Chương 8
Dạ hội? Vivien nhìn anh như thể anh đã hoá điên. Họ đang ngồi trong phòng khách dưới nhà khi anh nói với cô về kế hoạch đã cùng ngài Ross vạch ra. Mặc dù tỏ vẻ thông cảm với nỗi lo âu của cô, rõ ràng Grant không cho cô lựa chọn.
“Anh đang bảo tôi phải xuất hiện ở nơi công cộng.” Vivien tiếp tục với vẻ bất an. “Không chỉ là ở nơi công cộng, mà còn trong một buổi dạ hội trang trọng và hoành tráng, để mọi người ở Luân Đôn biết tôi vẫn còn sống. Và rồi tôi sẽ gặp nguy hiểm gấp ít nhất mười lần bây giờ?”
“Em sẽ được bảo tôi bảo vệ,” Grant khẽ trả lời, tới ngồi bên cô trên chiếc trường kỷ bọc vải damask. Anh cầm nắm tay nhỏ nhắn của cô xoa nhẹ cho tới khi những ngón tay cô thả lỏng trong tay anh. “Hãy tin tôi,” anh nói, hơi mỉm cười khi nhìn khuôn mặt lo lắng của cô. “Tôi sẽ không bao giờ cho phép ai làm hại em.”
“Tôi không biết ai ở đó,” cô nói, níu chặt tay anh. “Tôi sẽ không biết phải nói gì hay làm gì.”
“Em không phải nói gì hay làm gì. Tất cả những gì em cần làm là xuất hiện mà thôi.”
“Tôi không muốn đâu,” cô van vỉ, tay còn lại xoa trán để làm dịu đi một cơn nhức nhối.
“Tôi hiểu,” anh nhẹ nhàng trả lời. “Nhưng cần phải làm thế, Vivien. Giờ … tôi muốn đưa em về nhà tìm cái gì đó cho em mặc. Em có ít nhất hai tá váy dạ hội, và tôi sẽ vất vả lắm nếu phải chọn ra một cái cho em. Em bảo em muốn qua nhà mình vào lúc này thích hợp quá còn gì.
Vivien cau mày khi nhìn những ngón tay đan vào nhau của họ, đoạn thở sâu, cố gắng làm dịu đi những dây thần kinh căng thẳng. Mọi người sẽ nhìn cả vào cô. Làm sao cô có thể nói chuyện phiếm và khiêu vũ khi cô không nhớ ai trong cuộc sống cũ của mình? Cô không muốn quanh quẩn giữa những kẻ lạ mặt chắc chắn sẽ nghĩ cô kỳ quặc hoặc đóng kịch, hoặc điều gì đó cũng tồi tệ như thế. Trên hết, cô sợ phải biến mình thành mục tiêu rất rõ ràng. Nếu như kẻ đã tấn công cô quay lại để hoàn thành nốt công việc hắn còn bỏ dở thì làm sao? Và nếu Morgan bị thương hoặc thậm chí bị giết trong lúc đó thì làm sao?
“Chẳng hợp lý gì cả,” cô nói. “Tại sao tôi lại phải tới dạ hội để lộ mình theo cách kịch tính như thế? Sao anh không thể để tiết lộ thông tin theo cách nào đó khác? Anh đâu biết ai muốn tôi ch.ết, phải không nào? Đây là một nỗ lực tuyệt vọng để dụ hắn ra, bởi vì anh không thể xác định ai là kẻ tình nghi.”
“Tôi muốn bắt tên đốn mạt đó,” Morgan điềm tính nói. “Đây là cách nhanh nhất để bắt được hắn.”
Kéo cô dậy khỏi trường kỷ, anh dẫn cô ra sảnh chính và ra hiệu cho bà quản gia mang áo khoác đến cho họ. Anh buộc dây áo choàng cho Vivien rồi đội một chiếc mũ nhung lên đầu cô. Lớp sa màu hoa cà rủ xuống từ vành mũ trước, giấu gương mặt cô sau mạng sương mờ.
Vivien giận sôi trừng mắt nhìn anh từ sau tấm mạng, cái này chẳng khác nào mũ tang,” cô nói. “Cứ như thể tôi đang đi dự tang lễ vậy. Tôi chỉ dám hi vọng đó sẽ không phải là tang lễ của tôi thôi.”
