Chương 93: Khoa đài [Hạ]

Từ lúc Mạnh Đình Huy được ban quyền tri chế cáo đã gần nửa năm, hai người các nàng cũng không có đơn độc gặp riêng như vậy. Mạnh Đình Huy mấy tháng qua đều rất bận rộn không có thời gian giao du, bây giờ nghe lời này của nàng ấy, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, liền vội vàng giải thích: "Lời này của ngươi ngược lại khiến ta như thế nào hạ đài? Người khác không hiểu cũng không sao, lẽ nào ngay cả ngươi cũng không hiểu ta? Trên dưới nữ quan toàn triều này, ta cũng chỉ cùng một mình ngươi thân cận mà thôi, sao bây giờ ngay cả ngươi cũng tới thăm dò ta?"


Trầm Tri Lễ lập tức cười khẽ một tiếng, mân môi nói: "Hai ngày trước ta vốn sai người đưa thiếp mời đến Mạnh phủ của ngươi, mời ngươi tối nay cùng chúng ta đi xem tạp kịch, nhưng ngươi ngay cả một cái âm tín cũng không có!"


Mạnh Đình Huy nhíu mày, quay đầu nhìn về phía gã sai vặt: "Trầm đại nhân có từng đưa thiệp mời tới phủ sao?"


Gã sai vặt vội vàng khom người nói: "Trầm phủ quả thực là có sai người tới, nhưng đại nhân hai ngày nay đều ở Lại Bộ bận rộn chuyện tân khoa tiến sĩ, tiểu nhân nào dám đi quấy nhiều đại nhân chính vụ..."


Trầm Tri Lễ hướng gã sai vặt kia khoát khoát tay, "Được rồi được rồi, không ai muốn phạt ngươi!" rồi hướng Mạnh Đình Huy nói: "Ngươi bây giờ ở lưỡng chế vị, tuy nói lúc này lấy triều vụ làm trọng, nhưng cũng không thể hoàn toàn không giao du với người khác a!? Ngươi có biết trong kinh có bao nhiêu mệnh phụ, thiên kim tới chỗ ta mà nói, muốn mời ngươi cùng bọn họ uống chút trà, xem chút đèn...Ngay cả những nữ tiến sĩ kim khoa thụ ân đề cử kia, từng người từng người đều muốn lén cùng ngươi tụ họp một chút!" nàng đúng lúc mà dừng một chút, quan sát sắc mặt của Mạnh Đình Huy, nửa ngày lại cười nói: "Ta nhưng lại nói với các nàng ấy, mặt mũi vị Mạnh đại nhân này so với trời còn muốn lớn hơn, chỉ có thể làm phiền tới Hoàng thượng mới có thể mời được."


Mạnh Đình Huy bị nàng ấy nói xong liền dở khóc dở cười, chỉ nói: "Ngươi chỉ lo đùa giỡn ta, đâu biết ta mấy tháng nay ngay cả thời gian ngủ cũng không có!" nàng rũ mi suy nghĩ một chút, những nữ quyến nhà huân quý phủ thượng kia cũng không phải những người nàng có thể khinh thường, nên liền nói: "Lần tới nếu có chuyện vui chơi gì, ta nhất định thu xếp công việc bớt chút thời gian tới, nhất đinh.!"


available on google playdownload on app store


Trầm Tri Lễ cười hì hì gật gật đầu, "Vậy hạ quan phải tạ ơn Mạnh đại nhân cấp cho hạ quan thêm mặt mũi rồi..."
Mạnh Đình Huy nhớ tới nàng vừa rời mới nói tối nay đi xem tạp kịch, liền nói: "Địa giới nam thành này cũng có tạp kịch để xem sao? Ta ngược lại chưa bao giờ biết..."


Trầm Tri Lễ bỗng nhiên yên lặng lại, mím môi nửa ngày mới nói: "Có xem ở nam thành này đâu, mới vừa rồi sau khi thả đèn xong thì phân ra một đường từ hướng đông trở về, trước tiên đưa tiểu nương tử* nhà Cổ gia trở về, xong quay về không được mấy con phố thì đụng phải ngươi."


*Tiểu nương tử: Nàng, con gái trẻ tuổi gọi là nương tử hay cô nương cô nàng.
Mạnh Đình Huy đáy lòng hơi kinh ngạc, trên mặt lại là vẻ trấn định, cười nhạt nói: "Ta nhớ là tiểu nương tử nhà Cổ gia năm nay cũng đã mười ba tuổi rồi, sao còn cần ngươi xa giá hồi phủ?"


