Chương 100: Toàn văn kết thúc - Phiên ngoại: Cả nhà hạnh phúc
Editor: Dâu
[Ngày tháng ở Tạ gia: Thiện Tài Đồng Tử]
Khi Khương Nại không đóng phim, đều sẽ ở Tạ gia làm bạn với bọn nhỉ cùng chúng trưởng thành, cô cùng với Tạ Lan Thâm có một cái ước định, bất luận bật nhiều ít, đều cần phải buông ra hai tháng thời gian trở về gia đình, chờ gặp được kịch bản thích hợp mới đi ra ngoài đi công tác.
Tứ Thành mùa đông giá rét đến sớm, sáng sớm khi Khương Nại tỉnh ngủm phát hiện ngoài cửa sổ bông tuyết đã bay lả tả.
Cô không nhanh không chậm mà đi lên rửa mặt, mặc xong xuôi quần áo thì đi xuống lầu, ở nhà ăn, quản gia đã sớm chuẩn bị bữa sáng nóng hầm hập, Tạ lan Thâm — trên người là một thân trang phục thoải mái màu xám nhạt ngồi ở một chỗ xem tin tức kinh tế tài chính trên báo, trong tầm tay còn có một ly trà nóng ngút khói.
Tầm mắt nhìn lại, không thấy thân ảnh của song bào thai, liền đi qua nhẹ giọng hỏi: "Bào Bào cùng với Từ Từ đâu?"
Nhũ danh của đôi song sinh Tạ gia là do Tạ Lan Thâm tùy tiện đặt, anh trai tính cánh nội liễm thích yên tĩnh kêu là Tạ Từ Từ, em trai tính cách hướng ngoại hoạt bát kêu là Bào Bào. Khương Nại cảm thấy tên gọi rất thuận miệng, chính là đôi lúc sẽ cảm thấy, có chút giống con mèo con chó.....
Cô hỏi con trai, quản gia liền trả lời: "Hai tiểu thiếu gia ở ngoài phòng chơi người tuyết."
Hài đồng ở tuổi này đều cảm thấy sự vật trên thế giới đều vô cùng mới mẻ, Khương Nại cũng chưa nói thêm gì, sau khi ngồi xuống liền bưng lên ly nước bắp nồng đậm mùi hương thơm ngọt mà uống.
Tạ Lan Thâm đọc báo chí, câu ngẫu nhiên sẽ lướt một chút tin tức trong nước, hình ảnh có một loạt năm tháng tĩnh hảo.
Đương nhiên, tiền đề là xem nhẹ thanh âm khóc nháo truyền đến ngoài phòng.
Khương Nại nghe xong mày cũng chưa nhăn lại một chút, trong lòng biết chắc chắn là hai anh em bọn họ đem việc nặn người tuyết thành ném tuyết.
Nói tới cũng kỳ quái, hai đứa nhỏ không sợ Tạ Lan Thâm, ngược lại là ở trước mặt cô lại không dám lỗ mãng, chờ đến khi Khương Nại buông cuống ly, đi đến cửa kính mà nhìn, liền thấy ở trên nền tuyết trắng xóa, phát hiện hai cái thân ảnh tròn tròn không biết đã lăn lộn trông nền tuyết không biết bao nhiêu vòng, vì tranh giành xẻng nhỏ, động tay lên liền hoàn toàn không quan tâm đến cái gì gọi là tình anh em song bào thai.
Khương Nại quay đầu nói với Tạ Lan Thâm: "Anh em song sinh vì một món đồ chơi liền đánh nhau vỡ đầu chảy máu, về sau không sinh nữa, lỡ nhưng có một cái thai tam bào, không chừng phải cửa nát nhà tan....."
Tạ Lan Thâm duỗi tay ôm cô, nhìn chúng, cuối đầu hỏi: "Đánh cuộc, em cảm thấy ai sẽ thắng?"
Khương Nại: ".........."
Cái này còn phải đánh cuộc sao?
Không hề trì hoãn việc làm, đương nhiên là tên nhóc không thích đọc sách, thích nhảy nhót quỷ gây sự t]kia thắng.
Tạ Bào Bào bằng thực lực nghiền áp anh trai, thành công cướp được xẻng nhỏ, tay nhỏ xoa eo, khuôn mặt trắng nõn lộ ra chút ngạo kiều nói: "Đoạt với em? Hừ."
Tạ Từ Từ chậm rãi từ từ đứng lên từ trên nền tuyết, vỗ vỗ bùn đất lây dính trên đầu gối, lại đem mũ len trên đầu chỉnh lại, quả cầu bằng nhung màu đỏ trong không khí rét lạnh mà — run — run, cậu không có tức giận, hơi nhấp miệng nhỏ rồi nói: "Em là tiểu mập mạp ẩn hình."
"Anh mới là mập mạp!!!"
Tạ Bào Bào không thích bản thân bị nói béo, cậu tức giận đến phồng má mà nói: "Ba ba nói, em như vậy gọi là phát dục bình thường!"
Tạ Từ Từ vậy mà lộ ra biểu tình cười như không cười cực giống Tạ Lan Thâm ngày thường: "Là thân thể lớn lên, nhưng đầu óc không lớn lên sao?"
"Anh đừng ỷ vào việc sớm sinh ra vài giây so với em, em cũng không dám đánh anh răng rơi đầy đất?"
