Chương 75: Còn không ôm là em giận đấy
Editor: Bèo
Tạ Lan Thâm nói là hai ngày sẽ về vậy mà lại ở Ô trấn tới nửa tuần. Khương Nại nhớ anh là chuyện dĩ nhiên nhưng không giục anh về.
Gần đây Tạ Lâm cũng không đi chơi bời ở đâu, chỉ cần ngủ dậy xuống tầng một đều có thể thấy anh ta ngồi trong sân ngoài phòng khách, thậm chí còn có tâm trạng khắc gỗ, chẳng thèm đếm xỉa đến ai.
Chỉ có thỉnh thoảng Khương Nại đi ngang qua anh ta mới chịu liếc mắt, lướt qua bụng cô một cái.
Không hẳn là Tạ Lâm biểu hiện mong chờ đứa nhóc của Tạ gia sắp ra đời mà là anh ta yên phận hơn rất nhiều, không cố ý gây chuyện với Khương Nại.
Trong thời gian dưỡng thai, kết quả trận chung kết 《Ánh sao có người》 đã được công bố trên mạng. Cô rút lui, Trì Châu chẳng mấy hứng thú ở lại nên ngôi vị quán quân rơi vào tay Quý Dĩnh Sơ cũng chẳng ai bất ngờ. Cô ta trở thành người chiến thắng cuối cùng của cuộc thi.
Thế mà lại có người được lợi nên khoe mẽ. Buổi sáng, Quý Dĩnh Sơ đăng một trạng thái lên weibo, ám chỉ bản thân cũng không dễ dàng gì mới đạt được kết quả này.
Lần này không có người hâm mộ nào vào nịnh nọt cả. Cô ta trở thành khách mời thường xuyên của chương trình như mong ước nhưng duyên đối với người qua đường lại không tốt như trước, nhiệt độ giảm xuống một chút.
Chiều xuống, tiết trời bên ngoài rất thoải mái.
Khương Nại gọi quản gia chuyển một chiếc ghế quý phi ra ban công đón gió trời. Cô mặc chiếc váy cotton dài trang nhã, xem xong weibo, đúng lúc cô và Trì Châu cũng đang tán gẫu chuyện này.
Trì Châu: [Quý Dĩnh Sơ chắc muốn vênh lên tận trời ấy nhỉ… ngôi quán quân cũng nhường cho cô ta rồi vậy mà còn bẩn tính châm chọc ai dùng quy tắc ngầm đây.]
May mà cư dân mạng cũng không phải mù hết cả, cho dù cô ta có được ở lại chương trình thì cũng chẳng lấy thêm được chút yêu quý nào từ công chúng.
Trái lại, tâm trạng của Khương Nại rất bình tĩnh. Từ khi mang thai tới nay, vì đứa bé mà cô sẽ không dễ dàng tức giận: [Coi như Quý Dĩnh Sơ hại người thành ra tự hại mình đi.]
[Ha ha ha… ai bảo cô ta vì nhiệt độ mà làm láo.]
Trì Châu cười thật lâu, gửi cho cô một đường link, đó là một blogger giải trí đã lấy video múa của Khương Nại và Quý Dĩnh Sơ ra so sánh rất chuyên nghiệp, chia sẻ cho người hâm mộ lao vào mắng, có thể nói là bị treo lên mà đánh.
Cư dân mạng không ai biết vì sao Khương Nại rút khỏi cuộc thi nhưng cũng không ngăn cản được họ lôi video hai kỳ trước của cô ra xem.
Đúng lúc Khương Nại mở ra thì màn hình hiện lên một dòng tin nhắn đến từ số lạ, người gửi là Yên Vân Đình.
Mười phút sau…
Trong phòng khách tại biệt thự Tạ gia, Khương Nại nhìn thấy Yên Vân Đình được quản gia dẫn vào. Mới bao lâu không gặp đâu? Cô đứng trên cầu thang, phát hiện người phụ nữ từng xinh đẹp đột nhiên trở nên tiều tụy xanh xao.
