Chương 97: Vật thay thế (Tạ Lan Tịch)

Editor: Dâu


Bởi vì đêm qua ngủ khá muộn, đến lúc Tạ Lan Tịch thức dậy thì trời đã sáng hẳn, ngoài cửa sổ lất phất mưa phùn, không khí loãng đến nỗi chẳng có chút trọng lượng. Cô rời giường xuống lầu đi dạo một vòng, cho đến thời gian trả phòng thì bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị rời đi.


Di động im lặng, kiểm tr.a lại tin tức thì ngoại trừ một đoạn video cảnh mặt trời mọc được Bùi Tứ gửi đến lúc sáng sớm ra thì chẳng còn gì nữa.


Tạ Lan Tịch lên mạng đặt vé xe để quay về, cô vẫn luôn do dự có nên nói với anh ta một tiếng hay không. Ngay lúc đó, chủ quán đã giúp cô gọi taxi đi ga tàu trước, đi được một nửa vẫn không nhận được bất kỳ một cuộc gọi nào.


Khi đã đến nơi, Tạ Lan Tịch tìm một băng ghế dài yên tĩnh để ngồi, cúi đầu, đầu ngón tay liên tục ấn vào màn hình.


Chủ tiệm tất nhiên đã thu một số tiền từ Bùi Tứ nên phải chịu trách nhiệm hộ tống cô lên xe an toàn, lúc này ông ta vẫn chưa hề rời đi mà đứng cách đó không xa gọi điện thoại cho ai đó, loáng thoáng chỉ nghe được vài chữ ngắt quãng: "Người không xảy chuyện gì chứ? Xe cứu thương đã đến chưa? Tôi còn đang ở nhà ga đưa..."


available on google playdownload on app store


Khi nói chuyện, ông ta vẫn không quên quay đầu lại nhìn cô, che lại di động, âm lượng càng thấp hơn.
Đột nhiên Tạ Lan Tịch có linh cảm điềm xấu xảy ra, ngơ ngác nhìn chủ tiệm một lúc lâu, tứ chi trên cơ thể cũng bị tác động mà đứng dậy đi về phía ông ta.  


Trầm mặc một lúc, chủ tiệm cuối cùng đành phải thẳng thắn nói: "Bùi tiên sinh gặp phải đất lở ngã từ trên núi xuống, dặn dò tôi không được nói cho cô..."
...


Hành trình trở về Tứ Thành bị hủy bỏ, trên đường trở về Tạ Lan Tịch đã hỏi qua chủ tiệm, biết được Bùi Tứ khi xuống núi, vì cứu một bé gái mười mấy tuổi mà rơi từ trên cao hơn mười mét đất lở ngã xuống dưới, bị thương không nhẹ, được đưa đến bệnh viện thị trấn để điều trị. Tạ Lan Tịch nhớ lại trận mưa nhỏ lúc sáng sớm khiến cho đường núi càng trơn hơn, cũng không biết anh ta té xuống có nghiêm trọng hay không.


Chủ tiệm nói với cô: "Phải ngồi xe lăn."
Tạ Lan Tịch đã từng trải qua cơn ác mộng ngồi xe lăn trong mấy năm, nghe vậy liền lập tức luống cuống, chờ khi xe đến bệnh viện liền sốt ruột chạy vào trong.


Cô tùy tiện tìm một y tá để dò hỏi, người trong bệnh viện ở Hương trấn không nhiều lắm, vừa hỏi người nào vì làm việc tốt mà bị thương, y tá đã biết ngay ở đâu mà tích cực chỉ dẫn.


Chỉ có vài giây chờ thang máy mà Tạ Lan Tịch cũng không chờ nổi, một mạch chạy đến phòng cấp cứu ở lầu 3, lúc dừng lại thì hô hấp vẫn dồn dập vô cùng.


Cô nhìn thấy Bùi Tứ, anh ta bị thương rất nghiêm trọng, nằm trên giường bệnh, trên áo sơ mi trắng đơn giản dính vết máu rất chói mắt, ống tay áo bị y tá cắt ra, cánh tay rắn chắc bị ống tiêm cắt vỡ một đoạn sâu lộ liễu, vừa bôi thuốc xong.
Tầm mắt theo đó đi xuống, run rẩy nhìn hai chân của Bùi Tứ.


