Chương 17: Làm mất mặt

Nhị thẩm này của nàng càng ngày càng quá quắt!


Tứ tỷ tỷ bây giờ mới có năm tuổi, tuổi còn nhỏ đã gánh trên mình tội danh trộm đồ, sau này làm gì còn chút thanh danh nào nữa? Khương Lệnh Uyển nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh lại, nàng hiểu chuyện này không phải do Tứ tỷ tỷ gây ra, hôm nay phát sinh chuyện này là bởi vì lần trước nàng bắt nạt Khương Lệnh Huệ. Khương Lệnh Huệ bị nhị thẩm dạy hư, biết là trả thù nàng không được liền nắm lấy quả hồng mềm là Tứ tỷ tỷ. Một người lớn, lại có thể vu oan giá họa cho một tiểu nữ oa năm tuổi, nói ra thật làm mất hết mặt mũi của Vệ Quốc công phủ bọn họ.


Mệt vị nhị thẩm này lại có thể làm ra được loại việc như vậy.


Từ thị thấy Khương Lệnh Uyển không lên tiếng, nghĩ rằng nha đầu này ngày thường có thông minh lanh lợi thì có như thế nào, chung quy vẫn chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi, có thể có năng lực gì? Nàng không để ý tới, vội vàng lệnh cho ma ma cùng nha hoàn đem Thôi thị và Khương Lệnh Uyển mang tới Huệ An đường của lão thái thái.


Tiết Vanh cũng biết hôm nay có chuyện lớn xảy ra, tiểu nam oa môi hồng răng trắng lúc này mím môi không lên tiếng, mắt to chớp chớp vô hại. Thường ngày hắn cùng tiểu biểu muội chơi đùa, cũng chưa từng thấy nàng để bụng tới Tứ tỷ tỷ Khương Lệnh Huệ này cho lắm, lúc này hắn mới còn nhỏ cũng không thể hiểu được hết, chỉ cho rằng tiểu biểu muội cũng không để ý đến Khương Lệnh Huệ, vội vàng cầm tay nhỏ mềm mại của tiểu biểu muội nói: “Xán Xán, chúng ta đi thôi. Trộm đồ đều là hài tử xấu, chúng ta không nên chơi với hài tử xấu.”


Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt mập trắng nõn của Tiết Vanh, đôi mắt đen tròn như ngọc mã não chăm chú nhìn hắn “Tứ tỷ tỷ mới không phải kẻ trộm.” Nói xong liền nhấc làn váy chạy ra ngoài.
Lông mày nhỏ của Tiết Vanh nhíu lại, sau đó chân ngắn cũng bước đi theo.


available on google playdownload on app store


Tuy nói quy củ ở Vệ Quốc công phủ không tính là quá hà khắc nhưng cũng không chấp nhận được việc trộm cắp. Hôm nay lão thái mặc một thân xiêm y màu xanh ngọc có thêu những bông hoa nhỏ xếp thành chữ “Thọ”, đang ngồi trên ghế chủ vị, tuy ngày thường bà rất hòa ái thân thiện, nhưng giờ phút này, sau khi nghe Từ thị nói xong, lông mày lập tức nhăn lại.


Từ thị âm thầm đánh giá vẻ mặt của lão thái thái, trong lòng vui mừng nhưng trên mặt lại tỏ vẻ tiếc hận nói: “Con dâu vốn không muốn quấy rầy nương, chỉ là con dâu cảm thấy chuyện này con dâu không làm chủ được, không biết nên xử lí như thế nào mới tốt.”