Yên vân Đình không có lòng nào mà trang điểm tỉ mỉ nữa, vẻ mặt lộ rõ sự mệt mỏi. Nhìn thấy Khương Nại, đáy mắt bà ta không thể che giấu sự lo lắng: “Tạ Lâm có nhà không? Tối hôm qua mẹ lỡ tay tát Ý Ý một cái… sau khi con bé bỏ đi thì không tìm thấy người nữa”.
Khương Nại nhìn lên tầng trên, mở miệng đáp: “Gần đây Tạ Lâm không ra khỏi nhà”.
Bỗng chốc Yên Vân Đình cứ như người mất hồn, không nhịn được ngồi khụy trên sàn, nước mắt cạn khô.
“Trừ đi tìm Tạ Lâm thì Ý Ý còn có thể tìm ai…”
Khương Nại nhìn bộ dạng này của bà ta, ánh mắt ra hiệu cho quản gia dìu bà ta đứng lên.
Yên Vân Đình hoàn toàn bất lực, đột nhiên bà ta nghĩ ra chuyện gì đó định bước đến nói với Khương Nại nhưng nhanh chóng bị quản gia chặn lại: “Bà Yên”.
“Tôi là mẹ nó, là người mẹ dứt ruột sinh ra nó… ngay cả việc nói mấy câu cũng không được hay sao?”
Quản gia vẫn giữ nguyên nụ cười: “Bà Yên, xin dừng bước”.
Đến giờ, Yên Vân Đình đứng dưới cầu thang, ngẩng đầu nhìn Khương Nại trên đầu cầu thang, giật mình thấy có một cảm giác một trời một vực như lúc ở trong phòng trà tại trường đua ngựa.
Cuối cùng, tất cả đều trở thành một trò đùa.
Âm thanh nhẹ nhàng của Khương Nại truyền đến xông thẳng vào màng nhĩ của Yên Vân Đình: “Không tìm được Vưu Ý thì bà có thể đi báo cảnh sát, tìm Tạ Lâm có tác dụng gì?”
Sau khi bị Tạ Lan Thâm cảnh cáo, Tạ Lâm muốn tránh Vưu Ý như tránh tà còn không kịp, đừng nói đến chuyện đi trêu chọc cô ta.
Đôi mắt Yên Vân Đinh rưng rưng: “Con bé Ý Ý cố chấp hết cách rồi, coi như mẹ xin con… có thể đi hỏi Tạ Lâm xem anh ta có biết Ý Ý đi đâu không?”
Khương Nại không biết vì sao bà ta lại ra tay đánh Vưu Ý, cũng không có hứng thú muốn biết, một lúc sau mới nói: “Tôi gọi Tạ Lâm xuống lầu”.
…
Đúng là Tạ Lâm biết Vưu Ý sẽ đi đâu.
Mặc dù anh ta vẫn trưng bộ mặt vùng vằng khó chịu khi bị Khương Nại gọi đến nhưng nể cô đang bụng mang dạ chửa, anh ta cũng đành nhịn.
Anh ta đoán Vưu Ý đang ở căn phòng khách sạn mà hai người từng qua đêm với nhau. Đợi Yên Vân Đình đến nơi, qủa nhiên nhìn thấy con gái đang muốn uống thuốc ngủ. Cảnh tượng này khiến bà ta choáng váng một trận, đau lòng gạt phăng thuốc trong tay cô ta.
“Con làm gì vậy, muốn mẹ ch.ết hay sao?”
Gần đây Vưu Ý gầy khủng khiếp, cảm giác như chỉ cần một ngọn gió cũng có thể thổi bay. Cô ta không vùng vằng gào thét được ôm trong vòng tay mẹ. Đôi môi run rẩy khẽ động, phát ra tiếng nói rất nhỏ: “Con ra đời là một sự sai lầm đúng không? Mẹ, con mới là con riêng đúng không?”
Yên Vân Đình nhất thời giật mình, không thể đáp lời.
Vưu Ý vừa khóc vừa cười: “Những lời mẹ và cha nói lúc muốn ly hôn con đều nghe thấy rồi”.
Hóa ra cuộc hôn nhân mỹ mãn của cha mẹ cô ta là giả dối. Bọn họ chỉ là hai người vượt qua giới hạn đạo đức để đến với nhau, còn sinh ra một đứa con riêng không xứng đáng được nhìn thấy ánh mặt trời là cô ta.