Quần màu đen sẫm, nhìn không rõ vết máu, chỉ thấy anh ta nằm không hề nhúc nhích.


Tạ Lan Tịch đứng ở cửa, cảm thấy dường như có thứ gì lạnh lẽo từ phần lưng chậm rãi thẩm thấu đến mũi chân, ngay tại lúc này cô như một người trong suốt, lẳng lặng nhìn các bác sĩ y tá thay nhau xử lý vết thương giúp Bùi Tứ.


Anh ta không kêu đau, cánh tay không bị thương còn lại cầm di động, đang lướt gì đó.
Bác sĩ thấy vậy cố ý nói đùa: "Quên báo bình an cho người nhà rồi đúng không?"
Ngón tay thon dài của Bùi Tứ để trên màn hình di động lạnh băng, trầm mặc ba giây cuối cùng click mở Wechat.


Đồng thời di động của Tạ Lan Tịch cũng nhận được tin nhắn, cô nhìn thấy.
Bùi Tứ: [Đã lên xe rồi à? Đến Tứ Thành nhớ phải báo bình an, để anh yên tâm.]


Trong tin nhắn, anh ta không hề đề cập đến việc mình bị thương, lại càng không biết cô gái nhận tin nhắn đang ở bên ngoài phòng cấp cứu nhìn mình ngay lúc này.


Tạ Lan Tịch không trả lời tin nhắn là việc Bùi Tứ đã đoán trước, từ sau khi anh ta thừa nhận mình là Giáp Ất Bính Đinh, cô không trả lời bất kì tin tức gì nữa, chỉ có anh ta đơn phương quấy rầy.


Sau khi xử lý xong vết thương ở cánh tay và bụng, bác sĩ cảm thấy bất bình thay anh ta mà nói: "Chàng trai trẻ, cậu lấy tính mạng ra để cứu cô bé kia, cha mẹ của cô ấy cũng thật là, một câu cảm ơn cũng không có, ngay cả việc để lại phương thức liên hệ cũng không, để sau này cậu còn tìm họ chi trả tiền thuốc men."


Y tá ở bên cạnh phụ họa nói: "Những người này thật quá vô tâm, đây chính là việc liên quan đến mạng người đó".


Bùi Tứ không hề phẫn nộ, vốn dĩ anh ta cứu cô gái kia cũng chẳng phải vì muốn làm anh hùng, chỉ là xuất phát từ bản năng, thêm việc nghĩ đến cô gái này mới mười mấy tuổi, bằng thời điểm xảy ra tai nạn xe của Tạ Lan Tịch năm đó.


Đời này anh ta chẳng làm được mấy chuyện tốt, nhưng mỗi khi làm đều có quan hệ với Tạ Lan Tịch.
Vết thương ở cánh tay, bụng đều được băng bó xong xuôi, bởi vì bị thương quá nặng, nhất thời Bùi Tứ không thể đứng dậy đi đường, phải ngồi xe lăn.


Tạ Lan Tịch nghe được bác sĩ gọi y tá đi lấy xe lăn mới hiểu được câu phải ngồi xe lăn kia của chủ tiệm, không phải là hai chân của Bùi Tứ tàn phế.
Rốt cuộc khi ý tá bước ra cũng nhận thấy sự tồn tại của cô, tò mò hỏi một tiếng: "Xin hỏi cô tìm ai?"


Cũng một tiếng này đã lập tức thu hút tầm mắt của Bùi Tứ.
Tạ Lan Tịch đứng bất động, đứng nhìn anh ta cách đó một khoảng, khóe mắt bắt đầu trở nên ướŧ áŧ, thấy được sự bất ngờ rõ ràng trong đáy mắt anh ta.


Rât nhanh Bùi Tứ đã trở lại như bình thường, chỉ là không kịp che cả cơ thể đầy thương tích này, khuôn mặt bình đạm cười hỏi cô: "Tại sao lại không đi?"


Tạ Lan Tịch hít sâu một hơi mới áp xuống nước mắt, chậm rãi đi về phía anh ta. Bác sĩ ở bên cạnh rất tinh mắt, yên lặng cầm đồ vật đi ra ngoài. Phòng cấp cứu chỉ còn có hai người bọn họ, cô có thể ngửi thấy rõ mùi thuốc sát trùng, trộn lẫn với chút mùi máu.


