Chương 70
Hắn hy vọng Tạ Kiều có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ làm được.
Phan Đông Minh thật sự không muốn quay trở lại hội trường ồn ã khiến người ta phải đau đầu kia, hắn muốn được yên tĩnh, kể cả đứng lặng trước cửa sổ cũng được. Sự bận rộn trong mười mấy ngày nay khiến hắn chán chường vô cùng, hắn ghét nhất là đi xã giao, ai ai cũng “đeo mặt nạ”, rõ ràng là chẳng tốt đẹp gì nhưng cứ ra vẻ đứng đắn. Hắn lại châm một điếu thuốc, nghĩ bụng hút xong rồi sẽ đi, bỗng nghe thấy tiếng lộc cộc của giày cao gót vọng lại trên hành lang. Cô gái đó đã cố nhỏ giọng xuống nhưng tiếng nói vẫn rất rõ ràng: “…Anh ta nói vậy mà cô đã tin, cô ngốc thật đấy…Hừ, cho nên tôi mới nói, họ kêu là hoàn cảnh khắc nghiệt, áp lực nhiều, tất cả chỉ là cái cớ thôi! Lấy cớ để trốn tránh trách nhiệm! Tôi phải cho anh ta một trận ra trò mới được, để anh ta hiểu được thái độ của đương sự mới là mấu chốt…”
Phan Đông Minh quay đầu nhìn, hắn đứng trong chỗ tối còn cô gái kia chỉ mải tức giận nói chuyện điện thoại nên không thấy hắn. Lúc đến gần cô ta mới phát hiện ra có người, có chút hoảng hốt, bước chân dừng lại nhưng miệng vẫn không ngừng, vẫn nói: “Sao cô lại vô dụng như vậy chứ, chỉ biết khóc thôi, bây giờ cô gọi điện thoại hẹn anh ta ngay, bảo anh ta về nhà mà làm phản…”
Cô gái thở phì phò, cúp điện thoại nhưng không đi, ngược lại còn nói với Phan Đông Minh: “Cho tôi điếu thuốc.”, cứ như với người quen vậy.
Phan Đông Minh quay đầu lại nhìn cô ta, chiều cao cũng tầm Tạ Kiều, khuôn mặt được ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, là một cô gái cực kỳ trẻ trung xinh đẹp. Hắn không nói gì, lấy hộp thuốc và bật lửa ra đưa cho cô ta, lại rít mạnh một hơi thuốc nữa rồi ném đầu mẩu xuống, xoay người bỏ đi. Cô gái kia gọi với lại: “Này, thuốc của anh…”
Hắn không quay đầu lại, chỉ xua tay, ý là không cần. Nhưng cô gái đó không chịu thôi, chỉ vài bước đã đuổi kịp, đứng chắn trước mặt hắn, nhíu mày nhìn hắn và nói: “Anh này, sao không nói lời nào chứ?”
Phan Đông Minh hơi buồn cười, cô gái này không những to gan mà cũng rất phóng khoáng. Đáng tiếc, hắn chẳng có chút hứng thú nào, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Cô muốn tôi nói gì?”
Cô gái nhìn hắn một hồi lâu rồi mới bật cười, nụ cười rất đẹp lại động lòng người, cô ta duỗi cánh tay trắng nõn ra và nói: “Tôi là An Tịnh, chào anh.”
Một người ồn ào như vậy mà lại có tên với nghĩa “yên tĩnh?” Phan Đông Minh phì cười, không chìa tay ra mà chỉ gật đầu và nói: “À, chào cô.”
Thấy hắn không có ý định bắt tay, cô ta thu tay về, cũng không để bụng hành vi thiếu tôn trọng của hắn, nghiêng đầu nói: “Hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi.”
