Quyển 1 - Chương 22
Editor: Phác Hồng
Hạnh phúc luôn thật ngắn ngủi. Sau khi Y Mặc rời khỏi thì Trầm Thanh Hiên đã mệt không mở nổi mắt, y ôm chăn ngủ một giấc thật say. Mặt trời lên tận ba sào mới chịu tỉnh lại, y cảm thấy khắp người đau nhức, nhất là vị trí thắt lưng, khó nói rõ là đau nhức khó chịu thế nào. Trên giường hỗn loạn, khắp nơi đều có mấy vệt trăng trắng, trên thân thể càng không cần nói, dấu vết ma sát phía sau vừa nhìn liền có thể thấy. Trầm Thanh Hiên đành vậy, y lay chuông gọi người mang dục dũng đến đặt tại bên giường, đợi cho nước ấm được đổ đầy liền vẫy lui bọn nha đầu, tự mình tiến vào.
Tẩy rửa xong, y mang tất cả chăn gối trên giường ném vào thùng gỗ. Đều phải ngâm nước hết, bằng không khi bọn nha đầu tò mò hỏi, y thật không biết nên trả lời thế nào cho tốt.
Xử lý chính mình xong rồi, Trầm Thanh Hiên nén nhịn đau đớn từ thắt lưng, tiếp tục xử lý chuyện khác.
Cả một ngày uể oải, may mà không ai liên tưởng bậy bạ, nếu không vừa nhìn liền biết chính là dáng vẻ miệt mài quá độ. Trầm Thanh Hiên nghỉ ngơi hai ngày thì đến thăm Tiểu Đào.
Tiểu Đào đã thu xếp xong đồ vật tùy thân, chỉ chờ y đến liền có thể đi. Nàng ốm một trận, tuy đã dưỡng một thời gian dài nhưng thân thể so với trước vẫn gầy nhiều lắm. Trầm Thanh Hiên sai người chuẩn bị xe ngựa, bên trong được bài trí thật thoải mái, y dẫn Tiểu Đào đến bái biệt phụ mẫu rồi cùng nàng lên đường.
Chặng đường tuy không xa nhưng cũng mất cả buổi. Đến cùng vẫn là thị nữ hầu hạ bên y từ lâu, Trầm Thanh Hiên đương nhiên muốn đích thân đưa tiễn, đợi thu xếp ổn thỏa hết thì mới yên lòng. Tích thiện hay làm ác, không làm thì thôi, còn làm phải đến nơi đến chốn.
Xe ngựa một đường lắc lư dừng tại bến sông. Người đưa đò đợi sẵn ở đó, vừa trông thấy liền tiến đến chào hỏi. Bọn tiểu tư đỡ thiếu gia cùng di nương lên trước, tiếp đến là hai tiểu tư thân cận bên người Trầm Thanh Hiên cũng theo vào, còn lại đều trở về phủ.
Gió sông lạnh thấu, Trầm Thanh Hiên cùng Tiểu Đào ngồi ở phòng nhỏ trên khoang thuyền. Tiểu tư xuống hết tầng cuối để lại hai người trong phòng đối mặt nhìn nhau.
Tiểu Đào rót trà, nâng một chén mời Trầm Thanh Hiên, tự nàng cũng nâng một chén, lấy trà thay rượu cáo biệt: “Thiếu gia, sau này phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Trầm Thanh Hiên gật đầu, hai người uống trà, không nói thêm gì nữa.
Cứ thế lẳng lặng ngồi, không biết qua bao lâu, thuyền thoáng chập chành, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vang: “Cập bến rồi! Mọi người nhanh ra ván lát!”
Hai tiểu tư gõ vang cánh cửa, Tiểu Đào đứng dậy giúp Trầm Thanh Hiên ra đến khoang thuyền.
Gió thật lớn, Trầm Thanh Hiên kéo chặt áo khoác, gió lùa mạnh vào người khiến y một trận ho khan. Tiểu Đào choàng một chiếc áo to màu tố thanh, gắt gao kéo mũ, bàn tay giấu chặt trong tay áo ấm áp.
Đi thêm một đoạn, một mảnh sân nhỏ xinh xắn dần hiện ra. Nhưng vì mùa đông nên cỏ cây tàn úa, thoạt nhìn có chút hiu quạnh. Tiểu Đào quan sát một lát, cúi người thấp giọng nói vào bên tai Trầm Thanh Hiên: “Thiếu gia, chờ xuân đến nơi này sẽ rất đẹp.” Trầm Thanh Hiên chỉ cười không nói.
