Chương 4
Trước tình thế này, Tạ Kiều dám nói không được sao? Cô để mặc cho Phan Đông Minh đẩy mình vào buồng tắm trong phòng ngủ, hắn nói: “Tắm cho sạch đi.”
Tạ Kiều đứng trong phòng tắm với bốn phía là vách thủy tinh trong suốt, phía trên bồn rửa tay cao cấp có một chiếc hộp, bên trong là những đồ dùng do khách sạn cung cấp. Ngẫm ra thì cũng đúng là chu đáo thật. Cô nhìn liếc từ khóe mắt liền thấy Phan Đông Minh vẫn mặc áo tắm, thư thái nằm trên chiếc giường lớn quay mặt về phía phòng tắm. Bên ngoài phòng tắm có một bức rèm. Phan Đông Minh có vẻ ung dung để hai tay sau gáy mà nhìn chằm chằm Tạ Kiều. Xem ra hắn không muốn bỏ lỡ hình ảnh cô tự cởi áo. Trong tim Tạ Kiều tràn ra nỗi bi thương, mà đáy lòng thì sinh ra sự tuyệt vọng.
Cô thật sự không có dũng khí, cũng không đủ sức lực để kéo tấm rèm lại. Nếu chọc tức Phan Đông Minh, có trời mới biết tên ma quỷ kia sẽ nghĩ ra biện pháp gì để tr.a tấn mình, chẳng lẽ từ nay về sau mình phải có mối quan hệ bất chính này với hắn sao? Cô nhớ tới La Hạo, cô có thể xin La Hạo giúp đỡ được không? Phan Đông Minh là bạn anh, có lẽ…Lập tức, Tạ Kiều lại rơi vào tuyệt vọng. Phan Đông Minh biết rõ La Hạo là bạn trai mình mà còn làm như vậy, chứng tỏ hắn căn bản không quan tâm; hơn nữa, hắn đã cảnh cáo mình đừng chọc tức hắn, liệu mình còn dám thử sao? Hiện giờ cô thật sự hối hận, vì em trai đổ bệnh mà cô đã hy sinh quá nhiều, giờ đây xem ra chính là phải đền bằng hạnh phúc cả cuộc đời.
Bố mẹ ly hôn khi cô mới mười tuổi, hai năm sau đều có gia đình riêng, còn cô thì được đưa đến ký túc trong trường. Trước kia bố mẹ cô thường xuất hiện mỗi lần đưa học phí cho cô, còn lúc bình thường thì không gặp được. Thế nhưng, dù nhỏ tuổi nhưng cô vẫn có thể hiểu được, bố mẹ cũng cần sống cuộc sống của mình, đặc biệt là mỗi người đều có thêm một con trai, hơn nữa càng học lên cao thì học phí và chi tiêu càng nhiều. Kỳ nghỉ hè hoặc nghỉ đông, trở về nhà bố với dì thì thái độ của họ với cô cũng ngày càng lạnh nhạt. Đương nhiên cô cũng biết được rằng bố mình chẳng sống tốt, bởi có lần cô nghe trộm được bố dỗ ngọt dì rằng chỉ cần cô vào đại học sẽ không quan tâm đến nữa. Không phải là cô không thương tâm, nhưng sau này khi biết số tiền cho cô chính là tiền ông thức đêm tăng ca, tuy rằng không nhiều lắm nhưng đây chính là tình yêu của bố đối với mình. Nhìn sự áy náy và đau lòng trong ánh mắt bố, Tạ Kiều thề phải cố gắng học chăm chỉ để kiếm được công việc tốt trong tương lai, phải hiếu thuận với bố.
