Chương 43: Ánh trăng ngoài cửa sổ

Editor: Bèo
Hè sang, đám dây leo trên bờ tường của nhà tổ Tạ gia xanh tươi mơn mởn. Những hàng dây leo quấn quanh buồn tẻ khiến vách tường chẳng hấp thụ được chút ánh sáng nào.


Gió đêm thổi lao xao, ánh sáng ấm áp tỏa ra từ chiếc đèn lồng. Tạ Lan Thâm ngồi một mình trước chiếc bàn đá đặt bên cạnh một miệng giếng sâu trong sân. Một ấm trà pha sẵn từ lâu đã nguội ngắt nhưng vẫn chưa vơi chút nào.
Anh khẽ lắc chén trà trong tay, lại pha thêm một ly khác.


Một lát sau, mành trúc màu xanh ở đại sảnh bị ai đó vén lên. Cụ Dung bê một đĩa vải đi tới, bảo anh ăn thử: "Lan Thâm à".
Tạ Lan Thâm nghiêng đầu nhìn, đẩy một chén trà mới pha quá đó.
"Bà già này tuổi đã cao, ban đêm không uống trà được".


Cụ Dung cười xua tay khiến Tạ Lan Thâm hơi dừng lại một chút, ngay cả giọng điệu cũng từ từ chậm rãi: "Cháu quên mất".


Đang rảnh rỗi không có việc gì làm, cụ Dung ngồi xuống ghế đá, ánh mắt hòa nhã nhìn Tạ Lan Thâm. Mặt mày tuấn tú, ăn mặc áo sơ mi với quần áo rất phù hợp. Hình ảnh lạc lõng dưới ánh trăng lúc này sớm đã không giống với bộ dáng nhóc con mới lớn khi còn nhỏ nữa.


Căn nhà tổ này đã được truyền tại nhiều đời nay trong Tạ gia.


available on google playdownload on app store


Ngày thường chỉ có cụ Dung ở vậy cả đời ở lại đây. Thỉnh thoảng Tạ Lan Thâm sẽ đến đây ngồi nhàn rỗi một lúc. Nhưng cụ Dung rất rõ ràng, mỗi lần anh cất giấu tâm sự đều sẽ thích ngồi bên miệng giếng sâu, thường xuyên ngồi đến đêm khuya cũng không chịu rời đi.


Yên lặng vài phút, Tạ Lan Thâm cầm một quả vải nhưng không bóc ra, anh nhớ lại chuyện ở nhà tổ khi còn nhỏ: "Trước đây mẹ thường không cho cháu ăn cái này. Sau đó bà ấy phát hiện chỉ cần cháu năm mấy quả sẽ bị nóng đến mức chảy máu mũi, thế nên mẹ lại dỗ cháu ăn thêm mấy quả nữa".


Nhắc đến người mẹ đó, đáy lòng của cụ Dung chỉ đều là hận, không thể ngờ được vì sao trên đời lại có người mẹ như vậy? Chỉ vì tranh đấu với mẹ của Tạ Lâm, thỉnh thoảng mẹ của Tạ Lan Thâm sẽ hành hạ chính thân thể của con trai mình, lấy đó để giành lấy sự chú ý của chồng và người lớn trong nhà.


Kết quả, mẹ của Tạ Lâm cũng biết bắt chước theo. Hai người phụ nữ ngấm ngầm tranh đấu nhiều năm, đem vẻ đáng thương bày ra cho mọi người xem, suýt chút nữa là hại ch.ết cả hai đứa trẻ.


Giờ đây nghĩ lại, cụ Dung vẫn còn kinh hồn bạt vía, rầu rĩ đau lòng: "Lan Thâm, nghe nói cháu đã đón Tạ Lâm về nhà, đứa trẻ đó... giống hệt mẹ nó tận xương tủy, máu lạnh vô tình, không biết cảm ơn. Ngày trước cháu bảo vệ nó không bị đám trẻ ở Tạ gia khinh thường nhục mạ, kết quả nó trộm di chúc của lão gia rồi cắn ngược lại cháu".


Theo di chúc, lão gia sẽ truyền lại vị trí chủ nhân Tạ gia cho Tạ Lan Thâm, chuyện này khiến cả tất cả người trong gia tộc đều kinh hãi tột độ.


Nguyên nhân rất đơn giản, từ nhỏ sức khỏe của anh đã suy sụp vì bị mẹ lấy ra để làm công cụ tranh đấu. Một con bệnh chắc chắn sẽ không sống được lâu, sao có thể trở thành người nắm quyền cao nhất trong nhà.


