Chương 97
Edit: Nhà kế bên có Soái ca
Beta: Mira
Đỗ Ngôn đứng phía sau Lục Tông, nhìn Thế tử gia nhà mình giọng cười vui vẻ như vậy,không khỏi thở dài: Cũng chỉ có đối với Khương Lục tiểu thư,Thế tử gia mới bộc lộ ra một sự ôn nhu hiếm thấy như thế. hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc, bây giờ việc hôn nhân đã thuận lợi định ra rồi, hắn cũng vì chủ nhân mà cảm thấy vui vẻ. Đỗ Ngôn cầm giỏ trúc trong tay, nhẹ nhàng ho một tiếng. Lại như thế này, còn chưa thành hôn, sau đó ân ái cũng được mà.
Nghe được tiếng ho khan, Khương Lệnh Uyển theo bản năng nhìn về phía Đỗ Ngôn, thấy hắn mặc mộtthân trường bào màu thiên thanh cổ tròn, trang phục vô cũng nho nhã, mặt mày cũng được coi là thanh tú. Nếu muốn là tính ra, Đỗ Ngôn ở bên Lục Tông hầu hạ cũng hơn mười năm rồi, hắn so với Lục Tông lớn hơn hai tuổi, bây giờ cũng khoảng hai mươi,vẫn là một kẻ độc thân, thật đáng thương. Cho nên, chọn đi theo chủ tử nào khá quan trọng, ảnh hưởng chung thân đại sự. Theo Lục Tông, cũng chỉ có đứa trẻ chưa có gia đình.
Những năm nay, đều là Đỗ Ngôn ở bên người Lục Tông chăm sóc, với Khương Lệnh Uyển nàng cũng nhiều hơn mấy phần kính trọng. Nàng nhìn về phía giỏ trúc trong tay Đỗ Ngôn, lúc này mới ngạc nhiên nói: “Đỗ đại ca, đây là… anh đào thật lớn.”
Lục Tông nghe xong, không thích nhíu nhíu mày lại.
Đỗ Ngôn bị mấy chữ "Đỗ đại ca" này làm cho hai chân như nhũn ra, thầm nghĩ: Tiểu tổ tông ơi, đừng gọi tiểu nhân như thế.
Đỗ Ngôn không dám nhìn vẻ mặt Thế tử gia nhà mình, chỉ đem giỏ trúc đưa tới trước mặt Khương Lệnh Uyển, lại cười nói : ”Đây là Thế tử gia đặc biệt mang đến cho Khương Lục tiểu thư, nói là Khương Lục tiểu thư thích ăn nhất những loại hoa quả như những quả vải thiều quả anh đào này, đây không phải là, Thế tử gia nhà ta vẫn để trong lòng.”
Địa chất Đại Chu không thích hợp trồng trọt anh đào, chỉ có vị trí của Liêu Châu, hằng năm mới sản xuất ra chút anh đào, chỉ là lượng này rất ít, phần lớn đều đưa vào trong cung đầu tiên, để các chủ tử trong cung nếm thử đầu tiên. Nếu là những phi tần không được sủng ái, cũng thường là không đến lượt. Bây giờ Khương Lệnh Uyển nhìn một giỏ anh đào này, quả rất to, có hạt to cỡ như vậy, vừa nhìn liền biết hiếm có. Nàng nhìn có chút thèm ăn, không nhịn được hưng phấn nói: ”Tông biểu ca làm sao có được vậy?”
Lục Tông nhìn hai mắt nàng tỏa sáng, cũng không uổng phí một phen tâm tư của hắn,nói: ” Muội chỉ cần ăn hết là được”. Sau đó mặt lạnh dặn dò Đỗ Ngôn “Rửa một ít đưa đến cho Lục tiểu thư.”
Đỗ Ngôn gật đâu, cùng với Sơn Trà đứng ở bên cạnh đi rửa anh đào. Khương Lệnh Uyển suy nghĩ mộtchút, vội nói: ”Ấy, trước tiên đừng đi, ta hiện tại không ăn.”
Lục Tông không hiểu nhìn nàng, ánh mắt kia của nàng rõ ràng là muốn ăn, hơn nữa anh đào này lại không phải kẹo, bánh ngọt, ăn sẽ không mập. hắn hỏi “Làm sao”. đang yên đang lành tại sao lại khôngăn?