Anh cười khẽ. “Đây là chiếc mũ giấu mặt ổn nhất mà tôi tìm được, và tôi sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra cho em đâu. Thế giới sẽ trở nên buồn chán - mặc dù yên bình hơn – nếu không có em.”
Morgan mặc áo khoác xong thì một người hầu đưa họ ra xe ngựa bên ngoài. Vẫn tưởng họ sẽ đi xe thuê, Vivien ngạc nhiên khi thấy xe ngựa là một chiếc xe riêng đẹp mắt, quét sơn đen bóng với những viền bằng vàng mờ, và được hai chú ngựa cùng màu hạt dẻ kéo. Vivien không khỏi ấn tượng bởi sự trang nhã của cỗ xe. “Tôi không nghĩ anh lại có một chiếc xe ngựa như thế này,” cô nhận xét. “tôi còn tưởng cảnh sát đi đâu cũng đi bộ chứ.”
Đôi mắt xanh của anh lấp lánh ánh cười. “Chúng ta có thể, nếu em thích.”
Cô khẽ cười đáp lại lời đùa nhẹ nhàng đó. “Không, cảm ơn anh,” cô nói, cố gắng tỏ ra thoải mái. “Tôi đành chịu như thế này vậy.”
Người hầu giúp cô lên xe song mã và kéo một chiếc chăn đắp chăn bằng len cashmere mềm mại quanh cô. Vivien cảm ơn anh ta và ngồi lên lớp đệm da mềm với tiếng kêu thích thú. Gió khô lạnh dễ chịu, làm gương mặt cô sảng khoái sau những ngày giam hãm. Trèo vào chỗ bên cạnh cô, Morgan nắm lấy dây cương một cách điêu luyện. Anh đợi người hầu trèo lên ghế sau chiếc xe rồi giật giây cương và giục ngựa. Chúng bắt đầu sóng bước êm ả, cỗ xe được đóng chắc chắn lăn bánh dễ dàng trên con đường rải đá cuội.
Vivien nhìn vô định vào những cảnh trải ra trước mắt họ, ánh mắt dõi tìm mọi chi tiết nhỏ có thể khiến cô cảm thấy quen thuộc.
Mỗi con phố đều có vẻ riêng của nó, một con phố của những nhà in và tác giả, một con phố khác của những nguời bán thịt hoặc bán bánh, có con phố là một dãy nhà thờ trang nghiêm. Những kẻ quyền quý đi qua những con đường ngoằn ngoèo đầy gái điếm và kẻ ăn xin. Giàu sang và nghèo hèn sống sát sạt nhau. Không gian nồng mùi súc vật, đồ ăn, nước sông mằn mặn, cống rãnh, bụi bặm… Cô nhanh chóng mất khả năng phân biệt khi mũi bị ngộ mùi. Họ đi qua một nhóm trai trẻ bụi đời đang bắt nạt một cậu công tử bột ăn diện bảnh choẹ… một kẻ phóng đãng say khướt lảo đảo từ quán rượu ra, mỗi tay quàng một ả gái điếm… những người bán rong đeo các hộp gỗ trên vai trên cổ.
Rất nhanh sự chú ý của Vivien chuyển sang Morgan, anh đang khéo léo điều khiển cỗ xe lách qua đám bò, gia súc và khách bộ hành kín đặc một khúc phố. Anh hoàn toàn bình thản giữa sự tấp nập của cuộc sống thành thị, quen thuộc với từng con hẻm, góc phố. Cô nhận ra Morgan là một trong số ít những người Luân Đôn giao thiệp với tất cả mọi người từ thành viên hoàng tộc cho tới kẻ móc túi bần tiện nhất.
Họ tới một dãy nhà trang nhã, và dừng lại trước một cảnh cửa đồng lớn. “Có phải đây là nhà tôi không?” Vivien do dự hỏi, chăm chú nhìn cánh cửa vòm lớn có cột hai bên.
Morgan bí ẩn nhìn cô. “Nhà em đấy.”
Người hầu vội vàng tới giữ ngựa, trong khi Morgan giúp Vivien xuống xe. Anh nhẹ nhàng hạ cô xuống đất, để cô dựa vào mình cho tới khi đứng vững. Đưa cánh tay ra cho cô, anh dẫn cô tới cửa và mở khoá.