Khương Lệnh Uyển vội vã chạy tới, thấy lão thái thái, lập tức đi qua hành lễ, thanh âm nhu nhu mềm mại kêu một tiếng “nãi nãi”. Nhưng xác thực chuyện này đã nháo quá lớn, lão thái thái thấy Khương Lệnh Uyển cũng chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, không còn thấy sự vui mừng thường ngày. Khương Lệnh Uyển thấy bà như vậy, chỉ sợ Từ thị đã đem mọi chuyện nói ra mất rồi, nàng vội vàng chạy đến bên người lão tổ tông, khuôn mặt nhỏ giương lên lầm bầm vài tiếng: “Nãi nãi, Tứ tỷ tỷ sẽ không lấy trộm đồ. Mấy thứ như trâm hoa này Tứ tỷ tỷ mới không hiếm lạ.”


Lão thái thái xoa xoa khuôn mặt trắng mịn của tiểu tôn nữ, ôm người vào trong lòng: “Xán Xán ngoan, trước nghe nhị thẩm của con nói đã.”
Từ thị lệnh cho nha hoàn phía sau trình lên trâm hoa.


Trong tay Kim Châu là một cái hầu bao lụa gấm có thêu hình con bướm màu trắng, bên trong có một cây trâm hoa bằng vàng có khảm một viên ngọc trai màu bạc, xem ra thật có giá trị.


Khương Lệnh Uyển nhìn một chút liền nhận ra, đây là hầu bao lần trước nàng tặng cho Tứ tỷ tỷ, nhưng cây trâm này quả thực nàng đã thấy Khương Lệnh Huệ đeo qua.


Từ thị nói: “Đầu tháng con dâu mới mua cho Huệ nhi một cái trâm hoa. Hôm nay con dâu suy nghĩ thấy nữ nhi không đeo nó đã lâu, liền muốn Huệ nhi lấy ra đeo nhưng lại không tìm được. Vừa vặn mấy ngày trước Đề nhi sang thăm phòng của Huệ nhi, sau đó trâm hoa lại bị mất, hạ nhân tìm khắp gian phòng cũng không thấy… Lão tổ tông cũng hiểu được Huệ nhi xưa nay chưa từng giấu giếm cái gì, nhưng hôm nay tìm lại không phát hiện thấy trâm hoa. Con dâu cũng nghĩ, trâm hoa này tuy không phải là vật quý giá, nhưng nếu bỏ qua chuyện nhỏ này, ngày mai không biết sẽ lại mất thêm cái vòng tay hay vòng cổ gì đó nữa cho nên mới muốn đi qua tìm thử trong phòng của Đề nhi, tìm không được cũng coi như loại bỏ Đề nhi ra khỏi những người bị hoài nghi, nhưng mà lúc cầm lên cái hầu bao này ở đầu giường của nàng, mở ra bên trong nhìn nhìn thấy trâm hoa của Huệ nhi.”


Thấy lão thái thái không lên tiếng, Từ thị lại thấp giọng nói: “Chuyện này vốn để con dâu xử lý, chỉ là… Chỉ là Đề nhi không thể so sánh với hạ nhân, chung quy vẫn là tiểu thư của Vệ Quốc công phủ, con dâu chỉ có thể tìm đến lão tổ tông, nghĩ rằng lão tổ tông nhất định sẽ xử lý công bằng, chuyện này giao cho ngài, chắc chắn sẽ được giải quyết thỏa đáng hơn con dâu.”


Thôi di nương tính tình mềm yếu, thấy lão thái thái như vậy thì lên nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, ôm Khương Lệnh Đề vào trong lòng ngực che chở, trong đầu nhất thời trống rỗng, căn bản không biết nên làm thế nào.
Khương Lệnh Uyển vội muốn ch.ết.


Đôi mắt to tròn xoay chuyển, liền yếu ớt quay về phía Khương Lệnh Huệ hỏi: “Tam tỷ tỷ, tỷ nói bị mất trâm hoa, là bị mất lúc nào, tỷ có nhớ thời gian cụ thể hay không?”


