Chương 109: Lương thần [Thượng]
*Lương thần: Ngày lành
Mùa thu Cảnh Tuyên nguyên niên nhất định là một mùa thu rối loạn nhất.
Quy chế sách hậu vừa ra đã toại nên phong ba đảo loạn toàn bộ triều đình trên dưới, ngay cả kỵ xạ đại điển đã sớm định cũng bị Hoàng thượng đổi sang mua xuân năm sau sẽ cử hành. Liên quan đến chuyện của hai người Cổ Khâm, Kiều Bác trước sau bị đạn hặc, Hoàng thượng lại trì hoãn không hạ chiếu luận quyết, mà Trung thư hữu tướng chi vị trống chỗ đã lâu ngày, bên trong Chính Sự Đường càng thêm năng nổ thượng tấu, liền ngay cả Cổ Khâm cũng cáo bệnh ở trong phủ mấy ngày để tránh tị hiềm.
Ngày đại hôn của Trầm Tri Lễ cùng Địch Niệm sắp tới, Hoàng thượng phong thưởng cho Trầm phủ rất nhiều tài khí trong nội khố, lại ban thưởng cho hai người Trầm, Địch trạch viện ở phía tây hoàng thành để bày tỏ thù ân, sau đó lại phong Trầm Tri Thư chức Chuyển Vận Sử Tả Tán Thiện Đại Phu Triều An Bắc Lộ, chuyển Trầm Tri Lễ làm Lễ Bộ Chủ Khách Viên Ngoại Lang.
Lại ba ngày sau, nội đình chợt có chỉ dụ, Hoàng thượng phế quyền tấu nghị sách hậu của ngoại triều, những chuyện bên trong đó không cho phép triều thần can dự vào, mà quy chế tần phi cũng chỉ do một mình Hoàng thượng quyết định.
Lập tức liền khiến cả triều đình đang sùng sục sôi trào tức thì biến thành một đầm nước yên tĩnh, ném đá cũng không thấy đáy.
Đúng như Trầm Tri Thư sở liệu, Hoàng thượng chọn thời điểm này để hạ đạo chỉ dụ này xuống, cả triều trên dưới mặc dù không thấy có người đương đình xưng hô tán thành, nhưng cũng không có cánh tay trọng thần nào thượng gián để phản đối.
Không đợi nhóm triều thần kịp suy xét cẩn thận, Trầm Tri Thư một phong chiết tử tán thành thượng ý liền trực tiếp mà trình lên trên, nhất thời làm nhóm trọng thần khéo phỏng đoán thượng ý trong triều lập tức hiểu ra, Hoàng thượng đây là có ý cảnh cảo nhóm lão thần đương triều, Hoàng thượng sớm đã không còn là thiếu niên thái từ luôn ngồi trên ghế dài bày bên trong đô đường thính chính năm đó nữa rồi, bọn họ cũng đừng mơ tưởng muốn cậy già lên mặt mà thao túng tâm tư của Hoàng thượng.
Một cái Từ Đình bị bãi tướng nếu còn chưa đủ, liền lại thêm một cái Cổ Khâm còn treo đó chưa giải quyết.
Ai dám ở nơi này mở miệng phản đối đạo thánh dụ kia?
Mà phong chiết tử này của Trầm Tri Thư vừa đúng lúc mở đường cho nhóm triều thần muốn tán thành thượng ý nhưng không tiện đứng ra dẫn dầu bái biểu, ngoài tả thừa Chu Tất đi theo bái biểu, tán thành đề nghị của Trầm Tri Thư, mà ngoại trừ tham tri chính sự Diệp Thích trong chính sự đường ra, còn lại nhóm chấp chính đều rối rít bái biểu tán thành.
Ngự Sử Trung Thừa Liêu Tòng Khoan tất nhiên không cần phải nói, dẫn đầu ngôn phong của đài gián nghiêng về một phía, trực tiếp nói loạn họa trong triều lần này bắt đầu từ Trung thư, mà Hoàng thượng bãi bỏ quyền can thiệp vào việc sách hậu của ngoại triều đúng là lẽ phải.
Từ Kiền Đức tháng tám năm thứ hai mươi lăm đến tháng mười Cảnh Tuyên nguyên niên, Hoàng thượng đăng cơ bất quá chỉ mới một năm, lại tốn hai tháng thời gian đã có thể đem cải cách kỳ thi tiến sĩ khoa, cho đến tuyển chọn lại hai tư soái, tào của biên lộ, từ đó cất nhắc quan viên trẻ tuổi đi trọng biên cấm quân biên lộ, tiếp theo là bãi truất lão tướng Từ Đình cho tới cải cách quy chế sách hậu này, bất động thanh sắc khiến cho tình hình trong triều dần dần đổi mới.