Khương Lệnh Uyển nghiêm túc cẩn thận nói : “ Trong sách có nói, nước anh đào ép có thể làm ẩm da, dùng để dưỡng da…” Nàng rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói , “Ta muốn để làm nước anh đào, còn có son môi anh đào.” Nàng tất nhiên là muốn ăn anh đào, nhưng so với những giá trị này, vẫn nên là tiết kiệm để làm nước anh đào là được rồi.
Lục Tông nghe xong dừng một chút, ánh mắt rơi vào trên môi nàng, son môi này, là màu sắc tốt nhất. Lúc trước hắn cảm thấy, trên người các tiểu thư, đồ dùng quá phiền phức rườm rà, có thể lần trước hắnhưởng qua môi nàng, đột nhiên cảm thấy thật sự thì cô nương gia nhất định có đạo lý bên trong...Lục Tông suy nghĩ một chút, âm thanh cũng nhu hòa mấy phần: “Giỏ này ngươi ăn trước, ngày mai ta lại đem cho ngươi hai giỏ đến”.
Đôi mắt Khương Lệnh Uyển “lóe” sáng một phát, theo bản năng cầm lấy ống tay áo của Lục Tông, nói: “thật sao?” Sau khi hưng phấn, lông mày nàng lại nhíu lên, cẩn thận từng li từng tí đánh giá, “Có thể hay không….. quá phiền phức rồi?” Trong lòng nàng vui mừng, biết nếu Lục Tông nói ra lời này, nhất định sẽ đem tới cho nàng. Nàng chỉ là khách khí, muốn nghe Lục Tông nói loại lời ngon tiếng ngọt như “Chỉ cần ngươi yêu thích, một chút đều không phiền phức”, làm thỏa mãn tâm thiếu nữ của nàng. Nàng nhẹ nhàng nắm góc áo hắn, tha thiết mong chờ hắn mở miệng nói chuyện, thấy Lục Tông bỗng nhiên nở nụ cười, xoa xoa đầu của nàng, “Xác thực là phiền phức, muội ăn tiết kiệm một chút.”
Đối với Lục Tông không hiểu rõ phong tình, Khương Lệnh Uyển nhịn không được đưa mắt liếc hắn mộtcái, sau đó mặt nhuộm ý cười, vội vàng hoan hỉ vui mừng sai bảo Sơn Trà: “Mau mau đi rửa.”
Bên ngoài đầu Ngọc Kỳ viện có bàn đá ghế đá, hai người ngồi xuống, Sơn Trà bưng anh đào rửa sạch lên, trước mặt Lục Tông, Khương Lệnh Uyển cũng không bận tâm cái gì là dáng vẻ thục nữ, nhưng cũng không dám quá tùy ý —— mặc kệ là làm sao, ở trước mặt người minh thích, chung quy cũng phải chú ý một chút cử chỉ mới được. Khương Lệnh Uyển cầm lên hai trái anh đào xem xét nhìn, màu đỏ tươi tốt. Nàng giơ tay coi như mượn hoa hiến phật tiến đến bên miệng Lục Tông: “Tông biểu ca…”
Lục Tông cúi mắt xuống, nhìn ngón tay tinh tế trắng noãn của tiểu cô nương, đôi tay này, phấn nộn đến hơi quá rồi, dưới ánh mặt trời hầu như có chút hiện ra trong suốt. hắn không hề chủ động cầm đón lấy, chỉ cúi đầu cắn vào.
Đầu ngón tay nhất thời như bỏng, Khương Lệnh Uyển mau mau thu tay về, trong lòng thầm mắng: Sắc bại hoại. Lúc này mới tự mình cầm anh đào lên tự ăn.
Mà ở sương phòng bên này, sau khi Khương Bách Nghiêu cùng Vinh Vương nói chuyện xong, liền trở về nhà bồi thê tử của mình.
