Quyển 3 - Chương 95
Editor: Phác Hồng
Đêm khuya, tiếng côn trùng rả rích bên ngoài, dội vang vào tai. Đó là vũ đài của một thế giới khác, đêm tối tựa bức màn, còn ánh trăng bàng bạc dâng lên là cánh tay vô hình vén lên bức màn ấy.
Đó là một thế giới nhỏ bé mà to lớn, cũng có từng hồi thăng trầm mà loài người chẳng cách nào hiểu được.
Liễu Diên ôm tên rắn đổ lười trước ngực, nghĩ hắn cũng từng là một thành viên trong thế giới ấy, nên có một cuộc sống rực rỡ riêng rẽ. Nhưng giờ phút này hắn ở trong lòng y.
“Ngươi đừng trách ta.” Liễu Diên im lặng nói.
—— Đừng trách ta.
Biết rõ hắn đã thật sự là rắn, nên có cuộc sống của loài rắn. Nhưng y tuyệt đối không buông tay, cố chấp nhốt hắn bên cạnh bất kể ngày đêm, có lẽ cứ vậy mà nhốt hắn cả đời.
Y luôn nghĩ dù hắn là rắn, nếu đối xử thật tốt với hắn, mỗi ngày mỗi tốt, dẫu hắn không hiểu thấu nhân tình nhưng sẽ hiểu chút ít gì đó, có lẽ cả đời sẽ trú ngụ ở đây. Nhưng lời nói của Hứa Minh Thế cứ vọng mãi trong đầu tựa âm hồn xua mãi không đi.
“Hắn sẽ rời khỏi ngươi.” Hứa Minh Thế nói.
Hắn sẽ rời khỏi ngươi, bởi vì hắn là rắn. Tình cảm sâu nặng của loài người trong mắt hắn chỉ là chăm nuôi, trìu mến trong mắt hắn cũng chỉ là tình cảm chủ tớ. Chỉ là chủ nhân, mà không phải tình nhân thắm thiết. Cho nên có lúc hắn phải tìm rắn cái, cũng sẽ vì thế mà vĩnh viễn rời khỏi. Có lẽ không phải năm nay, cũng không phải sang năm, nhưng sẽ có một ngày hắn nhìn trúng một con rắn nào đó, rồi cùng nó bầu bạn. Vờn đuổi trong những bụi cỏ, xuyên qua những nhánh cây, cùng nhau chia sẻ mỹ vị và nuôi rất nhiều rắn con.
Ngày này tạm chưa đến, nhưng cuối cùng sẽ đến.
Liễu Diên lặng im, nói từng lần từng lần: “Ngươi đừng trách ta.”
Kiên cường cố chấp, giam cầm trói buộc không hề tốt đẹp. Tràn ngập tàn nhẫn và bạo lực, áp bức và cướp đoạt, cho dù vì rất nhiều nguyên nhân, động tác có chậm rãi dịu dàng đến đâu thì vẫn là một loại hung tàn dịu dàng.
Y đã từng trải qua cảm giác đó, là khi kiếp trước, lúc y còn là Quý Cửu.
Nhưng Liễu Diên biết tương lai sẽ có một ngày, y bất chấp thủ đoạn mà chặt đứt đường lui của hắn, khiến hắn chỉ có thể ở lại bên y.
Vậy đại biểu, những thứ hắn quý trọng, tự y sẽ hủy diệt; những thứ khiến hắn lưu luyến quên đường về, tự y sẽ giết ch.ết.
Có được ký ức của ba kiếp, Liễu Diên biết bản thân đã từng giết người, sát phạt quyết đoán, thiết huyết vô tình, đôi tay của y dính đầy máu tanh. Đến bây giờ y không phải hạng người lương thiện, luận về điểm này, dù là kiếp thứ nhất hay kiếp thứ hai, y luôn tự đánh giá bản thân như vậy. Y đã hại nhiều người, tỷ như khi là Trầm Thanh Hiên đã hại Trầm Trinh. Y đã giết nhiều người, tỷ như khi là Quý Cửu, trong quá trình từ thư đồng của hoàng tử trở thành tướng quân, y đã giẫm lên một con đường đầy máu. Tam sinh tam thế, xương trắng u uất chất đầy trong ký ức. Từ trong xương tuỷ lộ ra một cỗ lệ khí, tại những lúc cần thiết sẽ triển lộ hung tàn, tựa như thanh gươm khát máu thấy máu liền nuốt vào.