Xưa nay cô ta vẫn nực cười cho rằng Khương Nại mới là đứa con riêng của mẹ.
Nào ngờ thứ nực cười nhất là chính bản thân mình.
Đột nhiên Vưu Ý cảm thấy rất ghê tởm, ngón tay dùng hết sức lực kéo áo mình: “Con có mặt mũi nào đi oán hận Khương Nại”.
Mấy câu này như những chiếc gai nhọn đâm sâu vào trái tim Yên Vân Đình, đặc biệt là câu cuối của Vưu Ý: “Mẹ, rõ ràng Khương Nại ưu tú, cố gắng như vậy, vì sao mẹ không yêu cô ấy”.
Lời còn chưa dứt, Vưu Ý làm loạn cả căn phòng, nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai bình tĩnh đang đứng ngoài cửa, không hề bước vào.
Cô ta không có cản đảm gọi Khương Nại nữa.
…
“Đi thôi”.
Khương Nại thấy Vưu Ý đã được cứu liền nói hai chữ với Tạ Lâm ở phía sau, cất bước đi về phía thang máy.
Tạ Lâm theo sau, hận không thể bay xuống lầu ngay lập tức, sợ bị Vưu Ý tóm được dây dưa thêm một lúc: “Hỏi cô một chuyện”.
Vào lúc anh ta bình tĩnh hòa nhã, nói chuyện tử tế thì Khương Nại cũng bằng lòng lắng tai nghe: “Nói đi”.
“Cô không hận Yên Vân Đình hả? Mượn quyền thế của Tạ gia áp bức bà ta?”
Khương Nại không ngờ anh ta lại hỏi điều này, nghĩ vài giây cô mới cười đáp lại: “Tạ Lâm, cậu có tin vào báo ứng không?”
“Tôi theo chủ nghĩa vô thần”.
Khương Nại đi đến trước thang máy, quay đầu, nhìn anh ta rất nghiêm túc mà nói: “Ông trời rất công bằng, những năm tháng khổ cực đã qua rồi, bây giờ tôi chỉ muốn cùng anh cậu bên nhau đến già, cớ chi phải vì mấy chuyện này là tự rước muộn phiền”.
Tạ Lâm đứng im tại chỗ, bất chợt không vào thang máy cùng cô.
Anh ta nhìn cửa thang máy dần dần đóng lại và bóng dáng cực kỳ dịu dàng của Khương Nại. Người phụ nữ này trông thì không có gì đặc sắc nhưng tính cách lại quật cường, không có lòng dạ xấu xa với người khác.
Không giống mấy người phụ nữ ngoài kia, có thể nhìn thấy dục vọng và dã tâm trần trụi trong mắt họ.
Lần đầu tiên Tạ Lâm cảm thấy, Khương Nại trở thành nữ chủ nhân Tạ gia cũng không có gì khó tiếp nhận như trong tưởng tượng của anh ta. Ít nhất thì cô so với người tiền nhiệm và mẹ của anh ta kiên cường hơn rất nhiều.
Trải qua lần này, mối quan hệ giữa Khương Nại và Tạ Lâm ở Tạ gia đã hài hòa hơn rất nhiều.
Có thể cảm nhận được, vị nhị công tử tính cách cực đoan, không có giới hạn này đang thử tiếp nhận sự tồn tại của cô. Hai người nước sông không phạm nước giếng, mọi chuyện đều bình an vô sự.
Về việc của Vưu Ý, có một lần Khương Nại mơ hồ tỉnh dậy vào rạng sáng, nhìn thấy điện thoại sáng lên.
Cô đứng dậy đi lấy điện thoại, mở màn hình lên thì phát hiện có một bức thư xin lỗi đến từ Vưu Ý, dùng cách thức gửi cho cô qua email.
Khương Nại do dự rất lâu mới đi xem.
Ánh sáng từ ngọn đèn bàn ấm áp nhàn nhạt rọi lên hàng mi hắt lên khuôn mặt cô, biểu cảm có vẻ không chân thực. Cô mất năm phút để đọc hết bức thư.
Đến đoạn cuối, Vưu Ý nói thật lòng mình.
