Chương 62

“Phan Đông Minh? Tôi tìm được anh rồi, tôi về rồi đây, anh tỉnh đi!”


Phụ nữ không được tham gia nghi thức bái núi, Tạ Kiều cùng cô gái kia ngồi trong phòng, bám vào cửa sổ nhìn lén. Nhìn họ chậm rãi châm cây hương rồi lại quỳ xuống vái lạy. Tạ Kiều sốt ruột đến mức chỉ muốn lao ra xin họ làm nhanh lên một chút.


Cô gái thấy cô có vẻ bất an đi tới đi lui thì nói: “Ở đây, nếu mọi người mốn vào khe Âm Dương đều phải làm lễ bái núi trước, cầu thần phù hộ. Chị đừng nóng ruột, anh trai chị sẽ không sao đâu.”


Khe Âm Dương, vừa nghe thấy cái tên này, Tạ Kiều đã hoảng sợ. Phan Đông Minh bị thương còn nằm trong xe đã một ngày một đêm, vậy mà họ vẫn đang cúng bái, nếu lại đến tối thì chỉ sợ sẽ thật sự âm dương cách biệt, cô không sốt ruột sao được.


Thấy cô có vẻ sốt ruột, cô gái kia lại nói: “Em là Nhĩ Mã, người dân tộc Khương. Còn chị? Chị tên gì?”
“Tạ Kiều, Tạ trong cảm tạ, Kiều trong kiều mộc.” (Kiều mộc: Cây cao)
“Địa thế của khe Âm Dương quả thật rất phức tạp, nhưng anh trai em sẽ có cách, chị đừng lo.”


Tạ Kiều gật đầu, Nhĩ Mã nhìn mặt cô rồi nói: “Có đau không?”
“Gì cơ?”
“Mặt chị, có vết thương kìa.”


available on google playdownload on app store


Tạ Kiều lắc đầu, Nhĩ Mã lại kéo cô lại rồi nói: “Tầm chạng vạng trong núi rất lạnh, chị mặc cái áo da của em đi, lúc chị được đưa về, cả người ướt sũng, sẽ bị ốm do rét đấy.”


Cô mặc cái áo da của Nhĩ Mã, nghi thức bái núi cũng đã xong. Thanh Sơn khoác chiếc áo tơi hình quạt, cầm chiếc roi ngựa trong tay và nói: “Đi thôi.”


Tạ Kiều thấy trong tay anh ta không chỉ có chiếc roi ngựa mà còn có một cuộn vải trắng dày. Không hiểu sao cô lại cảm thấy có điềm xấu, nhưng cô không dám hỏi, sợ anh ta sẽ trả lời rằng nó dùng để quấn xác ch.ết.


Thanh Sơn lái xe ngựa, để Tạ Kiều ngồi ở trên, trước sau đều có người cầm theo đèn bão hoặc đuốc tẩm dầu thông, cho đến khi một con đường nhỏ vào rừng cũng không thấy. Trời vẫn còn sáng, nhìn từ ngoài vào trong, vẫn thấy lớp sương bao phủ lên rừng cây rậm rạp. Thanh Sơn buộc ngựa vào một thân cây, dùng diêm châm đuốc, mở cuộn khăn ra, lại lấy từ trong xe ngựa hai thanh gỗ thô khá dài rồi dùng cuộn vải dày trải ra và buộc hai bên sườn. Thì ra là một cái cáng đơn giản. Có người tiến lại khiêng nó lên vai. Vào đến khe núi, chỗ con thác mà cô bị ngất, trời đã sầm xuống. Thanh Sơn nói với Tạ Kiều: “Cô đi sau tôi, đừng nói chuyện lớn tiếng.”


Sự thận trọng của anh ta khiến tim Tạ Kiều như co rúm lại, cô ngoan ngoãn đi theo sau. Không có đường vào khe núi, họ lội suối đi theo dấu vết những mảnh vải khăn mà Tạ Kiều đã buộc. Thanh Sơn thắt chặt chiếc áo tơi trên người, dùng dao chặt mấy khóm trúc ra để thông lối đi. Ấn bút laser tìm đến chỗ họ bị lật xe, Tạ Kiều leo lên trước, đến khi nhìn thấy chiếc xe, cô kích động gọi tên Phan Đông Minh nhưng không có tiếng trả lời.


