Chương 56: C56: Chương 56

Mục Lăng Thành vớt mì ra, đổ nước canh vào rồi bưng ra bàn ăn, sau đó kêu Tưởng Nam Khanh đang tựa vào cửa: “Tới ăn trước đã.”


Mục Lăng Thành đẩy bát đến trước mặt Tưởng Nam Khanh, Tưởng Nam Khanh cầm đũa lên khuấy khuấy, nếm thử một miếng, liên tục gật đầu: “Mặc dù anh chỉ biết làm mì, nhưng không thể không nói, mì anh làm thật sự rất ngon.”
Mục Lăng Thành gắp trứng trần của mình cho cô: “Vậy em ăn nhiều một chút.”


Tưởng Nam Khanh cười, gắp trả anh: “Được rồi, trong bát của em cũng có một quá, anh cứ ăn đi.”
Hai người ăn hết mì, Mục Lăng Thành đang định thu dọn bát đũa đi rửa thì Tưởng Nam Khanh chủ động cầm lấy: “Để em rửa đi, anh nghỉ ngơi một lát đi, cũng không thể để ăn chùa uống chùa được.”


Mục Lăng Thành cười, ghé sát vào tai cô: “Anh bằng lòng cho em ăn chùa uống chùa cả đời.”. Đọc‎ 𝙩hê𝗺‎ các‎ chươ𝓃g‎ 𝗺ới‎ 𝙩ại‎ --‎ T𝖱𝘂𝑀T‎ 𝖱U𝐘𝚎𝙽.𝗩𝓃‎ --


Tưởng Nam Khanh cười lắc đầu, lúc cô rửa bát xong đi ra thì thấy Mục Lăng Thành đang ngồi một mình trên ghế sofa, TV không mở, cũng không chơi điện thoại, cứ ngồi ở đó im lặng suy nghĩ.
Cô đi qua vỗ vai anh, ngồi xuống bên cạnh: “Sao thế, anh phát ngốc cái gì thế?”


Mục Lăng Thành nghĩ nghĩ, đem thẻ ngân hàng trên bàn trà đưa cho cô: “Em giữu cái thẻ này đi, đây là tiền anh tiết kiệm được trong hai năm học năm ba, năm tư.”
Tưởng Nam Khanh sững sờ nhìn cái thẻ kia, cuối cùng lại nhét vào tay Mục Lăng Thành: “Em đưa anh cái này làm gì, em không cần.”


available on google playdownload on app store


“Cho em thì em cầm đi.” Mục Lăng Thành bỏ vào túi cô, “Anh biết em có học bổng, nhưng một mình ở nước ngoài không thể để em sống khó khăn được, em không muốn cầm tiền của chú Quách, chẳng lẽ tiền của anh cũng không cần?”


“Anh vay tiền mua nhà còn chưa trả hết, bây giờ lại đem số tiền này cho em, vậy anh phải làm thế nào?”


Mục Lăng Thành cười: “Chỗ này anh vốn tiết kiệm cho em mà, sao có thể dùng để trả tiền đã vay chứ. Hơn nữa, anh cho em cũng không sợ lỗ, dù sao tương lai em cùng trở thành vợ của anh. Sao đây, vẫn muốn già mồm, phân chia rõ ràng với anh à?”


Tưởng Nam Khanh nghe anh nói đã tiết kiệm tiền từ năm ba để cho cô đi du học, đột nhiên sống mũi cay cay, cô tựa đầu lên vai anh: “Sao anh lại tốt như vậy?”


Mục Lăng Thành ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô: “Em cũng không ở lại đây bao lâu nữa, ba tháng cuối cùng này anh muốn mỗi giây mỗi phút đều nhìn thấy em, em đến công ty với anh đi, làm trợ lý cho anh.”
“Như vậy sao được, em cũng đâu giúp được gì, những đồng nghiệp khác sẽ có ý kiến.”


“Tiền lương là anh trả cho em, cũng không dùng đến tiền của công ty, bọn họ dựa vào đâu mà có ý kiến? Tiền anh vừa đưa cho em, coi như tiền lương ba tháng này, thế nào?”
“Cho nên công việc của em là ở bên anh sao? Vậy thì cách kiếm tiền này quá dễ rồi.” Tưởng Nam Khanh dở khóc dở cười.


“Vậy em đồng ý không?”


Yêu cầu này của Mục Lăng Thành không nằm trong kế hoạch của Tưởng Nam Khanh, cô vốn định đến một văn phòng kiến trúc nào đó để làm việc một thời gian, bây giờ lại bị anh kéo đến công ty của anh và học trưởng Cố Ngôn Thanh, quan trọng hơn là chuyên ngành của cô không giúp gì được cho anh cả.