"Không thừa nhận sao? Vậy anh hoi em........" Tạ Từ Từ vũ lực không tốt, liền dùng văn, khinh phiêu phiêu mà hỏi: "Nếu trong nhà không có tiền, ba ba nuôi không nổi chúng, em cảm thấy ông ấy sẽ bán ai?"
Tạ Bào Bào mắt lé mà xem anh trai, cảm thấy anh trai thật không biết tự mình hiểu lấy, hỏi một câu tự rước lấy nhục như vậy: "Bán anh nha, ba ba yêu nhất em."
Tạ Từ Từ dùng logic: "Cho nên nói, em không đáng giá tiền."
Tạ Bào Bào: "!"
........
Hai đứa nhỏ ồn ào trên tuyết xong rồi mới bị Khương Nại gọi vào ăn bữa sáng.
Khi ăn cơm, ai cũng không để ý đến ai.
Mà Tạ Bào Bào tình nhỏ đã rất thích dính Tạ Lan Thâm, làm nũng rất chuyên nghiệp, hai tiếng ba ba đều kêu vô cùng ngọt.
Cậu còn hiểu muốn đem đồ ăn chia sẻ cho cha ăn, mỗi tội Tạ Lan Thâm mỗi lần như vậy đều ngại cậu ăn quá bẩn, không một tiếng động mà cự tuyệt.
Khương Nại sẽ quan tâm con trai lớn nhiều một chút, cô sợ thằng bé có tâm sự, lại không muốn cùng người khác tiếp xúc, sau khi lớn lên tính cách sẽ quái gở, thừa dịp ăn cơm, cô đi lấy khăn lông ấm, ôn nhu cẩn thận lau đi vết bẩn trên tay nhỏ và gương mặt của Tạ Từ Từ.
Nhìn lông mi rũ xuống xinh đẹp giống như cây quạt, chỉ cần khi cười rộ lên, thì thật giống với Tạ Lan Thâm.
Trong lòng Khương Nại mềm mại cực kỳ, sau khi lau khô, lại hôn hôn gương mặt con trai.
Tạ Từ Từ ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười với cô: "Cảm ơn mẹ ạ."
Khương Nại sờ sờ cái mũ đỏ lông xù xù của cậu, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm nước xong thì làm bà dắt con đi viết chữ bút lông được không?"
Tạ Từ Từ ngoan ngoãn gật đầu, mà ở một bên khác, Tạ Bào Bào sợ nhất là viết chữ, hận không thể làm cho Khương Nại đừng nghĩ còn có một đứa con trai.
Tiếc là ông trời không nghe thấy tiếng lòng của cậu, sau khi ăn no bảy phần, Khương Nại nắm tay cậu đi vào phòng thay quần áo sạch sẽ, lại đưa đến thư phòng. Cô còn muốn đi Nhan gia đón con gái, hai đứa con trai đẻ cho Tạ Lan Thâm trông.
Nhưng mà chỉ cần mẹ không ở mà nói, Tạ Bào Bào liền không sợ nữa, ở trong thư phòng như mắc phải chứng tăng động, so với anh trai Tạ Từ Tfw nghe lời ngoan ngoãn ghé vào bàn sách viết, còn được Tạ Lan Thâm kiên nhẫn dạy dỗ. Thì cậu ngồi ở thảm lông trên sàn nhà, tìm ra một cái gương nhỏ, rất nghiêm túc đánh giá gương mặt hoàn mỹ không hề khuyết điểm của chính mình, một lát lại nhìn kiểu tóc, một lại làm một cái biểu tình soái khí.
Hiển nhiên, Tạ Lan Thâm không có thời gian lãng ohis trên người tiểu phế vật, ở nhiều thời điểm đều sẽ là đem tinh lực đặt trên việc dạy dỗ con cả.
Mới không để nửa giờ, Tạ Bào Bào đã không thấy bóng người, mở ra xe con của mình, thừa dịp đám người hầu đang quét tuyết, trộm đến gara của Tạ Lâm, tùy ý xuyên qua những chiếc siêu xe phiên bản giới hạn kia.
Va chạm đến cái gì, đều là chuyện thường xảy ra.
Tạ Lâm đã sớm dán một tờ thông báo lên cửa: Tạ bào Bào cùng với chó không thể đi vào đây.
Chỉ là thường xuyên vào những lúc người hầu không luu ý, liền sẽ bị vị tiểu thiếu gia quậy trời quậy đất này lẻn chạy vào.
Chờ tới buổi tối khi Tạ Lâm về nhà, cho đến lúc nhìn thấy những chiếc xe yêu phiên bản giới hạn bị trầy xước, tức giận đến nỗi muốn thăng thiên tại chỗ, kiếm một cây gậy rồi lập đi tức đi tìm tên nhóc không biết trời cao đất dày kia tính sổ!
Anh ta sẽ thường xuyên bị anh em bọn họ làm cho hỗn loạn, khi đến gần phòng khách, nhìn đến một thân hình nhỏ nhắn ngồi xổm trên sàn nhà, kiên nhẫn đem vụn bánh mì nhặt lên, lại lấy chén trà ấm nước gì đó trên bà trà dùng khăn giấy chà lau sạch sẽ mới đặt lại chỗ cũ, nhìn đến loại kiên nhẫn này, chắc chắn là đứa lớn.