Phan Đông Minh lập tức nhớ đến Dương Quần, tên kia cũng hay mở lời như vậy lúc vừa thấy phụ nữ. Hắn chẳng có tâm tư mà tiếp chuyện cô nàng này, trong hội trường còn cả đống người chờ hắn đến tiếp, hắn vừa gật đầu nói: “Hả, thật không?”, vừa quay đầu bỏ đi. Cô nàng đuổi theo, sóng vai cùng hắn, vẫn tiếp tục nói: “Trong bữa tiệc lúc tối tôi có gặp anh, bố anh là Tổng tham mưu – Thượng tướng Phan Đức Khải đúng không? Tôi không nói sai chứ?”
Phan Đông Minh dừng chân, chau mày nhìn cô nàng, khẩu khí có phần nghiêm khắc: “Rốt cuộc cô là ai? Sao cái gì cũng hỏi thế?” Hắn nhìn bộ thường phục trên người cô ta, “Cô là người của ngành nào? Vào đây bằng cách nào? Giấy công tác đâu, đưa đây cho tôi xem.”
Cô nàng nhìn biểu hiện nghiêm nghị của hắn thì cười nói: “Á, sao, giẫm lên cái đuôi của anh rồi.”
Phan Đông Minh đã bốc hỏa, quay đầu nói với viên cảnh vệ vác súng ở cửa hội trường, chỉ vào cô gái kia và nói: “Mau, điều tr.a rõ thân phận người này cho tôi.”
Viên cảnh vệ cúi đàu lễ phép rồi yêu cầu cô gái trình chứng minh thư. Lúc ấy, từ trong hội trường có một đám người đi ra. Bên cạnh bố Phan Đông Minh có mấy viên cảnh vệ khác, còn bố hắn thì đang nắm tay nói chuyện thân thiết với một người, vừa thấy hắn đã gọi: “Đông Tử, mau lại đây, nhìn xem ai đây nào.”
Cô gái đó vẫn đang bất mãn, Phan Đông Minh nhỏ giọng nói với viên cảnh vệ: “Đưa cô ta sang một bên đi, đi xa một chút.” Nói xong hắn bước đến trước mặt bố hắn và người đang nói chuyện cùng ông, người đó cũng mặc quân phục. Hắn không thể nhớ ra được, bố hắn lại cười với người đàn ông kia và nói: “Đây là thằng ba, anh nhớ không?”
Người đàn ông cười sang sảng: “Sao lại không nhớ chứ. Ngày trước thằng quỷ này còn tè dầm ra quần tôi mà. Đông Tử, đúng không?”
Bố Phan Đông Minh lại nói với hắn: “Bác Triệu ở quân khu Tế Nam, quên rồi ư?”
Phan Đông Minh vỗ vỗ trán. Đây là bạn chiến đấu của bố hắn, từng nhậm chức sư trưởng của sư đoàn ở quân khu Tế Nam, trước đây hay cùng bố hắn đi thăm những ông bạn chiến đấu khác, từ lúc bố hắn nhận chức Tổng tham mưu thì công việc bề bộn nên cũng ít khi đi, giờ lại gặp cố nhân ở ngay Bắc Kinh. “Bác Triệu, sao cháu có thể quên chứ, có điều là bác thay đổi nhiều quá nên cháu không thể nhớ ra ngay được.”
Người đàn ông vỗ vai hắn và nói: “Thằng quỷ ngày xưa giờ đã trưởng thành thế này rồi, mấy lão già này không thay đổi có được không? Không được, phải già đi chứ.”
Cô gái ồn ào kia gọi nhỏ: “Bác.”
Bác Triệu nhìn sang một bên, vẫy tay với cô gái đó và nói: “An Tịnh, lại đây, đến chào bác Phan và anh Đông Tử đi.”
Cô gái trừng mắt nhìn Phan Đông Minh rồi lại tươi cười chào: “Cháu chào bác Phan.”, nhưng không thèm quan tâm đến Phan Đông Minh.
Mẹ hắn vẫn chỉ đang mỉm cười nãy giờ bỗng kéo cô gái đó lại, nắm tay cô ta và nói: “An Tịnh đã lớn thế này rồi sao? Vừa gặp cháu là đã nghĩ ngay đến mẹ cháu năm đó, con bé này càng lớn càng giống mẹ.”