Tình hình bên mẹ cũng chẳng khả quan gì, dượng làm cùng cơ quan với mẹ, là giáo sư, tiền lương thì ít đến đáng thương. Nhưng dượng đối xử với cô rất tốt, bớt ăn bớt uống để cho cô tiền ôn thi vào đại học, nếu không có dượng đốc thúc thì cô có thể tập trung mà thi vào đại học sao! Còn đứa con của mẹ với dượng, lúc sáu tuổi, trong một lần làm kiểm tr.a sức khỏe ở trường tiểu học thì được phát hiện mắc bệnh suy thận mãn tính, mà người ta vẫn hay gọi là nhiễm trùng đường tiểu. Bởi quá nhỏ tuổi mà lại không có thận thay nên thằng nhỏ chỉ có thể dùng thuốc và cách lọc máu để duy trì. Tiền thuốc men quá nhiều, mà tiền lương của mẹ và dượng căn bản là không thể cầm cự nổi. Chẳng những dượng rất tốt với cô mà ngay cả thằng nhỏ cũng cực kỳ ngoan ngoãn, cứ kỳ nghỉ là lại theo sau cô gọi ‘chị’, có đồ ăn ngon luôn muốn chờ chị nó về ăn cùng. Nhà ở cũng phải bán đi sau đó cả gia đình chuyển đến ở trong ký túc xá của trường, tiền đó cũng là để lo phẫu thuật cho em trai cô sau khi tìm được thận hiến phù hợp, thế nhưng chỉ riêng tiền thuốc và lọc máu cũng đã đủ ngốn sạch khoản tiền đó. Nhìn mẹ buồn rầu đến bạc tóc, còn dượng thì mới qua một học kỳ cô không gặp mà đã thấy gương mặt đượm vẻ bi thương trông già đi cả chục tuổi, như vậy làm sao Tạ Kiều không lo cho được?
Lúc ấy, có cô bạn cùng phòng với cô làm thêm ở câu lạc bộ đã đem về một tin tức, nói là họ đang tìm gấp một cô gái bởi có vị khách ra giá cao mua ‘lần đầu tiên’. Cô bạn này còn nói đùa, bây giờ thiếu nữ như nai tơ càng ngày càng hiếm, gã đàn ông đó đúng là điên rồi nên mới trắng trợn đòi mua trinh nữ. Đúng là người nói vô tình người nghe hữu ý, Tạ Kiều liền gọi điện ngay cho mẹ hỏi bệnh tình của em trai. Đầu bên kia điện thoại chỉ có tiếng khóc của mẹ, vài tiếng nấc nghẹn ngào như gặm nhấm trái tim Tạ Kiều. Nghĩ đến em trai đáng yêu, người dượng hiền lành, cô quyết định thử một lần. Con gái bây giờ cũng cởi mở hơn, nhiều bạn học của cô đều đã dọn ra ở chung với bạn trai, nếu lần đầu tiên của mình có thể mang đến cho em trai chút hy vọng thì có gì là không thể. Cuối cùng, cô lắp bắp hỏi thăm trong sự hoảng sợ của cô bạn cùng phòng. Tuy rằng cô ấy cũng biết rõ tình hình gia đình Tạ Kiều nhưng cũng không thể ngờ đến chuyện này. Trong trường, Tạ Kiều chẳng những là người học giỏi lại cực kỳ hiểu chuyện, cũng tự kiếm tiền trả học phí, trong khi người khác bận chuyện yêu đương thì cô vẫn mải miết kiếm việc làm. Cô ấy vẫn rất khâm phục Tạ Kiều, cuối cùng cũng đành phải giới thiệu Tạ Kiều cho má mì, sau má mì lại giới thiệu cô cho một gã đàn ông, mà gã đó vì muốn lấy lòng Phan Đông Minh nên đã hiến Tạ Kiều cho hắn. Đương nhiên, Phan Đông Minh cực kỳ hài lòng về Tạ Kiều, người đàn ông có được của ngon, còn Tạ Kiều lấy được sáu vạn tiền bán mình.