Biểu tình tức giận trên gương mặt Tạ Lâm có xu hướng giảm bớt, thu hồi sát khí rồi hỏi: "Em trai con đâu?"
Tên nhóc nhỏ hướng về trên lầu mà chỉ: "Đang bị ba ba phạt viết chữ."
Tạ Lâm cầm gậy gộc, đằng đằng sát khí đi lên lầu.
Ở nơi anh ta không nhìn thấy, tên nhóc đang ngồi xổm trên thảm vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, hít sâu nói: "May mắn bản thiếu gia phản ứng mau, hù ch.ết."
Đêm đó, Tạ Lâm bởi vì đánh sai người liền đã bị Tạ lan Thâm hung hăng trách cứ một phen.
Tạ Từ Từ cũng thành công thay em trai cõng nồi, cũng may nhờ họa được phúc, vì đền bù cậu bé, vào lúc ban đêm, Tạ Lan Thâm tự mình dẫn cậu vào trong viện nặn người tuyết, chơi đùa hơn một giờ đông hồ.
Tất nhiên Tạ Bào Bào bị nhốt lại, chờ đến lúc Khương Nại đẩy cửa ra đi vào, phát hiện dưới ánh đèn đêm, thân hình nho nhỏ của cậu thu lại một góc, cái trán dán vào vách tường, nhìn an tĩnh đến đáng thương.
Khương Nại rất dễ dàng bị mềm lòng, nhẹ nhàng bước đi qua.
Nghe được tĩnh, ngước đầu thì thấy mẹ đến, cả người nháy mắt đều héo xuống, miêng thì lầm bầm: "Hừ! Mẹ liền nhốt con luôn đi, đem con đưa cho người khc làm con trai đi, dù sao các người đã có con trai, con chính là được mua tới."
Khương Nại: "......"
Nhóc con thậm chó dùng đến (?) vì muốn chính mình nghe được thanh âm của cậu bé: "Cái lão bất tử Tạ Lâm kia, keo kiệt bủn xỉn, chờ con trưởng thành, thì sẽ không cho chú ấy tiền dưỡng lão!"
Đầu ngón tay Khương Nại xoa xoa huyệt thái dương, công cũng không rõ hai anh em song sinh cùng trứng, vì cái gì tính cách khác nhau lớn đến như vậy?"
Chính mình nuôi lớn lên, nhìn một chút thằng nhóc này nói lý lẽ ở chỗ nào đi?
【 Tạ gia thiên: Tiểu Quan Âm 】
Thân là tiểu công chúa được sủng ái nhất Tạ gia, bắt đầu từ khi ra đời đều đã được định sẵn rằng sẽ được chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên.
Nhân sinh của cô bé được ba ba tự mình an bài đến mức thuận buồm xuôi gió, từ ba tuổi liền bái Nhan lão làm thầy, thơ từ ca phú nhạc cụ vũ đạo gì đó, đều tinh thông mọi thứ,có thể nói, là đứa trẻ ngoan con nahf người ta trong miệng của các bậc gia trưởng.
Nhưng mà tiểu công chúa cũng có chút phiền não, ví dụ như cô bé suốt ngày giống một con mọt sách nhốt mình ở gác mái, cô bé càng thích ra ngoài chơi cùng chú nhỏ.
Khi lên 6 tuổi, đi học còn biết chơi lắc xúc xắc, động tác xuất thần nhập hóa, nhìn ra được là cô bé bỏ ra không ít cốc sức.
Tiểu công chúa lại không dám nói cho ba biết, bằng không thì chú nhỏ sẽ bị đánh gãy tay.
Cô bé một bên nỗ lực trở thành danh viện tương lai được bàn tán rùm beng trong giới hào môn, tuổi còn nhỏ đều đã đi theo ba mẹ tham dự các loại yến hội thượng lưu, một bên lại khát vọng trở thành một đứa trẻ hư, nhưng mà cô bé có như thế nào, cũng đều là một người chị tốt yêu thương em trai.
Hai đứa em trai, tiểu công chúa càng thích đứa nhỏ, bới vì dễ lừa.
Cô bé thường xuyên lấy thân phận chị cả, đi lừa dối Tạ Bào Bào đi làm chuyện xấu, thời khắc mấu ch.ết sẽ đem bản thân phủi sạch sẽ quan hệ, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, bình tĩnh nhìn em trai ruột bị ba ba dùng gia pháp hầu hạ.
Đối với Tạ Từ mà nói, tiểu công chúa biết tên này chỉ số thông minh cao, không dễ lừa.
Tuổi nhỏ cô bé liền thường xuyên tâm sự với Tạ Từ Từ, cảm khái nhân sinh 6 năm nay, lại phun tào Hạ ba ba.
Mà lần đầu tiên tiểu công chúa cảm thấy Tạ Từ Từ nhìn văn tĩnh lại tràn ngập cảm giác an toàn, là bởi vì có một lần ba mẹ đều không có ở nhà, nửa đêm cô bé gặp phải ác mộng, quên mất chuyện này, mang đôi chân trần chạy đến phòng ngủ chính, khóc lóc tìm mẹ.
