Chương 6: Dấu răng
“Xán Xán, còn đau không?” Trên xe ngựa, Chu thị ôm nữ nhi vào trongngực, mày đẹp nhíu lại ôn nhu hỏi. Khương Bạch Nghiêu ở một bên mày cũng nhíu đến gắt gao, còn có Khương Dụ một ca ca vô cùng thương yêu muộimuội, mới vừa rồi nhất thời kích động suýt chút nữa động tay động chânvới đầu sỏ gây tội, cũng may là bị cản lại.
Chu thị xoa xoa mông nhỏ vừa mới bị té đau của nữ nhi, đau lòng vô cùng. Nữ nhi vừa sinh ra đã là bảo bối trên dưới cả nhà, hôm nay nếu đổithành người khác, nàng há có thể giảng hòa?
Nhưng người nọ lại là Lục Tông.
Lục Tông nói thế nào cũng là Thế tử Vinh Vương phủ, bây giờ vừa mới mấtđi mẫu thân, khó tránh khỏi bi thương cho nên mới hành sự có chút lỗmãng, huống hồ… Trên thực tế rõ ràng la do Xán Xán tự mình đụng vào. Dùcó nói nữa, cũng chẳng thể trách Lục Tông a.
Khương Lệnh Uyển mặt nhỏ thịt thịt không có nửa phần ý cười, lông màynho nhỏ nhíu lại chặt chẽ, miệng nhỏ nộn nộn dẩu lên, nhìn như có thểtreo được một bình dầu.
Lần này mông ngã đau, cái mũi đau, tất cả đều không quan trọng, nhưngcái làm nàng không thoải mái nhất chính là thái độ của Lục Tông.
Kiếp trước trước khi thành thân, nàng cùng Lục Tông cũng không có gặpmặt nhau, ngoài chuyện của ca ca và Lục Bảo Thiền nàng có nói mấy câu ra thì căn bản liền không có tiếp xúc với những thứ khác. Người ngoài đềunói tính tình Lục Tông nhạt nhẽo, nhưng sau khi thành thân, Lục Tông đối với nàng cực kì tốt, nàng cũng cho rằng đây mới vốn là tính cách củaLục Tông. Nhưng sau đó mới biết, hắn chỉ đối tốt với một mình nàng màthôi.
Nàng là thê tử của hắn, hắn xem nàng như bảo bối; bây giờ nàng chưa gả cho hắn, hắn liền không xem nàng là bảo bối nữa sao?
Khương Lệnh Uyển biết rằng suy nghĩ của mình có chút mâu thuẫn, Lục Tông dù sao lúc này vẫn còn chưa quen biết nàng, nhưng nàng cố tình gây sựthì làm sao? Không cần hắn tới quản sao? Khương Lệnh Uyển bĩu môi, đầunhỏ chui vào lồng ngực mẫu thân, nói lầm bầm: “Xán Xán không thích biểuca.”
Nhìn nữ nhi nói chuyện, Chu thị cũng yên tâm. Nàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nữ nhi, nói: “Chuyện này cũng không thể trách biểu cacon. Vừa rồi nếu không phải do con chạy nhanh, cũng sẽ không té, huốnghồ… Không phải là do con nháo chuyện sao?” Nữ nhi nàng tuy tuổi còn nhỏnhưng không bao giờ cho phép bản thân chịu thiệt, không chịu nổi tí xíuoan ức nào.
Nháo?
Khương Lệnh Uyển chớp chớp mắt
Coi như thế đi.
Tay Khương Lệnh Uyển sờ sờ miệng nhỏ chính mình, nghĩ tới chuyện vừa rồi, lông mày mới giãn ra, trong lòng thoải mái một chút.
Ngược lại hắn cũng không sợ đau đi.