Nhưng y gặp gỡ Y Mặc. Một xà yêu lãnh tình nhưng không vô tình, sự xuất hiện của hắn tựa như khối đất sâu nhất trải qua ngàn vạn năm trong nham thạch nóng chảy mà trở thành một khối ngọc tuyệt thế, gặp được hắn như được khảm một khối đất ôn lương trên ngực, làm tan đi rất nhiều lệ khí và ác tính trong y.
Vì thế y trở nên dửng dưng, học trở thành một người lương thiện ôn hoà.
Y chưa bao giờ nghĩ có một ngày, chính y sẽ đối xử lãnh khốc với Y Mặc.
Đó là Y Mặc của y. Y Mặc tu luyện ngàn năm, tẩy sạch duyên hoa, niên tuế rất dài, nhưng giờ phải quay lại nguyên trạng hệt như một đứa trẻ.
Khi chính y cũng trở về nguyên trạng và dùng một đôi mắt ngắm nhìn thế giới này, y muốn đến ôm đứa bé ấy, nắm tay hắn. Sau đó một mực đi thẳng về phía trước.
Nghĩ như thế một lát, đáy lòng y trở nên mềm mại. Dường như trái tim tan thành vũng nước, những đau khổ và thù hận đều hoá mây khói trong sự mềm mại này.
Chính là tâm tình mềm mại như thế.
Nhưng thực tế khiến y phải làm chuyện tàn nhẫn, huỷ diệt đập nát tất thảy tốt đẹp, dồn con rắn chưa bao giờ hại người vào đường cùng không lối thoát. Như vậy y mới có thể tiếp tục nắm tay hắn, dẫu cho đó đã là một đôi tay chồng chất vết thương.
“Ngươi đừng trách ta.”
Y chỉ có thể thầm lặng lặp lại từng lần, từng lần.
Y biết khi gặp lại trên đường hoàng tuyền, Y Mặc sẽ không trách y đâu. Y Mặc không những không trách cứ, mà ngược lại có lẽ trách bản thân vì hoá rắn mà khiến y chịu nhiều khổ sở, rồi hắn sẽ ôm y nói những lời an ủi.
Nghĩ tới đây, đáy lòng như bị ai cào nát, quả thực càng muốn chiếm đoạt hắn.
Còn gì đau đớn hơn khi trân ái được nâng niu trên tay bị vỡ vụn? Y mím chặt môi để đau đớn cào hết ruột gan, lan đến tận trái tim khiến nó vỡ nát.
Đau đớn này không thể nói với ai, y chỉ có thể cuộn người trong góc chăn tối om, ôm một tên rắn vô tri vô giác còn đang phát lười mà rơi vào im lặng.
Chỉ có thể im lặng.
Dường như mất đi tất cả âm thanh. Y lại kiên trì thêm một ngày, từ trong bóng tối nghênh đón những tia nắng sáng nhạt của ngày mới.
Chim chóc bên ngoài rộn ràng huyên náo, trong viện truyền đến tiếng quét rác của Trầm Giác, chiếc chổi quét bằng trúc cứ loạt xoạt trên đất.
Liễu Diên lẳng lặng nằm trên giường, biết bản thân phải tiếp tục kiên trì, y không được phép bỏ dỡ nửa chừng.
Nhất định y phải tiếp tục kiên trì.
—— Nếu có một ngày chúng ta còn có thể bên nhau, ta muốn cùng ngươi sánh vai trải qua một buổi sáng bình thường thế này, cùng tắm những tia nắng ban mai. Sau đó ta sẽ dùng miệng lưỡi lưu loát như đang thuyết giảng một câu chuyện xưa, một đoạn truyền kỳ mà kể ngươi nghe những chuyện chúng ta đã trải qua.
Sau đó ngươi sẽ ôm ta giống như ta ôm ngươi, cùng nhìn nhau cười.