Tưởng Nam Khanh ngồi đó, sau khi suy nghĩ kỹ thì gật đầu: “Vậy… thấy anh chân thành như này em chỉ có thể đồng ý thôi.”
Hiếm khi trong mắt Mục Lăng Thành lóe lên tia sáng, anh xoa bóp khuôn mặt cô: “Như này mới ngoan.”
Buổi chiều, Tưởng Nam Khanh được Mục Lăng Thành đưa đến công ty.


Lúc đến cửa công ty, Mục Lăng Thành đột nhiên nhân được điện thoại, sau đó quay ra nói với Tưởng Nam Khanh: “Em tự mình đi vào rồi tìm chỗ ngồi nhé, anh cùng anh Ngôn Thanh đi đàm phán với khách hàng một lúc, họ đang đợi ở dưới rồi, lát nữa xong việc anh sẽ đi tìm em.”


Tưởng Nam Khanh gật đầu: “Không sao, anh cứ làm việc của anh đi, không cần để ý đến em.”
Sau khi Mục Lăng Thành rời đi, Tưởng Nam Khanh đẩy cửa công ty ra đi vào, lọt vào tầm mắt cô là hơn 10 người con trai trạc tuổi nhau, không có bóng dáng của cô gái nào.


Tưởng Nam Khanh: “…” Nơi này quả là dương thịnh âm suy.
Lúc cô đi vào, hơn mười người con trai đều quay ra nhìn cô, có người nhịn không được nhỏ giọng nghị luận.


“Hôm nay sao lại có một em gái đến đây thế này, không lẽ là tới xin việc sao?” Một anh chàng có bộ tóc xoăn xù theo phong cách Afro nhìn thấy Tưởng Nam Khanh, hai mắt liền phát sáng, quay sang nói với người bên cạnh, “Boss Cố với anh Mục đâu, nhanh gọi hai người họ đến phòng vấn đi, giữ lại em gái này! Mình nói cậu nghe, em gái này cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng ở đó là đã cho mình linh cảm rồi!”


Chàng trai bên cạnh trợn mắt: “Bây giờ em gái đang đứng đấy đấy, cậu đã có linh cảm chưa?”
Tóc xoăn xù: “…”


Tưởng Nam Khanh bị một đám người nhìn như hổ đói, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, cô nuốt nước bọt, cố gắng duy trì nụ cười: “Ừm, chào mọi người, em là…”


“Em gái nhỏ đến phỏng vấn à?” Anh chàng tóc xoăn xù kia đứng lên nghênh đón, “Hình như Cố tổng và Mục phó tổng của chúng tôi không ở đây, hay là em cứ ngồi xuống đợi một lúc nhé?”
“Em biết, họ đi đàm phán với khách hàng rồi.”
“Sao em biết?” Tóc xoăn xù ngạc nhiên hỏi.


“Em…”
Tưởng Nam Khanh đang suy nghĩ xem phải trả lời thế nào, đột nhiên có một người vỗ bả vai cô: “Ấy, sao cậu lại ở đây?”
Tưởng Nam Khanh quay đầu nhìn, là Lưu Minh Triết.
Đúng rồi, bây giờ Lưu Minh Triết cũng đang làm việc ở công ty này, thế mà cô lại quên mất.


Tóc xoăn xù nhìn Lưu Minh Triết: “Em biết em ấy à? Không phải là… bạn gái của em đấy chứ?”
Nghĩ đến khả năng này, tóc xoăn xù có dự cảm không lành.


Thấy mọi người không biết Tưởng Nam Khanh, Lưu Minh Triết đảo mắt một vòng, giải thích: “Cậu ấy cũng học Đại học C, hồi cấp 3 là bạn cùng lớp với em, còn là nữ thần của em đấy.”
“Vậy các em bây giờ có quan hệ…” Lúc hỏi cậu này, tóc xoăn xù có chút khẩn trương.


“Hiện tại sao…” Lưu Minh Triết nhìn Tưởng Nam Khanh, cười như không cười: “Hiện tại bọn em chả có quan hệ gì cả, em có bạn gái rồi.”


Trong lòng tc xoăn xù dâng lên một tia hy vọng, nhìn về phía Tưởng Nam Khanh: “Thì ra em cũng học Đại học C à, bọn anh đây đều là cựu sinh viên của trường, chắc em vừa tốt nghiệp đúng không, anh tốt nghiệp trước em ba khóa. Đúng rồi, anh tên là Vương Thông, tên của em là gì?”


