Chương 59: Các Ngươi Cười Xong Chưa?
“A lại giận dỗi” Chu An vuốt trán, hắn cái này ngàn năm lão bất tử, thật là rảnh rỗi mà, suốt ngày đau khổ đi ản ủi một cô gái nhỏ. Tiểu công chúa nữ nhi tính tình dễ phát mà cũng dễ tan, Chu An vừa đề cập chuyện, để Hổ Tiếu Đường người thăm dò được đồ vật trong sơn động, mình và nàng thì làm chim sẻ ở phía sau cướp bóc. Nàng ta liền hai mắt tỏa sáng, cười tươi như hoa lôi bằng được hắn đi ngay.
Nhưng mà trước khi hành động, nên ăn sáng trước đã. Hắn Khai Trần tu vi đúng là dăm bữa nửa tháng không ăn uống đều được, nhưng sống nơi chốn phàm nhân quen thuộc, nên tạo thành thói quen, ngoại trừ lúc bế quan ra, hắn vẫn thích ăn uống đôi chút.
Tô Nhị vì việc Tô lão đầu bỏ đi mà buồn bã hồi lâu, nhưng mà khách nhân đến phải gạt nước mắt mà làm việc. Hắn từ nay chính là Hồng Trần quán ông chủ, nỗi niềm thất lạc rồi sẽ nhanh tan biến.
“Cho bọn ta ít điểm tâm, ấm trà nóng”
“Có ngay Chu công tử” Tô nhị hoạt bát dạ vâng vội vàng vào quầy, mà Chu An thì ngồi nhìn chằm chằm đánh giá tiểu hồ ly. Bạch hồ thấy hắn tham lam nhìn mình, thế mà chả hề sợ hãi, dương đôi mắt to trừng lại hắn.
“A con này láo” Chu An có chút trố mắt, xem ra con hồ ly này gặp nó chủ nhân không sợ mình, gặp hắn chưa dám làm gì nó, trở nên hạnh họe lên nước đây mà.
Chu An khuôn mặt sắc ngọt, nhe hàm răng tua tủa đe dọa, tiểu hồ ly ung dung nghiêng đầu dựa vào Hồ Phi Linh bộ ngực sữa, làm bộ khiêu khích hắn.
“Huynh làm gì” Tiểu Công chúa đôi mắt trắng dã, khẽ cau có. “Lại định ăn hϊế͙p͙ nhà muội Tiểu bạch hay sao?”
“Ai thèm ăn hϊế͙p͙ nó chứ” Chu An cười xùy rót cho bản thân cốc trà, chẳng để ý nó nữa. Dưỡng Hồn Hồ Lô cứ từ từ sẽ tìm được.
Đang lúc ba người một hồ ăn uống no say, chợt ngoài cửa quán có tiếng rầm rầm. Xuất hiện tầm mười gã tu sĩ hùng hùng hổ hổ bước vào, mỗi người trên ngực đều thêu một cái mặt hổ, dễ nhận ra chính là Hổ Tiếu Đường tu sĩ. Dẫn đầu đám tu sĩ là tên cao lớn trung niên nam tử, khuôn mặt lãnh khốc, huyết khí bừng bừng.
“Tô Nhị đâu rồi, cho bản đại gia lăn ra đây”
Nam tử giọng nói ồm ồm, chưa đi vào cửa đã gọi lớn.
Tô Nhị đang kết toán sổ sách, thấy hùng hổ đám tu sĩ, sắc mặt biến đổi, vội nở nụ cười nịnh nọt chạy ra nói:
“Thì ra là Tạ tứ gia, không biết tứ gia gọi tiểu nhân có chuyện gì ạ”
Tôn tứ gia chính là người trung niên thủ lĩnh, tên đầy đủ Tôn Bá, tu vi Thông Mạch đỉnh phong, Hổ Tiếu Đường tứ đường chủ.
Tôn Bá thấy Tô Nhị khinh thường hừ một tiếng, đưa mắt đánh giá xung quanh, cười hỏi:
“Nghe nói Tô lão đầu sáng nay đã rời đi, để lại khách điếm này cho ngươi quản lý rồi?”
Nghe giọng đối phương chẳng hảo ý, Tô Nhị tâm thần bất định, vẫn lễ phép trả lời: “Bẩm Tứ gia, Tô thúc có việc phải đi ít hôm nên để quán cho tiểu nhân trôm nom thay”
“Hừ” Tôn Bá hừ lạnh, lớn tiếng mắng: “Tiểu tử ngươi lừa ai đó, rõ ràng Tô lão đầu đã rời đi hẳn, nhà ngươi còn khóc lóc nỉ non, định nói dối đại gia ta sao?”
“Tứ gia, tiểu nhân không dám giấu diếm, Tô thúc chỉ đi vài hôm mà thôi”
“Hừ” Tô Bá cười gằn “Mặc kệ hắn có rời đi hẳn hay chưa, nhưng Hồng Trần Khách sạn từ nay do Hổ Tiếu Đường tiếp quản, ngươi còn có ý kiến?”
“Cái này…” Tô Nhị sắc mặt tái nhợt, cắn răng cầu xin nói: “Đại gia xin nương tay, khách sạn này chính là tâm huyết của….”
