Quyển 2 - Chương 1: Bệnh nặng
" Hoàng thượng , Hoàng hậu nương nương đã đi xa rồi , chúng ta vẫn nên hồi cung thôi ! ". Vân Lâm cũng đã đứng ở trên tường thành đã quá một ngày , máu tươi ở lòng bàn tay cũng đã đọng lại , thế nhưng hắn vẫn chưa muốn ly khai , Lý Đức Hải không thể làm gì khác hơn là khuyển nhủ hoàng thượng lần thứ hai trở về cung .
" Ngươi nói xem , nàng sẽ hận ta chứ ? Nàng sẽ nhớ đến ta chứ ?". Một lúc lâu , Vân Lâm mới khàn giọng chầm chậm nói.
" Hồi bẩm hoàng thượng , nô tài không biết ". Lý Đức Hải cung kính hồi đáp , Hoàng hậu nương nương cũng đã đi rồi , hiện giờ có nói gì cũng là đã quá muộn .Hắn nhớ tới từ rất lâu hắn đã có nói , Hoàng hậu nương nương không thích hợp ở trong cung , cũng không phải là bởi vì Hoàng thượng , mà là tính cách của hoàng hậu , và tính cách của hoàng thượng , trực giác của hắn mách bảo cuối cùng rồi Hoàng thượng nhất định sẽ chọn Hoàng hậu nương nương.
" Hồi cung ! Trẫm phải cố gắng an bài một phen , lần này bị đại mạc đánh tới , không có chuẩn bị , nên liên tiếp quân ta thảm bại , lần sau trẫm nhất định phải san bằng bình địa quốc thổ của đại mạc , biến quốc thổ của đại mạc thành Vân Đình vương triều !." Nhìn phương hướng nàng rời đi , Vân Lâ nắm chặt nắm đấm nói .
Cho hắn thời gian nửa năm , trong nửa năm này , hắn nhất định sẽ huấn luyện , nuôi dưỡng một nhóm quân lính tinh nhuệ , trong thời gian nửa năm , hắn nhất định sẽ tự mình đi tới đại mạc , mang nữ tử ấy trực tiếp hồi cung .Chỉ là , không biết nàng có nguyện ý chờ hắn hay không ? Có điều , mặc kệ nàng có nguyện ý hay không , nàng đã thuộc về hắn , bất luận làm sao , hắn đều sẽ mang nàng trở về .
Bên trong Vạn thọ cung , hôm nay là ngày Ôn Nhã tái giá kết giao , thái hậu vẫn chưa từng xuất hiện , mà là bà đang ở Vi Ương Cung nhìn bầu trời xa xăm đến thơ thẫn người .
Bà còn nhớ , lúc mới vừa gặp hắn , trời cũng trong xanh như vậy , mây xanh , nắng chói , vào lúc ấy , bà vẫn là một thiếu nữ ngây thơ , hồ đồ , mà hắn thì đã là một thiếu hiệp lừng lẫy trên giang hồ . Năm ấy gặp gỡ , liền nhất định sau này sẽ dây dưa không dứt , biệt ly cùng thống khổ .
Bà còn nhớ , từng mảnh hoa rơi trên dòng sông , bọn họ đã đồng ý lập lời thề lão nhân bất tương ly , liền nam nhân như hoàng thượng bà cũng không để mắt đến , một mực chỉ vì hằn , vì bà mà khuynh đảo . Vào lúc ấy , bà cảm giác mình chính là người nữ tử hạnh phúc nhất thiên hạ , bà tin rằng bọn họ sẽ mãi mãi hạnh phúc , cho đến răng long đầu bạc .
Thế nhưng , mùa xuân năm thứ hai , cỏ mọc , én bay , bà lại bị tuyển vào cung làm tú nữ . Trước khi tiến cung , bà đã đáp ứng hắn , chỉ cần ba năm ,sau thời gian ba năm , bà xuất cung , liền lập tức gả cho hắn .