Một lát sau, Tạ Lan Tịch chủ động vươn tay ôm lấy anh ta, nước mắt nghẹn thật lâu cuối cùng cũng rơi xuống.


Bùi Tứ bị hành động của cô làm cho sửng sốt, nâng cánh tay không bị thương kia của mình mà ôm lấy cô, sự trấn an đáng giá nhất khi sống sót qua tai nạn đó là nhận được cái ôm của cô gái mình yêu.


Tạ Lan Tịch chưa từng khóc ra sức như vậy, lông mi tinh mịn do phản ứng sinh lý mà run rẩy không ngừng, hít một hơi, muốn mắng anh ta, nhưng thanh âm lại nghẹn ở yết hầu không nói thành lời.
Nửa ngày sau, đầu ngón tay trắng bệch nắm lấy áo sơ mi của anh ta, gắng gượng mới nói ra được mấy chữ: "Em cho rằng anh đã ch.ết."


Bùi Tứ nhẹ nhàng vỗ vai cô, ôn tồn trấn an cô hồi lâu, đỉnh mũi nhích tới gần, nhẹ nhàng dán lên má cô, mang theo hơi thở ấm áp quen thuộc, ý đồ muốn dò xuống môi cô lại bị Tạ Lan Tịch cố ý tránh đi.


Đôi mắt ướt mềm giống như vừa bị nước cọ rửa qua, vừa mang theo chút mềm mại lại đen xen tia quật cường khó giấu.
Bùi Tứ thấy cô né tránh nên không hề ép buộc, bờ môi cong lên: "Anh không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
Nói rồi, sức lực trên cánh tay giảm bớt, không tiếp tục ôm cô.


Việc này cũng giúp Tạ Lan Tịch giảm bớt xấu hổ sau khi bình tĩnh lại, cô dùng mu bàn tay xoa nước mắt, cố gắng tìm lý do: "Anh không có chuyện gì thì tốt rồi... Vừa nãy em."
"Anh biết."
Bùi Tứ nói thay cô: "Chỉ là cái ôm của những người bạn".


Tạ Lan Tịch vừa muốn nói đã bị anh ta giành trước, cũng không còn lời nào để nói.


Lẳng lặng ngồi đối diện, cho đến lúc Bùi Tứ lại mở miệng lần nữa, thấp giọng nói dường như không có lấy chút tự tin, lại mang theo cầu xin: "Tịch Tịch, đừng trốn tránh anh được không? Mặc dù em chỉ xem anh là Giáp Ất Bính Đinh, chúng ta làm bạn với nhau".


Từ khi cô về nước đến nay, Bùi Tứ không chịu nổi việc bị Tạ Lan Tịch lạnh nhạt, muốn đến gần nhưng lại sợ cô càng phản cảm hơn.
Lúc này anh ta cầu xin thật hèn mọn, không dám nhắc đến việc quay lại, chỉ xin Tạ Lan Tịch đối xử với mình giống như bạn bè bình thường đã đủ lắm rồi.


Tạ Lan Tịch đứng một lúc lâu cũng thấy mệt mỏi, kéo ghế dựa ở bên cạnh ngồi xuống, sau khi khóc xong, cảm xúc chồng chất trong ngực tựa như đã dễ chịu hơn một ít. Cô lấy khăn giấy, trước hết sửa soạn kỹ càng cho bản thân.
Bùi Tứ cũng chờ cô, mấy năm cũng chờ được, cực kỳ có kiên nhẫn.


Năm phút sau, Tạ Lan Tịch lắng đọng lại cảm xúc, nói: "Tối hôm qua em nằm mơ... Mơ thấy những chuyện lớn nhỏ bốn năm nay khi làm bạn với Giáp Ất Bính Đinh. Em có bạn trai ở nước ngoài, cũng có quan hệ vô cùng tốt với bạn bè, nhưng nghiêm túc mà nói thì".


