Chương 47: Ma Sơn La Quân
Buổi đấu giá tiếp tục, công pháp ngọc giản được thu hồi, Lục Thanh đạm bạc đưa lên từng kiện đồ vật vừa giảng giải vừa định giá.
“Món thứ hai đấu giá, Tăng Nguyên đan, tam chuyển đan dược, 1 bình mười viên, có thể tăng lên Khai Trần tu vi, giá khởi điểm 3000 hạ phẩm linh thạch”
“Món thứ ba ba đấu giá, trung phẩm pháp bảo phi kiếm Nghê Toàn, tăng cường tu sĩ hai thành công kích thực lực, giá khởi điểm 2000 hạ phẩm linh thạch”
“Món thứ bốn đấu giá, Trung phẩm pháp khí Tiên vân, tốc độ bay ngang cấp Khai Trần hậu kỳ tu sĩ, giá khởi điểm 2000 hạ phẩm linh thạch.
“Món thứ năm…”
“Món thứ sáu”
…………………………
Ngoại trừ đầu tiên công pháp ngọc giản có giá cao ngất ngưỡng, sau đó những vật còn lại đều bình thường, giá trị không món nào vượt qua 5000 hạ phẩm linh thạch. Những món đồ này thông thường bị tầng hai Khai Trần cao thủ cho chộp đi, bên dưới đám tiểu bối chỉ trơ mắt ngước nhìn. Mà tầng ba Kim Đan lão quái chẳng thèm để ý tới.
Phòng chữ thiên số sau Chu An nhàm chán ngáp vài cái, đúng là chưa có vật gì vào mắt. Thân gia mang theo hơn 15 vạn hạ phẩm linh thạch có lẽ cứ như vậy ngồi im rồi. Hắn buồn bực gõ nhẹ bàn.
Đằng sau xoa bóp nữ tỳ thấy hắn hồi lâu chưa mua , tinh tế cười khen:
“Chu công tử tầm mắt thật cao, những đồ vật bên dưới đều khó có thể vào người pháp nhãn”
“Cũng không phải, chỉ là chưa thấy món đồ gì phù hợp mà thôi” Chu An lắc đầu trả lời.
“Ồ chẳng hay món đồ gì mới vào được pháp nhãn của Chu huynh đây”
Hắn vừa nói xong, chợt ngoài cửa thanh thúy tiếng cười vọng vào. Tỳ nữ nghe vậy mặt hơi biến đổi vội vàng thi lễ xin phép, đi ra ngoài mở cửa. Cửa mở ra chỉ thấy một tên áo xanh thanh niên, hình dung thanh tú, dáng người cao gầy mỉm cười bước vào.
Gã nhìn Chu An đôi chút, khóe mắt lóe lên vẻ kinh dị, rồi ngay lập tức thu hồi, chắp tay khách sáo nói:
“Tiểu đệ Tiêu Hàn Thanh ra mắt Chu huynh”
“Ồ” Chu An ồ nhẹ chưa để ý gã vừa rồi bất nhã, tinh tế đánh giá trước mặt yêu dị thanh niên. Người này cũng đẹp trai quá đi, nếu không phải trước ngực bằng phẳng,ở cổ mọc hầu kết mà khí tức hơi chút dương cương, Chu An đều cho rằng gã là nữ cải trang nam đây.
"Các hạ là…”
“Tiểu đệ chính là nơi đâu các chủ”
“Các chủ?” Chu An kinh ngạc, bản thân hắn vốn tưởng rằng Thiên Bảo các các chủ sẽ do một tên lâu năm lão quái vật đảm nhiệm, nào nghĩ lại là một gã trẻ tuổi yêu dị thanh niên. Xem qua cốt linh chỉ tầm 23, 24 tuổi chừng đó, tu vi thình linh đạt tới Khai Trần hậu kỳ. Đệt, mẹ nói cái gì đại nam tứ công tử, cái gì tuyệt thế thiên tài, gần trăm tuổi mới đạt Khai Trần hậu kỳ, trước mặt thanh niên này thật giống như đom đóm cùng hạo nguyệt. Tuy giật mình chút ít, nhưng hắn vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh, tự động chắp tay hồi đáp:
“Chu mỗ hữu lễ, Thiên bảo các các chủ nhưng thật tuổi trẻ”
Sau khi chủ khách ngồi xuống, bên cạnh thị nữ tự động rót trà, Chu An nhíu mày hỏi:
“Chẳng biết các chủ hôm nay sắp xếp là có ý gì?”