Vivien thận trọng bước vào ngôi nhà, đứng yên ở tiền sảnh chờ Morgan đi thắp đèn và nến trên tường. Nơi này, với các tấm vải hoa Pháp và đồ nội thất Louis XIV thanh nhã, thật đẹp và nữ tính… cực kỳ lạ lẫm. Cô bỏ mũ treo lên lan can chỗ đầu cầu thang.
Ánh sáng tràn ngập tiền sảnh. Vivien chậm chạp đi từ tấm gương dài đóng khung treo trên đoạn tường giữa hai cửa sổ tới chiếc bàn thếp vàng có mặt bằng cẩm thạch. Cầm một món đồ sứ Staffordshire trên bàn, Vivien ngắm nghía thật kỹ. Hai hình người, một quý ông và một quý và đang nói chuyện trong khi người phụ nữ đưa tay lấy một bông hoa dại từ rổ đặt trong lòng mình. Cảnh quyến rũ bởi sự trong sáng của nó. Tuy nhiên khi Vivien quay tượng sứ lại, nó cho thấy tay của người đàn ông đang luồn dưới váy người phụ nữ, nhíu mày trước trò đàu thô thiển đó, Vivien đặt bức tượng xuống liếc nhìn Morgan. Anh đang nhìn cô với vẻ mặt lạ lùng pha trộn giữa buồn cười và cam chịu.
“Nhớ ra gì chưa?” anh hỏi.
Cô lắc lắc đầu và tới cầu thang. Morgan theo sau ngay lập tức, bước đi được tính toán để phù hợp với cô trong khi cô lên tầng hai. Cái đèn anh cầm theo hắt bóng méo mó lên họ. Dừng lại ở chiếu nghỉ trên cùng, Vivien tự hỏi mình nên đi đâu nữa.
“Phòng ngủ ở đường này,” Morgan nói. Anh nắm hờ khuỷu tay cô dẫn tới phòng cuối cùng bên phải. Họ bước vào một căn phòng tường phủ màu xanh lục đậm, với chiếc giường lớn chạm khắc trên thềm nổi. Nó khiến cô liên tưởng tới một sân khấu nhỏ, tất cả được chuẩn bị để trình diễn. Cau mày khó chịu, Vivien trừng trừng nhìn chiếc giường trong khi Morgan đốt đèn lên. Rồi cô quay lại nhìn thấy bức tranh.
Trong một thoáng, tất cả những gì cô nhìn thấy là làn da thịt khiến người ta phải ngỡ ngàng, tấm thân người phụ nữ miêu tả đậm chất nghệ thuật… và rồi cô nhận ra ai được vẽ.
“Đó là tôi,” cô lí nhí mà họng cứ nghẹn lại, màu đỏ tràn lên mặt cô. Cô quay goắt lại vì không thể nhìn lâu hơn được nữa, há miệng sững sờ.
“Tôi đoán em không nhớ ra mình đã ngồi làm mẫu cho bức hoạ.” Có nhịp rung rung của tiếng cười cợt đáng ngờ trong giọng Morgan.
Tuy nhiên, Vivien không thể chia sẻ niềm thích thú với anh, mắng anh vì điều đó cũng không. Cô quá choáng với cảm giác nhục nhã và giận dữ vì chính bản thân mình. Cho tới lúc này, vẫn luôn có một góc nhỏ bé trong tâm trí cô tin rằng cô không làm những điều anh kết tội. Nhưng giờ sự thật đang sờ sờ trong khung vàng nặng nề ở đó, quá khứ phơi bày và phô trương một cách đầy hoa mỹ.
“Làm sao tôi có thể… làm sao bất cứ ai có thể làm mẫu cho thứ đó?” cô hỏi, hai tay ôm mặt.
“Hoạ sĩ thường sử dụng người mẫu khoả thân, em biết thế.”
“Rõ ràng bức tranh đó không được nhằm bất cứ mục đích nghệ thuật nào,” cô khinh miệt nói. “Mục đích duy nhất của nó là…”
“Kích dục,” anh thẽ thọt gợi ý.
Cô buông xuôi tay xuống siết chặt thành nắm, vẫn quay đi khỏi anh. Cô gần như không chịu đựng nổi nỗi nhục nhã ê chề ấy… Nó đốt cháy bên trong từng mạch máu của cô. “Lấy nó xuống, hay che nó đi,” cô khẩn thiết nói.
