Chương 65: Ăn cà rốt
Editor: Bèo
Muốn trở thành người đàn ông đứng sau một nữ minh tinh, đương nhiên phải trả một cái giá tương ứng.
Tạ Lan Thâm lộ diện trong chương trình, khuôn mặt này khiến các cô gái nhỏ đổ rầm tại chỗ, không muốn nổi tiếng cũng khó. Sau này có lẽ anh xuất hiện ở đâu cũng có thể đột nhiên xảy ra tình huống như vậy.
Khương Nại cất giọng nhỏ nhẹ hỏi bên tai anh: "Hối hận rồi?"
Hối hận công khai tình yêu với cô hay là hối hận đã không chọn giấu chuyện kết hôn?
Tạ Lan Thâm nghiêng đầu, nhìn cô ở khoảng cách rất gần, khóe môi cong lên cười: "Người hâm mộ của em gọi anh là anh rể, nghe cũng êm tai lắm".
Câu nói đùa của anh khiến Khương Nại trút bỏ được áp lực tâm lý, càng nắm chặt tay anh hơn.
Bất kể lúc nào Tạ Lan Thâm cũng có thể an ủi cô dễ dàng như vậy.
...
Bốn mươi phút sau, chiếc xe về đến biệt thự Tạ gia.
Quản gia đã đợi trước trong sân, chuẩn bị sẵn một bữa cơm thịnh soạn. Đa số đều là những món mà Khương Nại và Tạ Lan Tịch thích ăn.
Ngồi trước bàn ăn, ánh đèn ấm áp tỏa khắp bốn phía, không khí rất hài hòa, dễ chịu.
Tạ Lan Tịch nói nhiều nhất, khuôn mặt chỉ lớn bằng một bàn tay luôn tươi cười nói với anh trai những chuyện thú vị cô ấy trải qua trong mấy ngày ra nước ngoài.
Thỉnh thoảng quản gia cũng sẽ phối hợp nói thêm vào mấy câu. Tạ Lan Tịch dường như được khích lệ, miệng nhỏ càng liến thoắng nói không ngừng.
Khương Nại cảm thấy Tạ Lan Tịch giống như hạt dẻ cười vậy. Cô ấy tỏa ra một loại sức hút mà khi ở bên cô ấy người ta sẽ cảm thấy vui vẻ, thoải mái, tự giác cũng nở nụ cười.
Mà lúc tâm trạng tốt thì Khương Nại cũng không để ý đến ai khác muốn đi làm nũng với Tạ Lan Thâm. Nhân lúc người bên cạnh không để ý, cô tự nhiên dán cằm lên vai anh nói: "Muốn ăn cà rốt..."
Tạ Lan Thâm dùng đũa gắp cho cô một miếng cà rốt.
Khi anh định bỏ miếng cà rốt vào bát của cô thì bàn tay mềm mại tưởng như không xương của Khương Nại ma sát trên cánh tay anh, giọng nói mềm nhũn: "Muốn anh đút".
Tạ Lan Thâm nhìn cô, nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn. Suy nghĩ và năng lực thấu hiểu của đàn ông vượt quá phụ nữ cả trăm lần. Anh tự ăn miếng cà rốt kia. Đúng lúc Khương Nại muốn lên án hành động này thì đột nhiên Tạ Lan Thâm áp lại gần, bờ môi dán lên đôi môi cô, đẩy miếng cà rốt sang đó.
Sau khi giả bộ như không có chuyện gì dời môi, Tạ Lan Thâm tỏ ra vô tội, nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: "Ngon không?"
Khuôn mặt của Khương Nại bất chợt nóng bừng. Làn da vốn rất trắng lộ dưới ánh đèn, nhiệt độ trên môi dường như ngày càng gia tăng khiến cô cũng không biết cà rốt này có vị như thế nào.
Cô muốn trêu anh nhưng lại làm không nổi. Ngây ngốc một lúc lâu mới nói được mấy chữ: "Anh phạm quy rồi".
Tạ Lan Thâm bị phản ứng của cô làm cho vui vẻ. Anh không hay cười, nhưng lúc này khuôn mặt anh tuấn xuất chúng lại treo một nụ cười muốn đoạt mạng người khác.
