Chương 14: Chép chép
Vào lúc này Khương Lệnh Uyển cực kì oán hận cái thân thể bốn tuổi nhỏ bé này của nàng, vừa nãy khi ở Thanh Hà cư cùng chơi với Tứ tỷ tỷ nàng vẫn vô cũng khỏe mạnh, vừa về tới sân nhà, cái bụng liền đau lên. Đào ma ma nhìn thấy vậy lập tức bị dọa trắng bệnh cả mặt, vội vàng kêu nha hoàn đi mời Chu thị.
Vừa rồi nàng và Khương Bách Nghiêu làm ầm ĩ lợi hại, Chu thị ngủ trưa ước chừng được một canh giờ*, mặt mày mới ngủ dậy vốn đã hồng hào, nhưng vừa khi nghe tin nữ nhi bị đau bụng, nhất thời lo lắng không thôi, vội vàng hấp tấp chạy qua.
Chu thị vừa vào phòng, nha hoàn liền vén tấm màn lụa màu nhạt làm bằng vải gấm thêu hoa sang hai bên, nữ nhi nho nhỏ ngủ thật an tĩnh, trên người đắp một chiếc chăn mòng màu hồng nhạt, nhìn giống như một con mèo con. Nữ nhi thấy mình, đôi mắt ngập nước mở to, nhỏ giọng gọi: “Nương.”
Chu thị “ai” một tiếng, nhanh chóng tiến lên đem nữ nhi ôm vào lòng, sờ sờ bàn tay nhỏ mềm nhũn, nhíu mày nói: “Làm sao lại lạnh như vậy?” Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt u sầu của Đào ma ma, nói: “Đã sai người thỉnh đại phu chưa?”
Đào ma ma gật đầu, cũng gấp gáp vô cùng: “Nô tỳ đã cho Thanh Trúc đi mời, lúc này đại phu cũng chắc đang trên đường đến.”
Chu thị khẽ vuốt cằm, ôm thân thể mềm mại của nữ nhi trong lòng, lông mày nhíu thành một đường. Thấy nữ nhi bảo bối kêu đau bụng, lúc này mới đem tay luồn vào trong chăn, từ vạt áo tiến vào, nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ mềm mềm, ôn nhu hỏi: “Đau ở chỗ này sao?”
Khương Lệnh Uyển gật đầu, thanh âm mềm mại nói: “Xán Xán đau.”
Chu thị đau lòng không thôi, hỏi Đào ma ma: “Xán Xán hôm nay ăn đồ hư gì sao?”
Đào ma ma lắc đầu nói: “Nô tỳ vẫn luôn trông coi, không thấy Lục tiểu thư ăn loạn cái gì, đúng rồi…” Đào ma ma bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn Khương Lệnh Uyển nói: “Vừa lúc nãy Lục tiểu thư đi Thanh Hà cư chơi cùng Tứ tiểu thư, ở chỗ Thôi di nương ăn một bát chè lê------”
Chu thị vừa nghe mặt liền đổi sắc.
Khương Lệnh Uyển thấy không đúng, vội nói: “Nương, chè lê di nương làm ăn rất ngon, hơn nữa Tứ tỷ tỷ cũng ăn, Tứ tỷ tỷ không có chuyện gì, khẳng định không phải chè lêcó vấn đề. Nương, người đã đáp ứng Xán Xán sẽ thích di nương và Tứ tỷ tỷ.” Thật vất vả nàng mới khiến cho nương đổi cách nhìn khác với Thôi di nương, hơn nữa cũng có chút yêu thích Tứ tỷ tỷ, nếu bởi vì sự tình này mà khiến cho mục đích của nàng thất bại trong gang tấc, vậy đúng thật là thiệt thòi lớn.
Chu thị thấy nữ nhi che chở Chu di nương như vậy, đương nhiên cũng không tiện nói gì. Nhưng trên thực tế nàng lại vô cùng buồn bực, trong lòng thầm nghĩ: Nếu có người nào dám làm tổn thương nữ nhi của nàng, nàng tuyệt đối không để yên cho hắn. Chu thị sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nữ nhi, nói: “Xán Xán ngoan, nương không nói là Thôi di nương, chờ một chút để đại phu đến khám cho con.”
Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, nếu một lúc nữa không làm rõ được việc này, khẳng định nương sẽ giận chó đánh mèo với Thôi di nương.
