Chương 1: Hoàng thái tử [Thượng]
Đại Bình vương triều, Kiền Đức năm thứ hai mươi tư, nhất định là một năm không bình thường.
Vừa qua xuân phân, trong kinh truyền ra ba tin tức khiến cho mười chín châu huyện của Triều An Bắc Lộ lập tức đều nổ tung, quán trà tửu lâu đầu đường cuối ngõ, khắp nơi mọi người đều không ngừng đàm luận.
Một là, nữ hoàng bệ hạ hạ chiếu chỉ, phê chuẩn thỉnh cầu của sứ giả Bắc Tiển, mở chợ giao thương ở biên cảnh hai nước để các châu huyện gần đó tự do buôn bán, trong đó điều tốt là Triều An Bắc Lộ ước chừng có tám châu.
Hai là, kỳ thi hương khoa nữ tiến sĩ sắp tới, triều đình sẽ cử thái phó của Thái tử, văn tài vang khắp thiên hạ, Trầm đại học sĩ đến Triều An Bắc Lộ chủ trì. Từ sau lần đảm nhiệm chức phó chủ khảo thi hội ân khoa nữ tiến sĩ hơn hai mươi năm trước , đây chính là lần đầu tiên Trầm đại học sĩ chủ động thỉnh chỉ, nguyện vì Nữ tiến sĩ khoa lần này mà tẫn một phần sức lực.
Ba là, con độc nhất của nữ hoàng bệ hạ, Hoàng Thái tử điện hạ của Đại Bình vương triều được vạn dân chú mục, sắp sửa sắc lập chính phi.
Ba tin tức không có chút liên quan nào tới nhau đồng loạt truyền đến, làm cho cuộc sống dân chúng ở Triều An vốn đã yên bình quá lâu lại dậy sóng, một bên thì ma quyền sát chưởng (xoa tay) chuẩn bị ở chợ giao thương sắp mở kiếm một món tiền lớn, một bên thì mong chờ muốn xem tôn dung của vị Trầm đại học sĩ trong truyền thuyết kia trông như thế nào, lại một bên thì nhỏ giọng suy đoán không biết thiên kim của vương công quý tộc nào có thiên đại vận khí tốt như vậy, được Thái tử điện hạ lựa chọn sắc lập làm phi.
Mà tại nữ học* cạnh bờ sông ở Thành Tây phủ Trùng Châu của Triều An Bắc Lộ, một đám nữ tử mặc tố y đầu đội mũ dây tơ xanh xinh đẹp lại đang líu ríu nghị luận không dứt.---
*Nữ học: Trường dành cho nữ tử
"Nếu ta nói, chiếu dụ lần này của triều đình về việc mở chợ giao thương giữa hai nước không đơn giản như vậy đâu, mà kỳ thi hương nữ tiến sĩ khoa sắp tới, đến lúc đó đề mục sách luận sẽ có liên quan đến việc này cũng không chừng..."
Một nữ tử tay cầm bút lông, cực kỳ nghiêm túc nói với mọi người.
Chẳng qua nàng còn chưa nói xong, thì một nữ tử mặc váy xanh đã nhảy cỡn lên, bất mãn hét lên: "Đến lúc nào rồi, ngươi còn suy nghĩ tới cái sách luận kia! Không nghe thấy người lần này tới Triều An Bắc Lộ làm chủ khảo của kỳ thi Hương là ai sao? Trầm Thái phó, Trầm đại học sĩ!"
Nàng nhìn mấy người bên cạnh đều ngẩng đầu lên. Trên mặt lộ ra thần sắc đắc ý, tiếp tục nói: "Trầm thái phó là người nào? Đó là...Nương ta lúc ở nhà có nói với ta, năm đó Trầm thái phó nho nhã phong lưu, thiên hạ đệ nhất văn chương, làm mê đảo không biết bao nhiêu thiên kim khuê tú!"
Người còn lại xoa xoa trán, nhíu mày nói: "Năm đó? Năm đó cũng đều đã hai, ba mươi năm trước, chỉ sợ hiện tại ngươi mà thấy ngài ấy sẽ thất vọng đó, có rãnh ngồi nghĩ đến ngài ấy, còn không bằng nghĩ tới con trai ngài ấy, nghe nói con ngài ấy là Trầm Tri Thư cũng nổi danh là tuấn tú lịch sự, chỉ tiếc phong lưu thành tính...Bất quá ta nói, phải phong lưu thành tính như vậy mới gọi là giỏi, nếu không ngươi có muốn gặp hắn cũng không có cơ hội a..."
Mấy người chung quanh cũng khanh khách cười rộ lên, trong mắt có vẻ ái muội.