Không khí giữa hai người đã lan sang những người đang có mặt trong phòng. Tạ Lan Tịch nhìn anh, rất tò mò hỏi: "Anh cười cái gì thế?"
Ý cười trong đáy mắt của Tạ Lan Thâm vẫn không hề thuyên giảm, đáp lời: "Chị dâu em rất thích ăn cà rốt".
Tạ Lan Tịch rất dễ dàng tin luôn lời của Tạ Lan Thâm, bàn tay nhỏ bé đem cả đĩa cà rốt đẩy đến trước mặt Khương Nại: "Chị dâu ăn đi".
Khương Nại nhìn thấy đồ ăn trên đĩa, chỉ biết cười: "Cảm ơn!"
Bên này, nụ cười của Tạ Lan Thâm ngày càng ác liệt. Dưới bàn ăn, những ngón tay thon dài của hai người đan chặt vào nhau.
...
Ngồi mười mấy tiếng trên máy bay cũng rất mệt mỏi nên ăn cơm xong, Tạ Lan Tịch trở về phòng mình.
Khương Nại và Tạ Lan Thâm ngồi trong vườn thêm một lúc, gió đêm thoải mái hơn nhiều so với điều hòa trong phòng. Đợi quản gia bưng bát thuốc cảm đã đun xong đặt lên bàn, cô muốn đích thân giám sát anh uống bằng sạch, một giọt cũng không được bỏ sót.
Tạ Lan Thâm ngồi trên ghế một lúc lâu cũng không có ý định uống, nói muốn giải nhiệt.
"Nếu anh còn không uống, sáng mai tỉnh dậy chắc chắn cổ họng tịt luôn đấy".
Bàn tay trắng muốt của Khương Nại bê bát thuốc hết sức cẩn thận, đem đến trước miệng anh.
Từ nhỏ mỗi lần uống thuốc Tạ Lan Thâm chưa từng làm nũng với ai. Trong ký ức của anh, chỉ có một lần duy nhất anh uống loại thuốc này, hít một hơi đã thấy vị đắng chát, cảm thấy bệnh còn nặng hơn. Lúc đó anh nhìn thấy người mẹ xinh đẹp trang nhã ngồi trong vườn ngắm hoa, không nhịn được mà chạy đến ôm mẹ, vừa khóc vừa nói thuốc rất khó uống.
Đổi lại thì sao? Người mẹ của anh ghét bỏ đẩy anh ra, dùng khăn tay phẩy phẩy góc áo đã bị anh chạm vào, nghiêm giọng mắng mỏ: "Nói bao nhiêu lần rồi là đừng đến ôm tao, không uống thuốc thì cứ ch.ết quách đi cho rồi".
Sau đó, mỗi lần uống thuốc Tạ Lan Thâm không bao giờ làm loạn nữa. Anh biết mẹ không thích.
Giờ đây nhìn người phụ nữ dịu dàng trẻ tuổi trước mặt tràn ngập dáng vẻ quan tâm, thương tiếc đối với anh. Có lẽ là người đàn ông càng thâm sâu bao nhiêu thì trái tim càng khát vọng có được sự thương tiếc của người phụ nữ trong lòng mình.
Tạ Lan Thâm vươn tay giữ chặt lấy cổ tay cô, để cô đút cho mình mới chịu uống hết bát thuốc.
Bát thuốc sứ xanh đặt trên bàn trà. Cảm xúc trên khuôn mặt Tạ Lan Thâm có vẻ mờ nhạt, đột nhiên không nói chuyện. Khương Nại cũng không biết là vấn đề ở đâu hay là bản thân mình đã nói sai điều gì. Cô chủ động tán gẫu mấy câu cũng không thấy anh đáp lại.
Nghĩ trước nghĩ sau một lúc, cô cho rằng Tạ Lan Thâm bị cảm, cổ họng không khỏe nên không muốn nói nhiều.
Cô níu cổ áo của anh, nhẹ giọng nói: "Muộn lắm rồi, đi nghỉ sớm thôi".
Tạ Lan Thâm lấy lại tinh thần, ánh mắt thâm thúy lưu lại trên khuôn mặt tươi cười của cô mấy giây, sau đó mới đứng dậy.
...
---------