Hắn muốn hỏi chính là vì sao lại sắp xếp chính mình lên phòng chữ Thiên, thậm chí còn tự mình đến gặp.
Tiêu Hàn Thanh thâm ý nhìn hắn giây lát thiện ý nói:
“Chu huynh nói là việc ta mời huynh ngồi phòng này hay sao?”
“Chu huynh không cần thiết suy nghĩ quá nhiều, hôm qua ngươi biểu hiện thực lực đều xứng đáng ngồi ở nơi đây, nên ta chỉ là thuận nước đẩy thuyền, cũng thể hiện ra sự tôn trọng của Thiên Bảo các đối với ngươi mà thôi.”
“Ồ thật sao” Chu An uống trà cười bâng quơ, không lại nhắc thêm, hắn biết thanh niên này làm như vậy là có ý khác, nhưng ngại đi suy đoán làm gì.
Tiêu Hàn Thanh thấy hắn im lặng, đưa mắt liếc xuống thạch đài chuyển đề tài:
“Bên dưới có vài vật phẩm rất tốt Chu huynh đã chọn được món nào chưa?”
“Chưa thấy món nào phù hợp, chi bằng cứ coi tiếp đã”
Dưới đài đấu giá đã bán qua mười lăm loại vật phẩm.
Thứ mười sáu vật phẩm là một đoạn gỗ ngắn tỏa hương là nhân cấp thượng phẩm mộc hệ vật phẩm, bị Quảng Tịnh tông trưởng lão thu mua.
Thứ mười bảy vật phẩm là một kiện Trung phẩm pháp khí lò đan có thể Luyện ra thấp hơn Tam chuyển đan dược, bị Đan vương các luyện đan sư mua được.
Thứ mười tám đồ vật là một tấm da dê bị tổn hại gần hết, nghe nói tìm được từ trong cổ tu sĩ động phủ, không ai biết là vật gì, chỉ có điều của hắn Lã Vọng kính bỗng nhiên rung động, Chu An nghi hoặc chốc lát rồi bỏ ra 5000 hạ phẩm linh thạch mua đứt.
“Chu huynh mua tấm da dê này, phải chăng phát hiện điều gì đáng giá chăng?”
Bên cạnh Tiêu Hà Thanh thấy hắn mua đồ, chen miêng nghi hoặc.
Chu An lắc đầu dáng vẻ cười khổ: “Chỉ là nhàm chán quá mua đại mà thôi, chứ ta đâu phát hiện ra cái gì đặc biệt đâu”
“Ồ” Tiêu Hàn Thanh gật đầu, thật sâu liếc hắn rồi tiếp tục quan sát buổi đấu giá.
Món thứ mười chín đấu giá là năm viên Huyền Sa châu, tác dụng uẩn dưỡng làm da, bị Vũ Nghê Thường bỏ ra 1000 Linh thạch mua vào.
Lại đi qua một đoạn thời gian, buổi đấu giá cũng tới hồi cuối, phía sau hai tên tỳ nữ nâng tới một chiếc hộp, đặt lên bàn. Lục Thanh lão giả mở ra thình lình bên trong chứa đứng một cái đoạn kiếm màu đen hình thù cũ kỹ.
Xung quanh tu sĩ nghi hoặc nhìn nhau, sau hồi lâu quan sát, một ít lâu năm Khai Trần tu sĩ trở lên dồn dập hít hơi khí lạnh kinh hô.
“Trung phẩm linh khí!”
Tiếng hô này kinh động cả toàn bộ đại sảnh, mọi người nhao nhác nhìn về phía thạch đại. Bên trên mấy gã lão quái cũng chau mày quan sát kỹ sau đó hơi ngao ngán thở dài.