Vì đau khổ và những vùng vẫy kia sẽ được nụ cười hoá thành mật ngọt.
Y không còn gì cả, còn sót lại chính là ý chí kiên trì cố chấp này.
Bởi vì ý chí ấy nên sau một đêm thức trắng, đối mặt với Trầm Giác đang bưng nước đến, y vẫn mỉm cười như cũ.
Trầm Giác bày sẵn mọi thứ dùng để rửa mặt, đứng một bên nói: “Cha nhanh một chút, con giữ lại ít canh nấm để nấu mì, chỉ còn lại một bát cuối cùng. Chậm chút nữa sẽ bị Hứa Minh Thế đoạt đi đấy.”
Liễu Diên sửa soạn y phục, nghe vậy khẽ cười. “Dốc sức giữ canh lại cho ta còn không bằng dạo trong rừng, có thể hái được một giỏ nấm đầy đấy.”
“Đợi lát nữa con sẽ hái.” Trầm Giác nhếch mày: “Con chỉ không thích nuông chìu lão đầu nhi kia, gần đây cái bụng càng ngày càng lớn.”
“Chỉ nói mấy lời khi trẻ con tức giận, lão ăn được uống được ngươi nên vui mới đúng.”
“Đúng vậy, con thật sự rất vui.” Trầm Giác có chút bất đắc dĩ, nói: “Chờ lão vỡ cả bụng, phải ch.ết vì ăn uống quá độ, con cũng không biết nên vui mừng bao nhiêu!”
“Thật sự ăn nhiều vậy sao?” Liễu Diên đang thấm nước trà rửa mắt, nghe vậy buông tay nói: “Hay để lão ăn ít lại, lớn tuổi dạ dày yếu, ăn ít nhưng nhiều bữa mới đúng.”
“Con nói, lão nghe sao?” Trầm Giác giễu cợt: “Cha nói đi.”
“Được, lát nữa ta sẽ nói.” Liễu Diên đáp lời.
“Con đi đây.” Trầm Giác phải vào trù phòng, đi đến cửa lại quăng ra một câu: “Rửa xong thì để đấy, lát nữa con sẽ đổ.”
“Ngươi cho ta là lão già tám mươi sao?” Liễu Diên vừa bực mình vừa buồn cười. “Không nhấc nổi chậu nước rửa mặt?”
“Con tự nguyện.” Trầm Giác đáp mà không ngoái đầu lại, ba chữ vừa ném ra, ngữ điệu thần thái giống như đúc Y Mặc.
Đúng là hắn tự nguyện, một lòng hiếu thảo, chân thành nhiệt tình. Nhưng không biết Liễu Diên có bao nhiêu lo lắng bởi vì sự tự nguyện của hắn.
Lưu luyến gia đình là lẽ thường tình. Quá lưu luyến gia đình, đến mức ngoại trừ gia đình thì trong lòng không còn thứ nào khác, vậy tương lai sẽ thế nào đây?
Liễu Diên nghĩ lúc trước chính y giao phó Trầm Giác cho Y Mặc, nhưng không ngờ được tình cảnh hôm nay. Rồi không kiềm được nhớ lại chuyện kiếp trước, cái bộ dạng của lão xà yêu khi nấu nồi cháo ở cữ cho hoàng đế; chẳng qua hơn trăm năm, đứa trẻ lần đầu ở cạnh người khác đã khiến hắn phát cáu đến vậy. Thế nên cũng dễ dàng mường tượng việc Trầm Giác lưu luyến gia đình như thế là do ai tạo thành.
Thiếu niên lưu luyến gia đình là lẽ thường tình. Trầm Giác đã trưởng thành, chung quy sẽ có một ngày sinh mệnh của hắn không đặt họ làm trung tâm.
Nhưng Liễu Diên không biết trung tâm của Trầm Giác đặt ở nơi nào, sau khi bọn họ qua đời, liệu ai có thể ràng buộc nhi tử, để nó nương tựa hết quãng đường còn lại.
Thậm chí Liễu Diên còn không biết liệu có thể nhìn thấy hắn tìm được nơi nương tựa lúc y còn sống hay không. Dẫu sao, tuổi thọ của rắn quá ngắn mà chính y cũng chỉ muốn sống dài như thế.
