Chương 9: Kinh thành [Hạ]

Như ánh sáng ban ngày, như gió xuân thổi trên bờ đê, lay động cành lá, nàng ấy vừa bước vào, nháy mắt đã hấp dẫn hết thảy ánh mắt của những người bên trong.


Chưởng quầy ở đại sảnh tự mình đi ra đón, trên mặt tươi cười: "Trầm đại nhân, không phải nói chạng vạng mới đến sao? Ta còn chưa có chuẩn bị xong cho đại nhân đâu...."
Lại quay đầu gọi người: "Mau vào phía sau thúc giục nhà bếp một chút!"


Nữ tử nhẹ nhàng cười, nói: "Gia mẫu hôm nay không được vui, không có đi thiền viện, nên ta liền đến đây sớm. Chưởng quầy không cần gấp, ta ở đây đợi một chút cũng không sao."
Sau đó liền đi tới một bàn ở bên cạnh, liêu váy ngồi xuống, đợi người đem đồ đến.


Mi thẳng mắt to, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, da không trắng lắm, giữ đôi lông mày ẩn ẩn lộ ra cổ anh khí, nhưng lại vẫn cực kỳ xinh đẹp.


Mạnh Đình Huy nhìn có chút thất thần, cảm thấy nữ tử trước mắt gương mặt có chút quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu rồi, nhưng thế nào cũng không nhớ ra được.


Trong lòng thầm nghĩ, chỉ có mỹ nhân gia thế xuất chúng bậc này, mới có thể xứng đôi với Hoàng Thái tử được vạn dân chú mục kia.


available on google playdownload on app store


Nhóm nữ tử bên kia có người nhỏ giọng thì thầm: "Nghe nói tháng trước nàng ấy mói nhậm chức Phương Quán, hơn nữa là Hoàng thượng mở đặc ân. Hiện giờ Trầm gia có một đôi tử nữ cùng làm quan trên triều, thật là cả nhà đều vinh hiển a."


"Tuy nói cùng là Trầm đại nhân, nhưng vị Trầm đại nhân này làm quan tốt hơn cả ca ca nàng ấy," Người bên cạnh tiếp lời, nghe giọng hình như là người ở kinh thành, nên đối với việc trong triều có vẻ am hiểu, "thường nói mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhưng khéo là, nhóm lão thần ở Nhị phủ Lục bộ đều khen nàng ấy không dứt miệng."


---
Mạnh Đình Huy mím mím môi, đáy mắt đột nhiên hơi tối, xoay người ngồi lại, một lần nữa cầm đũa, chậm rãi gẩy gẩy thức ăn còn thừa trên bàn.
Nữ tử ở cửa ngồi lẳng lặng một lúc lâu, bỗng nhiên quay đầu hướng bên này nhìn một chút.


Vừa nhìn tới, những người đang nhỏ giọng nghị luận đều nhanh chóng ngậm miệng, không được bao lâu, liền rối rít đứng dậy đi lên lầu.
Mạnh Đình Huy hạ mắt, rồi lại giương mắt lên, nhìn về phía nữ tử kia, khẽ mỉm cười, sau đó đứng dậy đi qua.
"Trầm đại nhân"


Nàng đứng ở bên cạnh bàn, nhẹ giọng nói, nho nhã lễ độ.
Trầm Tri Lễ mi mắt giật giật, ánh mắt nhìn lại nàng, "Các hạ là?"


Mạnh Đình Huy hơi cúi đầu một chút, thanh âm vẫn nhẹ nhàng như trước: "Tại hạ Mạnh Đình Huy, lần này lên kinh ứng thí Thi Hội nữ tiến sĩ khoa. Tại hạ nghe danh Trầm đại nhân đã lâu, vừa rồi nghe mọi người nhàn ngôn mới biết đại nhân đang ở đây, vi không đành làm lỡ duyên, có chỗ mạo muội mong đại nhân thứ lỗi."


Trầm Tri Lễ mắt bỗng sáng lên, "Là Mạnh Đình Huy của Triều An Bắc Lộ kia?"
Mạnh Đình Huy khóe miệng hơi giương lên, nhẹ nhàng gật đầu, "Đúng là tại hạ"
Nữ tử chỉ chỉ chỗ bên cạnh, cười nói: "Ngồi đi"


Nàng liền theo lời ngồi xuống, sau đó từ trong tay áo lấy ra bạc thiếp,nhẹ nhàng đặt ở góc bàn, "Nghe nói Trầm đại nhân nổi danh thơ phú, tại hạ bất tài, hôm nay hạnh ngộ ở kinh thành, vừa rồi trong phòng có làm hai thủ tiểu phú, mong rằng Trầm đại nhân có thể chỉ điểm một chút."