Nói đến đây, cô bất đắc dĩ cười cười: "Giáp Ất Bính Đinh mới thật sự là người làm bạn cùng em vượt qua cuộc sống bốn năm ấy".
Bất kể là ở trường học, hay là khoảng thời gian âm u khi gặp tai nạn xe cộ kia, và cả thời gian du học ở nước ngoài.


Mỗi một đoạn thời gian quan trọng trong cuộc đời cô đều bị Bùi Tứ sử dụng các loại thân phận mà chiếm cứ.


Sáng nay Tạ Lan Tịch còn có thể tự lừa mình dối người, cho đến khi tin tức Bùi Tứ bị thương truyền đến mới hoảng hốt ý thức được rằng, vòng đi vòng lại cuối cùng cũng không thể trốn tránh được.


"Bùi Tứ, em thật sự hy vọng... Hai chúng ta đều có thể thoát khỏi đoạn tình cảm cảm khúc mắc mơ hồ kia".
Cô không muốn oán hận điều gì, tha thứ Bùi Tứ trong quá khứ.
Giảng hòa với chính mình.
...


Đến khi xế chiều, Tạ Lan Tịch gọi một chiếc xe tư nhân thoải mái một chút, đi cùng Bùi Tứ trở về Tứ Thành.
Cô phải đi về, không tiện ở lại bệnh viện cùng anh ta. Lý do là, Lâm Gia Thư vất vả lắm mới ngớt việc, sẽ trở về chung cư.


Bùi Tứ nàm một mình ở bệnh viện cũng chẳng có ý nghĩa gì, quyết định trở về cùng cô.


Người nhà của cô gái được anh ta cứu vẫn không gọi điện đến, Tạ Lan Tịch cũng nói vài câu, mà Bùi Tứ thì dửng dưng không sao cả, thậm chí còn nói giỡn lần bị thương này còn rất có giá trị. Nếu có thể làm cho cô hả giận, anh ta có thể lập tức ngồi dậy đi lên núi ngã một lần nữa.


Thái độ của Tạ Lan Tịch với Bùi Tứ trở nên tốt đẹp hơn, ít nhất không có lạnh mặt.
Nhưng mà ở trong lòng, vẫn là không thể nào dùng hoa gương mặt này của anh ta với Giáp Ất Bính Đinh ở trên mạng.


Lộ trình hai ba tiếng đồng hồ rất ngắn, xe đưa Tạ Lan Tịch trở về trước. Sau khi đến nơi, cô dùng ngữ khí bình tĩnh tạm biệt Bùi Tứ, cầm lấy túi xách rồi xuống xe.


Làm bạn bè bình thường, Tạ Lan Tịch không hề có ý định mời người ở lại. Tâm tư của cô hiện giờ đang nhớ mong đến vị hôn phu của mình. Cô trở lại chung cư, phát hiện hôm nay Lâm Gian Thư trở về từ rất sớm, còn nấu một bữa tối cực kỳ phong phú.


Tạ Lan Tịch buông túi xách, cười nhạt đi đến: "Thật nhiều đồ ăn".


Lâm Gian Thư cố ý mở chai rượu vang, mặc quần áo cực kỳ trang trọng, trên người là bộ âu phục màu xám nhạt, khí chất cả người có vẻ trở nên thành thục thêm vài phần, dịu dàng trả lời cô: "Đã về rồi? Lại đây cho anh ôm một chút".


Tạ Lan Tịch cố ý đứng tại chỗ, làm nũng nói: "Đi không nổi, em mệt quá".
Lâm Gian Thư nhìn túi hành lý của cô, đi tới, một bên lại hỏi: "Đi chơi ở đâu?"
"Thu Sơn".
Tạ Lan Tịch chần chừ vài giây, muốn tìm một cơ hội nói với anh, việc bạn tốt Giáp Ất Bính Đinh là chồng trước của mình.


Dây dưa đến lúc chuẩn bị muốn thẳng thắn thì Lâm Gian Thư giống như không có hứng thú mà thúc giục cô đi rửa tay ăn cơm.


Đã lâu hai người không ngồi ăn cơm cùng nhau như vậy. Tối nay, Lâm Gian Thư đối xử với cô rất nhiệt tình, gắp thức ăn rồi lại rót rượu, còn nói công ty sau này sẽ có thành tích ra sao, có thể thấy được tâm trạng của anh ta đang rất tốt.