Mặc dù không ngoan lạt lãnh lệ khiến người khiếp đảm giống như Bình Vương năm đó, nhưng Hoàng thượng này tuy không thấy thiên uy long nộ nhưng lại thi triển hết thủ đoạn lôi đình tư thế quyết tuyệt lại càng khiến đám quần thần càng thêm áp lực.
Thẳng đến thời khắc này, nhóm triều thần mới thực sự hiểu, thiên tử trẻ tuổi này trên thân chảy dòng máu của hai vị hùng chủ nắm giữ thiên hạ, há chỉ là một vị quân vương chỉ biết giữ gìn cái đã có? Mà những lão thần muốn dùng những luật lệ xưa cũ để trói buộc chân tay Hoàng thượng kia, ắt đã chọn sai rồi. Cũng may lúc này đã tỉnh ngộ, cũng không tính là muộn.
Cảnh Tuyên nguyên niên ngày mùng bảy tháng mười một, hôn sự của Trầm Tri Lễ và Địch Niệm đúng hạn cử hành, những khinh bạc toái lãng này nọ trong triều lập tức liền bị chuyện đại hỉ long trọng này đè xuống. Bách tính trong kinh đều rất thích thú, đều nói hai họ Trầm, Địch từ nay về sau thế lực ở trong triều càng không ai có thể so sánh.Mà đêm đó Hoàng thượng thân lâm Địch phủ, thay thiên gia chúc mừng trên hỉ yến, nên càng khiến người khác cảm thấy Trầm, Địch hai người kết duyên chính là ông trời tác hợp.Những lễ nghi rườm rà đã hoàn thành vào ban ngày, còn ban đêm tân trạch của Địch phủ giăng đèn kết hoa mở tiệc rượu trong âm thanh giục giã càng lộ vẻ đường hoàng. Bát khiêu ti trúc trên bữa tiệc đều là ngự nhạc giáo phường ở trong kinh tới, càng thể hiện thiên quyển long sủng của Hoàng thượng đối với tân nhân.Trong chính sảnh, những nữ tử mặc tử ngạch mạt hoàng cầm rượu đứng ở một bên, từng cái bàn kỳ lân sơn đen phiếm quang xếp thành hàng ngang, cùng tọa đều là trọng thần văn võ trong triều. Cao lương mỹ vị bày trên án, hương rượu lượn lờ, từng nhánh từng nhánh hỉ chúc màu đỏ chiếu sáng cả một phòng tiệc rượu này, cảnh trí vật diệu.Trầm Tri Lễ thân là triều quan, tự nhiên là bất đồng với những thiên kim khuê tú khác, tối nay người đến đa số đều là môn sinh cố lại của phụ thân, hoặc là cựu hữu đồng tế của huynh trưởng, vì vậy cũng không thấy có gì phải tị hiềm, nàng từ lúc khai tiệc rượu liền thay đổi quần áo rồi vào sảnh chào hỏi tân khách, hoàn toàn không có một tia ngượng ngùng của cô dâu mới.Địch Niệm càng không phải nói, nhóm đồng liêu cùng Khu Phủ, trong cấm quân cũng không lâu lắm liền náo thành một đoàn.Tuy là đông người thì phức tạp, nhưng cảnh tượng văn thần võ tướng, lão thần tân tuấn tề tựu trong sảnh cùng nâng ly uống rượu như lúc này cũng thật là hiếm thấy, bởi vì người tới dự tiệc mừng tối nay cũng không nguyện bỏ qua cơ hội tốt hiếm gặp như vậy, giao tiếp xã giao là chuyện khó mà tránh khỏi.Mọi người trong sảnh, cũng chỉ có một mình Mạnh Đình Huy là đợi cho mọi thứ đã chu toàn, liền sớm đứng dậy đi vòng qua hành lang hoa văn bên ngoài sảnh, đón gió mà đi.Nàng không có cách nào vui vẻ giống như những người kia được, ngay cả giả bộ vui vẻ, đối với nàng mà nói cũng thật là gian nan.Nếu không có Địch Niệm luôn miệng nói cảm ơn với nàng, cố ý muốn nàng hôm nay tới phủ dự tiệc, chỉ sợ nàng cũng sẽ tìm cớ để trốn tránh cuộc hôn lễ này của Trầm Tri Lễ cùng Địch Niệm.Lại không nghĩ, ở bên ngoài sảnh này lại gặp được Trầm Tri Thư đang một mình uống rượu giải sầu.Trầm Tri Thư nhìn thấy nàng cũng đi ra, không khỏi hơi nhíu mày, trên mặt cũng không có ý cười, chỉ là nắm chặt chung rượu thấp giọng nói: "Mạnh đại nhân."Nàng tất nhiên là cảm thấy kỳ quái, không hiểu trong ngày vui như vậy, hắn tại sao lại có bộ dạng này. Nhưng lúc này trong lòng nàng cũng cảm thấy rất không