Tiểu tư chạy vài bước tiến lên tiếp đón, không bao lâu thì tất cả hạ nhân trong viện cũng chạy đến đón chào.
Trầm Thanh Hiên vào viện, tự mình kiểm tr.a tất cả phòng ở. Y gọi hết hạ nhân lại, hỏi bọn họ từng vấn đề thật cặn kẽ, đến khi xác định là đáng tin y mới sai tiểu tư dặn dò thêm một lượt, rồi cùng Tiểu Đào vào phòng.
Lò sưởi trong phòng lách tách cháy, Tiểu Đào tháo áo choàng cất sang một bên. Trầm Thanh Hiên ngồi ở ghế nói: “Ở đây nàng chính là chủ tử. Mọi chuyện sau này phải cẩn thận, không nên quá thân cận càng không nên bất hòa. Gần gũi thì sinh lòng gian xảo, xa cách lại nảy sinh oán hận, hạ nhân đều là người thành thật, nàng là chủ tử cũng không cần trách móc nặng nề, nhưng cũng không được để chúng quá mức vô lễ.”
Tiểu Đào gật đầu.
Trầm Thanh Hiên lại nói: “Mọi thứ đã đủ hết cả, chỉ còn thiếu hai nha đầu hầu hạ. Người bên cạnh phải do nàng chọn lựa, ngày mai hãy vào trong thôn tìm người. Diện mạo chỉ là chuyện nhỏ, sạch sẽ là được, cũng không cần quá mức khôn ngoan, khôn ngoan thì dễ sinh sự, nàng thân cô nơi này, đừng để bọn nha đầu lấn lướt.”
Tiểu Đào mím môi thoáng cười: “Thiếu gia, thiếp sinh ra cũng là nha đầu, thiếp hiểu mà.”
Trầm Thanh Hiên cũng cười, cười một lát lại nói: “Sau này tốt rồi, nàng có thể sống an ổn.”
Tiểu Đào nhăn mũi, lại như trở về nha đầu trước kia, “Thiếu gia nói thiếp sống an ổn, nhưng mà muốn gả thiếp cho người khác? Gả đi cũng được, nhưng không tìm được ai nhân phẩm như thiếu gia?”
Trầm Thanh Hiên nói: “Nàng vừa rời phủ liền nói càn như vậy, mấy lời này có thể nói sao?”
Tiểu Đào thè lưỡi: “Thiếp chính là cái mạng nha đầu, nhờ chủ tử mà có thể dựa dẫm vào nơi quyền quý. Nhưng mà cũng không nên thân, khiến cho hài nhi… ” Nàng đột nhiên dừng lại, nhác thấy sắc mặt Trầm Thanh Hiên ngưng trọng liền vội chuyển đề tài: “Nếu không nhờ ân sâu của thiếu gia, Tiểu Đào đã không thể bình an đến hôm nay. Giờ lại có điền viên do mình làm chủ.” Nàng quỳ xuống, dập đầu nói: “Không thể tiếp tục hầu hạ bên người thiếu gia, là Tiểu Đào ít phúc. Hôm nay thiếp lạy người, mong thiếu gia đừng quên nô tì. Sau này có là vợ kẻ khác, nô tì lúc nào cũng nhớ kĩ thiếu gia.” Nàng tự xưng nô tì, nháy mắt biến bản thân thành nha đầu trước kia. Chủ nhân điền viên này lại dễ dàng quỳ xuống, phục tùng chủ tử của nàng.
Trầm Thanh Hiên nghe vậy cảm thán lẽ đời… là chính những người trong gia tộc y đã dạy dỗ một cô nương vốn ngây thơ vụng về thành một người miệng lưỡi lanh lợi như hôm nay.
Trầm Thanh Hiên đã hoàn toàn yên tâm. Nàng biết tiến biết lùi như vậy, y cũng không cần lo nàng sẽ làm ra chuyện gì dại dột. Có lẽ là từ lúc nàng vô tâm làm mất hài tử, chút ngang bướng còn sót lại cũng vì thế biến mất.
Dù là thiếu nữ hay thiếu phụ, chuyện đời trắc trở luôn đẩy người thay đổi.