Phòng chữ thiên số sáu, Tiêu Hàn Thanh cười hỏi:
“Chu huynh nhìn ra phía dưới vật phẩm đặc biệt ở chỗ nào chăng”
Chu An liếc mắt cảm nhận một chút rồi nhàn nhạt trả lời:
“Thanh đoạn kiếm này từng là một thanh trung phẩm linh khí, chỉ tiếc đã tổn hại thôi, à bên trên nó đọng lại nhàn nhạt một tia ý cảnh, sát ý tương đối đậm đặc, có lẽ chủ nhân cũ của nó trước đây giết người rất nhiều
“Chu huynh mắt sáng như đuốc” Tiêu Hàn Thanh gật đầu vô cùng khen ngợi.
“Kiếm này bên trên có chứa đọng lại mờ nhạt ý cảnh của cố chủ nhân cũng không phải bình thường ý cảnh mà là thần ý, sát lục thần ý”
“Thần ý” Chu An vẻ mặt tỏ ra kinh ngạc, đưa mắt xuống đài nhìn kỹ lần nữa gật đầu.
“Đúng vậy, chính là thần ý, cũng vì tia này thần ý nên đoạn kiếm mới được chúng ta đem làm bảo vật áp trục, không biết hôm nay có những ai nhìn ra được nó giá trị”
Lại liếc hắn thâm ý hỏi: “Bảo vật như thế Chu huynh không động tâm ư?”
Chu An cười nhạt lắc đầu, hắn đúng là đếch cần phải mua, bởi vì đoạn kiếm đó chính là một trong những thanh phi kiếm mà hắn từng sử dụng. Hơn mười năm trước Đại Minh triều trận chiến, của hắn phong ma hạp kiếm tổn hại mất gần nữa, chưa nghĩ ra lại có mặt ở nơi đây.
“Kiếm này tuy tổn hại những cũng là Trung phẩm Linh khí trình độ, bản thân Chu mỗ hiện tại chưa đủ thực lực dùng được mua làm gì tốn tiền, còn bên trên thần ý nghe Tiêu huynh nói là sát lục thần ý, tuy rằng quý giá nhưng ta tu khác đạo nên sát lục thần ý chỉ coi như gân gà”
“ Chu huynh nói vậy cũng đúng”
“Mặc dù bảo kiếm cùng huynh kém duyên nhưng liệu Chu huynh có hứng thú với chủ nhân của đoạn kiếm này chăng?”
“Chủ nhân đoạn kiếm sao? Làm phiền Tiêu huynh giảng giải chốc lát” Chu An mặt mày lạnh nhạt bâng quơ hỏi.
Nhắc đến chủ nhân đoạn kiếm, Tiêu Hàn Thanh vẻ mặt hơi đổi, anh mắt vừa tỏa ra kiêng kị lẫn sợ hãi:
“Người này là một tên tuyệt thế ma đầu hung danh hiển hách, nhân xưng La Sơn Ma Quân Chu Lăng”
“La Sơn Ma Quân” Chu An nhắc lời, nhíu mày
“Chu huynh biết người này sao?”
Chu An cười khổ lắc đầu nói: “Tiêu huynh chê cười, ta nào có phúc duyên ấy, chỉ là tên này cảm giác như từng nghe qua ở đâu mà thôi”
“Ồ” Tiêu Hàn Thanh xem xét tất cả biểu hiện của hắn trong mắt, tiếp tục giảng giải:
“Ma Quân này xuất đạo tự bao giờ, ở đâu không ai biết, chỉ biết rằng hơn năm trăm năm trước bắt đầu nổi danh tại Yêu Ma Vực Cửu đại ma thành La Sơn thành.Người này tư chất cao cường, thực lực nghịch thiên. Lấy Nguyên Anh sơ kỳ miểu sát Nguyên Anh hậu kỳ, lấy Nguyên Anh trung kỳ chém giết Đại Tu sĩ sau đó càng là lấy tu vi Đại tu sĩ đánh bại Trảm Phàm đạo nhân.”
“A” Chu An hít hơi khí lạnh, đôi mắt tỏa tinh quang.
“Ma Sơn La Quân là người tàn nhẫn hiếu sát, lại càng tham hoa háo sắc, từng một lần giết sạch một cái 5 vạn người nhất lưu tông môn, một ngày thải bổ hai vạn nữ tu, đệ nhất cuồng ma, đệ nhất ɖâʍ ma.”