Niềm thích thú rời khỏi giọng anh, và anh tỏ ra bối rối khi đáp lại. “Lúc trước tôi đã thấy nó rồi,Vivien.”
Hoàn toàn vô lý, nhưng cô không chịu nổi việc bức tranh treo ở đây trước cả hai người họ - giống như mình loã thể trước mặt anh. “Tôi không thích nó,” cô gay gắt nói. “Tôi không thể ở trong phòng này khi nó vẫn treo trên tường. Hãy làm gì với nó đi, xin anh.”
Cô cứng người khi anh tiến đến cô từ phía sau, tay anh đặt lên bờ vai mong manh của cô. “Em đang run,” anh thì thầm kinh ngạc. “Chẳng có việc gì em phải khổ sở thế cả.”
“Anh sẽ không nói vậy nếu trên đó là tranh khoả thân của anh.”
Anh đột nhiên bật cười. “Tôi nghi ngờ có tay hoạ sỹ nào còn sống mà lại đồng ý vẽ tôi khoả thân, em yêu. Tôi không phải nguyên vật liệu thích hợp.”
Một điểm gây tranh cãi, cô thầm nghĩ. Từ những gì cô thấy ở anh, Morgan hấp dẫn như bất cứ dáng hình nam giới nào được đưa lên khung vải… nhưng cô khó lòng nói với anh điều đó.
Anh dịu dàng cố gắng quay cô lại đối diện mình. “Thôi nào, không tệ như thế đâu. Hít thở sâu vào.”
Cô chống lại, bướng bỉnh cúi đầu và chăm chăm nhìn xuống sàn. “Tôi sẽ không quay lại trừ phi anh bỏ bức tranh đó đi.”
Một tiếng cười ấm áp phải lên tai cô. “Được rồi, đồ phiền phức.” Buông cô ra, anh đi qua phòng tới bức tranh. Một âm thanh kèn kẹt, tiếng cót két nhỏ của khung tranh nặng nề, và rồi giọng khô khốc của Morgan cắt ngang sự im lặng căng thẳng. “Giờ em có thể mở mắt ra rồi đó.”
Vivien quay lại thấy anh đã hạ bức tranh xuống và dựa vào tường, mặt sau hướng ra ngoài. “Cảm ơn,” cô nói, thở dài. “Tôi muốn đem thứ đáng sợ đó đốt đi.”
“Biết đâu em lại thay đổi ý kiến khi phục hồi trí nhớ.”
“Tôi không quan tâm chuyện gì xẩy ra sau khi trí nhớ tôi quay lại,” cô gay gắt phản ứng. “Tôi đã nói với anh lúc trước rồi, tôi sẽ không làm gái làng chơi nữa.”
Morgan nhìn cô nghi ngờ ra mặt khiến cô bực đến mất cả lý trí. “Chúng ta cứ chờ xem thế nào,” anh lầm bầm.
Một bức tranh nữa bắt mắt cô, trnag sơn dầu nhỏ có khung mạ vàng thanh nhã. Nó được treo trên tường cạnh bàn trang điểm, như thể cô từng muốn ngắm nó trong khi xức nước hoa, thoa phấn và chải tóc. Lại gần hơn, cô chăm chú nhìn bức tranh, càng nhìn càng thấy tò mò. Nó dường như không hợp với toàn bộ tác phẩm còn lại của ngôi nhà. Rõ ràng là tác phẩm của một kẻ nghiệp dư, bức tranh được hoạ với màu sáng tươi vui. Cảnh vẽ một ngôi nhà trong tranh nhỏ, có hàng rào gỗ sơn trắng, với thảm oải hương tím khắp nơi và những cây bạch dương màu bạc phía sau. Trước nhà là những bụi hồng nở hoa trắng xinh đẹp.
Vivien dường như không thể rời mắt khỏi bức tranh. Cô cảm thấy chắc chắn đây là nơi cô từng đến, một nơi, mà cô từng hạnh phúc. “Lạ thật,” cô thì thầm. “Tôi nghĩ… tôi nghĩ bức tranh này tôi được tặng bởi một người nhà…” Cô dừng lại bối rối. “Ôi, giá như chúng ta biết được ngôi nhà này ở đâu!”