Cô ta thừa nhận bản thân đố kị với Khương Nại. Cho dù là sắc đẹp di truyền từ mẹ hay là cốt cách quật cường ấy cô ta đều ngưỡng mộ sâu sắc.
Giờ đây cô ta đã nếm trải đau khổ hết lần này đến lần khác nên thông suốt rồi, giảng hòa với bản thân.
Vưu Ý nói với Khương Nại, sẽ coi cô thành thần tượng để sùng bái, nghiêm túc làm đạo diễn nhưng sẽ không đến làm phiền cô.
Đôi khi cho dù có quan hệ huyết thống thì cũng chưa chắc có cái duyên làm chị em ruột.
Khương Nại xem hết toàn bộ, ôm điện thoại lặng yên suy ngẫm một lúc bên mép giường. Cô hơi cúi đầu, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng, chẳng ngại bé con mới được hơn một tháng, trong mắt cô dường như bé con có thể nghe thấy lời cô nói: “Tiểu Quan Âm, mẹ rất cảm ơn con đã đến”.
Trên thế giới này, trừ Tạ Lan Thâm… cuối cùng cũng có một người thân cùng huyết thống với cô.
Là người thân thực sự.
Khương Nại hít thở một lúc, động tác từ từ đứng dậy đặt điện thoại lên bàn trà. Đúng lúc cô định đến cửa sổ thì thấy ánh đèn ô tô hắt qua.
Cô bước đến, ngón tay kéo tấm rèm sang bên, phát hiện vài chiếc xe đỗ bên ngoài biệt thự. Sau đó một bóng dáng cao lớn quen thuộc đỡ một cô gái nhỏ nhắn cùng xuống xe.
Tạ Lan Thâm trở về rồi.
Ánh mắt Khương Nại tràn ngập vui mừng, quay người chạy khỏi phòng ngủ nhưng rồi nhớ đến mình mang thai liền bước chậm lại.
Sau đó, cô gặp Tạ Lan Thâm ở cầu thang, thấy anh dặn dò người làm đưa em gái về phòng rồi lên lầu tìm cô.
Mấy ngày không gặp, vừa nhìn thấy anh mặc âu phục đứng trước mặt, khóe mắt Khương Nại chợt nóng lên. Lúc này cô mới phát hiện mình nhớ anh đến như vậy, khóe môi cong lên cười: “Tạ tiên sinh… anh còn không ôm em, Tạ phu nhân sắp giận rồi”.
Cảm xúc trầm mặc ẩn hiện giữa đôi mày bỗng chốc bị cô hòa tan không còn tung tích. Ngón tay anh mở bung cúc tay áo, bước mấy bước đã đến trước mặt Khương Nại, hết sức nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu, mùi hương từ mái tóc của Khương Nại len lỏi vào khứu giác.
Chiếc ôm này đã giảm bớt nỗi nhớ nhung của cô mấy hôm nay. Khương Nại vòng tay ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: “Vẻ mặt đi lên lầu ban nãy của anh rất hung dữ, ai chọc giận anh rồi?”
Bờ môi của Tạ Lan Thâm gần như dán bên tai Khương Nại mà nói, một bên ôm người trở về phòng ngủ: “Anh đâu có hung dữ”.
“Còn nói không? Lông mày đã nhíu chặt cả rồi”.
Bây giờ Khương Nại rất giỏi dỗ dành anh. Sau khi trở về phòng, cô dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ những vết nhăn trên xương lông mày, khuôn mặt tươi cười nói: “Anh hung dữ như thế, Tiểu Quan Âm sẽ sợ cha đấy”.
Đối với cô Tạ Lan Thâm không còn chút nguyên tắc nào. Bị cô nói hung dữ, anh chỉ đành cong môi cười, giọng nói hết mực dịu dàng: “Thế này được chưa?”
Khương Nại hài lòng, chớp mắt hỏi: “Rốt cuộc ai đã chọc giận anh?”
Tạ Lan Thâm không muốn cô mang thai mà còn phải bận tâm mấy chuyện này. Anh ôm cô đặt lên giường, một tay nới lỏng cà vạt, giọng điệu chậm rãi nói: “Anh đi tắm đã, vừa xuống máy bay, người toàn là mùi”.