Giờ khắc này, tại chỗ ở của tiểu Quận chúa, Phan trắc phi rốt cục tiễnđại phu đi, trong lòng thở dài một tiếng. Bước đến bên giường, khuôn mặt nhỏ của Lục Bảo Thiền có hơi phiếm hồng, nhưng cánh môi lại tái nhợt.Nàng nhìn huynh trưởng, lúc này hai mắt mông lung đẫm lệ khóc nháo nói:“Ca ca, muội muốn mẫu thân, muội muốn mẫu thân…”
Lục Tông tuy mới chỉ là một tiểu thiếu niên mười tuổi, thấy muội muộigầy yếu khóc đến đáng thương, hắn cũng chỉ lạnh nhạt mở miệng nói: “Mẫuthân đã ch.ết rồi.” Những năm nay hắn nhìn mẫu thân bị đau ốm hành hạ đến không ra hình người, hắn tuy kính trọng mẫu thân, nhưng cảm thấy ch.ếtđi cũng là một loại giải thoát.
Vừa nghe lời này, Lục Bảo Thiền càng ngày càng không khống chế được “Oa” một tiếng khóc lên.
Phan trắc phi đứng ở một bên, trong lòng thầm nói: Thế tử quả nhiênkhông biết cách làm sao để an ủi một người. Đôi mắt hơi thoáng ý cườilướt qua, quay về phía Lục Bảo Thiền nhẹ nhàng nói: “Quận chúa yên tâm,ngày sau thiếp sẽ chăm sóc Quận chúa thật tốt.” Dung mạo Phan trắc phituy đẹp, nhưng lại đẹp một cách không quá lộ liễu, bây giờ thanh âm mềmmại, tất nhiên là bình dị gần gũi. Tuy Lục Bảo Thiền chỉ mới năm tuổi,nhưng cũng khá thông minh. Xưa nay nàng không thích Phan trắc phi, hiệntại bất luận Phan trắc phi có nói gì, nàng cũng đều cảm thấy căm ghétđến cực điểm.
Lục Bảo Thiền vội đẩy nàng, kích động nói: “Nữ nhân xấu xa! Ta khôngmuốn ngươi chăm sóc, ngươi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươiđi đi----”
“Thiền nhi.”
Phan trắc phi bị nàng làm cho tức giận đến nỗi gân xanh trên trán nhưmuốn nhảy lên, nói thẳng ra thì tiểu Quận chúa này cũng là một đứa trẻphiền toái, ai ngờ một khắc sau lại nghe thấy âm thanh của Vinh vương.Phan trắc phi chợt hít sâu một hơi, nhìn về phía Vinh vương cung kínhhành lễ.
Lục Bảo Thiền nâng đôi mắt ngập nước nhìn Vinh vương, thấy Vinh vươngtiến đến ôm nàng, lập tức liền nói: “Cha, Thiền nhi không muốn thấynàng, người cho nàng đi đi!”
Vinh vương ôm lấy nữ nhi, chỉ cảm thấy khuê nữ bây giờ thật nhu nhượcnhỏ bé, như là một con mèo nhỏ, gầy yếu đến không chịu được. Nhìn khuônmặt nữ nhi quá giống với thê tử đã mất, hắn đến cùng vẫn là đau lòng,liền nghiêng mặt đối nói với Phan trắc phi: “Nàng đi lo việc trước đi.”
Phan trắc phi tức giận vô cùng, nhưng nàng lại rất rõ ràng địa vị củatiểu Quận chúa trong lòng Vinh vương. Ngày thường Xu nhi của nàng thường hay bị Quận chúa khi dễ, Vương gia nhất quán đều hướng về tiểu Quậnchúa, thực sự rất thiên vị.
Vinh vương dung mạo không tầm thường, có được phong thái tuấn lãng vôsong, chỉ là sau khi mất đi thê tử hiển nhiên có chút sa sút, cả ngườigiống như già đi vài tuổi. Hắn nhìn nữ nhi trong ngực, lúc này mới lộ ra vẻ mặt tràn đầy ôn nhu hòa ái. Thân thể nho nhỏ gầy gò của Lục BảoThiền núp vào trong lồng ngực cha mình, thấy Phan trắc phi rời đi mớithoải mái một chút.