Hôm nay Chu thị cũng vui mừng, ăn mặc một thân áo ngoài hồng tím vui vẻ trang sức ngụ ý vạn sự như ý, khuôn mặt đẹp đẽ tràn đầy ý cười, nhìn thấy Khương Bách Nghiêu, liền tiến lên nghênh tiếp. Chu thị cùng Khương Bách Nghiêu sau một hồi nói chuyện, liền tùy ý mở ra lễ vật mà Lục Tông đưa tới. Đợi nàng mở ra tráp gỗ tử đàn, nhìn bên trong một bộ trang sức hồng ngọc trên bề mặt cực kì tinh xảo tuyệt mỹ, không khỏi có chút sửng sốt. Chu thị nói thế nào cũng là quận chúa, sau khi gả cho Khương Bách Nghiêu, đường đường là Quốc Công phu nhân, gặp qua đồ trang sức tự nhiên không phải là ít, bây giờ nhìn bộ trang sức hồng ngọc này, là thợ thủ công khéo tay, là bảo thạch, thật là cực phẩm hiếm thấy. Chu thị yêu thích nhất là đồ trang sức, bây giờ lễ này của Lục Tông xem như đưa đến cho nàng trong lòng vui vẻ, có điều vẫn nhíu mày nhìn về phía Khương Bách Nghiêu, nhỏ giọng hỏi:” Quốc Công gia, chuyện này...có phải hay không có chút quá mức quý trọng?”
Khương Bách Nghiêu nhưng là cười cười: “Nếu Tông nhi có ý định lấy lòng nhạc mẫu đại nhân nàng, phần lễ này liền nhận lấy đi, chung quy lại cũng là một phần tâm ý của hắn.”
Chu thị gật gù, hơi có chút yêu thích không buông tay, nhìn một lúc lâu, lúc này mới khép tráp lại, mở ra một cái khác. Chu thị nhìn cái khác đó trong tráp chứa lễ, không khỏi nhiễm cười:” Đây không phải là Tín sơn ngân châm mà Quốc Công gia trước giờ vẫn tâm tâm niệm niệm sao?”
Tín sơn ngâm châm là lá trà cực quý giá của Đại Chu, hàng năm sản xuất nhiều nhất hai, ba cân. Khương Bách Nghiêu không thích rượu ngon, nhưng đối với trà có yêu thích, hiện giờ nhìn hai bao lá trà, không khỏi hai mắt sáng rực lên, cũng không biết được đứa nhỏ Lục Tông này là làm sao có được. Sau đó Khương Bách Nghiêu cũng là hiểu rõ, cùng thê tử cùng nhau nở nụ cười, thổn thức không ngớt: “Xem ra Quốc Công phủ chúng ta, thật là có nội ứng của Vinh Vương phủ”
Chu thị nhất thời cảm thấy buồn cười, than thở: “Thường nói “Nữ nhi lớn không giữ được” quả thật là nói không sai.”
Khương Bách Nghiêu động viên: “Tóm lại vẫn là hai hài tử hiếu thuận, như vậy vẫn chưa đủ?”
Chu thị gật gù, cảm thấy có lý: “Cũng phải.” Đứa nhỏ Lục Tông này, xác thực là hữu tâm.
Khương Dụ hôm qua mới bị thương, đầu có một lỗ thủng, hôm nay nhìn Lục Tông, liền có chút ngứa tay, làm nóng người, muốn cùng hắn tỉ tí một chút. Lục Tông thấy Khương Dụ trên đầu quấn băng gạc, đối với sự tình hôm qua, cũng là có chút biết đến, nhân tiện nói: “Tín Chi huynh có thương tại thân, không thích hợp động võ, vẫn là để ngày khác luận bàn đi.”
Tín Chi là tự của Khương Dụ, bây giờ Lục Tông đối với vị anh vợ này, cũng coi như là cực khách khí.
Khương Dụ vừa nghe nhưng mặc kệ, liếc xéo hắn một cái, nói : “Đừng dài dòng, là nam nhân cũng đừng dông dài như như vậy.”