Kết quả là đánh thức Tạ Từ từ, đến khi biết được cô bé vì gặp ác mộng mà sợ hãi, tay nhỏ nắm tay cô bé đưa về phòng.
Đêm đó tiểu công chúa ở trên giường không dám nhắm mắt, nhìn Tạ Từ Từ canh chính mình, biểu tình cực kỳ ngốc, đứng đắn nói: "Chị ơi không sợ, chị mơ được con quỷ nhỏ là bởi vì, khi nó đang yên lặng bảo hộ chì thì không cẩn thận chạy đến giấc mơ của chị."
Tiểu công chúa quấn chặt chăn, nhỏ giọng hỏi: "Vì cái gì ma quỷ sẽ bảo vệ chị nha?"
Tạ Từ Từ nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, rồi lại cười: "Bởi vì chị gái là cô gái nhỏ đáng yêu nhất trên đời."
【 Truyện về Trì Châu 】
Năm thứ năm kết hôn với Hề Vạn Thanh, Trì Châu mới mang thai, sinh một đôi song sinh đáng yêu, Cô ấy vẫn ở giới giải trí phấn đấu, nhận bao nhiêu thưởng đều thấy chưa đã ghiền, người nào đó cũng đã lui về phía sau màn, cam tâm làm chồng, chủ gia đình.
Loại sinh vật như là nam nhân này, lúc rảnh rỗi liền thích tự tìm việc cho bản thân, trước khi cô ấy mang thai, Hề Vạn Thanh cũng đã đem biệt thự sửa chữa một lần, ngày thường thích nhất chính làm mời bạn bè quen biết đến nhà làm khách.
Anh ấy am hiểu việc nấu ăn, có lộ ra tài hoa hay không không quan trọng, quan trọng là khoe song bào thai.
Bởi vì được sinh ra vào đêm trăng tròn, nhũ danh của anh trai tên Trì Tiểu Mãn, em gái gọi là Trì Sắc Sắc.
Trì Châu tò mò hỏi anh ấy tại dao nhũ danh của con gái không gọi là Tiểu Nguyệt?
Lý do của Hề Vạn Thanh rất đơn giản: "Tiểu Nguyệt rất thổ, tên Sắc Sắc này là vì em."
Ý là nói cô ấy thật sắc?
Trì Châu làm sao có thể nhịn được, trực tiếp quyết định không muốn phát sinh bất kỳ hành vi thân mật nào với Hề Vạn Thanh trong một tháng để chứng minh trong sạch.
Hề Vạn Thanh thờ ơ, ngẫu nhiên cãi nhau trong hôn nhân, là có thể trở thành tình thú của vợ chồng bọn họ, anh ấy có thể túng dục, cũng có thể cấm dục. Đối với cái gì mà kỳ hạn một tháng của Trì Châu, anh ấy hoàn toàn không để vào mắt.
Nhưng lúc bắt đầu được mới nửa tuần, Trì Châu liền có chút kiên trì không nổi nữa, buổi tối chủ động ôm chăn đi phòng trẻ con ngủ cùng con gái.
Thật vất vả nhịn được một tuần, ở lần nọ gặp được Hề Vạn Thanh không mặc quần áo ở phòng ngủ chính, Trì Châu nhanh nhẹn che lại cái mũi, ném một câu cầm thú liền chạy biến.
Sau đó lại nhẫn nhục chịu đựng mười ngày, Trì Châu nghĩ thầm mắt không thấy tâm sẽ tịnh, chỉ cần không ở cùng dưới một mái hiện, nhịn một chút đều sẽ qua thôi mà.
Cô ấy đưa ra ý kiến muốn đi khách sạn ở mấy ngày, Hề Vạn Thanh rất hào phóng để cô đi, quay đầu lại liền mời bạn tốt trong nhóm đến nhà ăn BBQ, còn chụp ảnh up lên vòng bạn bè.
Từ trong bức ảnh chụp chung trên vòng abnj bè, nhìn đến cô ảnh hậu đã từng dây dưa ái muội với Hề Vạn Thanh, nháy mắt không bình tĩnh.
Đêm đó thu dọn hành lý trở về biệt thự, lại mang theo tức giận.
Tuy là không có tự tôn gì đáng nói mà trở về, nhưng cô cũng âm thầm thề, cái tên này không phải cấm dục rất giỏi hay sao? Vậy nửa năm tới cũng đừng chạm vào cô ấy đi!
Trì Châu vì tức giận chuyện này, thật đúng là kiên trì một tháng, trong lúc đó đem cẩu nam nhân trở thành người tàng hình là được.
Kể cả khi hai vợ chồng bọn họ đi nhà trẻ đón con, đều là cô ấy đón Trì Sắc Sắc, mà Hề Vạn Thanh đi đón Trì Tiểu mãn, còn làm bộ như chẳng hề quen biết. Ba ngày liên tục, hai người ngẫu nhiên sẽ ở cửa nhà gặp nhau, còn rất lễ phép lên tiếng gọi: "Thật trùng hợp, đón con trai tan học sao?"
Kỹ thuật diễn của Hề Vạn Thanh so với cô ấy càng cao một bậc, bình tĩnh hỏi: "Ừ, em cũng đón con gái tan học?"
Trì Châu ngoài cười nhưng trong lòng không cười, điên cuồng diễn đua: "Đúng vậy đúng vậy."