Khương Lệnh Uyển tâm trạng lo lắng, cũng không lâu lắm đại phu liền đến. Sau khi đại phu khám xong, hỏi hôm nay ăn những đồ ăn gì, sau đó liền nói khuyên người nhà không nên cho hài tử ăn quá nhiều gạo nếp nếu ăn gạo nếp nhiều sẽ dẫn đến đau bụng. Thân thể tiểu nữ oa bốn tuổi vốn rất yếu ớt, ăn nhiều gạo nếp sẽ khó tiêu hóa, thế nên mới gây ra đau bụng. Nghe xong những lời này, Khương Lệnh Uyển lập tức nói: “Nương, người nghe thấy không, không liên quan đến Thôi di nương.”
Chu thị nghe xong gật gật đầu, ôm nữ nhi sát vào lòng ngực thêm một chút, nói: “Là nương trách oan Thôi di nương.”
Tuy rằng cái bụng còn đau nhưng Khương Lệnh Uyển cũng rất vui vẻ. Hai tay nàng ôm lấy cánh tay của mẫu thân, bắt lấy cơ hội nói: “Nương, Xán Xán thực sự rất yêu thích Tứ tỷ tỷ, hơn nữa Tứ tỷ tỷ và Thôi di nương đối xử với Xán Xán rất tốt. Sau này nương cũng phải đối xử với họ tốt một chút, có được hay không?”
Chu thị nhìn vào đôi mắt to tròn, trắng đen rõ ràng của nữ nhi, nhất thời không lên tiếng. Có lẽ vì cái bụng còn đau, khuôn mặt nhỏ mập mạp nhất thời có chút tái nhợt, nhìn thấy nữ nhi như vậy nàng mà tim gan đều đau. Chu thị hôn mặt nhỏ của nữ nhi một cái, gật đầu nói: “Nương đáp ứng Xán Xán.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong vui sướng không thôi, tươi cười ngọt ngào với Chu thị, sau đó quay sang nhìn ca ca đang ngồi cùng cha bên cạnh giường, nói: “Ca ca cũng vậy. Sau này không cho phép bắt nạt Tứ tỷ tỷ, nếu không Xán Xán sẽ không thích ca ca nữa.”
Khương Dụ vừa nghe muội muội sinh bệnh, sốt ruột hết cả lên, lập tức bỏ bút xuống chạy đến đây. Bây giờ thấy muội muội nói chuyện anh khí mười phần, cũng không lo lắng nữa, theo thói quen liền nặn nặn khuôn mặt bánh bao của muội muội nói: “Ca ca là nam tử hán đại trượng phu, mới không thèm bắt nạt tiểu cô nương.” Tứ muội mảnh mai phảng phất như gió vừa thổi liền có thể bị thổi bay, hắn mới không có thời gian nhàn rỗi mà đi khi dễ nàng đâu.
Khương Lệnh Uyển bất mãn nhìn ca ca của nàng, quyệt miệng nhỏ lầm bầm vài tiếng.
Khương Dụ nhìn thấy mà cười không ngừng: “Xán Xán quả thật là một tiểu bánh bao.”
Tuy rằng ca ca nhà nàng tuy mới có chín tuổi, nhưng mặt mày lại rất tuấn tú, sau này lớn lên rồi cũng sẽ trở thành công tử tuấn lãng bất phàm. Mặc dù xét về tài hoa, ca ca có chút không tốt, nhưng lại có võ nghệ bất phàm, sau này cũng ra chiến trường giết địch cùng với Lục Tông, vô cùng uy phong tiêu sái.
Lúc này thấy ca ca hiểu chuyện như vậy khiến cho nàng nhớ lại kiếp trước---- ca ca tốt như vậy, lại bị Chu Lâm Lang mê hoặc đến thất bát điên đảo, muốn phải cưới bằng được người vào cửa.
Nương cùng An vương phi xưa nay như nước với lửa, làm sao có tiếp nhận Chu Lâm Lang làm con dâu của mình? Mẫu thân phản đối, xưa nay cha đều nghe lời mẫu thân, hơn nữa cha cũng cho rằng nhi tử và Chu Lâm Lang thực sự không thích hợp, đương nhiên cũng phản đói. Kết quả là ca ca tốt này của nàng ngược lại không hề để ý đến thân phận con trai trưởng của Vệ Quốc Công phủ quỳ mãi ở trước sân phòng cha mẹ không đứng lên, người làm nương tuy tức giận. Cuối cùng ngay cả cha tính tình vẫn luôn ôn hòa cũng nhịn không được cầm mấy dây mây đánh đứa con trai không hiểu chuyện này.
