy hắn giường như đã ngủ khẽ run người đắc ý lầm bầm:
“Ghê tởm họ Chu, dám đánh lén Công Thiên ca ca, bản cung liền cho ngươi biết thế nào là lễ độ, hừ hừ”


available on google playdownload on app store


Nói rồi từ trong túi trữ vật lấy ra màu vàng ống trúc nhỏ, luồn qua khe hở, ra sức thổi.
Một làm khói từ ống trúc phun trào rồi nhanh chóng lan tỏa khắp gian phòng.
“Mê hồn hương”


Đang nằm Chu An vừa hít vào vài hơi liền nhận thức loại này khói thuốc, lắc đầu, nữ tặc này cũng thật ngây thơ, muốn chỉnh mình thế nào lại dùng thấp kém loại này mê dược. Đừng nói hắn, bình thường Khai Trần tu sĩ đều miễn dịch hết rồi, nàng ta đi làm tặc nhân cũng thật thất bạ đi.


“Muốn chỉnh ta sao? Ha ha để xem nàng định làm gì?”
Chu An giả vờ hít hít mấy hơi, rồi nằm yên bất tỉnh.


Chờ đợi chừng nửa cái thời thần, thiếu nữ thấy hắn đã ngấm thuốc, đắc ý cười vài tiếng khanh khách liền nghênh ngang mở cửa đi vào. Đến trước mặt hắn, một bộ nghiến răng nghiến lợi. Song vừa nhìn thấy hắn bạch y trăng muốt, khuôn mặt tuấn tú xuất trần, thì hơi bất ngờ, tức giận có vẻ bình trở về. Nhẹ giọng:


“A, sao tiểu Thanh bảo hắn là tên đại ác thấp bé xấu xí mà, thế nào lại đẹp trai như vậy?”
“Hiu hiu chưa chuẩn bị kịp, ta nên xử lý hắn làm sao đây?”
“Hay là tha cho hắn?”


“Mặc kệ, dù sao tên ghê tởm này làm mất mặt Công Thiên ca ca, lại khiến bản cung phải vất vả nửa đêm nửa hôm tới đây trừng trị, không thể nhẹ nhàng tha thứ”
Cắn răng, nàng từ trong túi rút đến một căn chủy thủ nhỏ trừng mắt về phía Chu An, có điều lăm le vài cái liền lắc đầu xoắn xuýt.


“Không được, không được, bản cung mới chẳng thèm giết hắn đây, hừ hừ”


Nói rồi vội vàng cất đi chủy thủ, xong từ trong túi trử vật lấy ra một loạt đồ vật, quạt giấy, chu lăng, roi da, nghiên mực…, cuối cùng nghĩ mãi chưa biết nên thế nào “tr.a tấn” tên đáng ghét trước mặt, liền hậm hực dậm chân.
“Họ Chu này khiến bản cung tức giận thật là kẻ ghê tởm”


Chu An đang nằm trên giường cũng phiền muộn, cũng giải trừ đề phòng.
“Cô nương ngươi làm cái gì thì mau làm đi, khiến Chu mỗ chờ đợi thật là khổ cực”


Lại đợt thêm mấy cái thời thần, tiểu cô nương vẫn xoắn xuýt nhìn hắn, tay cầm roi da quơ ngang quơ dọc. Chu An phiền lòng ngồi dậy, tò te nhìn nàng cười bảo:
“Tiểu thư, người nghĩ nhanh lên một chút đi”
A! Hồ Phi Linh giật mình há to miêng, nhảy ra sau như một con thỏ, trừng mắt trỏ hắn hô.


“Ngươi….ngươi, thế nào tỉnh rồi hả”
“Ta vẫn luôn tỉnh đây” Chu An một măt cười chẳng phải cười nhìn nàng.
Ẹc!


Hồ Phỉ Linh càng giật mình hơn, trong đầu cấp tốc loạn, thế ra thuốc mê chẳng có tác dụng, mà nãy giờ mình sở tác sở vi đều bị hắn xem. Ôi thật mất mặt quá đi. Nghe bảo tên này bản lĩnh rất mạnh, tâm địa độc ác, nếu như hắn biết mình định gây bất lợi có hay không đánh mình, không được bản cung phải chạy mau. Nàng chẳng nói hai lời đã quay mông chạy mất. Chỉ là vừa ra tới cửa, cửa phòng đã bị lực lượng vô hình đóng chặt, phía sau vang vang lên tiêng Chu An cười khẽ.


“Tiểu thư cô muốn đi đâu”
“Tự nhiên là trốn rồi….à mau mở cửa ra”
Chu An nghiền ngẫm nhìn nàng hỏi:
“Không được, tiểu thư ngươi thế nhưng định làm hại Chu mỗ, ta làm sao mở cửa để ngươi trốn được”


“Nhưng mà…nhưng mà..ta đã làm gì ngươi đâu?” Hồ PHỉ Linh ấp úng nói.
“ Ngươi có ý định là được rồi” Chu An cười lạnh.


“Xưa nay phàm những ai dám có ý định cùng Chu mỗ gây bất lợi đều phải nhận kết cục bi thảm, tiểu thư ngươi nói ta nên xử trí người thế nào đây”


“A” Hồ Phi Linh càng thêm giật mình, nhìn Chu An cái kia khuôn mặt tuấn tú, nụ cười lạnh lùng quả thật như địa ngục ác ma, sợ tái cả mặt, lắp bắp:
“Ngươi..ngươi định làm gì?”