Trì Tiểu Mãn cùng với Trì Sắc Sắc đều cực kỳ tri kỷ mà ném cho bọn họ ánh mắt xem thường, ba mẹ diễn đủ rồi chưa?
Tính cách Trì Châu bát nháo lại thích diễn, ngày thường Hề Vạn Thanh đều dung túng cô ấy, người khác đều nhìn trong mắt, nhưng chỉ yên lặng mà không nói toạc.
Mà chờ đến khi Trì Tiểu Mãn cùng với Trì Sắc Sắc lên tiểu học, liền rất bội phục thân cha vì cái gì có thể nhịn đến như vậy, dù sao hai đứa trẻ bọn chúng nhịn không nổi.
Mỗi lần thi cử, đều rất có ăn ý tránh cho bị thi vào top 3, để tránh đến lúc họp phụ huynh, cô giáo gọi gia trưởng của học sinh lên đài đọc diễn văn, Trì Châu lại muốn phát huy kỹ thuật diễn cấp ảnh hậu của mình, nếu không đem tất cả bà mẹ dưới đài làm cho ôm đầu khóc rống, liền sẽ không bỏ qua.
Trì Tiểu Mãn lén cùng ba ba Hề Vạn Thanh thương lượng một chút: "Ba, lần sau họp phụ huynh ba đi được không?"
Hề Vạn Thanh hỏi: "Làm sao vậy?"
Trì Tiểu Mãn rất là buồn rầu oán giận: "Mẹ con nói với cô giaos, con bị chó săn nhặt từ thùng rác gặm đến cửa nhà bà ấy...... Bịa đặt cho con một đoạn thân thế vô cùng ly kỳ thần bí, hiện tại các bạn học gặp con đều sẽ kêu con trai Lang Vương."
".......... Con trai Lanh Vương? Tên này rất khí phách."
"Người là cha ruột đúng không?"
Trì Tiểu Mãn nghiêng đầu nhỏ, nghi hoặc vô cùng lớn: "Thật sự con không phải là đến từ thùng rác do chó săn đào lên sao?"
Hề Vạn Thanh ôn hòa cười với con trai: "Con đoán."
Trì Tiểu Mãn: "Người có phải cha ruột con hay không, con không biết....... Nhưng mà Trì Châu chắc chắn là mẹ ruột của con và em gái."
【 Về Tạ Lan Tịch 】
Ngày mà cô chính thức yêu nhau với Bùi Tứ, đó là vào sinh nhật anh.
Tạ Lan Tịch không biết tặng cho anh cái gì thì tốt, từ nửa tháng trước đã bắt đầu vắt óc mà chuẩn bị, nghĩ tới nghĩ lui, hiện giờ Bùi Tứ cũng không thiếu cái gì, nếu làm cho anh ấy bữa cơm, thì tay nghề của cô vốn dĩ không được tốt.
Chờ đến khi sắp đến ngày sinh nhật, Tạ Lan Tịch mặt ủ mày chau ghé vào ghế sô pha, đáng thương vô tội mà nhìn người đàn ông quét tước vệ sinh: "Bùi Tứ....... Anh nghĩ muốn cái gì?"
Bùi Tứ không có thói quen làm sinh nhật, nhìn biểu tình rối rắm của cô, có lúc lại cảm thấy rất buồn cười: "Tùy tiện chọn cái gì đều được."
"Nam nhân nói tùy tiện rất khó hầu ha." Tạ Lan Tịch nhảy xuống sô pha, đi đến ôm eo anh: "Cầu xinh anh, nói một cái đi."
Bùi Tứ đem cây lau nhà lấy ra xa một chút để tránh chạm đến cô, cánh tay dễ như trở bàn tay mà đem người đến sô pha, tứ chi tiếp xúc khó tránh khỏi sẽ đụng tới chân cô, da thịt mềm mại.
Anh trầm tư một lúc, môi mỏng khẽ mở: ",uốn cái gì đều có thể?"
Tạ Lan Tịch gật đầu thật mạnh: "Anh nói ra, em đều có thể làm được."
Bùi Tứ chỉ ấn da thịt nơi cẳng chân cô, mang theo độ ấm, có điều ám chỉ: "Cái kia, có thể chứ?"
Mất nửa nhịp Tạ Lan Tịch mới lấy lại phản ứng, anh muốn nói chính là phương diện kia.
Trước kia Bùi Tứ giả vờ như một người bạn qua mạng bình thường, từng nói qua một câu vợ trước không có cảm giác với anh. Cho đến khi hai người từ quan hệ bạn bè, sau đó chậm rãi chuyển thành ở chung, Bùi Tứ liền tuân thủ nghiêm ngặt phong độ của một quân tử, không có làm gì vượt rào với cô.
Thời gian lâu dần, Tạ Lan Tịch đều quên mất giữa người yêu với nhau liền có thể phát sinh một chút hành động về thân thể, mấy giây trầm mặc này, giống như Bùi Tứ đã biết được ý cô, cười cười nói: "Vậy thì đổi một cái, làm bạn gái của anh đi."
Tạ Lan Tịch cúi đầu, cảm xúc dưới đáy lòng quấy phá, nghiêm túc suy nghĩ, ngay sau đó, khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên. Cánh tay cô vói qua ôm lấy cổ nam nhân, hôn một cái lên hàm dưới của anh, nhỏ giọng nói: "Thỏa mãn ba cái nguyện vọng của anh."