Trầm Thanh Hiên rời đi, Tiểu Đào tiễn y đến tận cổng. Đột nhiên nàng gấp bước chạy đến, ngập ngừng nói: “Thiếu gia, thiếp nghe nói Vương tiểu thư… ”
Trầm Thanh Hiên nhìn nàng, ánh mắt bảo nàng hãy nói hết lời. Tiểu Đào cho lui tiểu tư bên cạnh, nghiêm túc nói: “Năm trước khi thiếp đi chợ mua dụng cụ thêu thùa thì nghe được, cũng không biết là thật hay giả. Người ta đồn Vương tiểu thư mến mộ một chàng trai, hai người ngầm trao đổi thơ từ. Vương lão gia phát hiện đánh chàng trai kia một trận tàn nhẫn rồi đuổi khỏi thành, ông bịt kín chuyện này rồi bắt đầu lo chuyện hôn sự cho Vương tiểu thư.”
Tiểu Đào thấy nét mặt Trầm Thanh Hiên bí hiểm, không biết nên tiếp tục hay không, do dự một lúc lâu mới nói: “Thiếu gia nên cưới một nữ nhân tốt.”
Trầm Thanh Hiên nghe vậy thì cười, nhẹ giọng: “Tốt hay không tốt, ta cũng sẽ không cưới.” Lại nói: “Việc này ta đã biết, nàng cũng không nên nói với ai khác, ngộ nhỡ chỉ là đồn thổi sẽ hủy đi thanh danh của tiểu thư? Nhớ kỹ, không cần huyên thuyên nói loạn.”
Tiểu Đào vội đáp: “Thiếp sẽ không nói lung tung.”
Trầm Thanh Hiên ừ một tiếng mới vẫy tay gọi tiểu tư trở lại.
Tiểu Đào đứng một lúc, chợt hỏi một câu: “Thiếu gia, người vậy mà có người trong lòng?”
Trầm Thanh Hiên chỉ cười không đáp. Tiểu Đào thấy y cười, lập tức nhớ tới chuyện trước đây, hơi thở bên trong giường, mấy vệt trắng trên đệm, nàng liền hiểu thật có một người như vậy, nhưng không biết người đó là ai.
Dẫu có là ai, từ nay về sau cũng không quan hệ với nàng.
Trầm Thanh Hiên để tiểu tư giúp đỡ, lên đường trở về.
Tiểu Đào dõi mắt nhìn bóng y khuất hẳn mới cùng hạ nhân trở về viện. Mặc kệ tương lai khúc trắc hay tốt đẹp, nàng sẽ từ đây bắt đầu cuộc sống mới.
Trầm Thanh Hiên trở về, bắt tay vào xử lý chuyện Vương tiểu thư. Trước tiên y phái người thám thính thực hư chuyện này, người thám thính xác thực thật sự có một chàng trai như vậy. Cha hắn thì bệnh nặng còn nương đã qua đời, hắn tuy đỗ cử nhân nhưng vì gia cảnh nghèo túng, ngay cả lộ phí dự thi cũng không có, chỉ có thể dựa vào việc dạy học làm kế sinh nhai, sau xảy ra chuyện kia đành phải phiêu bạt bên ngoài, lẻ loi một mình. Trầm Thanh Hiên nghĩ một lát, quyết định sai người chuẩn bị ngân lượng, dựa vào quan hệ của phụ thân viết một phong thư, đưa cả ngân lượng lẫn thư cho chàng trai kia.
Một loạt hành động như vậy tới tai Trầm phụ, ông liền chạy đến hỏi. Trầm Thanh Hiên cười cười rồi viết ra toàn bộ sự tình.
Trầm lão cha vừa nghe Vương gia kia dám gả nữ nhi như vậy cho ông, lập tức hổn hển muốn tông cửa đi mắng người. Trầm Thanh Hiên khuyên ngăn, không muốn ông tổn hại đến thanh danh tiểu thư nhà người ta. Phụ tử hai người trừng mắt nhìn nhau một trận, Trầm lão cha trước nhận thua, hỏi: “Vậy con tính toán thế nào?”
Trầm Thanh Hiên viết: Nam tài nữ sắc mến mộ lẫn nhau là duyên trời định.
Trầm lão cha thấy y viết vậy thì suýt nữa bẻ gãy bút trên tay y, ông cả giận nói: “Nàng đã sắp là tức phụ của ngươi.”