Bây giờ nương không còn, nàng chỉ còn cha và ca ca.
Lục Bảo Thiền nghiêng đầu nhìn ca ca vẫn không nói một lời nào, ánh mắtrơi trên cánh tay của ca ca, vội vàng nắm lấy tay ca ca, hồng mắt nói:“Ca ca, có chuyện gì vậy?”
Lục Tông cúi đầu nhìn dấu răng trên cánh tay trái của mình.
Dấu răng cũng rất chỉnh tề.
Có thể thấy được hàm răng được chăm sóc rất tốt.
Có chuyện gì? Lục Tông thầm nghĩ: nữ oa lúc nãy thật lỗ mãng, rõ ràng là nàng không cẩn thận, nhưng lại tức giận nắm tay hắn lên cắn, một bộdáng thật ủy khuất, người không biết còn tưởng mình bắt nạt nàng. Hiểnnhiên là bị chiều hư. Hắn cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, coinhư là bị nàng đụng cũng không sinh ra nửa phần chán ghét. Khuôn mặt nhỏ của nữ oa kia mềm mại như cái bánh bao, khiến người ta cảm thấy yếu ớtlà điều đương nhiên.
Có điều lại nói, vết cắn này đúng là rất dùng sức a.
Lục Tông không thích đụng chạm, liền đem tay rút về, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Không có chuyện gì.”
Lục Bảo Thiền ủy khuất nhìn ca ca nhà mình.
Vinh vương cũng có chút bất đắc dĩ. Con trai này của hắn rõ ràng cũngchỉ mới mười tuổi, nhưng tính tình so với hài tử bình thường còn thànhthục hơn rất nhiều, ngày thường cũng không thích chơi đùa, thích nhất là vung đao múa kiếm, hoặc là ngồi trong thư phòng xem binh thư. Đối vớichuyện vừa rồi, Vinh vương cũng có nghe thấy, liền nhìn Lục Tông nói:“Nữ oa vừa rồi là lục nha đầu của Vệ Quốc công phủ, cũng là biểu muộicủa con. Tuy là không có chuyện gì lớn, nhưng nói tóm lại con cũng lớntuổi hơn một chút, ngày khác cha dẫn con đi Vệ Quốc công phủ thăm biểumuội của con một lần, cũng không phải là không quen biết.”
Hôm nay một nhà Khương Bách Nghiêu đến quý phủ của hắn, xem như là thểhiện thành ý, mà con trai hắn lại khiến tiểu cô nương nhà người ta khóclóc trở về, đi qua thăm cũng xem như là hợp tình hợp lý. Lại nói, Khương Bách Nghiêu mang tiếng sủng nữ nhi, hắn cũng có nghe thấy.
Lục Tông mặt không cảm xúc gật đầu “Được.”
Vinh vương đúng là kinh ngạc.
Nguyên lai hắn tưởng con mình sẽ từ chối, không ngờ cư nhiên đồng ý. Cóđiều nghĩ đến tiểu nữ oa xinh xắn đáng yêu kia, lại liếc mắt nhìn đến nữ nhi trong ngực của mình, có vẻ hắn chưa chăm sóc chu toàn cho nàng.
Hắn cũng nên nuôi dưỡng Thiền nhi mập mập một chút, mới không làm thê tử ở trên trời thất vọng.
Một ngụm cắn kia tuy cắn vô cùng hả giận, nhưng trong lòng Khương LệnhUyển cũng có chút nghèn nghẹn. Hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tông,tuy hắn còn nhỏ tuổi, nhưng nàng dù sao cũng đã sống cùng với Lục Tôngnăm năm, sao có thể không nhận ra thiếu niên ấy là Lục Tông. Lục Tôngmười tuổi ngoại trừ có chút non nớt ra thì những biểu tình trên mặt hắnlại giống như trước không hề sai lệch, đều là một khuôn mặt than lạnhnhư băng.