Nguyện vọng thứ nhất, là chính thức trở thành bạn gái của anh.
Nguyện vọng thứ hai, đêm sinh nhật đó, cùng anh làm cái gì kia.
Cái cuối cùng đâu, Tạ Lan Tịch muốn đưa cái gì đó cho Bùi Tứ, cô đi thư phòng lục ra một tấm card nhỏ, chính tay viết xuống mấy cái.
Nội dung trên đó là: Card biến mất tranh luận.
Ở những lúc cãi nhau, Bùi Tứ có thể dùng nó để cô câm miệng.
Còn có cái card làm việc này.
Lúc Bùi Tứ không muốn quét dọn vệ sinh có thể dùng cái này, mệnh lệnh cô đến thay thế.
Cùng với Card ổn định cảm xúc bạn trai.
Là lúc Bùi Tứ dỗ cô thì lấy ra dùng. Quyền sử dụng là Bùi Tứ, quyền giải thích thuộc về Tạ Lan Tịch.
Tạ Lan Tịch nghiêm túc đem card nguyện vọng cho anh, bộ dáng như là tùy ý chi phối.
Bùi Tứ càng quan tâm thế giới hai người vào ngày sinh nhật, nháy mắt hai người như thay đổi thân phận, biến thành anh chờ mong sinh nhật.
Chờ tới ngày đó rồi, Bùi Tứ liền tan tầm sớm, vào lúc sau giờ cơm ở giữa trưa.
Tạ Lan Tịch có chút khẩn trương, lại ra vẻ trấn định, cô đợi ở nhà, đầu tiên là cẩn thận đem các góc trong chung cư đều dọn vệ sinh sạch sẽ một lần, thật ra đều không có gì phải làm, sàn nhà mỗi ngày được Bùi Tứ quét dọn không dính bụi trần, cái loại có thể nằm xuống ngủ tại chỗ.
Cô dụng tâm mà chuẩn bị cơm trưa, chính tay làm một phần mì trường thọ.
Lúc đầu Bùi Tứ không có biểu hiện ra bản thân thật vội vàng, cùng cô ngồi ở trước bàn, an an tĩnh tĩnh mà ăn xong.
Tạ Lan Tịch cố ý tìm gì để nói để giảm bớt không khí xấu hổ, không biết như thế nào lại nhắc đến Hình Tâm Nghi.
Không phải cô cố ý, đột nhiên nhớ đến Hình Tâm Nghi từng nói Bùi Tứ thích từ phía sau tới, không tự chủ liền hỏi một chút.
Bùi Tứ nhíu mày, lại nói: "Như thế nào ngay cả anh đều không biết mình thích loại tư thế này?"
Tạ Lan Tịch cảm thấy anh hung dữ với cô, không phục mà tranh luận: "Hình Tâm Nghi nói nha."
Bùi Tứ mặt vô biểu tình nói: "Cô ta nói bừa."
Tạ Lan Tịch lại hỏi: "Anh không thử qua với cô ấy sao?"
"Không có."
"Tư thế khác thì sao."
"Không có."
Liên tục nghe được anh nói không có hai lần, không biết tại sao tâm tình của Tạ Lan Tịch đột nhiên dễ chịu rất nhiều, cúi đầu tiếp tục ăn mì, cảm thấy lần này thật ra pahts huy vượt xa bình thường, nấu mì ăn thật là ngon.
........
Cuối cùng sau khi ăn uống no nê, liền bắt đầu làm việc chính.
Tạ Lan Tịch trốn vào phòng vệ sinh đi tắm rửa, lại vô cùng khẩn trương mà lộ ra đầu nhỏ, nhìn thấy nam nhân an tĩnh ngồi chờ ở sô pha.
Sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, trên người chỉ bọc một cái khăn tắm chậm rì rì đi ra.
Bùi Tứ lại khôi phục vẻ mặt ôn hòa, gọi cô đến sô pha bên này ngồi.
Tạ Lan Tịch đi qua đó, trong nội tâm đối với chung cư này rất quen thuộc, đồ vật trang trí đều là Bùi Tứ đi cùng cô mua sắm, hai người sống ở đây mấy tháng, cho cho nên làm ở chỗ này, có thể cho cô cảm giác an toàn.
Cho nên khi cả người cuộc tròn trên sô pha, bị hơi thở ấm áp của nam nhân vây lấy, tận lực làm cho bản thân nhìn nhẹ nhàng một chút.
Bùi Tứ có vô hạn ôn nhu cùng kiên nhẫn, nhẹ nhàng dụ hống cô, lúc không vội khi thì cực nhanh.
Tạ Lan Tịch nhìn gương mặt lãnh bạch của nam nhân ứa mồ hôi, không tự chủ mà dùng đầu ngón tay lau đi, môi đỏ khẽ mở: "Bùi Tứ."
"Anh ở đây."
"Đợi khi, thức dậy....... Sau này liền không rời xa nhau, đúng hay không?"
"Đời này đều không xa rời nhau, Tịch Tịch, anh yêu em."
&
Phương diện này nếu có tiền lệ, sau này thì sẽ đơn dàng dễ dàng hơn nhiều.