Tim cô đập mạnh liên hồi, vừa gọi vừa chạy nhanh về phía trước. Thanh Sơn đi theo sau cô, dùng cây đuốc chiếu sáng lên chiếc xe bị lật nghiêng trên tảng đá to.


Tạ Kiều ngồi xổm trên chỗ gần lỗ hổng mà sáng nay cô chui ra, không hề động đậy. Cảnh tượng trong xe càng ngày càng sáng dưới ánh đuốc. Trong đầu cô như có một tiếng nổ mạnh, như có cái gì đó rất cứng rắn vừa vỡ tung ra. Dường như bên tai cô có tiếng cười yếu ớt của hắn, có giọng nói nhỏ nhẹ của hắn bên tai mình, “Có thể hôn anh được không?”. Nhiệt độ từ ngọn lửa tỏa ra, ánh mắt cô dần mơ hồ đi. Cô lắc lắc đầu, như muốn khiến mình tỉnh táo một chút để nhìn thấy rõ ràng. Phan Đông Minh nằm im ở nơi đó, chiếc áo mà cô đắp kín trước khi đi giờ đã bị hắn tốc ra. Trước ngực hắn là tập tài liệu, bên sườn vẫn còn miếng băng cô quấn, lúc này đã đẫm một màu đỏ, chỉ riêng miếng kính đâm vào người hắn là không thấy đâu…Thì ra, hắn lại tàn nhẫn như vậy, chẳng những tàn nhẫn làm tổn thương người khác, mà còn thương tổn chính bản thân mình.


Sắc mặt hắn trắng như xấp giấy, đôi mắt nửa khép nửa mở, như thể không còn hơi thở nữa vậy. Không phải hắn đã đồng ý sẽ bình yên rồi sao, không phải hắn đồng ý sẽ chờ cô sao? Bỗng nhiên cô cảm thấy thật uất hận, cho tới bây giờ, con người này vẫn như vậy, lời nói ra chỉ chớp mắt một cái đã quên hết, không có chút đáng tin nào! Cô ngồi yên, dùng giọng nói nhỏ nhẹ mà gọi hắn: Giọng nói đó nhẹ nhàng như sợ làm một đứa trẻ đang ngủ say bị giật mình vậy.


Có người vỗ vỗ lên vai cô, quay lại thì thấy ánh mắt mang đầy vẻ thương cảm của Thanh Sơn, cô chỉ ngây ngốc hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Thanh Sơn đưa cây đuốc cho một người bên cạnh, thấp giọng nói với cô: “Tôi phải đưa anh ta ra.”


Tạ Kiều ch.ết lặng ngồi lui sang một bên, ngơ ngác nhìn Thanh Sơn dùng dao phá toàn bộ chỗ kính bị vỡ. Những miếng kính vỡ rơi trên đá, truyền đến những tiếng vang giòn. Cô nhớ lại lúc chiếc xe bị lật, không hiểu hắn đã nghĩ gì? Hắn nghĩ gì mà lại lao người về phía cô? Không ai biết, cũng không ai nói, mà cô cũng không biết mình muốn gì, ngơ ngác như một con rối gỗ, lại như bị đẩy vào một cái động đen ngòm, ngoài sự run rẩy ra thì cả người không còn cảm giác gì, chỉ còn một thân xác trống rỗng. Chiếc xe nằm nghiêng dưới ánh sáng của ngọn đuốc trông như một con quái vật miệng rộng, trong miệng nó là Phan Đông Minh đang nằm bất động.


Từ xa nhìn lại, người Phan Đông Minh dính đầy máu, bàn tay hơi mở ra. Cảm giác chua xót chậm rãi dâng lên. Hắn ch.ết rồi sao? Bàn tay kia, không phải luôn gieo mây mưa thất thường sao? Bàn tay kia, không phải là không có gì mà không làm được sao? Từ trước nay, trong mắt Tạ Kiều, hắn là một tên đê tiện nhất, là tên ác ma tàn nhẫn nhất cõi này, luôn dùng thủ đoạn thô bạo nhất gây ra đau khổ cho cô. Trước kia, nỗi hận khiến cô nghĩ, hắn là một kẻ đáng ch.ết nhất trên đời, sao mãi vẫn không ch.ết đi. Nhưng hiện tại, nhìn Thanh Sơn cùng mấy người khác khiêng hắn từ trong xe ra ngoài, như khiêng một bao gạo hoặc một món đồ, cô lại nghĩ, thì ra, hắn cũng có lúc yếu đuối như thế, ác ma rồi cũng phải ch.ết.