“Nhiều lời làm gì” Tô Bá thật mất kiên nhẫn, gạt mạnh một cái liền đem chỉ tu vi Thông mạch bốn tầng Tô Nhị bay ra xa, xông thẳng vào đại sảnh.
“Mọi người nghe đây, Hồng Trần khách sạn chuyển giao Hổ Tiếu Đường, hôm nay tạm thời đóng cửa. Những người không quan hệ mau rời đi.
Dứt lời, ánh mắt uy hϊế͙p͙ quét xung quanh đám khách nhân, mà Thông Mạch đỉnh cao khí thế ép thẳng đến. Nơi bàn ăn yếu kém tu sĩ nghe tiếng vội vàng chuồn mất. Toàn bộ sảnh đường chốc lát vắng tanh, chỉ còn ở bên góc hai người một chồn đang bình tĩnh ăn uống, chẳng hề để ý gã uy hϊế͙p͙. Tôn Bá nhíu mày, bừng bừng tức giận. Nhưng khi đôi mắt quét tới váy hồng Hồ Phi Linh trên thân, chợt cảm thấy kinh diễm, trong mắt lộ ra trắng trợn tham lam.
Tựa hồ cảm nhận được ác ý từ phương nào, Hồ Phi Linh mày đẹp nhíu nhíu, quay đầu nhìn thấy thô lỗ tên tu sĩ, cực kỳ khó chịu quát:
“Điêu dân to gan lại nhìn thêm nữa bổn cung móc ngươi mắt chó”
“A thật chanh chua, nhưng càng chanh chua bản đại gia ta càng thích hahaha”
“Đúng vậy, đàn bà chanh chua cứ bỏ lên giường liền sẽ kêu rất to, cảm giác đó mới là sướng khoái”
“Các người…” Hồ Phi Linh vốn là cao quý công chúa, xưa nay đều bị cung phụng kính trọng, nơi đâu bị như thế lời khinh bạc. Tay cầm chén trà liền ném qua.
Chỉ là Tôn bá tu vi tương đối tốt,nhẹ nhàng liền tiếp được cốc trà, đem ngửi ngửi rồi cười ɖâʍ:
“Thật là thơm nha hahaha”
“Ha ha ha” Xung quanh đám tu sĩ cũng ôm bụng cười đùa.
Chỉ là bấy giờ bỗng nhiên vang lên giọng nói lạnh nhạt.
“Các ngươi cười đủ chưa?”
Tô Bá bấy giờ mới chú ý đến ngồi đối diện thiếu nữ tên thanh niên mặc áo trắng, thấy hắn hỏi câu chả đầu chả đuôi, âm trầm quát: “Tiểu tử ngươi là ai?”
“Ta hỏi các ngươi cười đủ chưa” Chu An giọng nói phá lệ âm trầm, cùng đó là thật mạnh luồng lạnh lẽo thấu xương tỏa đến đám người Hổ Tiếu Đường, Tôn Bá bất giác nổi da gà lùi sau vài bước, nhanh chóng lắc đầu lấy về tự tin quát.
“Mẹ nó tiểu tử, ngươi biết bản đại gia ta là ai….”
“Ngu ngốc” Chu An uống cạn chén trà, chẳng nói thêm lời thừa thải vung tay tát mạnh, đang hùng hùng hổ hổ đúng họ Tôn lập tức bị cự lực đập thành thịt nát, dư lực khiến đằng sau vài tên tu sĩ bay văng ra trọng thương.
“Cao thủ..cao thủ…chạy mau!” Hổ Tiếu Đường đám người ngây ngốc chốc lát mới sợ hãi chạy toán loạn.
“Chạy được sao?”
Đã chẳng ra tay thì thôi, nếu ra tay thì đừng mong có người sống sót. Chu An cười gằn liền một chiêu Già Thiên chưởng ập xuống, đám tu sĩ vừa chạy được mấy bước liền ầm ầm nổ ch.ết.
Hắn phủi tay chẳng để ý đến đang run rung xung quanh đám tu sĩ, cùng Hồ Phi Linh cười hiền lành nhẹ bảo:
“Đi, chúng ta đi đến Hổ Tiếu Đường”
Hồ Phi Linh điềm đạm gạt đầu, ôm bạch hồ tiến gần phía hắn, Chu An tế ra tiên vân liền bay đi.
Hắn đi rồi xung quanh đám tu sĩ mới tỉnh hồn, lạnh run.