Ở một đoạn thời gian rất dài sau đó, cuộc sống ở chung của Tạ Lan Tịch cùng với Bùi Tứ cực kì hòa hòa ngọt ngào, một bên anh kinh doanh công ty, còn mở một quán cà phê nhiếp ảnh ở đường phố phụ cận hoàng kim thương vòng.
Tạ Lan Tịch có thể đem ảnh chụp treo lên quán cà phê, cho khách nhân xem xét, ngày thường đến tiệm đi dạo, phương diện kinh doanh có Bùi Tứ khống chế, cô chỉ xem như treo trên người một tiếng bà chủ hư danh mà thôi.
Ngẫu nhiên khi ở quán cà phê, Bùi Tứ lúc tan tầm sẽ qua đón cô cùng về nhà.
Hai người giống một cặp đôi yêu đương bình thường, đi dạo phố hẹn hò xem phim điện ảnh, hoặc là đi siêu thị mua thức ăn nấu cơm ăn.
Có lần Tạ Lan Tịch gặp được bạn cùng phòng Bội An Bình của Bùi Tứ ở gần thương trường.
Bội An Bình nhìn thấy hai người ở bên nhau, dường như không có chút napf ngoài ý muốn, lúc Bùi Tứ đi trả tiền, còn vì ôn chuyện mà nói giỡn với Tạ Lan Tịch: "Tên nhóc này chính là vịt ch.ết cái mỏ còn cứng, từ đại học đã thích cậu muốn ch.ết."
Tạ Lan Tịch cười cười: "Cậu đừng mỉa mai tôi, lúc đại học anh ấy thích người nào chẳng lẽ thân là bạn cùng phòng cậu không rõ ràng sao?"
Bội An Bình nhướng mày: "Bùi Tứ không nói cho cậu à, Có lần cậu ấy say rượu trong lý túc xá, đọc tên Hình Tâm Nghi mười lần."
Tạ Lan Tịch nháy mắt liền không muốn ôn chuyện cùng người bạn cùng phòng này. "Ồ."
Bội An Bình lại nói: "Cậu ấy nhắc tên Hình Tâm Nghi mười lần, rồi sau đó nửa đêm lại nhắc tên của cậu trăm lần."
Nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của Tạ Lan Tịch, tựa như là không thể tin được, Bội An Bình ý vị thâm thường mà vỗ vỗ vai cô: "Tính cách Bùi Tứ chính là quá cố chấp, nhận định một việc gì đó thì sẽ không s=dễ dàng thay đổi. Lúc trước cậu ấy thích Hình Tâm Nghi, liền cho rằng chính mình sẽ vẫn không thay đổi...... Thật ra những huynh đệ trong ký túc xá bọn tôi đều sớm nhìn rõ ràng, trong lòng Bùi Tứ sớm đã có cậu."
Tạ Lan Tịch đứng tại chỗ ngây người một hồi lâu, đợi đến lúc Bùi Tứ trả tiền xong quay trở lại nhìn thấy dáng vẻ này của cô liền hỏi: "Nghĩ cái gì?"
"Bùi Tứ." Tạ Lan Tịch nhìn nam nhân trước mắt, hiếu kỳ nói: "Khi anh uống say, sẽ làm gì nha?"
Bùi Tứ không muốn nhắc đến lịch sử đen tối, bình tĩnh tự nhiên mà nắm tay cô rời đi: "Anh sẽ không uống say."
Tạ Lan Tịch liền nhìn anh ấy giả vờ, giống như phát hiện ra bí mật nhỏ, cười mà không nói.
-
Cảm tình tình của hai người đường mật ngọt ngào, đôi lúc cũng sẽ có mây đen, ví dụ như lúc gặp bạn trai cũ của cô.
Lúc trước Tạ Lan Tịch khi ở nước ngoài thì yêu đương với một người nam nhân tinh anh thương vụ vô cùng thành thục có mị lực, việc này Bùi Tứ cũng biết, lại chưa từng gặp qua người thật.
Kết quả duyên phận đúng là rất vi diệu, ở lần nọ Tạ Lan Tịch khi cùng với anh đi tham gia tiệc rượu thì lại ngẫu nhiên gặp được.
Lúc ấy khi cô nghe được có người đang kêu tên mình, cũng chưa kịp phản ứng, nhìn đến nam nhân mặc một thân tây trang đứng ở trước mắt, lộ ra một nụ cười rất lễ phép: "Nhiếp tổng, đã lâu không gặp."
Nhiếp tổng không chút nào che giấu tình cũ khó quên với Tạ Lan Tịch: "Không nghĩ còn có thể gặp lại được em, gần đây em sống tốt sao?"
Tạ Lan Tịch gật đầu: "Khá tốt."
Nhiếp tổng có ý lôi kéo làm quen: "Ngày hôm qua anh ở hội đấu giá gặp phải anh trai em, còn trò chuyện đôi câu với anh ấy."
"Ồ."
"Nghe anh trai em nói...... Em còn độc thân chưa lập gia đình?"
Tạ Lan Thâm không thừa nhận thân phận của Bùi Tứ, khi người khác hỏi đều tuyên bố là Tak Lan Tịch còn độc thân.
Việc này hình như cho Nhiếp tổng hy vọng, cố ý vô tình lộ ra việc đã đem nữ bí thư lúc trước kia sa thải.