Phan Đông Minh được đưa ra ngoài, cái chân lúc trước bị kẹt giờ bị vặn theo một góc độ rất kì dị. Có người nâng đầu hắn, tóm cánh tay hắn, cũng có người nhấc thắt lưng hắn lên, cuối cùng cũng đặt được hai chân hắn song song nhau. Trong lúc hôn mê, bỗng Phan Đông Minh hừ một tiếng khiến mọi người đều mừng rỡ, có người nói: “Anh ta không ch.ết! Anh ta còn sống! Nhanh, đem cáng đến đây.”


Mấy người vốn im lặng nãy giờ đã bắt đầu bận rộn. Tảng đá lớn nhưng nay lại trở nên chật chội. Tạ Kiều vẫn không có phản ứng gì, như thể không hiểu được ý nghĩa của câu “Anh ta còn sống.”. Có người huých cô một cái, cô mới trợn mắt lên, thì thào nói: “Anh ấy không ch.ết?”


Họ dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về. Nhĩ Mã đã làm xong cơm tối chờ họ về. Tạ Kiều nhìn bát ngô vàng ươm hấp với thịt, dạ dày như bị nhồi nguyên một tảng đá. Nhĩ Mã bảo cô đi ăn cơm, cô liền lắc đầu, chỉ ngồi yên một bên nhìn ông lão băng bó nắn xương cho Phan Đông Minh đang nằm bất động trên giường. Lúc động đến vết thương, có lẽ do quá đau, hắn ho nhẹ vài tiếng, đầu đổ đầy mồ hôi. Thanh Sơn hơ mấy miếng thuốc dán trên ngọn nến, dán lên chỗ bị thương rồi dùng nẹp trúc cố định lại.


Ông lão cậy miệng Phan Đông Minh ra nhìn nhìn rồi lắc đầu, nói với Thanh Sơn: “Vẫn nên đưa đi thôi.”


Tạ Kiều quay người lấy balo, tìm điện thoại của Phan Đông Minh. Với tình trạng này của hắn, nhất định phải đưa hắn đến bệnh viện. Cô mở điện thoại ra chờ nó khởi động, vẫn không thấy có tín hiệu, cô vội nói với Thanh Sơn: Ở đây làm thế nào để gọi điện thoại?”


Thanh Sơn nghĩ nghĩ rồi nói: “Ở đây tín hiệu không tốt đâu. Mấy làng quanh đây đều không có điện thoại hay truyền hình gì cả, nhưng đi xa một tẹo, ở quả núi bên kia, phía dưới rừng phòng hộ hình như có điện thoại.”


“Đưa tôi đi đi, người này không thể có chuyện gì được. Tôi muốn gọi điện thoại, anh ấy cần đến bệnh viện.”


Qua cả một đêm dài, rốt cục họ cũng đến được cánh rừng phòng hộ, trong đó có một căn nhà nhỏ. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, có con chó sủa ầm lên. Thanh Sơn tiến lên gõ cửa. Ra mở cửa là một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, vừa thấy Thanh Sơn thì ngạc nhiên hỏi: “Thanh Sơn, là mày à, muộn thế này rồi đến đây làm gì?”


Thanh Sơn kéo Tạ Kiều lại rồi nói với ông ta: “Chú à, có việc gấp, cần gọi điện thoại.”
Vào phòng, thấy trên bàn có một cái điện thoại, Tạ Kiều liền chạy lại nhấc máy, ấn số của Dương Quần.


Dương Quần nhận máy rất nhanh, giọng nói có vẻ không kiên nhẫn: “Muộn thế này rồi, mấy người tha cho kẻ bị táo bón này đi, đã bảo không đi là không đi rồi, sao vẫn cứ gọi hả?”


Nghe thấy giọng nói của anh, hai mắt Tạ Kiều liền đỏ lên, còn đang nghẹn ngào chưa nói được gì, Dương Quần lại mất kiên nhẫn: “Uống rượu xong thì về nhà tắm rửa rồi ngủ đi, nhé.”
“Dương Quần…”
“…Ai? Ai đấy? Tạ Kiều à?”
“Ừ.”