Ai ngờ Phan Đông Minh vừa vô liêm sỉ vừa biến thái, chẳng những dùng thuốc với cô mà còn ghi hình lại toàn bộ quá trình, Tạ Kiều vì bị uy hϊế͙p͙ nên bất đắc dĩ phải qua lại với hắn mấy lần. Sau này, có lẽ bởi Phan Đông Minh có quá nhiều phụ nữ nên dần dần cũng không đến tìm cô nữa rồi thành quên cô luôn. Cũng bởi vậy mà Tạ Kiều cảm thấy thực may mắn. Thế nhưng Phan Đông Minh vẫn chưa đưa cho cô cuốn băng kia, mà Tạ Kiều thì không hề dám dẫn xác đến Phan Đông Minh tìm cái ch.ết, nên nghĩ thầm nếu hắn đã quên thì cũng thôi luôn. Từ ngày mến La Hạo tới nay, lúc nào cô cũng nhớ lại, không ngừng sợ La Hạo sẽ biết chuyện đáng xấu hổ của mình. Đôi khi nghe La Hạo nhắc tới cái tên Đông tử, cô còn nghĩ rằng chỉ là trùng tên, cũng không thể ngờ được cơn ác mộng của mình mới chỉ bắt đầu. Chuyện đã trôi qua được hai năm, nay lại bị người đàn ông lấy ra để uy hϊế͙p͙, sao cô có thể không tuyệt vọng cho được.
Tạ Kiều đứng ngơ ngẩn trong phòng tắm hồi lâu khiến Phan Đông Minh bất mãn. Hắn đứng dậy đi vào nhà tắm, rồi ôm lấy thắt lưng Tạ Kiều từ phía sau. Tạ Kiều bị hành động của hắn làm cho run lên mà Phan Đông Minh thì nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô qua tấm gương trong nhà tắm rồi nói: “Nghĩ gì mà đến mức xuất thần vậy?” Hắn nâng mặt Tạ Kiều lên để cô nhìn mình trong gương, “Là nghĩ đến tôi hay là La Hạo?”
Tạ Kiều phiền chán liền nhắm mắt lại. Bỗng có một cơn tức giận dâng lên trong Phan Đông Minh, hắn nắm lấy hai bờ vai gầy yếu của Tạ Kiều rồi xoay lại để cô đối diện với hắn, hung hãn hôn lên môi cô, cạy mở hàm răng cô, thô lô chen đầu lưỡi vào đảo qua đảo lại rồi tiếp tục cắn. Cho đến khi Tạ Kiều phát đau, bắt đầu giãy giụa thì hắn mới rời đi và lạnh lùng nói: “Tôi bỏ tiền là để hưởng thụ, cô bày bộ mặt thối đấy ra cho ai xem? Hay là cô còn chờ tôi cởi quần áo cho cô hả?”
Đột nhiên Tạ Kiều ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Phan Đông Minh còn đang tức giận, dù vẻ mặt có hiện lên sự kinh hãi vô cùng nhưng cô vẫn cố nhếch khóe môi. Nụ cười kia tựa như một bông hoa dại nhỏ bé trong cơn gió lạnh, đẹp nhưng thật thê lương. Cô nói: “Không, tự tôi làm.”