Trầm Tri Lễ gò má thoáng ửng hồng, giương mắt nhìn nàng, khẽ gắt giọng nói: "Ngươi đây là biết rõ còn hỏi!" lại thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Ta còn không phải là muốn tìm thêm một cơ hội sao..."
Mạnh Đình Huy trong lòng hơi xót xa, lại không biết nên tiếp lời gì mới tốt.


Nàng ở ngoài cuộc, sao có thể nhìn không ra Cổ Khâm đối với Trầm Tri Lễ căn bản không có tình ý nam nữ, lại với tính tình cứng rắn khó lay chuyển kia của Cổ Khâm, há sẽ đối với Trầm Tri Lễ mà hắn nhìn lớn lên từ nhỏ mà trong tâm có tạp niệm. Cho dù Trầm Tri Lễ cố chấp hiến ân cần, chỉ sợ cũng không thể đả động đến hắn một phân một hào nào.Nàng không khỏi lại nghĩ tới lúc trước ở Thanh Châu, Địch Niệm cần thận từ chút đem phiến đào mộc kia nhét vào trong ngực, lập tức liền có chút khó chịu thay hai người họ. Muốn cầu, lại cầu không được, thế gian này sợ là không có gì so với điều này càng khiến người ta thương tâm.Trầm Tri Lễ xoay người, bỗng nhiên hỏi: "Trời tối đã lâu, ngươi đến nơi này để làm gì?"Mạnh Đình Huy không khỏi ngẩn ra, đối diện với Trầm Tri Lễ luôn đối xử chân thành với nàng, nàng lại không có cách nào cũng thẳng thắn như vậy. Những toan tính vừa rồi trong lòng nàng, so sánh với chân thành nhiệt tình kia của Trầm Tri Lễ, có bao nhiêu xấu xa lại có bao nhiều khiến người khác khinh thường, nàng sao có thể nói với Trầm Tri Lễ được.Nàng giơ tay khép tay áo lại, cười cười nói: "Là chuyện ngoại đình nghĩ chiếu mà thôi, ta tới tìm Từ tướng a." Lời nói dối này không hề lưu lại vết tích, ngay cả sắc mặt nàng cũng không thay đổi, cơ hồ cứ như vậy thốt ra.Trầm Tri Lễ nghe xong, lập tức trở nên có chút ngượng ngùng, vội hỏi: "Nguyên lai là chuyện quan trọng như vậy, lại khiến ngươi bị ta nói chuyện phiếm trì hoãn nửa ngày! Ta trở về phủ đây, ngươi nhanh đi a!"Mạnh Đình Huy nhẹ nhàng gật đầu, thấy nàng xoay người, liền cũng quay đầu gọi gã sai vặt qua, tự mình lên xem tiếp tục đi vào trong ngõ.Màn xe vừa hạ xuống, nụ cười trên mặt cũng biến mất theo.Nàng nhắm hai mắt, trong lòng mơ hồ bắt đầu có chút chán ghét bản thân.Ngay cả đối với Trầm Tri Lễ, nàng cũng không có biện phái nói hết những lời trong đáy lòng, mà những chuyện nàng sắp làm kia, rốt cuộc là đúng hay sai?Tế dân...tế dân....điều này cùng với tâm niệm lúc trước của nàng chênh lệch đâu chỉ mấy vạn dặm. Đã là người trong triều, nếu không muốn bị người giẫm đạp thành bùn đất, thì phải khiến bản thân giống như lưỡi dao sắc bén không thể chạm vào.Tế dân nếu chỉ nói suông bày cao kiến thì chỉ là chuyện dễ dàng, nhưng nếu ngay cả sống lưng của bản thân cũng không thẳng không vững, thì từ "tế dân" này lại là ý niệm hoang đường biết bao nhiêu.Xa xa có thể nhìn thấy đèn lồng lụa màu hai bên biển hoành phi của Liêu phủ, theo gió đêm sáng rực, xe ngựa từ từ dừng lại.Nàng giương mắt, nhẹ thở dài một hơi, đưa tay lên vén màn.Tiến sĩ khoa Cảnh Tuyên năm đầu tiên vô cùng được tán thưởng, sáu nữ tiến sĩ cùng nam tử đồng tấn tiến sĩ đệ thực khiến đám triều thần có chút kính nể, thật không ngờ tới đề nghị cải thí này của Mạnh Đình Huy lại thật có thể khuấy động nữ tử làm quan tài học có thể sánh kịp với nam tử.Mấy ngày trước khi Quỳnh Lâm yến mở ra, Mạnh Đình Huy vào lúc lâm triều đã tấu lên một phần