Nàng biết Lục Tông sinh ra đã tuấn lãng, mà ngày hôm nay thấy Lục Tôngda dẻ trắng nõn, dáng dấp chưa quá phát triển, đúng là làm nàng có chútkhông thể dời mắt.
Tuy mất mẫu thân từ nhỏ, nhưng ông trời đúng là không có bạc đãi hắn.
Kiếp trước, khi mười bốn tuổi Lục Tông đã vào quân doanh. Sau khi trảiqua rèn luyện, thiếu niên thanh tú non nớt sau khi trở về đã có chútđen, nhưng cũng nhiều hơn mấy phần mị lực nam nhân. Lục Tông vào lúc ấya, mỗi khi thắng trận trở về, không biết là phong quang đến mức nào.
Chu thị hiểu được nữ nhi hôm nay bị ủy khuất, ôm nữ nhi cho nàng uốngmột bát canh hạt sen bách hợp, lúc này mới dùng khăn xoa xoa miệng nàngnói: “Hôm nay nương mang Xán Xán đi chơi nửa canh giờ, có được haykhông?” Nữ nhi chỉ mới bốn tuổi, là thời điểm ham chơi nhất, nhưng Chuthị quản giáo nữ nhi lại không cưng chiều quá độ giống như Khương BáchNghiêu, mọi việc đều phải xác định rõ ràng.
Khương Lệnh Uyển nghe xong, vội xoay đôi mắt to lúng liếng, nói: “Con muốn tìm Tứ tỷ tỷ cùng chơi.”
Lại là Tứ tỷ tỷ? Chu thị chỉ tưởng rằng nữ nhi nhất thời có hứng, nhưngmấy ngày nay, nữ nhi có vật gì tốt liền đưa tới Thanh Hà cư, cũng biếtnữ nhi cũng thật lòng yêu thích Tứ nha đầu kia. Chu thị căn bản không có hảo cảm gì đối với bộ dạng khúm núm của thứ nữ Khương Lệnh Đề, nhưng nữ nhi tuổi này cần có bạn chơi. Khương Lệnh Đề chỉ không cần làm bịthương nữ nhi, phương diện này nàng cũng không quản quá nghiêm.
“Nương…” đôi tay nhỏ của Khương Lệnh Uyển nắm lấy ống tay áo Chu thị,tiếng nói non nớt, âm cuối ngân dài, làm ai nghe tâm cũng đều mềm nhũn.
Chu thị sao có thể là người không hiểu lý lẽ, chỉ sở đầu nhỏ của nữ nhi, nói nàng sớm trở về một chút. Khương Lệnh Uyển nói một tiếng “Nươngthật tốt.”, sau đó linh hoạt rời khỏi sự ôm ấp của mẫu thân, chạy ra bên ngoài.
Chu thị nhìn bóng lưng nữ nhi, mỉm cười lắc đầu.
Mấy ngày nay Khương Lệnh Uyển vẫn chơi cùng một chỗ với Khương Lệnh Đề,hai tiểu cô nương xấp xỉ tuổi nhau cũng chơi đùa rất là vui vẻ. KhươngLệnh Uyển cũng cảm thấy vị Tứ tỷ tỷ này của nàng tuy rằng hơi ốm yếu một chút, nhưng lại cởi mở hơn trước kia rất nhiều. Hai nàng một người bốntuổi một người năm tuổi, đều là hài tử Vệ Quốc công phủ, nam hài bốntuổi đã phải học vỡ lòng, sáu tuổi phải vào trường quý tộc để học tập,mà nữ hài cũng cực kì được chú trọng học thức, đến khi sáu tuổi, đã phải mời tiên sinh về dạy học, đến tám tuổi sẽ bắt đầu học tập cầm kì thihọa, nữ công gia chánh. Khương Lệnh Dung bây giờ đã sáu tuổi, trước đóvài ngày đã mời tiên sinh, Khương Lệnh Huệ suốt ngày chơi cùng KhươngLệnh Dung trong chốc lát đã không còn bạn.