Hàn huyên một hồi, bố hắn và ông bạn chiến đấu cùng hẹn giờ gặp nhau vào ngày mai. Phan Đông Minh ngồi lên xe, mẹ hắn liền hỏi: “Đúng là con gái mười tám thay đổi nhiều quá, lúc Quế Trân đi còn đang ẵm nó trên tay, giờ đã lớn vậy rồi. Hôm nay đến đây, chà, nghĩ lại cũng không uổng.” Bà xoay người sờ má Phan Đông Minh, “Chớp mắt mà con đã hơn ba mươi tuổi rồi.”
Phan Đông Minh sợ nhất khi mẹ hắn đề cập đến chuyện tuổi tác của hắn, rồi sau đó chắc chắn sẽ nhắc đến chuyện kết hôn. Quả nhiên, mẹ hắn nói: “Nếu con có thể cưới về cho mẹ một cô con dâu thì nhiệm vụ của mẹ coi như được hoàn thành, cũng không làm mấy người trong nhà họ Phan.”
Phan Đông Minh vội vàng cười nói: “Được rồi, hôm khác con đưa về cho mẹ một nàng dâu hiền lành xinh đẹp, mẹ vừa lòng chưa?”
Mẹ hắn vừa cười vừa lườm hắn, “Lại nói đùa, câu này con nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, mà vẫn chưa thấy con đưa một đứa nào về cho mẹ gặp.”
“Tiêu chuẩn chọn lựa của con phải cao một chút chứ, không thì làm sao khiến mẹ hài lòng được.”
“Mẹ thấy An Tịnh cũng được lắm…”
“Ối, dừng lại, mẹ, mẹ đừng ghép đôi loạn lên được không, con với con bé đấy làm sao mà được, con cũng không biết cô ta.”
“Giới thiệu một chút thì sẽ quen thôi. Mẹ với mẹ An Tịnh là bạn học cũ, nó cũng là cháu của bác Triệu, hiểu rõ hoàn cảnh là tốt rồi.”
“Mẹ, cô ta không phải mẫu người con thích. Vừa rồi cô ta còn xin con một điếu thuốc nữa, người như vậy có được hay không ạ? Tuyệt đối đừng ghép cho con nhé.”
“Á, thật sao? Vậy, con thích mẫu người thế nào, mẹ sẽ bảo người ta chọn cho.”
“Dịu dàng, động lòng người, tính tình tốt, nhất là phải biết cách chăm sóc đàn ông…”
“Tìm người như vậy để con bắt nạt có phải không?”
“…Mẹ nói gì đấy ạ?”
“Mẹ thấy con phải tìm một đứa còn ngang bướng hơn con thì mới đánh bại con được.”
“Mẹ để con sống yên ổn được không? Tìm người như vậy không khéo lại ầm ĩ như “gà bay chó sủa” mất, đến lúc đó mẹ lại phải lo lắng cho con.”
“Con trai à, nói với mẹ xem, có phải trong lòng con đã có ai rồi hay không?”
“…Haiz, mẹ à, con chỉ tiện mồm nói thế thôi.”
“Bé con đã nói với mẹ rồi, nó bảo là con có một tấm ảnh, trên đó là một cô rất xinh đẹp, còn ôm chú út nữa, giọng nói lại dễ nghe. Con bé đó là ai vậy?”
Trong lòng Phan Đông Minh bắt đầu căng thẳng, nhìn mẹ rồi lại nhớ đến lời nói của anh hai, liền bịa chuyện: “Vương Tổ Hiền, ảnh ghép bằng máy tính đấy ạ, cô ta là diễn viên Đài Loan.”
Mẹ hắn lườm hắn, “Thằng bé này, không nghiêm túc.”