Tạ Lan Tịch nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cười nhắc: "Anh trai của em cũng có chút hiểu biết về lĩnh vực khoa học kỹ thuật, Gian Thư... Nếu không tuần sau anh cùng em trở về Tạ gia ăn cơm đi, vừa lúc có thể tìm anh trai em học hỏi lấy kinh nghiệm".


Nét cười của Lâm Gian Thư dần phai nhạt, gắp miếng thịt cá để vào bát của cô: "Cậu của anh cũng là người trong nghề, mấy ngày nay anh cũng học được không ít".
Ý là, cảm thấy không cần tìm đến Tạ Lan Thâm.


Tạ Lan Tịch nói lời này không phải là xem nhẹ anh ta, ý cô là muốn mượn cơ hội này để Lâm Gian Thư và anh trai cô quen thuộc hơn một chút.
Cô trố mắt nửa ngày, giọng nói trở nên nhẹ hơn: "Là vậy à".


Lâm Gian Thư không muốn tiếp tục đề tài này, đột nhiên nhắc tới một việc khác: "Tịch Tịch, em từ chức đi".
Tạ Lan Tịch tỏ vẻ khó hiểu: "Cái gì?"
"Từ chức đến công ty của anh làm bà chủ, bộ phận Tài vụ sẽ do em quản lý".
Lâm Gian Thư nắm tay cô, ôn tồn dỗ dành: "Sau này ông chủ cũng do em quản lý".


Tạ Lan Tịch lắc đầu: "Nhưng mà em rất vui vẻ ở công ty mới".
"Tịch Tịch, những người đồng nghiệp đó chỉ là người ngoài, em từ chức đổi sang công ty khác, vẫn sẽ có rất nhiều bạn bè mới".


Lời này của Lâm Gian Thư cũng không thể đả động được Tạ Lan Tịch, cô suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn từ chối: "Em thích công việc hiện tại".
Không biết là do cô mẫn cảm hay là không thể trò chuyện việc này cùng Lâm Gian Thư, nên hai người bọn họ ở cạnh nhau không vui vẻ như ban đầu.


Sau khi ăn cơm tối, Lâm Gian Thư về phòng sớm, còn Tạ Lan Tịch ngồi một mình ở phòng khách xem ti vi, vài lần đưa mắt nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, hơn 10 giờ đêm cô mới tắt đèn, yên lặng trở về phòng.


Từ lần đó về sau, không hiểu sao hai người lại rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh. Mỗi ngày Lâm Gian Thư đều bận đến khuya mới trở về, bình thường vẫn nói chuyện cùng cô, nhưng lại luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.


Tạ Lan Tịch suy nghĩ nghiêm túc có nên từ chức hay không, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cô lại tự dẹp bỏ ý định này.
Cô giấu tâm sự trong lòng, suốt nửa tháng không về Tạ gia, đều ở lại chung cư.


Trong lúc này, Bùi Tứ đang nằm viện dưỡng thương sẽ gửi một ít tin nhắn cho cô, nội dung đối thoại rất bình thường. Anh ta nói với cô, người nhà của cô gái nhỏ được cứu kia rốt cuộc cũng tìm tới cửa nói cảm ơn, còn chụp lại một ít hoa tươi và trái cây cho cô xem.


Tạ Lan Tịch trả lời bình thường, nhưng lại chưa từng muốn đi thăm anh ta.
Gần đây cô tan làm xong sẽ trở về chung cư ngay lập tức, mấy lần từ chối khéo những cuộc liên hoan của công ty khiến Kha Tư rất tò mò: "Tịch Tịch, chồng chưa cưới của cô quản nghiêm như vậy sao?"


Tạ Lan Tịch ngượng ngùng cười giải thích: "Khó khăn lắm anh ấy mới hết bận, gần đây đều ở nhà, tôi ra ngoài đi chơi cũng không tốt".
Kha Tư cũng không quan tâm cái này, quấn quít gọi cô dạo phố sau khi tan tầm, đến khi trung tâm thương mại đóng cửa mới chịu thả người.