Khương Lệnh Huệ thấy Thôi di nương và Khương Lệnh Đề bộ dáng sợ sệt, trong lòng cảm thấy hả giận. Tiểu hài tử xưa nay không biết che giấu tâm tình, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này tràn đầy ý cười, chỉ khi Từ thị đứng bên cạnh nhéo nhéo tay nhỏ của nàng, bị ăn đau lông mày đều nhíu lại. Thấy Khương Lệnh Uyển đang đứng bên cạnh lão tổ tông, nàng cũng không dám làm càn, chỉ nghiêm túc nói: “Đại khái là… là ngày hôm trước. Lão tổ tông, chuyện đã qua mấy ngày, Huệ nhi cũng không nhớ rõ. Chỉ là sau khi Tứ muội muội tới thăm thì trâm hoa đã biến mất.”


Thôi di nương biết, nếu mình không nói thì gáo nước bẩn này chắc chắn sẽ hắt lên hai mẹ con nàng. Thôi di nương nói: “Lão tổ tông, trâm hoa này thiếp thân chưa thấy nó bao giờ, hơn nữa Đề nhi là một đứa trẻ ngoan ngoãn, sẽ không làm những chuyện như vậy.”


Từ thị liếc mắt nói: “Vậy muội giải thích việc trâm hoa này xuất hiện ở Thanh Hà cư như thế nào, chẳng lẽ là do trâm hoa mọc cánh bay tới sao?”
Thôi di nương hoang mang: “Chuyện này…”
Từ thị tiếp tục hùng hổ dọa người: “Muội nói Đề nhi không trộm, chẳng lẽ là muội trộm?”


Thôi di nương bị dọa trắng mặt: “Thiếp thân không dám, thiếp thân sẽ không làm ra những sự tình này.”
“Nương…” Khương Lệnh Đề yếu ớt nằm trong lòng Thôi di nương, tay nhỏ vươn ra sờ sờ khuôn mặt mẫu thân, trong lòng lại rất sợ hãi.
Từ thị liếc mắt một cái, không ai nhìn thấy.


Lúc này Khương Lệnh Uyển rời khỏi lồng ngực lão thái thái, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm nở nụ cười, mềm mại như một nắm cơm, làm người ta vô cùng yêu thích. Nàng đi tới bên cạnh Kim Châu, ngẩng đầu nói: “Kim Châu tỷ tỷ, Xán Xán muốn nhìn trâm hoa.”
Kim Châu theo bản năng nhìn Từ thị.


Từ thị gật đầu, tiểu oa nhi bốn tuổi cũng không làm được chuyện gì.


Khương Lệnh Uyển nhón chân cầm lấy hầu bao và trâm hoa từ tay Kim Châu, tinh tế đánh giá một phen, làm như nhận thấy cái gì hay, đôi mắt to như sáng lên, khóe miệng không nhịn được cong lên một cái. Sau đó nàng trưng ra vẻ mặt ngây thơ, cúi đầu ngửi ngửi như một con chó nhỏ, toét miệng “oa” một tiếng, giọng nói hơi to: “Trâm hoa thật là thơm. Tam tỷ tỷ, đây là mùi gì? Thật là thích.”


Khương Lệnh Huệ tự hào, nhìn Khương Lệnh Uyển với ánh mắt “ngươi thật không có kiến thức”, nói: “Đây là huân hương có mùi của một loài hoa lạ ở trên núi, sáng nay mẫu thân vừa mới mua cho tỷ, rất thơm.”


Lời nói vừa dứt, Từ thị đứng bên cạnh liền biến sắc, dùng sức bấm vào tay Khương Lệnh Huệ một cái.
”Nương ——” Khương Lệnh Huệ bị đau thét lên, vẻ mặt oan ức.


Khương Lệnh Uyển chớp chớp đôi mắt long lanh, tiểu lông mày nhíu lại nhìn về phía lão thái thái, cầm trâm hoa nhảy nhót đến bên cạnh bà, bàn tay nhỏ nhiệt tình đem trâm hoa đến gần chóp mũi của lão thái thái, một đôi mắt to ngây thơ vô tội: “Nãi nãi, thật thơm a.” Sau đó nàng thoáng cúi đầu nói: “Nhị thẩm thật tốt, sáng sớm liền tự thân đi mua trâm hoa và huân hương cho Tam tỷ tỷ. Mẫu thân con cũng chưa từng làm vậy, mẫu thân nói mùi trên người hài tử là mùi thơm nhất, không cần huân hương, Xán Xán nghĩ chắc là do mẫu thân lười đi mua, không thích phiền phức. Xán Xán thật hâm mộ Tam tỷ tỷ.”