Nữ tử suy nghĩ một chút, mới đưa ta cầm lấy bạc thiếp, cũng không mở ra xem, chỉ vuốt vuốt trong tay, thật lâu sau mói nói: "Ta lúc trước nghe chuyện của ngươi trong kì thi ở Triều An Bắc Lộ, cho là ngươi là người chính trực, khinh thường làm loại chuyện gửi bái thiếp vấn lộ này, không nghĩ ta lại sai lầm rồi."


Nàng nhìn Mạnh Đình Huy, đem bái thiếp nguyên vẹn đẩy trả về, "Chỉ tiếc ta cùng với Thi Hội lần này không có quan hệ gì, Mạnh cô nương gửi sai người rồi."


Mạnh Đình Huy mặt không đổi sắc, chỉ mỉm cười nói: "Chỉ sợ nếu tại hạ thật là người chính trực, Trầm đại nhân ngược lại cũng không coi trọng. Bất quá chỉ là hai thủ tiểu phú thôi, Trầm đại nhân quá đa nghi rồi."


Trầm Tri Lễ yên lặng nhìn nàng hồi lâu, môi đỏ mọng chợt cong lên, liền cười nói tốt mấy cái, mới nói: "Hay cho một Mạnh Đình Huy."


Nàng lại cầm lấy bái thiếp, một bên mở ra xem, một bên tiếp tục nói: "Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ đã sớm bị những lời vừa rồi của ta dọa cho lui rồi. Ngươi nói không sai, trong triều cho tới bây giờ không thiếu người chính trực, nhưng châm chọc công kích những dơ bẩn chốn quan trường đều không có kết quả tốt. Ngay cả đứng cũng không vững, thì một bụng kinh tài tuyệt thế có lợi ích gì? Tiếc rằng đạo lý như vậy lại không có bao nhiêu người hiểu được."


Mạnh Đình Huy mỉm cười: "Tạ Trầm đại nhân."
Trầm Tri Lễ xem xong, thở dài nói: "Mạnh cô nương quả là văn chương rất giỏi."


Giương mắt cười một tiếng, "Cũng đừng gọi ta là Trầm đại nhân, Tên ghép của ta là Tri Lễ, tên tự Nhạc Yên, Mạnh cô nương sau này gọi ta Nhạc Yên là được rồi. Lấy văn tài của Mạnh cô nương, Tiến sĩ khoa lần này đề tên bảng vàng thì có khó gì, đến lúc đó Mạnh cô nương và ta cùng làm quan trong triều, mong rằng có thể giúp đỡ lẫn nhau mới phải."


Mạnh Đình Huy liền vội vàng đứng dậy, "Không dám."
Trầm Tri Lễ còn muốn nói gì nữa, chỉ thấy có người từ phía sau bếp chạy đến, trong tay cầm hai bao giấy dầu, nói với chưởng quầy: "Chưởng quầy, đồ đã xong rồi."


Nàng cũng liền đứng dậy, cười nói với Mạnh Đình Huy: "Trong nhà có việc, ta không tiện ở lâu, đợi ngày yết bảng, hẹn Mạnh cô nương ở bên ngoài Lễ bộ viện gặp mặt."
Mạnh Đình Huy gật đầu, nâng tay nhẹ vái chào một chút, ống tay áo dài phủ xuống bên hông, mép áo hơi cuộn lên.


Bên môi nhàn nhạt ý cười.
Một mình nhìn phía trước lầu hồi lâu, cuối cùng mới híp mắt một cái, xoay người lên lầu.
---
Bên ngoài Trầm trạch đầy hương thơm hoa lựu, mây bay khinh tán, thật là thanh tĩnh.


Tên sai vặt ở cửa nhìn thấy Trầm Tri Lễ từ xe ngựa bước xuống, liền vội vàng đi nghênh đón: "Đại tiểu thư đã về."
Lại nhận lấy đồ trong tay Trầm Tri Lễ, đi theo sau vào cửa.


Trầm Tri Lễ gạt tóc bên tai, dặn dò: "Mấy thức này đều là đại công tử thích ăn, chút nữa thấy lão gia cũng đừng nói là ta mua, chỉ nói người khác nghe nói đại công tử hôm nay hồi kinh, liền đưa tới phủ."
Gã sai vặt im lặng, đi theo phía sau không nói tiếng nào.


Nàng vừa đi vừa quan sát chung quanh, thấy trong phủ vắng tanh, cảm thấy không thích hợp, liền quay đầu hòi: "Thế nào? Đại công tử còn chưa hồi phủ sao? Không phải nói trời chưa sáng đã ra ngoài thành, sau đó cùng Thái tử vào cung yết kiến Hoàng thượng sao?"