Đến tối, lúc nằm trên giường, Phan Đông Minh lấy ảnh ra ngắm. Hắn đang suy tính xem làm thế nào để Tạ Kiều chịu thừa nhận, làm thế nào để rút lại cách trở khó khăn giữa họ lúc này.
Nhớ đến Tạ Kiều, hắn lại nhớ đến những chuyện tự tay mình gây ra trước kia mà phiền não. Hắn trở mình, mở to mắt nhìn trần nhà, lại nhớ tới dáng vẻ giận dữ của Tạ Kiều, trong lòng chợt có chút nhẹ nhõm nhưng lại mơ hồ đau.
Cả đêm ngủ không ngon giấc, hôm sau hắn rời giường từ rất sớm. Cả nhà chưa có ai dậy nên hắn ăn sáng một mình. Bố mẹ hắn thích ăn cháo thanh đạm vào bữa sáng nên bảo mẫu luôn hầm cháo nhừ đến độ sền sệt mà dậy hương thơm. Dù đã có thói quen ăn sáng kiểu Tây nhiều năm nhưng hắn vẫn cực kì thích món cháo hầm buổi sáng của bảo mẫu. Hắn lấy muỗng múc một bát, cháo nóng bỏng tay nên phải để qua một bên cho nguội bớt, sau đó vừa ăn vừa xem báo. Hoa Chi bế con bé con xuống tầng, vừa thấy hắn đã cười.
Hắn liếc mắt nhìn chị dâu một cái rồi lại thu ánh mắt về tờ báo và nói: “Mới sáng sớm mà đã có chuyện gì vui sao, vừa thấy em đã cười.”
Hoa Chi đưa con bé cho bảo mẫu bế, tự múc cho mình một bát cháo rồi ngồi đối diện Phan Đông Minh, “Nghe nói cậu muốn đi xem mặt?”
Phan Đông Minh không ngẩng đầu cũng không buông tờ báo ta mà nói luôn: “Em? Em mà phải xem mặt? Chị chưa tỉnh ngủ sao?”
“Khiếp! Mẹ nói với chị rồi, trưa nay bác Triệu ở Tế Nam sẽ cùng cháu gái đến đây làm khách đấy. Có ai lại đưa cháu gái đi chơi cùng không chứ? Mọi người lo cho cậu vẫn độc thân đấy thôi, đây không phải là cho cậu xem mặt rồi tuyển dâu luôn sao?”
Rốt cuộc Phan Đông Minh cũng không thể đọc tiếp được nữa mà bỏ tờ báo xuống, vẻ mặt không chút thay đổi, “Ấy, không có duyên rồi, trưa nay em có buổi xã giao quan trọng không thể về được, chị nói với mẹ hộ em một tiếng nhé.”
Nói xong hắn đứng lên, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn xong. Hoa Chi còn chưa kịp nói gì thì trên cầu thang đã truyền đến tiếng nói: “Ba à, con đi đâu đấy?”
Phan Đông Minh bất đắc dĩ quay người lại, vẫy tay nói; “Mẹ, mẹ không thể không cho con ra ngoài được, ở công ty đang có mấy trăm người chờ con đến đấy, nếu con không đi thì họ đình công luôn ấy chứ. Mẹ định cho con mẹ hít khí trời thôi ạ?”
“Vội thế sao? Ăn trưa xong rồi đi, lát nữa có khách đến, con nhàn thế mà không chịu tiếp đón gì cả.”
Phan Đông Minh vẫn quay đầu bước đi, lại nói thêm: “Không phải mẹ cũng ở nhà sao ạ? Con còn có việc, ở công ty đang có chuyện gấp, không chờ được ạ.” Không để ý đến bà mẹ đang giận tím mặt, hắn nói với tài xế của nhà: “Mau, đưa tôi đi, tôi không thể ở đây một giây nào nữa.”