Lời nói ngây thơ vô tội, như là thật sự hâm mộ Khương Lệnh Huệ có một mẫu thân tốt, nhưng lão thái thái không ngốc. Chuyện từ lúc mới bắt đầu bà đã nghi ngờ, bây giờ nghe được lời Khương Lệnh Uyển, sao còn có thể không rõ, bà càng thêm khẳng định suy đoán của mình.


Từ thị chặn lại nói: “Huệ nhi tuổi còn nhỏ, trí nhớ chưa tốt, trâm hoa này…”
“Trí nhớ không tốt chẳng lẽ chuyện phát sinh hôm nay cũng là nhớ lầm?”
Từ thị nhất thời không dám lên tiếng.


“... Thê tử lão nhị, ngày thường ngươi không giúp đỡ đại thẩm cái gì cũng thôi đi, bây giờ lại đi tính toán với một tiểu oa nhi?” Lão thái thái rất thương hai đứa con trai, nhưng Từ thị này lại là một con sư tử Hà Đông, bà đã sớm không hài lòng với nàng, bây giờ lại gây ra chuyện hồ đồ thế này, càng ngày càng làm lão thái thái không vui.


Lão thái thái lại nhìn Thôi di nương và Khương Lệnh Đề.


Thôi di nương một thân váy trắng, khuôn mặt trắng nõn, trang điểm mộc mạc, tính tình nhu nhược nên dễ bị bắt bí. Lão thái thái hiểu rằng, trước đây Thôi thị chăm sóc con bà rất tốt, làm việc thỏa đáng, chưa từng gây ra sự cố nào, Đề nhi thì càng không phải nói, tuy là thứ nữ nhưng lại ý thức được thân phận của mình, tuổi còn nhỏ đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, xưa nay luôn bị người ta bắt nạt. Lúc trước Xán Xán cùng chơi với hai đích nữ bị chiều hư của chi thứ hai cũng không ít lần đùa cợt người khác. Từ lúc Xán Xán tiếp xúc với Đề nhi lại bắt đầu trở nên hiểu chuyện hơn, lần trước lúc nàng xoa bả vai cho bà, nghe nói là ở chỗ Tứ tỷ tỷ học được, còn ồn ào nói mỗi ngày nàng đều muốn bóp vai cho bà, nghe xong mà trái tim như muốn nhảy ra. Tôn nữ bảo bối thường xuyên đi cùng Đề nhi, nàng đương nhiên cũng để tâm.


Khương Lệnh Huệ chỉ là nữ oa bốn tuổi, mắt to mê man nhìn Từ thị, hiển nhiên là không biết chuyện gì xảy ra. Nàng mấp máy môi: “Nương…” Không phải nói lão tổ tông sẽ hung hăng dạy dỗ Tứ muội muội sao?
“Im miệng!” Từ thị tức giận nói.


Khương Lệnh Huệ sợ hết hồn, thân thể run lên, viền mắt hồng hồng, sợ đến nỗi không dám mở miệng.
Lão thái thái không nói, trong phòng cũng không có ai dám lên tiếng.


Tuy rằng chuyện hôm nay không đúng, nhưng Thôi di nương cũng chỉ là một vị thiếp thất, bất luận thế nào lão thái thái cũng phải giữ lại mặt mũi cho chính thất Từ thị, hơn nữa trò vặt này nếu để người ngoài biết được, chắc chắn sẽ cười đến rụng răng—— Vệ Quốc công phủ bọn họ thế mà không quản được chuyện này.