Lục Tông nghe xong khẽ vuốt cằm, cũng không khuyên ngăn nữa. hắn nguyên là dự định đánh hắn mộtchút, có thể nghĩ đến những lời của tiểu cô nương hồi đó, liền không có hạ thủ lưu tình, hai ba cước liền kết thúc cuộc tỉ thí này. Khương Dụ thở hổn hển, trên trán có chút mồ hôi, thua cuộc tỉ thí tuy rằng cảm thấy có chút mất mặt, nhưng như vậy cho hắn biết sự chênh lệch giữa hắn cùng Lục Tông. Dù sao Lục Tông ở cái tuổi này, có thể ngồi trên vị trí kia, võ nghệ nhất định phải tài năng xuất chúng. hắn tự hiểu bản thân mình, bây giờ cùng Lục Tông cách nhau rất xa, nhưng hắn sẽ cố gắng, mãi đến khi hắn có đủ năng lực, che chở cho thê tử của chính mình. Nghĩ đến vị hôn thê của mình, Khương Dụ lập tức trong lòng ngọt ngào, dù hắn là người sĩ diện, thua vào lúc này cũng không có nhiều tức giận.
Lục Tông đem người đỡ lên, Khương Dụ đúng là không phải lúc nào cũng có thái độ lạnh nhạt, chỉ cười cười nói : “Đem Xán Xán giao cho ngươi, ta cũng yên tâm.”
Nếu là Lục Tông cũng tin không nổi, hắn còn có thể tìm một người em rể so với Lục Tông tốt hơn sao?
Lục Tông thấy thái độ của Khương Dụ đối với mình rõ ràng cải thiện không ít, cũng mặt mày ôn hòa nói: “Yên tâm.”
Khương Dụ phất phất tay, nhất thời ngồi xuống trên thềm đá, một mặt ước ao: “Ngươi đúng là may mắn, có thể đụng anh vợ là ta, chỉ để ý nịnh hót tốt là được lắm rồi.” hắn ngẩng đầu, nhìn Lục Tông đứng trước mắt, không nhịn được kể khổ, đường lông mày dựng thẳng lên ba đầu ngón tay, “Ta vậy mà có ba, mỗi người đều cực kì khó chơi,tính tình như trẻ nhỏ.”
Hôm qua nếu không không xuất hiện cái sự tình bất ngờ kia, chỉ sợ hắn không thuận lợi như thế đi qua cửa của Hoắc thị tam huynh đệ.
Nghe Khương Dụ càu nhàu, Lục Tông cũng không nhịn được cười. Nguyên là người không yêu cười, hôm nay khóe miệng đều là gương lên, phảng phất chỉ lo người khác không biết hắn mới vừa định ra hôn sự. Lục Tông thoáng cúi người, vỗ vỗ vai Khương Dụ, xem như là cổ vũ.
Khương Dụ cười cười, coi như là có ba người anh vợ khó chơi, nhưng vì tức phụ, hắn cũng vui vẻ chịu đựng a. Khương Dụ ngẩng đầu, nhìn dáng người vội vã nơi hành lang, không khỏi kinh ngạc nói: “Kia không phải Tiết Vanh sao? Hôm nay làm sao mà lại đến rồi.”
Hơn nữa phương hướng hắn đi kia, rõ ràng là Ngọc Kỳ viện của muội muội hắn.
Lục Tông rất xa nhìn thấy nam tử thanh tư một thân áo bào màu thiên thanh, không nhịn được híp híp mắt, ý cười trên khóe miệng dần dần thu lại.
Khương Lệnh Uyển thấy Tiết Vanh cũng giật nảy cả mình. Nàng đang ở bên trong sân ăn anh đào, Tiết Vanh liền đi vào.
Nàng vội vàng đứng dậy, hướng về phía sau Tiết Vanh liếc liếc nhìn, nhìn gương mặt tuấn tú trắng nõn thanh tú của hắn, hỏi: “Vanh biểu ca một mình đến? Nguyên Bảo đâu?”
Nguyên Bảo là gã sai vặt thiếp thân của Tiết Vanh, mỗi lần xuất môn đều một tấc cũng không rời. Tiết Vanh sinh ra ngoan ngoãn biết điều thật là thanh tú, xuất môn tất nhiên mang theo gã sai vặt, nhưng có một cái nguyên nhân quan trọng —— chính là Tiết Vanh là kẻ mù đường.