“Ồ” Chu An biểu hiện càng thêm kinh dị chăm chú nghe.
“Người này hoành hành vô ky, song cũng vô cùng giảo hoạt gian xảo, nên toàn bộ Cửu đại ma thành đều lấy làm kiêng kỵ, chả dám trêu chọc. Hơn nữa người này cùng Thiên Bảo các chúng ta từng có vài cọc nhân quả đây”
Trầm ngâm chốc lát, Tiêu Hàn Thanh tiếp tục giảng giải:
“Chuyện khoảng hơn 30 năm trước ở Ma La thành , Thiên bảo các có tổ chức một buổi đỉnh lô đấu giá lớn. Ma Sơn La Quân khi ấy mới Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh cao tu vi ngang nhiên xông tràng giết sạch bảy thành tu sĩ tham gia đấu gia, cướp hết của cải, cũng dùng ma uy hϊế͙p͙ đáp cưỡng ép mua sạch toàn bộ đỉnh lô hôm ấy, khiến Thiên bảo các mặt mũi bị mất hết”
“Vậy sau đó Thiên bảo các các ngươi có ra tay trừng trị hắn không?”
Tiêu Hàn Thanh lắc đầu thở dài:
“Ma quân này gây ra như thế sóng lớn, khiến người người căm phẫn, chỉ có điều thiên bảo các nhóm lão tổ đều im lặng từ chối phản ứng, khiến hắn nghênh ngang đem đỉnh lô mang đi”
“Ha thật thú vị, chẳng lẽ các ngươi mấy vị lão tổ ấy sợ La Sơn Ma Quân hay sao”
Tiêu Hàn Thanh lắc đầu: “Sai rồi, Thiên bảo các nhóm lão tổ đều là Trảm phàm chân quân, Thiên bảo các càng có thêm một vị Vương giả tọa trấn, làm sao sẽ sợ Nguyên Anh tu sĩ cơ chứ”
“Vậy thì tại sao?”
“Ta cũng chẳng biết, chỉ nghe trưởng bối nói rằng, người này cùng tổng các chủ có chút cọc nhân quả nên đành mặc kệ hắn tự tung tự tác”
“Cọc nhân quả” Chu An nghe vậy vẻ mặt hơi kinh dị chưa phản ứng quá mức, nhưng trong lòng thì nổi lên sóng to gió lớn. Bởi vì năm xưa hắn năm xưa cùng Nguyên bảo tôn giả thật sự có vài lời hứa hẹn. Mà lời hứa hẹn năm xưa bản thân đã quên mất, mà người t thì vẫn nhơ
“Chẳng hay Tiêu huynh biết cọc nhân quả đó là gì sao?”
“Ta chỉ nghe loáng thoáng thôi chứ chả rõ, chỉ có điều, từ sau lần quấy phá đó, thiên bảo các bắt đầu quán triệt 3 quy tắc kẻ nào dám ở buổi này đấu giá làm loạn, giết không tha; kẻ nào nghi vấn vật phẩm giết không tha; đấu giá người ra giá cao thì được, kẻ nhiễu loạn giết không tha”
“Ồ thì ra là như vậy” Chu An gật đầu, vừa nãy Lục Thanh lão giả đọc lên mấy quy tắc, hắn còn chửi rủa lắm chuyện, lại chẳng ngờ, cái này đúng là từ mình mà ra.
Bên cạnh Tiêu Hàn Thanh lẳng lặng quan sát hán trầm từ, hữu ý vô ý thở dài một câu:
“Ma Quân kia hung hăng ngông cuồng, vốn tưởng rằng là kẻ giữ lời, đâu biết rằng lấy đồ của Thiên Bảo các xong liền lời hứa hẹn cũng quên mất, khiến nhà ta tổng các chủ tức giận treo lệnh khắp nơi tìm kiếm, đến nay vẫn chưa hề có tin tức.”
Chu An tựa hồ chưa nghe được lời than van, ung dung uống trà, sau đó đánh giá màu đen đoạn kiếm trông rất hứng thú.