Trầm Thanh Hiên lắc đầu: Chỉ mới hứa hôn thôi. Kẻ kia đến trước, theo lí là con nên nhường hắn.
Trầm lão cha thật tức giận, cũng sắp hôn mê rồi. Cái gì gọi là “con nên nhường hắn”?!
Trầm Thanh Hiên thấy cha mình thật sự nổi giận, y dứt khoát ném bút, há mồm nói: “Ta lấy một nữ tử trong lòng đã có người khác về làm chi?”
Trầm lão cha đầu tiên là giận dữ, còn chưa phản bác đã kịp ý thức lời này là do nhi tử của ông nói ra, tức khắc ngẩn người.
Trầm Thanh Hiên rèn sắt khi còn nóng: “Lão Vương gia kia không hợp để kết thân, chỉ vì thư sinh nghèo túng nên giở giọng xem thường, liền tìm nhà môn đăng hộ đối để gả nữ nhi. Tâm tư nhỏ mọn như vậy có làm nhạc phụ con cũng không thèm nhận. Không bằng ta giúp chàng trai kia, cho hắn thuận lợi chút, khoa thi năm sau hắn lại ứng thí, nói không chừng có thể đỗ cao. Mặt mày rạng rỡ trở về cưới Vương tiểu thư, khiến lão kia xấu hổ muốn chết.”
Trầm lão cha: “…”
Trầm Thanh Hiên nháy mắt: “Cha thấy thế nào?”
Trầm lão cha: “…”
Trầm Thanh Hiên cười một tiếng: “Đã vậy cứ cho là cha đáp ứng. Con đã sắp xếp ổn thỏa, dùng danh nghĩa của cha nhờ Trần bá bá viết một phong thư, tiến cử thư sinh kia vào phủ nha chạy việt giấy bút. Con muốn nói với người một tiếng.”
Trầm lão cha: “… Ngươi đều làm hết rồi, còn nói với cha cái gì?”
Trầm Thanh Hiên nghiêng đầu: “Cha nói với Vương gia, trưởng tử người sắp ch.ết, ngày mai liền sẽ tắt thở. Không muốn nữ tử của lão phải thủ thân suốt đời nên muốn hủy đi hôn sự này.”
Trầm lão cha: “…”
Trầm Thanh Hiên nói: “Cha đi nhanh.”
Trầm lão cha lập tức tuân lệnh, chuẩn bị chạy về hướng Vương gia. Vừa đến cửa, chân cũng đã bước ra ngoài mới sực nhớ, ông quay đầu hỏi: “Nhi tử à, con tính khi nào kể chuyện con nói được cho cha?”
Trầm Thanh Hiên cười tít: “Khi nào cha làm xong trở về con sẽ nói. Cha, mau đi.”
Trầm phụ thân nói: “Ai, thật là.”
Đi được hai bước ông lại quay đầu, tầm mắt dò xét nhìn Trầm Thanh Hiên đang ngồi trên ghế.
Trầm Thanh Hiên ngây ra một chút, lập tức nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, chân con vẫn vậy thôi.”
Trầm lão cha “a” một tiếng, “Cha đi đây.”
Trầm Thanh Hiên nói: “Phụ thân, người đi đường cẩn thận.”
Hốc mắt Trầm lão gia trở nên chua xót, ông lẩm bẩm: “Cha muốn nghe hai tiếng “phụ thân” đã nhiều năm rồi.”
Chỉ một câu nói, Trầm Thanh Hiên nghe vậy cũng thấy mắt cay cay, y quay mặt sang một bên, không nhìn ông nữa.
Hôn sự đã bị hủy bỏ, trong phủ hoan hỉ chúc mừng Trầm Thanh Hiên khôi phục tiếng nói, việc này cũng nằm trong kế hoạch của Trầm Thanh Hiên. Trầm lão gia vô cùng cao hứng, tuyên bố tại chỗ mọi chuyện trong nhà đều giao cho trưởng tử của lão xử lí. Lại hỏi tại sao cổ họng y tốt lên, Trầm Thanh Hiên cười nói: “Con gặp được kì nhân.”
Mọi người vội truy hỏi người kia là ai, Trầm Thanh Hiên chỉ lắc đầu bảo ngày mai sẽ mời đến.