Bên ngoài vẫn đang có tuyết rơi, hắn có chút nóng ruột nên bảo tài xế đưa về biệt thự, cũng không để ý đến vẻ ngạc nhiên của thím Lưu mà lên thẳng trên tầng. Chắc chắn Tạ Kiều vẫn chưa dậy, hắn muốn được hôn cô, đã nhiều ngày không gặp quả thực nhớ vô cùng. Nhưng hắn vừa đẩy cửa phòng ra rồi chạy đến bên giường thì hơi run, trong tấm chăn của hắn và Tạ Kiều, có ba người đang trùm chăn kín mít, hắn như hóa đá tại chỗ.
Đến lúc thấy rõ ràng người ngủ cùng Tạ Kiều là Hứa Dung và Lưu Vũ Phi thì hắn liền cẩn thận bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại, nhỏ giọng nói với thím Lưu: “Có người đến sao không nói với tôi một tiếng?”
Thím Lưu nói cười: “Hai cô bé đó ở đây với Tạ tiểu thư mấy ngày rồi, cả mấy ngày nay ba đứa toàn chơi tuyết như điên ấy, ngoài lối đi trơn nhẵn không có tuyết nên cũng không đi nữa.”
Hắn gật gật đầu, nói: “Lấy cho tôi bộ quần áo, tôi phải tranh thủ đến công ty.”
Hắn tắm rửa và thay quần áo trong phòng dành cho khách. Tạ Kiều vẫn chưa dậy, hắn gọi tài xế Vương đưa hắn đến công ty. Mới đầu năm nên cũng không có nhiều việc lắm, hắn ngồi một mình trong văn phòng, nhìn những bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, yên lặng đến thất thần. Mẹ muốn tìm đối tượng kết hôn cho hắn, càng ngày lại càng dồn dập, như thể hắn là gái lỡ thì không gả đi được, gặp được một người tàm tạm đã muốn gán ngay cho hắn, cũng không ngại đối phương có tật xấu. Hắn phải nhanh chóng nghĩ biện pháp, muốn hắn ngủ cùng một giường với người hắn không yêu cả đời thì còn ác hơn muốn lấy mạng hắn.
Ý nghĩ làm giống như các anh trước kia của hắn đã bị hắn xóa sạch hoàn toàn. Hắn đã xác định được rõ ràng, hắn đã hạ quyết tâm, tuy rằng hiện tại Tạ Kiều vẫn không có biểu hiện dựa dẫm vào hắn, nhưng từ lúc ở Tứ Xuyên hắn đã nghĩ thông suốt. Hắn mặc kệ, mặc kệ Tạ Kiều đồng ý hay không đồng ý, hắn cũng phải giữ cô lại, để Tạ Kiều quen hắn lại từ đầu và yêu hắn. Đó chỉ là vấn đề thời gian, nhưng hiện tại vấn đề này phải theo chiều hướng nhanh lên, hắn không thể chờ được lâu nữa, cũng sợ chờ mà không kịp nữa. Thế gian này không phải là không có tình yêu, chỉ là trước kia hắn chưa gặp được mà thôi. Hiện tại, vào đúng thời điểm gặp được đúng người, đây chẳng những là cơ hội mà còn là mối duyên khó có được. Từ lúc tỉnh lại sau vụ tai nạn chí tử và nhìn thấy ánh mắt của cô, hắn đã quyết tâm. Ông trời không để hắn ch.ết là đã cho hắn một cơ hội, hắn không muốn và cũng không thể để Tạ Kiều rời khỏi mình nữa. Trước cây cầu phúc ở chùa Thạch Kinh, hắn cũng mang dáng vóc tiều tụy như ông nội hắn năm đó mà cầu một nguyện vọng. Hắn hy vọng Tạ Kiều có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ làm được.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn do dự cầm điện thoại, chậm rãi nhấn nút gọi đến một dãy số. Không đợi hắn đổi ý, đối phương đã nhận điện thoại. Hắn nhắm mắt, cố gắng lấy bình tĩnh, thấp giọng nói: “Anh hai, em có chuyện muốn nói với anh…”