Tạ Lan Tịch nhàn nhạt xem, trước đó có một đoạn thời gian cô thích xem phim truyền hình bá đạo tổng tài, đối với vị Nhiếp tổng có ngoại hình anh tuấn tiêu sái này vẫn còn chút mê luyến, sau đó lại mơ hồ mà nghĩ, hai người bọn họ không thích hợp làm người yêu, cũng may đã kịp thời thoát ra đoạn tình cảm này.
Hiện tại Nhiếp tổng muốn nối lại tình xưa, nhưng Tạ Lan Tịch đã sớm không còn tình cảm với anh ta.
Cô nhìn đến Bùi Tứ từ đó không xa mà đi tới, chần chờ rồi nói: "Chồng trước của em tới."
Nhiếp tổng quay đầu lại xem, tự cho là hiểu hết mọi thứ liền nói: "Muốn anh giúp em giải vây sao?"
Tạ Lan Tịch: "Tạm thời..... Không cần."
Cuối cùng Nhiếp tổng cùng với vị chồng trước trong truyền thuyết này của Tạ Lan Tịch chào hỏi một chút, không ngừng khoe ra bản thân có quan hệ thế nào với Tạ gia.
Bùi Tứ tươi cười ôn hòa, trên thực chất ánh mắt lại giống như xem cái người ch.ết, nhìn vị bạn trai cũ này của Tạ Lan Tịch.
Sau khi kết thúc tiệc rượu, Tạ Lan Tịch ẽo eangf phát hiện người nào đó ghen tị, trở về chung cư liền trầm mặc mà đi thư phòng.
Cô do dự một lát, nấu một ly trà giải rượu đem vào cho anh.
Nhìn thấy Bùi Tứ đưa lưng về chính mình, ngồi trên ghế làm việc, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tạ Lan Tịch đầy mặt xấu hổ, lại không thể giải thích việc mình thích người nam nhân này đến người nam nhân khác.
Cứ như vậy trải qua một trận trầm mặc quỷ dị, nửa ngày sau, Bùi Tứ rốt cuộc quay người lại, túm chặt cổ tay tinh tế của cô, trong giọng nói lộ ra không dễ chịu: "Tịch Tịch, mặc kệ trước kia em thích bao nhiêu người đàn ông, sau này em chỉ có thể thích anh."
Tạ Lan Tịch gật đầu, thanh âm run rẩy mà bảo đảm: "Xem ra ngày khác anh phải đi tìm... ạnh trai em."
"..........."
Đừng đi, anh trai em sẽ đánh ch.ết anh.
Tạ Lan Tịch không dám nói lời này, trong lòng biết rõ Bùi Tứ bị bạn trai cũ của cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến rồi.
【 Truyện về Tạ Lan Thâm 】
Trước khi kết hôn, Tạ Lan Thâm cũng đã đem Khương Nại để vào lòng, anh rất hiểu sẽ khắc chế dục niệm củ bản thân như thế nào, vẫn là sinh hoạt vô dục vô cầu như cũ.
Sau khi kết hôn, lần nọ khi trải qua thế giới hai người, Khương Nại tò mò lại hỏi anh, vì cái gì sẽ tâm động duy nhất nhất với mình cô.
Thân phận địa vị của Tạ Lan Thâm là đại lão thần bí, cũng không ít mỹ nhân tự mình tiến cử, chỉ bằng gương mặt này, dáng người này, là có thể làm cho vô số nữ nhân thần hồn điên đảo, tại sao liền chỉ chung tình với mình cô?"
Tạ Lan Tịch tự hỏi thật lâu, khi thời gian vượt qua ba phút, nữ nhân trong lòng ngực liền không mấy vui vẻ: "Nghĩ lâu như vậy?"
Anh cúi đầu, đem cánh tay ôm chặt cô vài phần, một tay còn lại không chút để ý mà sờ soạng dọc xương bướm phía sau lưng, tiếng cười khàn khàn: "Có thể là do xương đùi của em có chút quật cười, khơi dậy ý muốn chinh phục của anh."
"?"
Đây là lần đầu tiên Khương Nại nghe anh nói như vậy, chớp chớp mắt: "Khi đó anh liền muốn chính phục em?"
"Lúc nào cũng suy nghĩ....." Độ ấm trên bàn tay của Tạ Lan Thâm xuyên thấu qua tầng ngoài da thịt, truyền tới máu cô, cam tâm tình nguyện bị sắc đẹp dụ dỗ.
Cũng không biết là rốt cuộc thì ai chinh phục ai.
Khương Nại rất ngọt ngào thỏa mãn mà rúc vào lòng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn kia, chậm rãi ý cười liền càng ngọt: "Em yêu anh...... Tạ Lan Thâm, cũng yêu con của chúng ta."
Tạ Lan Tham hôn lỗ tai cô, tiếng nói vô cùng thành kính: "Yêu em, Nại Nại."
...
Thế gian này, trước khi không có gặp được Khương Nại, anh vô dục vô cầu, không có chút dục niệm.
Sau lại, ở nơi trần thế lầy lội nhất liền gặp gỡ một người, có chân chính dục niệm nấp trong trái tim, dạy cho anh không thể nào quên —— Tạ Lan Thâm.
~Hoàn Văn~
--------