Đáng tiếc , mọi thứ đã bắt đầu thay đổi khi bà bước chân vào cung . Ở nơi thâm cung đại viện có một nam tử tận lực bảo vệ bà , một nam tử mang đến hơi ấm , mặc dù bà lạnh lùng nhưng nam tử đó vẫn một lòng yêu bà , trong lúc vô tình bât chợt nam tử ấy đã thay thế được vị trí của một ai đó trong mắt bà . Cho đến một ngày , nam tử ấy nói với bà rằng , hắn chính là hoàng thượng , hỏi bà có nguyện ý gả cho hắn , chỉ làm hoàng hậu của hắn hay không ? Bà đã do dự .
Người kia đã từng rất lâu điều bật vô âm tín , còn một nam tử lại là hoàng đế của một nước , ngày ngày đều ở bên cạnh bà , từng ngày ngày trôi qua , phần tình cảm mà bà đã trân giấu tận đáy lòng kia đã từ từ phai nhạt . Sau bao ngày theo đuổi và kiên trì của hoàng thượng , bà đã đợi chờ người kia trong mỏi mòn nhưng vẫn không thấy tin , cuối cùng , bà đã gật đầu đáp ứng vị hoàng đế chung tình đó .
Cho đến một ngày , người kia bỗng nhiên xuất hiện , mới biết được bà đã gả cho hoàng thượng của Vân đình . Chuyện đã qua mấy chục năm cho đến bây giờ , thế nhưng bà vẫn không thể quên ánh mắt và lời nói trước khi hắn rời đi , hắn đã nói với bà , một ngày nào đó , hắn sẽ lật đổ Vân đình vương triều , đoạt lại mọi thứ mà lẽ ra sẽ thuộc về hắn .
Ánh mắt căm hận lạnh lùng ấy , vẫn chôn dấu ở sâu tận lòng bà , cho nên khi gặp được Ôn Nhã , bà đã ngay lập tức quyết định đưa nàng lên làm hoàng hậu là vì chỉ mong hắn biết được Ôn Nhã sống tốt , mà từ bỏ hận thù .
" Thanh Thu , Ôn Nhã nói thế nào cũng là thân sinh cốt thịt của ngươi , hi vọng ngươi có thể cố gắng vì nàng mà buông bỏ ". Qua một lúc lâu , Thái hậu mới nhẹ giọng nói .
Ngày trước , hắn cứu mẫu thân của Ôn Nhã , mẫu thân của Ôn Nhã đối với hắn vừa gặp đã thương , nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình , mặc dù mẫu thân của Ôn Nhã đem chính thân thể mình để báo đáp hắn , cũng không thể khiến hắn để tâm thậm chí mẫu thân của Ôn Nhã vì cứu hắn , trong lúc mang thai đã tự nguyện gả cho Bình vương gia vẫn luôn một mực yêu nàng , nhưng hắn thì vẫn thờ ơ không chút để tâm hay động lòng .
Thái hậu thở dài , tuy rằng lúc trước bà đã lựa chọn hoàng thượng , là bà có lỗi với hắn , nhưng trong lòng của bà cũng chưa từng hối hận qua , chỉ là đối với hắn có chút hổ thẹn , hi vọng hắn có thể sớm tìm được người mà hắn thích , nhưng bà không nghĩ rằng hắn quá cố chấp , đối với sự phản bội của bà vẫn luôn là khó có thể quên đi .
Trong hoàng cung, không chỉ có hoàng thượng , hoàng thái hậu thương cảm và đau buồn , nhưng ở đâu đó trong bóng tối cũng có người đang rất là vui sướng, hoàng hậu đi rồi, các nàng đã mất đi một đối thủ cường mạnh , không còn phải thấp thỏm lo sợ nữa , vị trí hoàng hậu cao cao tại thượng , là sự mê hoặc và cám dỗ đang từ từ lan tỏa , khiến cho rất nhiều ngươi trong lòng đang thèm muốn , ngo ngoe muốn động .