Kết quả vượt ra ngoài dự đoán của mọi người. Sau mười sáu tuổi, sức khỏe của Tạ Lan Thâm đã có nhiều chuyển biến tích cực.
Người leo lên đến địa vị càng cao sẽ càng bị bạn bè xa lánh.
Mặc dù anh ghét bị kìm hãm ở vị trí này nhưng lại không thể buông bỏ.


Cụ Dung đều biết cả, đặc biệt là những năm đầu Tạ Lan Thâm tiếp quản Tạ gia. Mỗi ngày anh đều bận bịu thu xếp chuyện của Tạ gia, quét sạch trở ngại trên con đường của mình, ép những người trụ cột gạo cội phải về hưu, ai nên chiêu hàng sẽ chiêu hàng. Trải qua một phen tôi luyện quyết liệt, cuối cùng anh mới trở thành một sự tồn tại khiến bao người đều phải ngửa mặt trông lên.


...
Tạ Lan Thâm chỉ cười, giọng điệu nhẹ nhàng an ủi: "Cháu không sao?"
Cụ Dung biết từ nhỏ anh đã không để lộ cảm xúc ra ngoài, cất giấu tâm sự nặng nề, dù ai hỏi cũng không chịu nói.
Cụ Dung vịn góc bàn đứng dậy đi vào nhà, không quên dặn dò: "Chỉ nên ăn ba quả vải thôi, đừng để bị nóng".


Tạ Lan Thâm vẫn ngồi yên bên cạnh bàn đá, anh bóc mấy quả vải nhưng lại không có ý muốn ăn.
Anh chỉ thong thả ung dung bóc vải như một trò chơi. Bóng đêm sâu thẳm, rất thích hợp để nhớ lại vài chuyện trong quá khứ.


Trước khi ông nội của anh bệnh nặng, chỉ có mình anh ở tại nhà tổ của Tạ gia. Từ năm bốn tuổi trở đi, mẹ của Tạ Lâm được yêu thương nên tìm mọi cách để đẩy vợ cả sang bên này.


Mẹ của anh không có cách nào gặp cha anh, không thể nhìn thấy ánh mắt trời, cũng không thể vinh quang bằng người phụ nữ bước vào nhà từ cửa sau.
Dần dần, cả ngày đối mặt với con trai còn nhỏ, thứ ý nghĩ âm u nhất đã nảy sinh trong lòng người mẹ đó.


Tạ Lan Thâm chưa bao giờ kể với bất kỳ ai chuyện mẹ của anh đã từng có ý đồ gϊếŧ ch.ết anh, không chỉ một lần.
Lần đầu tiên là khi anh bị rơi vào miệng sâu ngay bên cạnh anh lúc này. Người giúp việc trong nhà chỉ nghĩ Tạ Lan Thâm trẻ con nghịch ngợm, không cẩn thận nên mới ngã xuống giếng.


Sau đó, một tháng anh bị rơi xuống giếng không dưới năm lần. Cuối cùng chuyện này cũng khiến cha anh để ý đến.
Mẹ của anh lấy lý do nhà tổ không thích hợp nuôi trẻ con nên thành công đạt được mục đích đưa anh dọn về biệt thự Tạ gia.
Sau này, mẹ anh vẫn không thể đấu lại với mẹ của Tạ Lâm.


Nhưng mẹ anh đã nếm được miếng ngon nên bắt đầu ra tay từ chính bản thân anh. Chiêu này trăm trận trăm thắng, luôn có thể giành được chút yêu thương của chồng mình.


Mẹ anh không tranh nổi với mẹ của Tạ Lâm, tất cả ai oán tức giận đều đổ lên đầu Tạ Lan Thâm, cũng tự ép mình thành kẻ điên dại: [Mày khư khư uống thuốc từ nhỏ, bệnh tật lay lắt tưởng sắp ch.ết đến nơi... mà sao vẫn chưa biết?]
[Người mang họ Tạ đều có số mệnh quá cứng rắn, sống quá dai.]


[Cha mày cưới tao đàng hoàng vào cửa nhưng lại sinh lòng phụ bạc... Vì sao tao phải sinh cho ông ta một đứa con nối dõi tông đường chứ]
[Thật ghê tởm, đừng bắt tao ôm mày... trong người mày chảy dòng máu bẩn thỉu, không thấy ghê tởm à?]
[Tạ Lan Thâm, sao tao có thể sinh ra một quái vật như mày chứ?]


Hiện giờ, từng câu chửi rủa điên cuồng năm đó của mẹ vẫn như rõ ràng bên tai anh. Tạ Lan Thâm trầm mặc nhìn những mạch máu nhỏ trên ngón tay hiện lên cực kỳ rõ ràng dưới ánh đến.
-------






Truyện liên quan