…
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Tạ Kiều đã xuống giường. Chiếc giường vừa rộng vừa êm ái cũng không khiến cô cảm thấy thoải mái. Cả người cô đau nhức vô cùng. Phan Đông Minh vẫn đang ngủ. Cô không chờ tài xế đến đón mà đã rời đi, cũng không bắt xe mà một mình đi bộ về trường. Dưới chân là đôi giày cao gót mấy phân, mỗi bước đi lại khiến chân cô đau buốt, nhưng cơn đau này không khiến Tạ Kiều khổ sở, chỉ thấy nó như một sự tr.a tấn mà lại thực sảng khoái. Cô ôm cánh tay, nhìn người chạy bộ buổi sáng trên vỉa hè, có những bà lão vui vẻ tập Thái Cực quyền, còn có người lái xe đi làm từ sớm vì nhà ở xa. Trên đường, xe cộ tấp nập, thật ồn ào, nhưng tim cô thì rất đau, rất đau, nếu có thể đau đến ch.ết đi thì thật tốt biết mấy. Đôi mắt cô ngấn lệ, rồi một giọt, lại một giọt nhỏ xuống. Cô nghe thấy tiếng tim mình đang đập loạn nhưng vẫn bước đi. Mặt trời từ từ mọc lên ở phía đông, ánh dương rực rỡ có đôi phần chói mắt, không khí bốn bề như nóng dần lên. Thế nhưng Tạ Kiều chỉ cảm thấy lạnh. Cô thật hy vọng đây là một con đường mà vĩnh viễn không đi đến tận cùng được, để ngoài việc cứ bước đi thì chẳng còn gì phải quan tâm, ngay cả khi mặt trời đã đến chiếu sáng ở bên kia địa cầu. Cuối cùng, sau mấy giờ, cho đến khi bắp chân cô đã như rút gân, cô cũng nhìn thấy cánh cổng lớn của ngôi trường gần trăm tuổi.
Trong phòng không còn thấy hai người bạn ở cùng nữa, Tạ Kiều đột nhiên nhớ ra hôm nay có tiết học của “Diệt tuyệt sư thái”. Người đàn bà này mất chồng từ lâu, tính tình cổ quái, ai dám nghỉ một buổi học của bà ta thì khẳng định là sẽ rước xui xẻo. Nhưng hôm nay, Tạ Kiều không còn chút tâm tình nào để đối phó nữa rồi. Cô chìm đắm trong nỗi bi ai của chình mình. Cởi giày ra, nhìn bàn chân đã phồng rộp rớm máu, cô lấy nước ấm rửa sạch rồi lên giường nằm, kéo tấm chăn mỏng lên che kín mặt. Cô nhớ bố mẹ, nhớ La Hạo, cũng nhớ đến tình yêu sắp mất. Đêm qua cô đã nghĩ có lẽ đây chỉ là giấc mơ, chờ đến khi tỉnh lại sẽ thấy mọi thứ vẫn bình an vô sự, cô nghĩ chuyện này là do ảo giác sinh ra. Nhưng sáng nay, khi vừa mở mắt ra, cô mới phát hiện mình đang tự dối mình, bởi Phan Đông Minh đang nằm bên cạnh ngủ say sưa với thân thể trần trụi. Trái tim như bị đục khoét sinh đau đớn, khiến cô càng thống khổ. La Hạo, nếu La Hạo biết thì sẽ thế nào? Tính tình anh không tốt lắm, luôn dễ nổi giận, nhưng anh cũng luôn hạ mình dỗ dành cô, anh cũng vô cùng thích cô, nhưng nếu anh biết bạn gái mình ngủ trong lòng bạn mình…Tạ Kiều không dám nghĩ tiếp nữa. Cô tưởng rằng mình đã khóc đến cạn nước mắt, nhưng hiện tại, vừa nghĩ đến La Hạo, dòng lệ nóng bỏng lại trào qua khóe mắt làm thấm ướt tấm chăn.
Có lẽ cô đã bị Phan Đông Minh thô lỗ giày vò, bởi khi nằm trên giường, ngoại trừ hai chân buốt nhói thì từ thân dưới truyền đến từng cơn đau đớn như bị xé rách ra. Ban nãy khi đi bộ cô đã ra mồ hôi, có lẽ giờ mồ hôi đã thấm qua miệng vết thương nên càng thêm đau đớn. Nhưng cô tuyệt đối không muốn động đậy. Cô muốn ch.ết đi. Cứ đau cho đến khi tôi ch.ết đi, để tôi trả giá cho sự ngu xuẩn của mình đi, để tôi đau đến ch.ết đi!