Khương Lệnh Huệ thấy mấy ngày nay Khương Lệnh Uyển đi lại thân thiết với Khương Lệnh Đề, không hề có ý đùa cợt nàng ta, trong lòng khó tránhkhỏi có chút thất vọng. Nàng đứng ở phía xa nhìn hai người chơi vô cùngvui vẻ, nhưng bản thân thì lại lẻ loi một mình, nhìn mà thèm vô cùng. Dù sao cũng mới chỉ là một tiểu cô nương năm tuổi, tất nhiên là có chútkhông nhịn được, muốn cùng chơi đùa với Khương Lệnh Uyển các nàng.
Nào biết khi Khương Lệnh Uyển thấy Khương Lệnh Huệ đi đến, một tay đemKhương Lệnh Đề che chắn phía sau, gương mặt trắng nõn hướng về phíaKhương Lệnh Huệ làm mặt quỷ: “Lần trước là ai nói không muốn chơi vớibọn muội? Tam —— tỷ —— tỷ?”
Khương Lệnh Huệ là người rất sĩ diện, bây giờ bị Khương Lệnh Uyển trêu chọc, lập tức liền giận dỗi lquay đầu bước đi.
Phía sau, Khương Lệnh Uyển ôm tay cười như hoa nở.
Có điều mấy ngày sau, Khương Lệnh Huệ đã có bạn mới chơi cùng, chính làbiểu muội Tô Lương Thần. Mẫu thân Tô Lương Thần là thứ nữ của Vệ Quốccông phủ, chính là cô của Khương Lệnh Uyển. Vị cô ruột này của KhươngLệnh Uyển sau khi thành thân lập tức cũng mang thai hài tử, tiếc rằngkhi sinh Tô Lương Thần lại bị khó sinh, sau khi sinh hài tử liền quađời. Tình cảm vợ chồng sâu đậm, thế nhưng cha của Tô Lương Thần lại đốivới nữ nhi này rõ ràng cũng thật không thích, bởi vì cảm thấy nữ nhi đãhại ch.ết thê tử của mình.
Khương Lệnh Uyển đương nhiên cũng nhớ tới Tô Lương Thần.
Kiếp trước, cũng là khoảng thời gian này Tô Lương Thần đến Vệ Quốc côngphủ, bắt đầu ở lại đây một tháng, sau này cũng không có dự định rời đi.Cũng may thái độ của lão thái thái đối với Tô Lương Thần cũng vô cùngyêu thương, Tô Lương Thần lại có thể khiến cho các trưởng bối vui vẻ,những tháng ngày sống trong Vệ Quốc công phủ trải qua như cá gặp nước.
Có điều Tô Lương Thần này cũng không phải chỉ có một bộ dáng bạch liênhoa, sau này nghĩ đến việc Khương Lệnh Huệ và Tô Lương Thần cùng tính kế lẫn nhau, không ai nể mặt ai, Khương Lệnh Uyển có một loại kích độngmuốn kéo Tứ tỷ tỷ ngồi ở một bên ăn bánh ngọt cắn hạt dưa để xem tròvui.
Ngày hôm đó, vào thời điểm Khương Lệnh Uyển trở về Đông viện, Chu thị ôm nàng lên, hôn lên khuôn mặt bé nhỏ của nữ nhi một cái: “Biểu ca đếnthăm con, nói là đến nhận lỗi. Xán Xán có muốn đi gặp người ta haykhông?”
“Biểu ca?” Khương Lệnh Uyển giơ cánh tay mập mạp đầy thịt lên chăm chúđếm. Nàng có nhiều biểu ca như vậy, mẫu thân là nói tới người nào a?
Đối diện với đôi mắt to đầy nghi hoặc của nữ nhi, Chu thị mỉm cười nói: “Là Tông biểu ca của con.”
Lục Tông? Khương Lệnh Uyển sững sờ, thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn lòng dạ hẹphòi, bị nàng cắn một miếng còn muốn cắn lại nàng hay sao?