Khương Nại cảm thấy vẫn tốt mà. Trên người anh có mùi trầm hương mát lạnh, rất dễ ngửi. Ngón tay cô không nỡ buông, một mực níu lấy góc áo anh: “Em giúp anh nhé?”.
Tạ Lan Thâm liếc mắt, cười trầm thấp: “Tạ phu nhân, anh chỉ muốn đi tắm thuần túy mà thôi”.
“……” Cô cũng chỉ thuần túy muốn giúp anh thôi mà.
Cuối cùng, Khương Nại sợ anh hiểu nhầm ý của mình, ngoan ngoãn ngồi trên mép giường đợi, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm về phía cửa phòng tắm.
Mấy hôm trước cô phải ngủ một mình vẫn luôn cảm thấy vắng vẻ hiu quạnh. Buổi tối chỉ có thể tự nói chuyện với Tiểu Quan Âm, lúc ngủ cũng rất dễ bị tỉnh giấc.
Bây giờ Tạ Lan Thâm đã trở về, Khương Nại đột nhiên phát hiện mọi chuyện dễ dàng giải quyết hơn nhiều, cô mới ôm chăn một lúc mà cơn buồn ngủ đã kéo đến.
Hình như cuối cùng cô cũng tìm được nguyên nhân mình thèm ngủ. Đại khái là do có Tạ Lan Thâm ở bên khiến cô có cảm giác an toàn, lúc đó mới thả lỏng chính mình.
Nửa tiếng sau, Tạ Lan Thâm mặc áo choàng tắm đi ra, màu trắng của chiếc áo khiến luồng khí áp bức xung quanh anh trở nên êm dịu, ôn hòa hơn rất nhiều. Anh vừa đi ra liền phát hiện Khương Nại đã dựa vào đầu giường mơ màng ngủ.
Bước chân anh ngay lập tức nhẹ bẫng. Đến khi ngón tay thon dài như ngọc của anh vừa chạm vào bờ vai mảnh mai của cô, còn chưa có động tác gì khác thì Khương Nại đã tỉnh dậy, cứ như cô đã đặt chuông báo thức vậy. Đôi mắt long lanh đen tuyền nhìn người đàn ông tuấn tú gần trong gang tấc. Mấy giây sau, thấy anh cứ nhìn cô không rời mắt, Khương Nại bắt đầu cảm thấy căng thẳng, hỏi theo bản năng: “Anh nhìn cái gì?”
Tạ Lan Thâm đưa tay tắt đèn, bắt đầu cởi áo choàng tắm, giọng nói hòa trong màn đêm rất dễ nghe: “Mới mấy ngày không gặp, sao lại trông nhỏ tuổi đi thế này”.
Khương Nại biết lời anh nói đến quá nửa là muốn dỗ cô vui vẻ.
Nói đi nói lại, cắt tóc ngắn càng khiến cô trông trẻ trung hơn. Khí chất lạnh lùng pha chút ngây thơ, không giống như một minh tinh nổi tiếng.
Động chân động tay một chút, nháy mắt Tạ Lan Thâm đã trần trụi bước lên giường, ôm cô nằm trong chăn mềm mại. Nhiệt độ trong phòng vừa đủ lại có thêm nhiệt độ cơ thể của anh, Khương Nại cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với lúc ngủ một mình.
Khương Nại tìm một vị trí êm ái trong lòng anh. Trong đêm tối, cô cảm nhận được hơi ấm trên môi anh.
Cô không trốn, mấy giây sau cô đã cảm nhận được sức nặng của bờ môi anh áp xuống.
Khương Nại bị Tạ Lan Thâm ôm trong lòng hôn một lúc mới bắt đầu nói chuyện: “Anh kẹt lại ở Ô trấn hơn nửa tuần, Tịch Tịch có chuyện gì vậy?”
Tạ Lan Thâm đã quen dùng bàn tay ấm áp phủ lên chiếc bụng phẳng lì của cô. Nuôi con gái luôn không thể tùy tiện như con trai, sợ là trưởng thành rồi, chỉ cần một phút không để ý thì con gái sẽ bị người ta lừa đi mất. Anh nói: “Trước đây anh cảm thấy chỉ cần Tịch Tịch vui vẻ thì bất kể là Bùi Tứ hay Trương Tứ gì đó anh đều sẽ đưa đến cho con bé”.