“Ông trời ơi, cuối cùng cô cũng gọi điện cho tôi, tôi chờ điện thoại của cô bao nhiêu ngày rồi đấy…Đông tử có đến tìm cô không? Cô đang ở đâu?”
“Dương Quần, anh nghe tôi nói đây, chúng tôi xảy ra chuyện trên đường lên huyện Nhã, Phan Đông Minh bị thương, anh ta…”


Tạ Kiều còn chưa nói xong, Dương Quần đã rống lên một tiếng quái dị, trong điện thoại truyền đến tiếng động lớn, hình như anh đánh rơi cái gì đó, “Cái gì? Xảy ra chuyện gì?”
“Tình hình của anh ta thật sự rất tồi…Tôi sợ anh ta gặp nguy hiểm…”


Dương Quần nghe thấy thế thì rịn đầy mồ hôi, trong đầu ong ong cả lên. Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Tạ Kiều, nói cho tôi biết vị trí chính xác của hai người, tôi tìm người đến đón hai người.”


Điện thoại được một người đàn ông đón lấy, ông ta nói cho anh địa chỉ làng của họ. Dương quần tìm giấy bút ghi lại. Tạ Kiều lại cầm điện thoại. Hỏi rõ tình trạng của Phan Đông Minh xong, anh trầm tĩnh nói: “Tạ Kiều, tôi muốn cô chăm sóc tốt cho anh ấy. Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại tìm người, hai người chờ nhé.”


Lúc quay trở lại, Nhĩ Mã chưa ngủ, vẫn đang chờ họ. Phan Đông Minh vẫn nằm im trên giường, cũng không biết có phải đang ngủ không. Trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá đắng chát, Nhĩ Mã nhẹ giọng nói: “Trong làng, ông nổi tiếng nhờ tài nối xương, anh ấy sẽ không sao đâu, đừng lo lắng…Chị vẫn chưa ăn cơm tối, đi ăn một ít đi.”


Cô lắc đầu, ngây ngẩn ngồi xuống một bên giường. Mùa đông trên núi rất lạnh, Nhĩ Mã nhấc chiếc lò gần giường hơn rồi rời đi.


Cô đứng dậy lấy tập tài liệu kia, trên đó có rất nhiều chữ viết xiên xẹo. Đưa tờ giấy lại gần ngọn đèn, cô cẩn thận đọc chữ trên đó, vừa đọc vừa khóc. Cất tập giấy vào balo, cô lại xoay người ngồi xuống giường.


“Phan Đông Minh.” Nhìn người đàn ông nằm bất động như một con rối trên giường, nhìn gương mặt quen thuộc này, Tạ Kiều khóc, với tay vào trong chăn, cầm tay hắn. Tay hắn rất lạnh, gần như chẳng có chút hơi ấm nào. Cô vẫn nắm lấy, mãi lâu sau mới sờ sờ lòng bàn tay hắn, bóp chặt ngón tay hắn. Hắn vẫn không có phản ứng gì, vẫn như một cái xác không hồn. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, ngẫm lại dáng vẻ trước đây của hắn, trong lòng cô lại nặng nề, đầy áy náy.


Lúc trời tờ mờ sáng, Tạ Kiều còn đang ngủ gục cạnh giường thì Phan Đông Minh tỉnh lại. Dường như do quá đau nên hắn rúm lại, hắn vừa động đậy thì Tạ Kiều cũng tỉnh dậy. Thấy đầu hắn đổ đầy mồ hôi, cô lấy chiếc khăn mặt hơ trên bếp lò rồi lau cho hắn. Hắn mở mắt, cũng hơi hoảng hốt, đôi mắt đảo một vòng. Hắn cắn răng khẽ rên hai tiếng, cũng không biết là đã nhìn thấy cô chưa mà lại thiếp đi. Tạ Kiều nắm tay hắn, không dám ngủ tiếp. Vẫn nắm chặt tay hắn, không chịu được, cô lại thiếp đi, nhưng vừa chợp mắt đã bị tiếng đập cửa đánh thức. Nhĩ Mã tiến vào và nói: “Có người đến.”






Truyện liên quan