Chương 51

Edit: Tiểu Quai Quai Nhà Ai
Beta: Tiểu Nhật Dạ
“Đào Hải, mau vào kết giới.” Ngôn Bình cúi đầu, vội vàng nói với Đào Hải hiện đang ở trong lòng mình, “Đợi ở trong đó, cho dù có chuyện gì cũng tuyệt đối không được ra khỏi kết giới.”


Áp lực bức người đến từ ma pháp cường đại khiến cho toàn thân Đào Hải căng thẳng, “Đạo sĩ, chúng ta mau chạy đi, sẽ ch.ết đó.”


“Vô dụng thôi, đây là ma chủ của Hàn Diệp, chúng ta trốn không thoát đâu.” Ngôn Bình vừa nói, vừa chậm rãi đứng lên, trực tiếp đối mặt với bóng ma đang đứng giữa màn sương dày đặc.


Dưới ánh trăng u ám, chỉ nhìn thấy một bóng trắng hung tàn giữa màn sương đen đặc, khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, giống như “Thiên Dữ Thiên Tầm” – quái vật mang mặt nạ (*), thanh âm phát ra dưới mặt nạ vẫn tiếp tục vọng lại trong hư vô. Hóa ra là ma vật không có thực thể, thảo nào hắn muốn tìm nô lệ.


(*) Thiên Dữ Thiên Tầm: chính là Vô Diện trong Sprited Away đó ^^
“Đào Hải, vào kết giới, nhanh lên!” Ngôn Bình lần nữa nói với Đào Hải phía sau lưng, thanh âm nghiêm khắc lại có chút run rẩy.
“Đạo sĩ–cẩn thận–” Đào Hải vừa nói, vừa chạy tới phía kết giới.


Ma vật kia sao có thể bằng lòng để Đào Hải chạy trốn, nó bất thình lình dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông tới Đào Hải ở phía sau Ngôn Bình.


available on google playdownload on app store


Ngôn Bình đương nhiên sẽ không để ma vật bắt được Đào Hải, bước một bước thật dài ngăn giữa Đào Hải và ma vật, đẩy mạnh Đào Hải vào kết giới.


“Nếu hắn đã chạy thoát, vậy thì ngươi tới thay đi.” Ma vật đổi mục tiêu chuyển sang công kích Ngôn Bình, mặt nạ vô cảm trước màn sương đen giống như một mũi tên, bắn thẳng về phía thân thể Ngôn Bình. Động tác quá nhanh, Ngôn Bình không kịp né tránh, sương đen trực tiếp xuyên qua bả vai.


“A ” Ngôn bình hét thảm một tiếng, máu tươi từ trên bả vai nhanh chóng phun ra. Máu linh sư, chỉ có vài giọt bắn vào màn sương đen, lại giống như acid sunfuaric rơi trên giấy mỏng, lập tức hóa thành một làn khói trắng. Giữa màn sương xuất hiện một lỗ thủng, ma vật cũng cảm thấy đau nhức, vội vã lui về phía sau vài bước.


“Đạo sĩ–” Nhìn thấy Ngôn Bình bị trọng thương, Đào Hải ở trong kết giới khẩn cấp đến giậm chân.
“Đừng đi ra.” Ngôn Bình lảo đảo lắc lư đứng lên, “Ta không sao.”


Phù tác không dùng được rồi. Đối phương chẳng qua chỉ là một đoàn sương dày đặc, phù tác trong tay mình sở trường là có thể tùy ý cuộn, trói, kéo. Thế nhưng đối với một đoàn sương dày mà nói, hoàn toàn không có tác dụng.


“Thật không ngờ linh lực của ngươi rất mạnh nha, ngươi lớn lên lại đẹp như vậy, ta quả thực không đành lòng thương tổn ngươi. Cần gì phải làm một linh sư? Nếu ngươi đồng ý làm việc cho ta, ta cam đoan những thứ ngươi muốn, ta đều có thể đáp ứng được.” Tuy rằng không lộ ra vẻ mặt gì, nhưng có thể dễ dàng nhận thấy được khí tức *** tà.


“Nằm mơ.” Ngôn Bình cười lạnh, đột nhiên nhảy lên, đá một cước về phía mặt nạ của ma vật.


Ma vật nhanh chóng né tránh, “Giỏi a, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nếu đã như vậy, thì để ta hút khô linh thể của ngươi đi.” Thân thể hắn hóa thành một cây ma đao, huy đao bổ về phía Ngôn Bình.


Phù tác không thể thương tổn được thân thể như sương khói của ma vật, Ngôn Bình lập tức né tránh.


“Trốn đi trốn đi, xem ngươi có thể trốn được bao xa, chờ ngươi chạy ra khỏi phạm vi kết giới tinh lực của mình, đến lúc đó ta có thể hút luôn linh thể của tên tiểu quỷ kia.” Ma vật hắc hắc cười quái dị, huy đao đuổi theo Ngôn Bình, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột.


Làm sao đây? Ngôn Bình vừa trốn vừa lo lắng tự hỏi bản thân, luận về linh lực, ma vật này vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa phù tác của mình lại chẳng mảy may thương tổn gì đến nó.


Quay đầu lại nhìn khoảng cách giữa mình và ma vật, phát hiện ma vật chỉ nhẹ nhàng phiêu vờn trên không trung, hoàn toàn không dám tiếp xúc với mặt đất.


Ngôn Bình có mấy phần nghi hoặc, nhìn kĩ lại, thấy có vài giọt máu của mình rơi trên mặt đất, ngẫm lại phản ứng mãnh liệt của ma vật khi máu mình phun lên người nó, hóa ra tên ma vật này sợ máu của linh sư. Vì thế, trong đầu Ngôn Bình đột nhiên lóe ra một sáng kiến.


Ngôn Bình một bên tránh né ma vật, một bên lấy ra bùa chú trên người, dằn lòng, gắng sức chà xát miệng vết thương, để máu từ vết thương thấm đẫm bùa chú.


Sau đó đột ngột xoay người đón lấy ma vật, ma vật không kịp né tránh, bùa máu của Ngôn Bình dính trên màn sương đen dày đặc, ma vật cổ quái thét một tiếng, vội vàng lui về phía sau.
Quả nhiên hiệu nghiệm, Ngôn Bình mừng rỡ, đã nghĩ ra biện pháp đối phó với ma vật.


Trước tiên lấy ra bùa chú, dán đầy mặt đất, miệng niệm mật ngữ, triệu hồi thần quang từ trong lòng đất, bức lui ma vật. Thừa dịp ma vật lui lại phía sau, Ngôn Bình vò phù tác thành một đoàn, cố gắng đè vào miệng vết thương, khiến cho phù tác tẩm càng nhiều máu.






Truyện liên quan