“Thực ra nó có thể ở bất cứ đâu trên nước Anh,” Grant mỉa mai nói.
Vivien sờ vào chữ kí ở một góc bức sơn dầu. “Devane,” cô đọc to. “Nó nghe mới quen thuộc làm sao. Devane. Không biết anh ta có phải một người bạn không nhỉ, hay thậm chí…”
“Người tình?” Grant khẽ gợi ý.
Cô rụt tay nhíu mày. “Chắc vậy,” ký ức căng ra đằng sau bức tường không thể vượt qua trong tâm trí cô. Bực bội, Vivien tới tủ quần áo to có mặt trước nhô ra, được lắp những tấm gương lớn và hai bên có tủ ngăn kéo bọc vải lanh. Mở một trong hai cánh tủ, cô thấy một hàng váy lụa, nhung và xa tanh với đủ mọi loại màu có thể tưởng tượng ra, chân váy rung rinh như những cánh bướm. Nhiều bộ phảng phất mùi nước hoa, sự kết hợp ngọt ngào tươi mới giữa mùi hoa hồng và mùi gỗ hăng hăng tràn vào mũi cô.
“Xem ra có đủ loại phong cách,” cô nhận xét, cảm nhận rõ ánh mắt Morgan trên mình. “Mọi thứ bình thường tới gây sốc. Chúng ta muốn đạt được hiệu ứng nào?”
“Vivien Duvall với trọn vẹn dáng vẻ lộng lẫy của mình,” anh nói.
Cô ngoái nhìn anh. “Tôi mặc gì khi chúng ta gặp nhau lần đầu?”
“Một bộ váy tiên cá. Lụa xanh với ống tay bằng sa.”
Cô lúi húi bới tủ quần áo cho tới khi tìm được một bộ váy phù hợp với miêu tả. “Bộ này?” Cô hỏi, giơ nó lên cho anh xem.
Anh gật đầu, trông dữ dằn đến khó hiểu.
Vivien ướm bộ váy lên người và nhìn xuống. Bộ váy được may rất đẹp, màu xanh lấp lánh với những nếp gấp bằng xa tanh trắng ở cổ gợi cô nghĩ đến bọt sóng. Đúng là một bộ tiên cá. Rõ ràng cô có thẩm mỹ tuyệt vời về trang phục… và tại sao lại không? Mối quan tâm chủ yếu của một gái làng chơi hẳn phải là làm thế nào để thể hiện mình tốt nhất.
“Tôi có thể mặc bộ đồ này tới dạ hội,” cô nói. “anh nghĩ sao? Chúng ta lại để nó được mặc thêm một lần nữa nhé.”
“Không.” Vẻ u tối lướt qua mặt anh, và anh nhìn bộ váy rõ ràng không thích.
Chìm trong suy nghĩ, Vivien lại đặt bộ váy vào tủ. “Chúng ta không giao thiệp tốt với nhau ở lần gặp đầu tiên, đúng không?” cô vừa hỏi vừa lục qua hàng váy áo.
Giọng anh nhuốm màu căng thẳng. “Em nhớ ra rồi sao?”
“Không… nhưng nhìn mặt anh… Ai cũng có thể thấy đó không phải một kí ức dễ chịu.”
“Phải,” anh đồng ý cộc lốc.
“Là tôi không thích anh, hay ngược lại?”
“Cả hai chúng ta đều không thích nhau, tôi nghĩ vậy.”
“Làm sao chúng ta lại… ý tôi là, sao anh lại giao ước với tôi?”
“Em có cách mắc dính vào họng đàn ông.”
“Như một cái xương cá,” cô thiểu não nói, đoạn khúc khích cười. Cô lôi ra một chiếc váy trắng, một chiếc màu đồng, một chiếc màu oải hương rồi vứt lêu giường thành một đống rực rỡ sắc màu. Rồi Vivien cẩn thận gấp những bộ váy áo thanh nhã lại trong khi Morgan nhìn cô. “Một trong những bộ váy này sẽ được,” cô nói.
“Em không định mặc thử sao?” anh hỏi.
“Tại sao lại phải phiền như vậy? chúng đều là của tôi. Sao lại không vừa chứ?”