Bên trong Như Mai cung , Mai Phi trắng đêm không ngủ . Hoàng thượng đã rất lâu không ghé thăm Như Mai cung , làm trong lòng nàng mơ hồ có một loại cảm giác nguy hiểm đang rình rập . Bên trong Vân Lôi vẫn còn đang hôn mê , không biết lúc nào thì mới tỉnh lại , khiến cho nàng không hề có một cảm giác an toàn nào .
Nhận được tin tức Ôn Nhã đã bị đưa tới đại mạc kết giao , trong lòng Mai Phi đã bắt đầu dậy sóng , nếu như nàng một lần nữa có thể đoạt lại tâm của hoàng thượng một lần nữa , vị trí hoàng hậu kia tất nhiên sẽ thuộc về nàng , nàng cũng không cần phải nghĩ ngợi hoặc lo lắng ai đó sẽ chạm được vị trí của nàng trong lòng hoàng thượng . Chỉ là Vân Lôi , nghĩ đến hắn , Mai Phi vẫn có chút không đành lòng .
"Khụ khụ, khụ khụ, khụ." Mới ra khỏi Vân Thành thời gian không quá một ngày . Ôn Nhã liền cảm giác cả người đều hỗn loạn , khó chịu , hơn nữa nàng còn bắt đầu ho khan , cái trán cũng đã có chút nóng lên , vừa lúc đầu nàng còn tưởng chỉ là cảm mạo bình thường , nên cũng không quá để ý , nhưng hiện tại bện tình ngày càng nghiêm trọng lên .
" Nương , nương , người uống nước đi ". Nguyệt Hồng nhẹ nhàng phủi nhẹ phía sau lưng của Ôn Nhã , một tay đem chén nước đưa tới trước mặt nàng , nương nương như vậy , khẳng định là cảm mạo rồi , nhất định là vì sáng sớm hôm qua ngâm mình ở trong chậu nước quá lâu , đường đến đại mạc còn mất mấy ngày đường ,Hoàng hậu nương nương bệnh tình nếu còn không hết , làm sao có thể đến đại mạc đây ? Nguyệt Hồng lo lắng khôn nguôi .
"Không cần , ta nghĩ là nghỉ ngơi một chút là sẽ khỏe , ngươi đi ra ngoài trước đi ". Ôn Nhã suy yếu nói , hiện tại khí lực không đủ để nàng nhấc nổi thân mình nữa a , trên xe ngựa còn đang xóc nảy , nàng cảm giác xương của mình sắp vỡ tan rồi .
" Người chờ một lát , thuốc nấu đã xong , lập tức liền uống được rồi , người chờ tí , uống rồi lại ngủ tiếp " . Nguyệt Hồng dùng sức nâng thân thể của Ôn Nhã , không cho Ôn Nhã nằm xuống . Trong đội ngũ đi theo kết giao cũng không có một ngự y nào , những gói thuốc kia điều là do Nguyệt Hồng viết cho phương tử đi hốt cho Ôn Nhã , hi vọng nương nương uống sẽ không có chuyện gì .
Được sự chăm sóc tận tình của Nguyệt Hồng , sau khi uống xong thuốc , Ôn Nhã liền mê mang đi vào giấc ngủ sâu . Vì để cho thân thể Ôn Nhã khỏe lại , nên đội ngũ kết giao không thể không nửa đường dừng lại , ở lại trạm dịch biên cảnh , tìm đến lang y tốt nhất , trong ba ngày , Ôn Nhã cũng không thể nào khởi sắc , mỗi ngày đều chỉ tỉnh táo không quá hai canh giờ , liền đi vào hôn mê .
Thời điểm hôn mê , Ôn Nhã không chỉ cảm nhận được thân thể khó chịu , mà tinh thần cũng rất mệt mỏi . Bởi vì nàng cư nhiên phát hiện mình , sau khi hôn mê , hồn phách liền đi đến mộng cảnh lúc kia , nhưng lần này so với trước đây càng thêm rõ ràng .