Nữ tử váy xanh lập tức đỏ mặt, nắm lấy quần áo ngồi xuống, thở phì phì nói: "Các ngươi... các ngươi chỉ biết trêu chọc ta!"
Nàng quay đầu nhìn nữ tử vừa mới nói, vẫn là cả giận nói: "Nghiêm Phức Chi, ngươi là nữ tử, cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết nói những lời như vậy, ngươi...ngươi thật uổng công đọc sách thánh hiền."
Nghiêm Phức Chi nhún vai một cái, híp mắt cười nói: "Ta bất quá chỉ là con gái nhà thương nhân, vốn không giống các ngươi cố sống cố ch.ết đọc sách để cầu công danh, tất nhiên là không cần phải để ý đển đủ thứ đạo lý thánh hiền kia rồi..."
Nàng nhấc ngón tay, làm động tác hôn gió, "Ngươi nói có đúng không?"
Chung quanh lại cười ầm lên.
Có người tiên lên trước, lấy lòng hỏi: "Nghiêm tỷ tỷ, nghe nói nhà tỷ có thân thích làm triều quan ở kinh thành, vậy tỷ có biết lần này vị trí Thái tử phi sẽ rơi xuống nhà ai không..."
Vừa nghe có người hỏi tới chuyện này, tất cả mọi người như ong mật thấy hoa, vù vù vây lại đây, muốn nghe cho rõ kết quả.
Nghiêm Phức Chi liếc nàng một cái, làm bộ đẩy mấy người bên cạnh ra, nhàn nhạt nói: "Chuyện thiên gia đại sự, ta cho dù có bản lãnh hơn nữa cũng không có cách nào biết a...."
Nàng đứng dậy muốn đi, nhưng lại từ từ dừng lại, đột nhiên đè thấp giọng nói: "Có kiến giải khác về việc này, nhưng không biết có đúng không, các người không thể nói là do ta truyền ra. "
Mọi người đều rối rít gật đầu, trên mặt tăng thêm vài phần trông chờ.
Nàng lúc này mới mím môi, nói: "Các ngươi nghĩ chuyện Thái tử điện hạ lập phi đơn giản vậy sao? Dùng đầu óc một chút! Từ Kiền Đức năm thứ mười bốn đến nay, Thái tử điện hạ tham dự triều chính đã được mười năm. Những năm gần đây, Hoàng thượng lại đem quân chính sự vụ của các Lộ phía Bắc đều giao cho Thái tử điện hạ quyết định, nay còn nói muốn lập Thái tử phi ---Lời đồn về chuyện xưa của Hoàng thượng và Bình vương, không cần ta nhiều lời, các ngươi tự nhiên hiểu, Thái tử điện hạ là huyết mạch duy nhất của Hoàng thượng, Hoàng thượng sao có thể tự ôm lấy việc chọn phi? Nói là muốn lập phi, chỉ sợ là Hoàng thượng muốn thoái vị nhượng chính thôi."
Xung quanh vang lên từng đợt hít thở, có người lập tức cả kinh nói: "Nói như vậy, thiên hạ phải đổi chủ..."
Nghiêm Phức Chi "sách" một tiếng, lập tức giơ tay bịt miệng người nọ, bất mãn nói: "Lời này là lời ngươi có thể nói sao? Ta đã nói trước, nếu có người truyền những lời hôm nay ra, ta sẽ không tha cho kẻ đó!"
Dứt lời, cũng không nhìn sắc mặt mọi người, liền đẩy đám người rồi đi ra ngoài.
Phía sau có người yếu ớt hô: "Nghiêm tỷ tỷ, lát nữa phu tử sẽ tới, tỷ hiện tại còn muốn đi đâu?"
Nàng không kiên nhẫn phất tay một cái, cũng không quay đầu lại nói: "Ta đi xem Mạnh Đình Huy một chút, hôm qua nàng ấy bị bệnh, hôm nay không biết đã khỏe hơn chút nào chưa, không nên bỏ lỡ khóa khảo hôm nay..."
Vừa nghe nàng nói đến ba chữ kia, đám nữ tử nguyên bản còn đang ầm ĩ lập tức liền im lặng một chút.
Qua thật lâu, đợi nàng đi xa một chút, mới có người ho khan hai tiếng, nhỏ giọng nói: "Xem ai không được, lại đi xem người nọ, này không phải là không có việc gì tự đi tìm mất mặt sao..."
---
Ánh mặt trời ngày xuân ấm áp mềm mại chiếu vào, đem gò má của nàng ánh thành màu vàng nhạt.
Bên cạnh một bóng người thẳng tắp đi lại, không sai lệch đem cửa sổ chặn lại.