Đánh thân con đau lòng mẹ, đến cuối cùng người thoái nhượng còn không phải nương sao?
Nàng cũng từng khuyên qua ca ca hãy nên nghe lời cha mẹ.
Nhưng ca ca của nàng là một người thẳng thắn, bất kể nói gì cũng vẫn muốn thành thân với Chu Lâm Lang, ngay cả lời của nàng cũng không nghe. Hồi đó nàng luôn được nuông chiều, thấy ca ca không nghe lời, đương nhiên cũng cực kì tức giận, sau đó lập tức đi tìm Chu Lâm Lang lý luận. Nhưng Chu Lâm Lang một mặt kiêu ngạo nói: “Người có thể gả cho Lục Tông, vì sao ta không thể gả cho ca ca ngươi? Khương Lệnh Uyển, ngươi xem mình là ai, dựa vào cái gì ngươi luôn muốn người khác nghe theo ý ngươi?”
Khi đó nàng thực sự tức giận muốn cầm lấy roi mây đánh cho Chu Lâm Lang một trận.
Lúc hồi phủ nàng vừa vặn gặp phải Lục Tông. Lục Tông thấy nàng chỉ mang nha hoàn đi ra ngoài, lo lắng sợ nàng xảy ra chuyện, liền muốn đưa nàng hồi phủ. Hồi đó hai người đã định hôn, hắn là vị hôn phu nên lo lắng an nguy của nàng là điều đương nhiên. Nhưng nàng mới vừa nháo với Chu Lâm Lang, trong lòng tức giận muốn ngất đi, càng đem hết lửa giận đổ lên người Lục Tông. Khi đó nàng nghĩ, nếu không phải bởi vì nàng phải gả cho Lục Tông, nói không chừng Chu Lâm Lang sẽ không phí tâm tư đi mê hoặc ca ca. Nhưng hôm nay nghĩ lại, Lục Tông vô tội biết bao.
Khương Lệnh Uyển rũ mắt xuống.
Nàng là một hài tử bị chiều quá sinh hư, nhưng hắn lại vẫn luôn bao dung nàng.
Kỳ thực Lục Tông cũng không phải là người tính tình tốt gì, sở dĩ nàng cảm thấy hắn dễ tính là bởi vì hắn đem mọi sự kiên trì và dung túng của hắn cho nàng.
Khương Lệnh Uyển cuộn thành một đoàn, dựa vào lồng ngực mẫu thân.
Khương Bách Nghiêu cầm bát sứ trắng nhỏ, thổi thổi vài cái, sau đó cẩn thận từng li từng tí mớm thuốc cho nữ nhi bảo bối: “Xán Xán ngoan, uống thuốc nào.”
Khương Lệnh Uyển vừa ngửi tới mùi vị của thuốc, tiểu lông mày liền nhíu lại, một đôi mắt to đen lay láy nhìn Khương Bách Nghiêu, miệng nhỏ lại không chịu mở ra.
Khương Bách Nghiêu vẻ mặt ôn hòa nói: “Xán Xán nếu như thuốc uống hết, cha đồng ý với Xán Xán một chuyện, có được hay không?”
Lời này thành công hơi gợi hứng thú của Khương Lệnh Uyển, miệng nhỏ cong cong nói: “Như vậy… chuyện gì cũng có thể sao?”
Khương Bách Nghiêu nói vậy, một là vì muốn dỗ nữ nhi, hai là cảm thấy nữ nhi mới có bốn tuổi, sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, lớn nhất chỉ có thể liên quan đến các loại thức ăn linh tinh mà thôi. Khuôn mặt Khương Bách Nghiêu ôn hòa tuấn tú, gật đầu nói: “Đúng nha. Xán Xán cứ việc nói, cha nhất định đáp ứng con, nhưng trước hết---- Xán Xán phải ngoan ngoãn uống hết chén thuốc này đã.”
Chuyện đương nhiên là không đơn giản như vậy.
Thân thể tròn tròn mập mập của Khương Lệnh Uyển nhanh chóng chui ra khỏi lồng ngực của mẫu thân, tay nhỏ cầm lấy bát sứ trắng trong tay Khương Bách Nghiêu, đầu ngửa lên “ừng ục ừng ục” uống hết, sau đó nhìn về phía cha mình chép miệng một cái, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh nói: “ Xán Xán muốn Tông biểu ca.”