Khương Nại ngẩng đầu nhìn đường nét như được chạm khắc trên khuôn mặt anh, đừng lại một chút cô mới vươn đầu ngón tay đến sờ: “Anh hối hận quyết định năm đó rồi”.
Tạ Lan Thâm không đến nỗi hối hận, nhưng lần này Bùi Tứ đã lợi dụng chuyện mẹ nuôi của mình bị ốm để kéo Tạ Lan Tịch đến đó, điều này cho thấy anh ta chưa hề ch.ết tâm từ bỏ.
Một chút lạnh lùng thoáng qua trên khuôn mặt anh nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Tạ Lan Thâm hạ thấp giọng tiết lộ với Khương Nại: “Trên đường đón Tịch Tịch về nhà, con bé khóc rất lâu, muốn anh làm cho con bé một thân phận bình thường để di cư ra nước ngoài, không bao giờ về Tứ Thành nữa”.
Tạ Lan Tịch không về Tứ Thành, không về Tạ gia, cũng không cần anh trai nữa… tất cả chỉ vì muốn trốn Bùi Tứ, trốn người đàn ông mà cô ấy đã yêu cả thanh xuân.
Khương Nại nghe xong liền rơi vào trầm mặc rất lâu. Lúc hé môi nói, cô cảm thấy rất đồng cảm: “Tịch Tịch yêu anh ta, yêu đến tận xương tủy… giống như tình cảm của em đối với anh năm đó, cho dù có lột da róc xương cũng không thể gột rửa sạch sẽ”.
Lúc ấy nếu như hai người không quay về bên nhau, Khương Nại nghĩ cả đời này cô sẽ ôm mãi tình yêu thầm kín không để ai biết dành cho Tạ Lan Thâm, ở một góc bí mật nào đó mà yêu anh.
Chỉ khác là cô được may mắn hơn một chút, dù mâu thuẫn với Tạ Lan Thâm nhưng cuối cùng cô vẫn cùng anh kết hôn, sinh con.
Tạ Lan Tịch và Bùi Tứ không được như vậy. Giữa hai người còn tồn tại một Hình Tâm Nghi.
Sự tồn tại này giống như chiếc gai nhọn sắc bén, hết lần này đến lần khác đâm xuống, nỗi đau dai dẳng từ ngày này qua ngày khác sẽ khiến người ta tuyệt vọng, vô phương cứu chữa.
Tạ Lan Tịch muốn đi, Khương Nại cảm thấy vẫn nên tôn trọng ý kiến của cô ấy thì hơn. Thời gian là liều thuốc trị vết thương lòng tốt nhất. Ngập ngừng mấy giây, cô tiếp tục nói: “Trước đây Tịch Tịch gặp tai nạn xe đành phải nghỉ học… bây giờ sắp xếp cho em ấy ra nước ngoài học, tạo dựng một cuộc sống mới cũng tốt”.
“Em cũng thấy có thể sao?”
“Lan Thâm, em gái trưởng thành rồi. Suy nghĩ và mong muốn của em ấy mới là quan trọng nhất”.
Khương Nại nói nhỏ nhẹ, ngón tay mềm mại giúp anh day huyệt thái dương: “Hơn nữa, anh giữ em ấy ở Tạ gia cũng giống như cứ bắt em ấy phải mắc kẹt trong vũng bùn dây dưa với Bùi Tứ. Tạ gia có thể khiến Bùi Tứ thân bại danh liệt, khiến công ty của anh ta phá sản nhưng không thể phủ nhận nếu làm vậy Tịch Tịch cũng sẽ đau khổ”.
Em gái mà một tay Tạ Lan Thâm nuôi lớn, làm sao anh có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy dù chỉ một chút.
Cánh tay anh ôm chặt thân thể ấm áp của Khương Nại, trong bóng tối khuôn mặt đẹp trai không thấy rõ cảm xúc nhưng anh cũng đã ngầm ưng thuận.