Trầm Giác không hề biết lo lắng của y, ở trù phòng tranh giành bát đũa với Hứa Minh Thế, Trầm Giác không nén được giận, nói: “Ngươi muốn ch.ết như vậy sao?!”
Vẻ mặt Hứa Minh Thế đầy vô tội: “Cơm ngươi nấu rất ngon. Nói thế nào ta cũng là khách, ăn của ngươi nhiều hơn bát cơm thì thế nào, chưa từng thấy chủ nhà nào nhỏ mọn như thế.” Mặt lão đầy nếp nhăn, tuổi già sức yếu, cộng thêm khoé miệng gò má bóng loáng dầm dề, còn chìa ra cái mặt bẩn thỉu già nua giả vờ vô tội, dáng vẻ này khác xa với lúc trẻ, thậm chí còn uốn éo quá mức.
Trầm Giác nhịn không được xoa thái dương, nói: “Nếu ngươi trữ quá nhiều thức ăn, nằm trên giường không thể ngồi dậy, ta sẽ không hầu hạ ngươi.”
“Ai cần ngươi hầu hạ, dù sao ta vốn đơn chiếc, bệnh thì chờ ch.ết vậy!” Hứa Minh Thế nói quả quyết.
Lão càng ngày càng vô lý. Trầm Giác bấy giờ đã rất giận, cả việc đập nồi hất chén cũng đã nghĩ đến, nhưng không cách nào làm được, hắn đành phải trừng lão. Mà cái mặt già nua của đối phương bị trừng lâu như thế cũng không thấy xấu hổ, Trầm Giác đành phải đá cửa rời khỏi.
Cửa gỗ “rầm” một tiếng bị đóng sầm. Trầm Giác giận ngút trời, dứt khoát rời khỏi. Liễu Diên nghe ồn ào, lại nghe thấy tiếng đập cửa, nghĩ hành động này chỉ có thể do Trầm Giác làm, vừa hiếu kỳ tại sao Hứa Minh Thế lại trêu chọc hắn vừa nghĩ phải sửa lại cửa rồi. Lúc này Hứa Minh Thế mới lau cái miệng đầy mỡ bóng nhẩy, bước ra ngoài.
Lão ăn vụng thì có gì sai. Vì sáng sớm là thời điểm tốt để chăm lo dạ dày nên lão khăng khăng phải uống nồi cháo gà còn dư lại đêm qua, quá nhiều dầu mỡ nên khó trách Trầm Giác lại tức giận như thế.
Lúc Trầm Thanh Hiên còn nuôi dưỡng Trầm Giác, tuy có Y Mặc che chở nhưng vì thuở nhỏ gặp nạn, xương cốt thân thể yếu hơn người thường rất nhiều, phải thường xuyên điều dưỡng. Trầm Giác cũng vì thế học rất nhiều cách thức ăn uống, rồi bắt đầu tự mình chăm sóc bọn họ, về phương diện ăn uống thì rất chăm chỉ, luôn thật cẩn thận, không muốn có bất kỳ sai lầm nào. Đối với Hứa Minh Thế, Trầm Giác cũng không bất công, luôn hết lòng chăm sóc lão.
Mà không biết Hứa Minh Thế trúng cái tà gì, nếu không phải dùng cách này để khiêu khích thì Trầm Giác cũng sẽ không đá cửa bỏ đi.
Quả thật là lòng tốt bị chuyển thành lòng lang dạ thú.
Liễu Diên bưng chậu gỗ vừa định hỏi Hứa Minh Thế tại sao, kết quả ngón tay lão đầu nhi chợt lóe bạch quang, vô cùng vui mừng mà tự nói: “Cuối cùng cũng đuổi được.”
Chậu gỗ rơi trên đất, nước ấm đổ ào ướt tràn mặt đất, Liễu Diên nhắm mắt ngã xuống đất. Trước đó chỉ kịp nghĩ: Chung quy vẫn là người Trầm Giác gọi thúc thúc.
Thế nên mới biết cách thức dễ dàng chọc tức hắn.