thoải mái, nên cũng không muốn xen vào tâm tư của người khác, mắt thấy nơi này đã bị hắn chiếm, liền muốn quay người trở lại trong sảnh.Nhưng hắn ở phía sau bỗng nhiên nói: "Mạnh đại nhân thấy ta hồi kinh, cũng không muốn hỏi sự tình của Nghiêm gia đại tiểu thư một chút sao?"Mạnh Đình Huy lập tức dừng chân, quay đầu lại, quan sát hắn một phen, mới cau mày nói: "Trầm đại nhân đã uống say rồi."Trầm Tri Thư dựa vào cây cột ở hành lang, hơi hơi gập người, một bên sườn mặt tự nhiên có một cổ phong lưu phóng đãng không thể kiềm chế, nhấc mi, khóe miệng hơi giương lên, cười khẽ: "Uổng cho nàng ấy ở Triều An vẫn luôn lo lắng cho ngươi, lại không nguyện theo ta hồi kinh nhìn xem Mạnh đại nhân ngươi bây giờ có bao nhiêu quan uy."Mạnh Đình Huy có ngốc cũng nghe ra được hắn vì sao lại không vui, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.Chuyện của Trầm Tri Thư cùng Nghiêm Phức Chi, nàng biết rất ít, mà Trầm Tri Thư nay đã được ban chức Chuyển Vận Sử Triều An Bắc Lộ, thì nàng càng không cách nào mà nhúng tay tham dự vào chuyện của hai người họ.Vả lại nghe ngữ khí này của Trầm Tri Thư, ngược lại giống như Nghiêm Phức Chi một lòng một dạ không muốn cùng hắn kết tình kết tâm.Lúc nàng còn đang ngơ ngác không biết có nên trở về hay không, nhưng vừa đảo mắt liền nghe thấy tiếng huyên náo trong sảnh đã vội vã biến mất, thay vào đó là một tràng tiếng hành lễ.Trầm Tri Thư giống như hoàn toàn tỉnh rượu, đưa tay xoa nắn thái dương, nhướng người nhìn vào bên trong, liền lại cười nói: "Hoàng thượng đã tới." Hắn liếc mắt đảo qua vẻ mặt của Mạnh Đình Huy, lông mi nhướng lên khiêu khích: "Sao vậy, không ai nói cho Mạnh đại nhân biết Hoàng thượng tối nay sẽ tới sao?"Mạnh Đình Huy nhìn hắn cầm chung rượu đi vào bên trong, chính mình lại đứng ở một bên lang trụ, không muốn động.Cứ đứng như vậy, quản được thân thể, nhưng lại không quản được đôi mắt này.Ánh mắt chỉ cần liếc một cái, tầng tầng nhân ảnh đều hóa thành vô hình, thế gian phong hoa toàn bộ đều ngưng lại trên thân một người kia, liền chỉ lưu lại một đôi mắt nhiếp hồn người khác của hắn, thâm thúy động thấu.Rất nhớ hắn.Ngày thường thượng triều mặc dù có thể xa xa nhìn thấy hắn, nhưng sao vào lúc này chỉ cách nhau không quá mười bước lại khiến trong tâm run rẩy.Lâu lắm chưa từng nhìn hắn gần như vậy, nàng chợt cảm thấy tay chân có chút luống cuống, nên cứ dứt khoát đứng như vậy, đưa mắt dán trên người hắn, tận lực nhìn cho thỏa tâm ý của chính mình.May là trong sảnh có nhiều người như vậy chắn ở trước mặt nàng, mà bên cạnh cột trụ hành lang lại khuất sau màn lụa dài đang rũ xuống, những cành lá nhỏ trên cây mây rũ xuống, che đi nửa gương mặt của nàng.Tối nay là đại hôn của hai người Trầm, Địch, cho dù là thiên tử cũng không thể đoạt đi phong thái, nên hắn chỉ là thay mặt thiên gia tới chúc mừng một phen, lược bớt lễ nghi quân thần, cho người không tặng không sai biệt lắm, rồi liền nhẹ nhàng rời đi.Trước sau bất quá chỉ tốn thời gian nửa chung trà, thậm chí hắn cũng không có nhìn sang bên này liếc mắt một cái, có lẽ là ngay cả nàng ở đây cũng không biết.Mà trước đó không lâu chuyện hắn hạ dụ thay đổi quy chế sách hậu, thật khiến cho nàng có chút chột dạ lo sợ không yên.Nàng rũ mắt suy nghĩ, càng cảm thấy bản thân tối nay không thích hợp với nơi này, thân thể không tự chủ được nhích về phía sau lang trụ một chút, vừa chuyển, liền tiến vào trong một đôi tay.Phía sau tai cũng theo đó vang lên thanh âm thanh ách của hắn: "Mạnh Đình Huy."