“Người này thật độc ác, Tôn Bá chỉ trêu đùa hắn nữ nhân mấy câu mà giết sạch mọi người, còn đi Hổ Tiếu Đường tính sổ”
“Người này tu vi cũng cao quá đáng, nhẹ nhàng vung tay liền đem Thông Mạch đỉnh cao tu sĩ đập ch.ết, Hổ Tiếu Đường lần này đá phải thiết bản rồi”
“Cũng chưa chắc, Hổ Tiếu Đường đại đường chủ thế nhưng là Khai Trần hậu kỳ tu sĩ, ai ăn ai còn chẳng biết đâu”
“Dù kết quả thế nào thì lần này Hổ Tiếu đường phải trả giá lớn”
“Ai..đó là hậu quả của việc lắm mồm”
Mặc kệ đám người bàn tán, bấy giờ trên tiên vân, Hồ Phi Linh chim nhỏ nép trong lòng người thương, vừa mừng vừa sợ, khẽ nói:
“Huynh ra tay hơi độc ác quá đi”
“Độc ác?” Chu An lắc đầu, hắn xưa nay xử sự đều rõ rệt, rất vô tình, rất tự bênh, người xa lạ dù ch.ết trước mặt hắn cũng chẳng đoái hoài, nhưng người cạnh mình, cho dù là đỉnh lô chỉ cần thiếu đi vài cọng tóc, hắn đều cho đối phương táng mạng. Chẳng những thế hắn còn tìm ra hậu trường diệt cỏ diệt tận gốc, tránh hậu hoạn sau này. Không nhìn đâu xa, giống như việc Dương gia ép hôn Nguyễn Ngọc Giao, hại ch.ết Nguyễn lão đầu, Chu An liền đem Dương gia cho diệt, thậm chí còn lặn lội đến Long Xà thành tru diệt Dương Hàn. Đấy là hắn bản tính, là hắn cái ác độc. Người đời nghĩ sao Chu An đếch quan tâm, bởi vì hắn là ma tu, là ma quân, không phải thánh mẫu.
Nhẹ gõ đầu nàng ôn nhu bảo: “Đừng nói gã dám trêu ghẹo, khinh nhờn nàng, coi như trong đầu có ý nghĩ xấu xa, ta đều đem tiêu diệt, nữ nhân của ta, ai trêu vào ai ch.ết”
“Hừ “ Hồ Phi Linh chu mỏ, ngoài mặt tuy không thuận, nhưng trong lòng thì ngọt ngào vô cùng.
………………….
Trong khi Chu An đang trên đường, thì ở Hổ Tiếu Đường trụ sở, tụ tập gần năm mươi tên tu sĩ chuẩn bị kỹ càng đang đứng xếp hàng. Mà ngồi ở bên trên ghế thái sư, Khương Vân Đình híp mắt đánh giá trước mặt đội ngũ trầm giọng nói.
“Thời gian đến rồi, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi”
“Rõ”
Xếp hàng đám tu sĩ đồng thanh hô, khí thế bừng bừng.
Khương Vân Đinh cười nhạt quay sang gật đầu với hai tên Khai Trần tu sĩ đang ngồi ở ghế bên cạnh, phất tay ra hiệu muốn xuất phát, chợt ngoài cửa có tên đệ tử hớt hải xông vào hô.
“Báo đường chủ, có sự xảy ra”
“Chuyện gì?” Khương Vân Đình mất hứng hỏi.
“Thưa đường chủ mật thám thông báo, Kim Long Bang người ngựa đã tập trung ở trước sơn động, sắp đi vào thăm dò”
“A vậy sao, Đăng Hóa Tuyên lão tặc này ngược lại nhanh nhẹn” Đình Bá Khánh không vội không giận, dường như đã dự liệu từ trước, thâm ý cùng hai vị còn lại đường chủ liếc mắt, trầm giọng nói.
"Nếu Kim Long bang người đã đi đến, chúng ta cũng xuất phát thôi"
“Xuất phát” Đám tu sĩ vội vàng chạy đi.
Chỉ là lúc này có thêm một tên tu sĩ nữa chạy đến vội vàng hô:
“Đại Đường chủ đại sự không ổn”
“Lại chuyện gì nữa” Khương Vân Đình sắc mặt khó coi, hôm nay xuất hành tựa sao mà lắm chuyện.
Tên kia tu sĩ run run khẽ nâng hai nửa miêng ngọc bài nói:
“Bẩm bẩm đại đường chủ, ngọc bài của tứ đường chủ vỡ rồi”
“Hả” Khương Vân Đình giật mình hô lên, chợt giận dữ quát:
“Là ai làm?”
“Tứ đệ tiếp quản Hồng Trần khách sạn, làm sao mệnh bài sẽ vỡ cơ chứ”
“Chẳng lẽ là Tô lão đầu quay trở về”
Nghĩ thế, hắn đôi mắt hơi co rụt bộc vẻ kiêng kỵ. Tô lão đầu này tuy chỉ thể hiện tu vi Thông Mạch sáu tầng, nhưng hắn và thủ lĩnh các thế lực ở đây đều biết. Lão đầu này thâm bất khả trắc, nếu không làm sao nho nhỏ cái khách sạn lại có thể một mực tồn tại bốn mươi năm mà chả ai dám dòm ngó. Hôm nay nghe tin lão đầu kia đã rời đi, mới vội vã cho người tiếp quả, nhưng ai ngờ gặp biến cố.
“Giết Tứ đệ chắc chắn chẳng phải Tô lão đầu làm” Lúc này bên hàng ghế, im lặng hồi lâu người trung niên cầm quạt nam tử trầm giọng khẳng định.
“Ồ nhị đệ vì sao khẳng định như vậy” Khương Vân Đình quay đầu hỏi.