Nàng cau mày một cái, lập tức tỉnh ngủ, lúc mở mắt thì nghe thấy bên tai càn rỡ truyền đến tiếng cười lớn: "Lo cho ngươi bệnh chưa hết mới lại đây nhìn một cái, không ngờ ngươi lại ngủ ngon như vậy!...Mạnh Đình Huy, lúc ngươi nhìn thấy ta mặt có thể đừng thối như vậy hay không ...a?"
Trên đỉnh đầu một bàn tay đang vươn tới, muốn sờ trán nàng, lại bị nàng đưa tay ngăn lại.
Nghiêm Phức Chi hậm hực thu tay lại, trái phải quan sát phòng ở: "Một mình ngươi ở nơi này, có bệnh ch.ết cũng không có ai hốt xác, đáng ghét, là ta tự tìm khó chịu..."
Mạnh Đình Huy thẳng người lên, "ba" một tiếng đóng sách trên bàn lại, sau đó liền đứng lên đi ra ngoài.
Nghiêm Phức Chi đi theo sau nàng, không cam lòng kêu: "Ta nói, phu tử chút nữa muốn kiểm tr.a việc học, ngươi không phải không biết chứ...Ngươi đây là muốn đi đâu a, ngủ tới không biết đường luôn rồi sao?"
Nàng bất động thanh sắc dừng cước bộ, quay đầu nhìn sang: "Nghiêm đại tiểu thư, thay vì theo ta, chẳng thà trở về đọc nhiều sách một chút, thi hương sắp tới, ngươi như vậy..."
Nghiêm Phức Chi đã chạy tới ngắt lời nàng: "Đọc sách cái gì? Thi cử cái gì? Cha ta cũng không quan tâm ta có thể thi đậu hay không, ông ấy để lại cho ta một cái tửu lâu cùng với hai cái cửa hàng son phấn, đợi ta sau khi học xong ở đây liền đi giúp ông ấy quản lý gia nghiệp...Ta muốn cái công danh rách nát kia làm gì?
Nàng nghe xong dừng chân, mỉm cười: "Một khi đã như vậy, Nghiêm đại tiểu thư càng không nên đi theo ta. Tục ngữ nói đúng, đạo bất đồng bất tương vi mưu..."
Nghiêm Phức Chi vòng đến trước mặt nàng, cười híp mắt nói: "Những kẻ đọc sách các người chính là như vậy, hết thảy đều thích làm bộ làm tịch... ngươi đọc sách đến đem bản thân mình đọc ch.ết, chắc hẳn ngươi rất xem trọng kỳ thi hương lần này, vì sao hôm nay lại không đi nghe phu tử giảng bài?"
Mạnh Đình Huy nhắm hai mắt, xoay người về hướng mặt trời: "Ta tội gì lãng phí thời gian nghe ông ấy giảng những điều ta đã sớm biết rồi."
Dứt lời cất bước rời đi.
Nghiêm Phức Chi ở phía sau nàng vỗ tay cười nói: "Mạnh Đình Huy, ta thích những người ngạo mạn vô lễ như ngươi! Người khác muốn thân cận ta còn không kịp, chỉ có ngươi là không coi vào đâu! Nữ tử có tính tình như vậy, thực hiếm thấy!"
Mạnh Đình Huy im lặng, khóe miệng giật giật một cái, đang muốn bước nhanh về phía trước, cánh tay lại bị Nghiêm Phức Chi túm lại.
Nghiêm Phức Chi lôi kéo nàng đi về phía cửa Tây, hết sức phấn khỏi nói: "ta xem ra, ngươi trốn ở trong phòng đọc sách mệt mỏi rồi, nên muốn ra ngoài hóng mát một chút, không bằng đi tới tửu lâu nhà ta, ta mời ngươi uống rượu ngon!"
Mạnh Đình Huy giãy dụa hai cái cũng không tránh được nàng ấy, sắc mặt không khỏi cứng lại: "Nghiêm Phức Chi, ngươi buông tay. Ban ngày ban mặt đi tửu lâu uống rượu còn thể thống gì?"
Nghiêm Phức Chi không những không buông, ngược lại càng kéo chặt hơn: "Ui, thì ra Mạnh Đình Huy ngươi còn biết nói tới thể thống a? Lần trước là ai quang mình chính đại giảng giải cho mọi người về tựa đề trên Xuân cung đồ? Ngươi còn nói tới thể thống?"
Mạnh Đình Huy sắc mặt càng biến đen, cũng không tránh thoát nữa, chính là để nàng ấy kéo đi, trong miệng còn thấp giọng nói: "ngươi không cần hô to gọi nhỏ như vậy, ta đi theo ngươi là được."
Nghiêm Phức Chi đắc ý bật cười, dưới chân bước nhanh hơn, chớp chớp mắt nhìn nàng: "Thế này mới đúng chứ."