Lão thái thái đứng dậy, không nhìn Từ thị, lạnh nhạt nói: “Chuyện hôm nay bỏ qua đi, sau này đừng làm ra loại chuyện mất mặt như vậy nữa, ta phiền lòng.” Ma ma đứng bên cạnh rất sợ lão thái thái sinh khí, vội vàng xoa xoa hai bên thái dương lão thái thái, liền cầm tay đưa người vào bên trong phòng ốc.


Từ thị tức giận, nắm tay xiết chặt lại, bực bội dẫn Khương Lệnh Huệ ra khỏi Huệ An đường.
Lúc này Khương Lệnh Uyển liền chạy đến bên người Thôi di nương.


Khương Lệnh Đề vốn nhỏ gầy, bây giờ khuôn mặt nhỏ trắng bệch không có chút tơ máu, mắt to trong veo còn hồng hồng, nhìn rất đáng thương, hiển nhiên là bị dọa sơ. Khương Lệnh Uyển sờ vào túi áo, thấy không có khăn tay, liền nghiêng đầu nhìn Tiết Vanh: “Vanh biểu ca, huynh có khăn tay không?”


Tiết Vanh lập tức lấy ra một một chiếc khăn màu xanh ngọc, bên trên còn thêu hình con hổ oai phong lẫm liệt,
Khương Lệnh Uyển cầm khăn lau mặt cho Khương Lệnh Đề, rất là đau lòng, bi bô nói: “Tứ tỷ tỷ, tỷ yên tâm, sau này Xán Xán sẽ không để cho ai bắt nạt tỷ.”


Tay Thôi di nương vẫn còn run rẩy, lẳng lặng ôm lấy nữ nhi trong ngực.


Hôm nay bị kinh hách, nhưng cuối cùng vẫn chọc tức Từ thị, tháng ngày trôi qua sau này cũng sẽ không thanh thản. Chỉ là chuyện này đã kinh động đến lão thái thái, Từ thị e ngại vị trí của lão thái thái trong phủ, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không tìm mẹ con các nàng gây chuyện phiền phức. Nghĩ như vậy, Thôi di nương mới yên tâm một chút.


Nàng nhìn tiểu nữ oa dịu dàng trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng nàng lại cảm thấy Lục tiểu thư có chút không giống thường ngày. Những lời nói vừa rồi nàng hỏi Tam tiểu thư chỉ là vô ý, làm hại Tam tiểu thư lỡ miệng, như vậy Lục tiểu thư quả là phúc tinh của Đề nhi.


Thôi di nương đưa Khương Lệnh Đề về Thanh Hà cư, Khương Lệnh Uyển lúc này mới đem khăn trả cho Tiết Vanh, tiểu lông mày bắt đầu nhăn lại.


Tiết Vanh cầm khăn, hiển nhiên không nhận ra sự lo lắng của Khương Lệnh Uyển, trong lòng ghen tị, không nhịn được thốt lên: “Xán Xán, sao muội đối xử tốt với Đề biểu muội như vậy?” Mới có mấy ngày, tiểu biểu muội của hắn như là biến thành người khác, lúc thì yêu thích Tông biểu ca kia, lúc lại thích Tứ tỷ tỷ này, hắn thật ghen tị a.


Trong lòng Tiết Vanh không vui, xông tới cầm lấy tay nhỏ trắng mịn của Khương Lệnh Uyển, chu miệng quấn quít lấy nàng: “Xán Xán, muội thích huynh nhất, có phải hay không? Lần trước muội đã nói, thích huynh nhất…”
Có sao?
Khương Lệnh Uyển tỉnh táo lại, chớp chớp đôi mắt to mọng nước.


Phảng phất… có chút ấn tượng nho nhỏ.
—— “Vanh biểu ca, Xán Xán thích huynh nhất. Chờ đến lúc cô đến, huynh nói với cô bình hoa này do huynh đánh vỡ có được không?
—— “Được a.”






Truyện liên quan