“Em đã sụt cân một chút kể từ sau khi rơi xuống dòng Thames.” Anh tới để đo thử eo cô, bàn tay to lớn gần như bao trùm lấy vòng tròn mảnh mai. Vivien sửng sốt trước đụng chạm của anh, trước cảm giác cơ thể anh rắn chắc đằng sau lưng cô. Ở gần cả Grant Morgan và chiếc giường phủ lụa đủ làm thần kinh cô căng thẳng. Nhớ lại bàn tay anh, dịu dàng một cách tinh quái khi tìm kiếm trên cơ thể cô, và miệng anh áp những nụ hôn ấm áp ngọt ngào trên môi cô, cô cố gắng kìm lại cái rùng mình. Anh hẳn cũng cảm thấy cử động không chủ tâm đó, bởi tay anh siết lên eo cô, và môi anh ghé sát tai cô cho tới khi cô cảm nhận được hơi thở anh vuốt ve.
“Tôi không cần phải thử cái gì,” cô cố nói. “Hơn nữa tôi không thể tự cởi và cài khuy áo.”
“Tôi sẵn lòng giúp em.”
“Tôi chắc chắn như vậy,” cô đáp lại bằng một nụ cười trở nên gượng gạo. Xúc cảm, hay lời hứa hẹn tuyệt vời của nó, xuyên suốt cơ thể cô và đọng lại bên dưới bụng khiến đầu gối cô trở nên yếu ớt. Trong một khoảnh khắc ngạt thở, cô nghĩ tới việc dựa ra sau, nghiêng cổ mời mọc, kéo tay anh lên ngực mình.
Tuy nhiên, chỉ trước khi nhắm mắt lại, cô bắt gặp cái giường phô trương phản chiếu lại trên gương… phòng này, nơi cô tiêu khiển cho bao nhiêu gã đàn ông… Ý nghĩ đó đột ngột khiến cô muốn bệnh. Có thể Morgan cũng có vài mộng tưởng riêng tư chờ đợi làm cô thoả mãn. Thậm chí nếu cô muốn ngủ với anh, làm thế nào cô có thể xứng được với danh tiếng của mình? Cô không nhớ một điều gì về cách làm đàn ông thoả mãn. Nhưng không phải là cô nên nhớ sao? Rõ ràng cô nhớ được bất cứ thứ gì từng đọc trong sách… tại sao cô không giữ lại được chút gì trong mớ kiến thức khổng lồ về ȶìиɦ ɖu͙ƈ của mình? Bối rối, cô vùng ra khỏi anh.
“Grant,” cô đỏ mặt. “Có một điều tôi phải biết. Khi tôi và anh làm… chuyện mà, khi chúng ta…” cô khổ sở liếc nhìn cái giường, và rồi quay lại nhìn vào đôi mắt xanh tỉnh táo. “Anh thấy trải nghiệm như thế nào? Ý tôi là… tôi thế nào? Tôi có đáng với danh tiếng của mình không? Tôi có… ôi, anh biết tôi muốn nói gì mà!” Mặt đỏ lựng, cô cố không rời mắt khỏi anh.
Lạ thay, Morgan có vẻ cũng lúng túng bởi câu hỏi này chẳng kém gì cô. “Không một người phụ nữ nào khác tôi từng làm có thể sánh với em,” anh trả lời lảng đi.
“Vâng” cô thúc giục, muốn anh tiếp tục.
Grant lặng yên và căng thẳng, cảm giác như bị dồn vào góc, trong khi những ký ức về những miêu tả nồng nhiệt của Ngài Gerard về kĩ năng làʍ ȶìиɦ của Vivien ong ong trong tai anh. Anh nghe thấy mình lặp lại vài lời của Gerard, bằng ngữ điệu đều đều không dễ lộ bối rối. “Lúc ở trên giường em không chút xấu hổ. Điều đó khiến em là một người bạn tình thú vị, nói khiêm tốn nhất thì như vậy.”
“Lạ thật,” cô lí nhí, mặt vẫn đỏ bừng. “Vì ở ngoài giường thì tôi còn hơn cả quá xấu hổ.”
Họ nhìn nhau với sự cảnh giác gần như tương đồng, như thể mỗi người đều đang bảo vệ bí mật mà không bao giờ được để người kia phát hiện.