đạn chương khiến văn võ cả triều kinh hồn chấn phách, ngay cả chuyện mấy ngày tới sẽ thay nhau nghị luận việc ban chức quan cho nữ tiến sĩ cũng quên mất, lời đồn truyền khắp trên dưới kinh thành, tất cả đều nhìn chằm chằm chuyện Mạnh Đình Huy đương đình hạch tội hữu bộc xạ Từ Đình, để xem diễn biến kế tiếp.Từ Đình lén tút thư tín cùng cựu thần Hách Huống, kể ra thật không hợp với kỷ chí chi chính, việc này vừa vạch trần ra, lập tức khiến cho đám thần công tây đảng trước nay thân phụ Từ Đình người người đều cảm thấy bất an, sợ mình cũng có nhược điểm gì đó bị người nắm được, nên ngày cả chư quan Hàn Lâm Viện cùng nhóm học sinh Thái học xưa nay phàm chuyện gì cũng bàn luận được, lần này cũng đều yên lặng đứng ở một bên quan sát.Ngược lại Ngự Sử Đài trực tiếp xuất tiêu kiếm, lấy Ngự sử trung thừa Liêu Tòng Khoan dẫn đầu nhóm gián quan lần lượt dâng bái biểu, đều lấy tội danh Từ Đình kết đảng bất thần, đại nghịch ngỗ thượng mà hạch tôi, thỉnh xin Hoàng thượng bãi tướng vị của Từ Đình, chấn chỉnh triều phong.Trên phố chắc là vụng trộm truyền tai, nói Mạnh Đình Huy là hạng tiểu nhân vô sỉ, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà từ trong mộ người ch.ết lôi ra được những thư tín này, dùng thứ này bức Từ Đình thoái vị thỉnh tội.Những lời lẽ công kích dơ bẩn như vậy đối với Mạnh Đình Huy tuy là nhiều vô số kể, nhưng hơn mười phong tư tín kia chính là bằng chứng rõ ràng, triều thần đều cho rằng Hoàng thượng chắc chắn sẽ cho hạ Ngự Sử Đài ngục để luận tội, mà ngay cả Từ Đình cũng đã sớm bái biểu thỉnh tội, quy phủ bất xuất.Một trận phong ba này kinh động khắp kinh thành, liền ngay cả những người không dám hỏi đến chính sự tranh đấu trong triều kia cũng biết, vị lão thần tây đảng kia lần này thật là sẽ rơi đài.Vào cuối hè đầu thu, khí trời càng trở nên nóng đến nỗi khiến lòng người khô hanh.Tào Kinh cước bộ như gió, một đường qua dịch môn, bước về hướng gián viện.Trong đó đã sớm huyên náo không ngớt, âm thanh xôn xao liên tục vọng ra ngoài bức tường đỏ thẫm, khiến hắn càng chờ nên nóng nảy, còn kém không có vén bào lên mà chạy.Vừa vào tới đại môn gián viện, người ở bên trong nhìn thấy hắn, lập tức câm miệng không, rối rít nói: "Tào đại nhân!" "Tào đại nhân, ngài rốt cuộc cũng đã trở lại."Tào Kinh không giấu được sắc mặt hơi tái, trực tiếp tóm một người lại hỏi: "Hoàng thượng hạ ý chỉ xuống sao?"Người nọ vội vàng gật đầu không ngừng, "Đại nhân xem!" nói xong, phía bên kia có người vội vàng đưa qua một tấm giấy mỏng mới được sao chép sơ sài.Tào Kinh một phen nhận lấy, suýt nữa xé nát tờ giấy kia, cúi đầu xem.Mọi người xung quanh toàn bộ đều nín thở chờ hắn, thần sắc đều là bất an.Tào Kinh xem xong, khóe miệng hơi giật giật vài cái, sắc mặt cũng không tính là khó coi, một tay đem tờ giấy kia xoa nhẹ, hỏi mọi người: "Cái này thật là chính sự đường bên kia truyền tới sao?"Mọi người đều gật đầu.Hắn thấp mắt, tay đem tờ giấy kia nắm chặt hơn một chút.--Bãi chức thượng thư hữu bộc xạ kiêm môn hạ thị lang của Từ Đình. Ban Từ Đình chức Đại học sĩ Thiên Duệ Điện, bái Thị Trung.Tào Kinh đứng bất động một hồi lâu, mới rũ tay áo xuống, trong lòng hung hăng thở dài một hơi....Hay cho Hoàng thượng, thật là hay cho Hoàng thượng!






Truyện liên quan