Hứa Minh Thế nhẹ nhàng xử lý Liễu Diên, đặt y trên ghế trúc ngoài sân, còn cầm áo choàng đắp thêm cho y, sung sướng nói: “Huynh đệ, nắng sáng rất tốt, phơi một chốc cho khoẻ người.”
Đáng tiếc Liễu Diên không nghe được, không chút ý thức gục trên bàn đá phơi nắng.
Hứa Minh Thế thực hiện được mưu kế, gương mặt già nua cong thành một đóa hoa. Lão vào phòng ngủ của chủ nhà rồi xốc lên chiếc chăn Liễu Diên chưa kịp gấp, cười chào rắn lớn đang cuộn tròn say ngủ trong chăn.
Đại khái lão cười quá đáng sợ, rắn đen phát hiện nguy hiểm nên không thể đổ lười, ngẩng đầu nhìn lão một hồi thì lập tức xuống giường tìm Liễu Diên. Nhưng dù nhanh đến đâu cũng chỉ là một con rắn, làm sao là đối thủ của lão đạo sĩ, một lần phép đã chặn hắn lại được. Hứa Minh Thế thân thủ nhanh nhẹn mà vồ lấy rắn đen, hành động này khiến rắn đen rất do dự, dù sao cũng quen lão lâu rồi, cắn hay không cũng thật là nan giải.
“Đừng cắn ta, cho ngươi ăn cái này.”
Hứa Minh Thế cậy miệng hắn, lập tức nhét vào linh dược đã chuẩn bị từ trước, ra tay chớp nhoáng, động tác như gió, căn bản không hề chậm chạp như lão già, nhanh đến mức người thường cũng không thấy rõ. Hiện tại rắn đen chỉ là một con rắn thông thường, lập tức thuận theo lão, vật kia trôi vào thực quản thì nhanh chóng hoà tan, hắn muốn nôn ra cũng không được.
Hắn còn chưa kịp bày tỏ bất mãn với món ăn bị cưỡng ép này, trong nháy mắt giống hệt Liễu Diên, không còn biết gì cả.
Đến khi Trầm Giác hết giận trở về, mọi chuyện đã không thể thay đổi.
Liễu Diên gục trên bàn đá, mê man bất tỉnh. Cửa phòng phía sau mở tung, bên trong kim quang bắn ra bốn phía, rực rỡ đến chói mắt, hắn lập tức xông vào phòng.
Kim quang kia như kết thành một bức tường kiên cố dội hắn trở lại.
“Hứa Minh Thế!”
Trầm Giác lập tức hiểu được tình huống, theo bản năng hét lớn một tiếng, nhưng hắn biết đã không thể vãn hồi.
“Duyên sinh duyên diệt, đạo lý dĩ nhiên, không cần lo lắng.”
Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh, Trầm Giác chợt quay đầu, không biết khi nào mà ngoài cửa xuất hiện một lão tiên chòm râu bạc trắng, khí chất siêu nhiên, diện mạo quen thuộc. Trầm Giác nhận ra lão, là người hoá phép khiến cha có được ký ức của ba kiếp, cũng là người mang phụ thân hắn đi.
“Ngươi đến làm gì?” Trầm Giác hỏi.
“Đến thu hồn phách của lão.” Lão tiên nhìn ra được chán ghét của hắn đối với lão, nhưng chỉ cười nói: “Lão muốn phụ thân ngươi làm người, giá phải trả là hồn phi phách tán. Nhưng lão còn việc chưa xong, hồn phách không tan được, ta đến giúp lão ngưng lại hồn phách.”
Lão tiên vừa nói vừa nháy mắt, đột nhiên trở nên vui sướng. “Chuyện tương lai của lão đã giao phó cho ngươi rồi?”
Trầm Giác chợt sửng sốt: “Ngưng tụ hồn phách, vậy kiếp sau lão còn có thể làm người?”
“Không phải chuyện của ngươi.” Lão tiên nói. “Tóm lại lão vẫn còn tồn tại, sao có thể để lão tuỳ tiện như thế, ta còn chưa đòi lại vò rượu lão đã đập đâu.”
Trầm Giác nghe xong, không biết suy nghĩ những gì, thật lâu sau mới nói: “Không biết còn có thể gặp lại hay không.”