“Tự nhiên là tiền ɖâʍ hậu sát, tái sát tái ɖâʍ rồi” Chu An nhe hàm răng trắng toát cười nhạo, chậm rãi đi đến trước mặt nàng.
Hồ Phi Linh sợ sệt lùi về sau, nghĩ đến điều gì liền cắn răng nói: “Ghê tởm, Chu An ngươi biết bản cung là ai hay không?”
“Ồ ngươi là ai?”


“Bản cung là Trường Xuân công chúa, phụ hoàng ta rất thương yêu ta, nếu như ngươi dám gây bất lợi cho bản cung, phụ hoàng nhất định không tha cho ngươi” Hơi lấy lại tự tin, Hồ Phỉ Linh dõng dạc nói.


“Ha ha” Chu An nghe vậy, chẳng động dung thậm chí còn cười to sảng khoái: “tiểu cô nương, ngươi bị ngu hay sao, Chu mỗ tiền ɖâʍ hậu sát ngươi rồi, sau đó đem thi thể cho tiêu hủy, ai biết là ta làm, hừ hừ một cái Hồ thị hoàng thất còn chưa dọa đến ta”


Nói rồi làm bộ sắc mị mị vừa chậm rãi đi đến, vừa đánh giá thiếu nữ. Qủa thật bộ dạng này hắn diễn rất chuẩn, bởi vì nghìn năm tu hình trước đây, hành vi hái hoa thâu hương như vậy hắn từng làm qua không ít, vừa diễn liền như thật.


Hồ Phỉ Linh thì sợ tái đi rồi, mặt cắt không giọt máu, cấp tốc lùi ra sau, roi da xua trước ngực:
“Ngươi ngươi đừng tới đây, nếu không ta gọi người”


Chu An càng cười bỉ ổi: “Tiểu cô nương, ngươi gọi đi, nơi đây đã bị ta lập cách âm trận pháp, dù cho ngươi có gọi rách cổ họng cũng đừng mơ có người tới cứu”
Nghe vậy, Hồ Phi Linh tuyệt vọng, cắn răng rút ra chủy thủ xông đến phía hắn: “Ta liều với người”


Hừ! Chu An hừ lạnh, đảo người tránh chiêu, hất văng chủy thủ, cùng tiện tay phong bế nàng kinh mạch, đem ném lên giường.


Thiếu nữ hãi hùng vội ôm lấy chăn lui ra sau vách tường. Chu An ngoạn vị nhìn nàng, thấy nàng bộ dạng này bỗng nhiên tâm tình xao động, hỏa khí bốc lên, Hoan Ma công rục rịch. Cười khổ, quả nhiên là ma công, xe nhẹ đường quen chưa gì đã ngựa quen đường cũ. Năm xưa hắn tu Hoan Ma công vốn là dùng để thải âm bổ dương, nên chỉ cần tâm tình có chút dục vọng, công pháp liền xao động. Điều chỉnh trở về tâm tình, hắn bước vội tới bên giường. Thiếu nữ này muốn làm hại hắn, nhưng tâm địa thiện lương ngốc nghếch, Chu An thật cũng không định làm gì nàng chỉ là muốn cho nàng chút ít sâu sắc giáo huấn mà thôi.


Nhìn lên, thấy thiếu nữ ôm chặt chăn, nước mắt đầm đìa đôi mắt chằm chằm nhìn hắn một bộ muốn ăn thịt người, nàng tâm tự bị dọa hỏng mất rồi. Vốn dĩ tới đây muốn trừng trị Chu An ai ngờ phản hắn ăn hϊế͙p͙ mình.


Tình cảnh này, Chu An chợt nhớ tới 13 năm trước, ngày ấy Lâm Tiểu Nguyệt nha đầu hùng hổ xông vào La Sơn cốc đòi trừ ma vệ đạo, cuối cùng bị lột sạch quần áo, bắt làm nha hoàn. Lại nghĩ về tiểu nha đầu kia, đã mấy năm xa cách, ngày ấy nàng một mình trở về Đại Minh triều, mặc dù tu vi Khai Trần cảnh, lại có nhiều bảo mệnh đồ vật, nhưng cũng thật là nguy hiểm. Thở dài, biết vậy năm đó đừng để nàng đi vội như vậy.


Trước mặt thiếu nữ, hắn thấy bóng dáng tiểu nha đầu năm xưa, lập tức miệng cười ác ý, bước đến.
“Ngươi đừng tới đây” Hồ Phi Linh thét lên, ôm gối ném đến, bị tránh, chủy thủ cũng ném qua, không trúng, roi da đánh tới , bi túm được.


Nàng tuyệt vọng quyết tuyệt: “Ngươi..ngươi nếu còn tới ta ch.ết cho ngươi xem”
Chu An cười nhạt, nhe ra hàm răng trắng bóc: “Ngươi ch.ết đi, ta không ngại, Chu mỗ xưa nay tiền ɖâʍ hậu sát, tiền sát hậu ɖâʍ, sát trước sát sau đều như nhau”
Hồ Phi Linh cứng họng, thê thảm thét: “Ngươi đúng là ác ma”


“Ha ha, từng rất nhiều người nói ta như vậy, ha ha tiểu cô nương, giờ lành đã đến…”


Cười ɖâʍ đãng vài cái Chu An vọt tới tung chăn đè lên người nàng. Xoẹt xoẹt vài cái liền quần áo thiếu nữ bị xé trống trơn, lộ ra cừu non trắng bóc thân thể nõn nà. Cơ thể nàng chỉ còn một cái màu hồng yếm nhỏ, trắng tinh tiết khố che chắn cơ thể.


Oa, oa, hu hu Hồ Phi Linh chẳng biết làm gì liền khóc um liên, nàng bị dọa sững sờ rồi.






Truyện liên quan