Tạ Lan Tịch đã từng từ chối, từ chối lần nữa cũng không tốt, bèn nghĩ vừa hay mua thêm ít quần áo mới cho Lâm Gian Thư.
Sức chiến đấu của hai cô gái đi dạo phố rất khả quan, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Tạ Lan Tịch mang theo túi lớn túi nhỏ về nhà, khi vào cửa đã sắp 11 giờ.


Cô đặt túi mua hàng trước tủ giày dép, sờ soạng chốt mở đèn, ngẩng đầu thì phát hiện Lâm Gian Thư mặc áo ngủ ngồi trên sô pha giống hệt tượng điêu khắc, dọa cô giật nảy mình, hô hấp hơi dồn dập: "Anh còn chưa ngủ à?"


Lâm Gian Thư nhìn sang, tầm mắt rà quét cả người cô từ trên xuống dưới, sắc mặt dưới ánh đèn không tốt lắm: "Tịch Tịch, em đi ra ngoài với ai mà muộn đến như vậy mới trở về".
"Kha Tư, quản lý của em".
Tạ Lan Tịch chớp mắt nói: "Anh biết cô ấy, còn có cả Wechat".


Rất rõ ràng việc Lâm Gian Thư không đồng ý cô về muộn sau khi tan tầm, lại không nói thêm cái gì, dùng ngữ khí lạnh nhạt kêu cô đi nghỉ ngơi.
Tạ Lan Tịch đứng tại chỗ, ý nghĩ cho anh ta xem đống quần áo mới mua hôm nay đã không cánh mà bay.


Mà thứ đụng vào điểm mấu chốt của cô chính là, rạng sáng hôm sau, Kha Tư gửi ảnh một đoạn trò chuyện cho cô.
Chỉ mất vài giây để đọc hết nội dung, Lâm Gian Thư không cãi nhau với cô, ngược lại đi tìm Kha Tư, ăn nói không quá thân thiện, không phân rõ trắng đen mà oán trách cô ấy.


Tạ Lan Tịch không thể lý giải được hành vi như vậy, nên vô cùng nổi giận.
Thời gian khi cô ngồi xe lăn, tính tình cũng không tốt như bây giờ. Chỉ cần không vừa ý một chút, lại nghĩ anh trai sẽ chống lưng cho mình, nên sẽ lập tức nổi giận.


Trước tiên cô xin lỗi Kha Tư, sau đó Tạ Lan Tịch ra ngoài gõ cửa phòng cách vách, gương mặt nghiêm túc chờ Lâm Gian Thư đi ra, nhẫn nhịn cơn giản giận mà hỏi: "Em cũng chỉ đi dạo với Kha Tư, vì sao anh lại nhắn tin trách cô ấy".


Lâm Gian Thư rũ mắt nhìn cô: "Tịch Tịch, là cô ta khiến cho bạn gái của anh đến đêm khuya mới về đến nhà... Anh chỉ nhắc nhở cô ta, lần sau không có chuyện thì đừng hẹn em".
"Gian Thư, em chỉ cùng bạn bè bình thường hẹn dạo phố với nhau".


"Bình thường sao? Tịch Tịch, em quá đơn thuần... Rất dễ bị người khác lừa gạt, em tin tưởng anh, cái cô Kha Tự kia không đáng để em làm bạn".
Đối mặt sự lên án của cô, Lâm Gian Thư không hề ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, giọng điệu đều vô cùng đúng lý hợp tình.


Tạ Lan Tịch nhìn anh ta, đôi mắt mang theo sự khó hiểu: "Gian Thư, em cảm thấy... từ khi anh thành lập công ty gây dựng sự nghiệp, đã thay đổi đến mức em cũng nhận không ra nữa rồi".


Bây giờ hở một chút anh ta lại dùng thái độ của cấp trên mà nói chuyện, làm việc cũng vậy, vô hình đều mang theo một loại khống chế, làm cho Tạ Lan Tịch không thể nào nguôi giận.
"Anh sao lại thay đổi được".


Lâm Gian Thư duỗi tay vịn bả vai cô, kéo gần khoảng cách của bọn họ lại một chút, đè thấp giọng nói: "Tịch Tịch, anh yêu em, em không cảm nhận được sao?"
Tạ Lan Tịch gạt tay anh ta, lui về sau hai bước.
"Anh như vậy làm em rất không thoải mái".