Tiết Vanh từ nhỏ không biết tìm đường, nếu là bên người không có ai, đem người để trên đường cái, bằng năng lực một mình hắn, cho dù là tìm tới khi trời tối cũng tìm không được đường về nhà. Chuyện này, vẫn là thời điểm Tiết Vanh bốn tuổi, cô nàng mới nhận ra được. Cũng tốt là hiện tại Tiết Vanh là con trai tưởng trung dũng Hầu phủ, không biết nhìn đường cũng không quan trọng, đem theo bên người mấy gã sai vặt cẩn thận đáng tin là được, cũng không xảy ra vấn đề lớn lao gì. Mà bây giờ, Tiết Vanh một mình đến.
Tiết Vanh nhìn biểu muội như thế quan tâm mình, trong lòng nhất thời ấm áp, mở miệng nói: “Nương ta không cho ta đi ra tìm ngươi, hôm nay là ta lén lún chạy đến, nhưng là...nhưng là sau khi ta đi ra khôngbiết là nên đi nơi đâu, may ở trên đường gặp một cô nương có lòng tốt, nàng hỗ trợ dẫn ta một đoạn đường, đem ta đưa đến Vệ Quốc Công phủ.”
"cô nương?"
“Ừm.” Tiết Vanh gật gù, từ từ nhớ lại “cô nương kia tuổi cũng gần như muội, nhưng đôi mắt không lớn bằng muội, da dẻ không trắng như muội, miệng cũng không nhỏ giống muội...A, cao cũng cỡ muội, ngược lại không đẹp đẽ như muội.”
Khương Lệnh Uyển nghe Tiết Vanh nói những lời này xong, tạm thời có thể cho rằng đối với mình là khen, nhưng nàng nghĩ, nếu là cô nương kia biết được Tiết Vanh sẽ đánh giá nàng như thế, phỏng chừng sẽ hối hận chính mình tốt bụng như vậy, sẽ tức giận mà trực tiếp đem hắn vất xuống xe ngựa, bị váng đầu mới đi quản hắn.
Khương Lệnh Uyển đánh giá Tiết Vanh trước mặt.
hắn so với mình lớn hơn một tuổi, bây giờ lại cao gầy to lớn, đã cao hơn nàng nửa cái đầu, Chỉ là hắnmôi hồng da trắng, con mắt ngập nước, mi mắt nhỏ dài, nhìn coi thật là người như ngọc. Nghĩ trong lòng, Tiết Tranh Tiết Vanh đứng chung một chỗ, khẳng định Tiết Tranh càng giống như một nam tử. Nàng thấy hắn một đôi mắt trong suốt lẳng lặng nhìn mình, liền theo bản năng sờ lên mặt mình,lẩm bẩm hỏi: “trên mặt muội có gì cái gì sao? “
Tiết Vanh nhẹ nhàng lắc đầu, một lát mới hấp háy môi, nói : “Hôm nay, Lục Tông đến cầu thân?”
Lần trước hắn nghe Lục Tông đến cầu thân, kết quả bị cậu mợ từ chối, hắn hài lòng đến mức cả đêm ngủ không được; hôm qua tên Chu Quý Hành kia lại cũng âm thầm đến cầu thân, làm hắn sợ muốn ch.ết, sau đó nghe nói cậu mợ cũng từ chối, tối hôm qua hắn lại hài lòng đến một đêm không ngủ.
Nhưng hôm nay —— Lục Tông này da mặt dày, dĩ nhiên lại tới nữa rồi!
Tiết Vanh suýt chút nữa gấp đến khóc, vừa tức muốn khóc.
Khương Lệnh Uyển gật gù, như thực tế nói : “Vanh biểu ca, cha mẹ ta đã đáp ứng rồi.”
Tiết Vanh vừa nghe tựa như rơi lệ, vồ một canh tay Khương Lệnh Uyển, ánh mắt chân thành nói: “Xán Xán, ngươi đừng gả cho Lục Tông ——”
“Vanh…”
“...không gả cho ta, vậy nàng nên gả cho người nào?”
Bên ngoài không mặn không nhạt nhẹ nhàng bước lại nói một câu, Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lên, thấy Lục Tông đứng ở ngoài cửa chẳng biết từ lúc nào, lúc này sắc mặt không tốt.
Nhà kế bên có Soaí ca: Chào mọi người, mình là thành viên mới, còn chỗ nào chưa edit tốt mọi người góp ý nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Trà Ngâm châm Quân sơn Trung Quốc một trong thập đại danh trà.