Gã sai vặt tiến lên mấy bước, nhỏ giọng nói: "Hồi bẩm là đã trở lại, chẳng qua là đại công tử cùng lão gia cãi nhau, ngay cả phu nhân cố ý vì ngài ấy làm cơm tẩy trần cũng không ăn một miếng."
Trầm Tri Lễ kinh ngạc, "Vì chuyện gì?"


Gã sai vặt ngập ngừng nửa ngày, một bộ dáng không dám nói, thẳng thấy nàng sắp nổi giận mới hoảng hốt vội nói: "Nghe nói... nghe nói đại công tử muốn ra ngoài nhậm chức, Triều An Bắc Lộ, Thanh Châu!"


Trầm Tri Lễ lập tức sửng sốt, thật lâu mới phản ứng lại, cau mày chốc lát, liền một đường đi thẳng đến bên trong hậu viện Trầm Tri Thư.
Liễu rũ trên hành lang, có mấy con chim chiêm chiếp vỗ cánh, cửa ở gian phòng thứ ba hậu viện phía đông nửa mở nửa khép, bên ngoài lại không có một hạ nhân nào hầu hạ.


Nàng đưa chân đá văng cửa, đi vào.
Trong phòng buông rèm lập tức nhoáng lên một cái, một nam tử trẻ tuổi đi ra, hơi nhăn mi: "Cũng chỉ có muội dám đá cửa của ta."
Nói xong, liền hướng hướng cái ghế trong phòng ngồi xuống, vạt áo cẩm bào rơi xuống, nửa che chân dài, một bộ dáng không kiên nhẫn.


Trầm Tri Lễ đưa tay đóng cửa lại, nhìn chăm chú hắn: "Chuyện huynh đi Thanh Châu, là chủ ý của cha?"
Trầm Tri Thư nhìn nàng liếc mắt một cái, lạnh lùng rì rầm hai tiếng, vẻ mặt từ chối cho ý kiến.
Trầm Tri Lễ có chút nghiêm mặt, "Huynh không muốn đi?"


"Loảng xoảng" một tiếng, chặn giấy trên bàn bị hắn dùng tay áo quét xuống.
Nàng cả kinh, không tự giác lùi về sau hai bước.


Trầm Tri Thư đứng dậy, cả giận: "Sao không muốn đi? Lúc ở Trùng Châu phủ, ta đã bẩm tấu Thái tử, nếu không yên tâm về đám quan viên Suất ty Triều An Bắc Lộ, thì có thể để ta đi Thanh Châu!"
Trầm Tri Lễ chớp chớp lông mi, chờ hắn tiếp tục.


Hắn gạt áo xoay người, vẫn là bộ dáng tức giận không chịu được: "Trầm thái phó vì dân vì nước, vì triều chính vì Hoàng thượng, cam tâm để con tr.a độc nhất đi đại doanh Bắc Cảnh rèn luyện! Ta cũng biết, mặc kệ như thế nào, đều là vì làm tròn thanh danh của Trầm thái phó.!"


Trầm Tri Lễ tiến lên hai bước, khom người đem chặn giấy nhặt lên, "Vì chút chuyện như vậy, cũng đáng để huynh cùng cha cãi nhau."
Nàng thấy hắn vẫn còn tức giận, không khỏi thở dài nói, "Nghe nói huynh hôm nay hồi kinh, ta còn cố ý đi Nghi Thái Lâu mua mấy thứ đồ ăn vặt huynh thích ăn, lát nữa tự đi nhà bếp nhìn xem."


Trầm Tri Thư quay đầu, thấy nàng muốn ra cửa, lại nghe khẩu khí nàng không giống muốn ở lại trong phủ, không khỏi cau mày: "Muội đây là lại muốn đi đâu?"
Nàng ngừng một chút, nhỏ giọng nói: "Đi phủ Cổ tướng."


Hắn nghe vậy, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, chần chờ một chút mới tiến lên, thấp giọng nói với nàng: "Phu nhân Cổ tướng vừa mới qua đời không lâu, muội đi lúc này, rất không thích hợp."
Trầm Tri Lễ đứng yên hồi lâu mới quay đầu, khóe mắt ửng đỏ, "Có gì mà không thích hợp?"


Trầm Tri Thư quýnh lên, "Đều đã qua nhiều năm như vậy, muội như thế nào vẫn còn tâm tư này, nếu để cha biết, muội..."
Nàng cười lạnh: "Đại công tử cứ việc đi bẩm với Thái phó."
Dứt lời, tiến lên đẩy cửa muốn rời đi.


Hắn một phen túm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Trầm Tri Lễ, ta đây là vì tốt cho muội."
Nàng hung hăng hất tay hắn, "Đại công tử cứ yên tâm, ta lúc này đi, chỉ là thay người khác đưa bái thiếp cho Cổ tướng thôi, sẽ không làm loại chuyện khiến người ta khinh thường!"






Truyện liên quan