Ánh mắt của lão tiên dừng trên mặt hắn rồi chậm rãi dời đi, nhìn căn phòng được bao phủ bởi hào quang kim sắc, nói: “Phép thuật cần chút thời gian để kết thúc, nhưng còn một chuyện có liên quan đến ngươi.”
“Sao?”
“Rắn kia đã dặn dò, nếu sau này ngươi không biết đi đâu thì có thể đến chỗ ta để tu hành.”
“Phụ thân nói vậy sao?”
“Ta và hắn là đạo hữu ngàn năm, hắn nhờ vả, dĩ nhiên ta không thể chối từ. Ngươi suy nghĩ kỹ, sau này có thể tìm ta bất cứ khi nào, đến đâu để tìm ngươi cũng đã biết.”
“Ta sẽ không đi.” Trầm Giác quả quyết cự tuyệt, lát sau lại chợt nói: “Nhưng ở đây ta còn một người quen, một cây tùng đã tu thành tinh, thụ bản vô tâm, tu hành vốn gian nan nhưng hắn tu hai trăm năm đã hoá được hình người, có thể thấy là căn cốt kỳ giai, ngươi có muốn thu nhận hay không?”
Lão tiên nhất thời không đáp, Trầm Giác cho rằng lão không muốn, thấy vậy cũng không nói thêm.
“Được, ta cũng biết tiểu tùng tinh kia, xong chuyện này ta sẽ dẫn hắn đi.” Lão tiên nói. “Về phần ngươi, ngày sau nghĩ lại ta vẫn sẽ thu nhận ngươi.”
Tác phong của lão thản nhiên nên ác cảm của Trầm Giác với lão đã giảm đi rất nhiều, hắn khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Ta không thích tu hành. Làm yêu quái có gì tốt, ngươi làm tiên thấy có ý nghĩa không?”
Lão tiên không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, kinh ngạc một thoáng rồi lấy lại tinh thần, lập tức ha ha cười vang, cất cao giọng nói: “Ta lại cảm thấy rất là ý nghĩa.”
“Ý nghĩa thế nào?” Trầm Giác hỏi.
“Ít nhất có thể giúp những tiểu yêu tinh như các ngươi, phải không?”
Trầm Giác chợt không biết nói gì.
Đang lúc nói chuyện, kim quang chói mắt đã dần biến mất, trở nên ảm đạm, lão tiên khoát tay bảo không tán chuyện nữa. Rồi không biết từ đâu lấy ra một tấm vải đen, tấm vải trong tay lão biến thành chiếc túi, lão luồn tay vào lấy ra một cái lò bát quái đỏ rực không biết làm bằng gì, tung lên bầu trời. Âm dương khắc trên chiếc lò xoay tròn, rơi xuống kim quang đã hoàn toàn ảm đạm, Trầm Giác tựa hồ nhìn thấy ít bóng trắng lờ mờ bị hút vào trong lò.
“Tốt.” Lão tiên thu đồ vật vào túi vải rồi gấp chiếc túi thành một mảnh vải nhỏ chừng bàn tay. Lão trưng cái dáng vẻ đã giúp xong chuyện, khoái chí ngẩng đầu nhìn không trung. “Ta phải đi.”
“Đa tạ.” Trầm Giác nói, khom người hành lễ, trịnh trọng vái tạ.
“Miễn.” Lão tiên nói: “Ngày sau gặp lại ta mời ngươi uống rượu, khi đó không từ chối là được.”
Tuy Trầm Giác cảm thấy lão nói chuyện không đầu không đuôi nhưng cũng gật đầu.
Lão tiên cười, nhìn căn phòng đang mở tung cửa mà không kiềm được quát vào nơi yên tĩnh ấy.
“Rắn kia, việc ngươi nhờ ta đã làm xong, ta và ngươi hết duyên. Tương lai thế nào hãy tự mình giải quyết!”
Trong góc phòng chẳng vang lên tiếng người, mãi đến khi lão tiên đã đi xa, Trầm Giác mới nghe thấy một âm thanh đã thật lâu chưa nghe. Chất giọng lười biếng:
“Đã biết.”