Thế là ban đêm, Y Mặc vừa đến liền “bị bắt” đồng ý hôm sau sẽ đi gặp mọi người trong Trầm gia.
Trầm Thanh Hiên làm trò trước mặt phụ mẫu, y nắm chặt tay Y Mặc, vờ như không có việc gì: “Đây chính là kì nhân đã giúp con chữa trị cổ họng, bọn con quen nhau ở trên núi. Hắn còn hứa sẽ chữa chân cho con, nhưng dược phẩm khó kiếm, nhanh nhất cũng phải chờ đến sang năm.”
Lại xoay mặt nói với Y Mặc: “Y huynh, mùa đông trên núi thật lạnh lẽo, không bằng huynh nán lại Trầm gia, ở tại trong phòng của ta, cũng tiện cho việc chữa chân. Dù sao ở đây cũng ấm áp hơn…”
Y Mặc: “…”
Y Mặc còn chưa kịp nói liền bị từng đợt âm thanh thiết tha mời hắn ở lại, hỏi hắn còn cần những dược liệu gì, làm sao có thể chữa được giọng nói của Trầm Thanh Hiên, hỏi hắn từ đâu đến, bái y phu ở đâu, vân vân.
Tóm lại vẫn là: Xin công tử lưu lại!
Trầm Thanh Hiên cứ vậy quang minh chính đại đưa Y Mặc thông qua cửa ải của phụ mẫu, trực tiếp dọn đến phòng của y, đường hoàng ngủ cùng nhau không sợ người gièm pha.
Chẳng qua là đêm đó, tại giường nhỏ trong phòng, giọng Y Mặc pha chút hung ác, một bên trêu chọc y một bên nói: “Tiếng “Y huynh” kia của ngươi gọi thật là tốt, không bằng gọi thêm một tiếng.”
Trầm Thanh Hiên nào dám gọi, đầu lắc như cái trống bỏi. Y Mặc cứ tiếp tục ép còn y thì sống chết cũng không gọi.
Sau cùng tiểu Hiên bị nắm lấy, Y Mặc không cho y phóng xuất. Trầm Thanh Hiên khó chịu đòi sống đòi ch.ết, thậm chí còn cảm giác dịch thể tràn quanh gốc rễ bị kéo ngược vào trong. Y thật sự không thể chịu thêm nữa, đành phải giương cờ xin khoan hồng.
Ai đó nói: “Y huynh, ngươi mau buông tay!”
Y Mặc nói: “Không đủ.”
Tiếp tục nói: “Vì sao không đủ, không đủ ở chỗ nào? Ta gọi rồi mà.”
Y Mặc cau mày, động thắt lưng hung hăng xỏ xuyên, hắn nói: “Còn muốn nữa (cơ).”
Trầm Thanh Hiên không còn cách nào, y đã muốn đến ch.ết đi sống lại. Nghĩ thật lâu cũng không biết bỏ sót thứ gì, không phải đã gọi “Y huynh” rồi sao? Nghĩ thêm lần nữa, vẻ mặt chợt thay đổi, từ trắng nhạt chuyển thành đỏ bừng, hơi thở mong manh thốt ra một câu:
“Y huynh, ca ca ơi, ngươi làm đau ta quá.”
Trong thoáng chốc, đầu óc Y Mặc như bị kéo căng, dưới thân cũng áp không được cảm xúc. Một tay kéo mạnh y ôm vào trong ngực, áp môi lên cái miệng nhanh nhảu thích gây chuyện, say đắm hôn khiến người trong lòng cũng trở nên mơ màng, tay còn lại buông lỏng vật bị giam cầm. Trầm Thanh Hiên rên rỉ tiết ra.
Y Mặc bị y tước đi vũ khí, hai người quấn thành một khối. Hô hấp hỗn loạn đã sớm hòa vào nhau dây dưa một chỗ.
Y Mặc nghe thấy lòng mình nổi trống. Không bao giờ… lại có thể khôi phục tiết tấu như xưa.
(tim ảnh lạc nhịp rồi =))))
Về sau mỗi khi bị Y Mặc hung hăng làm, Trầm Thanh Hiên liền ra đòn sát thủ, giọng mũi ngọt nị gọi một câu rồi một câu: Ngươi cứ hung hăng cưng chiều ta đi. Còn hô mấy tiếng “ca ca ơi” linh tinh.
Thật đúng là thần binh lợi khí, bách phát bách trúng.