Gương mặt văn nhã của Lâm Gian Thư lúc này đã không còn ý cười, hỏi cô: "Chồng cũ của em mới làm cho em thoải mái, đúng không?"
Tạ Lan Tịch khiếp sợ nhìn anh ta, môi đỏ mấy máp: "Ý của anh là gì."


"Vậy thì vì sao em lại luyến tiếc từ chức, chẳng lẽ không phải là vì ở cùng công ty thì sẽ gần với hắn ta thêm một chút hay sao? Sớm hay muộn đều có thể thấy được... Vì sao em muốn anh tìm anh trai em học hỏi kinh nghiệm? Có phải em coi anh trở thành người thay thế của hắn ta hay không?"


Dường như cơn giận này của Lâm Gian Thư đã nghẹn từ rất lâu, từng câu từng câu sắc bén mà ép hỏi cô, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Tạ Lan Tịch, anh nghĩ đến người chồng trước kia của em, nghĩ đến những người bạn trai cũ em đã từng yêu, liền không nhịn được mà ghen ghét, vì sao ... em thích bọn họ trước rồi mới thích anh?"


Những lời này, Tạ Lan Tịch chưa bao giờ nghe anh ta nói, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Cho đến khi cô lấy lại tinh thần, đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh ta: "Cho nên anh và mẹ anh đều giống nhau, rất để ý đến chuyện em từng kết hôn, có đúng không?"
"Không phải, anh..."


Lâm Gian Thư muốn giải thích, nhưng lại không thể nào cất lời, chỉ có thể tiến lên mạnh mẽ ôm lấy cô, cánh môi đè lên vành tai hơi lạnh của cô, giọng điệu vô cùng kỳ lạ: "Đừng tức giận được không? Cái cô Kha Tư có đáng gì đâu? Căn bản không đáng để em giận dỗi với anh như vậy".


"Ngày mai, không, bây giờ lập tức gọi cho cấp trên của em, đừng đi làm nữa... Anh nuôi em, Tịch Tịch, em chỉ cần có anh thôi là đủ rồi".
"Lâm Gian Thư, anh buông em ra".
Tạ Lan Tịch không thể chấp nhận được cách nói này của anh ta, hai tay giãy giụa, vành mắt ửng đỏ.


Đáy mắt Lâm Gian Thư chỉ có sự vắng lặng, biểu hiện ra một mặt trước giờ chưa từng có. Từ trước đến giờ anh ta đều luôn văn nhã tốt tính, nhưng khi ở trạng thái cực đoan lại như thay đổi một người hoàn toàn khác. Anh ta giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô không buông, ý đồ đè thân thể gầy yếu của cô lên tường.


Tạ Lan Tịch dùng sức đẩy, ngay lúc bị anh ta lôi kéo mà mất đi trọng tâm, không cẩn thận đập trán vào cạnh cửa.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như mọi âm thanh trên thế giới đều biến mất, lông mi mềm mại run rẩy, một giọt máu dọc theo đó rơi xuống.


Lâm Gian Thư bình tĩnh trở lại ngay lập tức, bàn tay run lên, đầu gối nửa quỳ đỡ lấy cô: "Tịch Tịch, không phải anh cố ý..."
Tạ Lan Tịch rụt người về sau, đầu óc vô cùng choáng váng: "Đừng đụng vào tôi".


Cô dựa vào chút ánh sáng ít ỏi mò lấy di động, tầm mắt lúc này không rõ ràng lắm, muốn gọi điện thoại cho anh trai.
Lâm Gian Thư hoảng loạn đi lấy khăn giấy, muốn chạm vào lại bị cô bài xích, gương mặt văn nhã trở nên trắng bệch, giọng nói khàn đặc: "Tịch Tịch".


Anh ta trơ mắt nhìn Tạ Lan Tịch gọi điện thoại, không biết vì sao, lồng ngực trống rỗng, đột nhiên cảm thấy có cái gì đã rời mình mình rất xa.
Suy nghĩ vài giây, anh ta mới ý thức được những lời nói đêm nay của mình đã thật sự làm tổn thương đến Tạ Lan Tịch.
-------------






Truyện liên quan