Tưởng Nam Khanh: “Chào học trưởng, em là Tưởng Nam Khanh ạ.”
Vương Thông gật đầu khen: “Tên hay, nghe rất êm tai.”


“Học muội đừng đứng ở đây, qua ghế sofa bên cạnh ngồi một lát đi, em muốn phỏng vấn thì chờ một lát, Cố tổng và Mục tổng sẽ về nhanh thôi.” Vương Thông rất thân thiên chào hỏi Tưởng Nam Khanh.
Tưởng Nam Khanh nói lời cảm ơn, sau đó đi xuống ghế sofa ngồi xuống, Vương Thông ân cần rót nước cho cô.


“Cảm ơn học trưởng, thật ra em là…” Tưởng Nam Khanh đang muốn giải thích rõ ràng với anh, lại bị Lưu Minh Triết cắt ngang, lại gần nói, “Anh Thông, máy của em bị lỗi phần mềm rồi, sửa cả buổi sáng cũng không được, anh qua đây xem giúp em trước đi.”


Vương Thông có chút không vui: “Có nhiều người như vậy sao cậu cứ tìm anh làm gì?”
“Bởi vì trong công ty của chúng ta anh là người lợi hại nhất!”


“Được rồi, được rồi, anh qua đó xem giúp cậu.” Vương Thông nói xong, quay sang nhìn Tưởng Nam Khanh cười: “Học muội, em ngồi đây một lát đi, anh qua đó xử lý một chút, nếu như em cảm thấy nhàm chán thì có thể lấy sách trên giá để đọc.”


Sau khi Vương Thông rời đi, Tưởng Nam Khanh trừng mắt với Lưu Minh Triết, nhỏ giọng nói: “Cậu lại bày trò gì thế?”
Lưu Minh Triết cười: “Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, chỉ đùa một chút thôi, ai bảo anh ta khinh thường mình, chê bai kỹ thuật nấu ăn của mình
Tưởng Nam Khanh: “…”


Lúc Vương Thông giúp Lưu Minh Triết sửa phần mềm, anh ta tranh thủ nghe ngóng từ Lưu Minh Triết: “Học muội kia có sở thích gì đặc biệt không? Em ấy thích cái gì nhất?”


“Cậu ấy sao?” Lưu Minh Triết sờ đầu một cái, mắt nhìn Tưởng Nam Khanh đang ngồi trên ghế sofa, yên lặng đọc sách, “Là học bá, thích đọc sách nhất.”
“Vậy chắc em ấy rất giỏi máy tính nhỉ?”
“Ai nói cậu ấy học khoa công nghệ chứ? Người ta học kiến trúc.”
“”


Vương Thông: “Vậy em ấy đến đây phỏng vấn làm gì?”
“Có lẽ không phải đến phỏng vấn, chắc là tìm người? Có thể là người nhà của ai đó.”


“Tìm ai?” Vương Thông nhìn chung quanh một chút, “Hôm nay ngoại trừ boss Cố và anh Mục ca, những người khác đều đang ở đây, không thấy em ấy quen ai cả.”


“Chẳng lẽ…” Vương Thông suy nghĩ một lát, lại lắc đầu, “Không đúng, boss Cố là người có gia đình, còn Mục Lăng Thành, với khuôn mặt lạnh như băng của cậu ta, anh đoán cả đời này cậu ta cũng không có bạn gái đâu, em gái xinh đẹp đáng yêu này sao có thể vừa mắt cậu ta.”


“Anh biết rồi!” Vương Thông vỗ đùi, “Đây là em họ của boss Cố, hoặc là em họ của anh Mục!”
Lưu Minh Triết: “… Anh lớn nhất, nói cái gì cũng đúng.”
Hai người đang nói chuyện, cửa công ty bỗng bị người bên ngoài đẩy ra, một cô gái mảnh mai mặc váy trắng bước vào.


Cô gái có lông mày rậm, đôi mắt to, làn da trắng như tuyết, hai gò má hồng hào không tỳ vết, lúc cô ấy không nói gì, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười tự nhiên, trông rất xinh đẹp, quyến rũ.
“Đây không phải chị dâu sao?” Vương Thông nói xong liền đứng dậy nghênh đón.


Người này chính là vợ của Cố Ngôn Thanh, Tần Noãn.
“Chị dâu, sao chị lại đến đây?”
Tần Noãn nhìn Vương Thông, cười nói: “Tôi nghe Mục Lăng Thành nói có dẫn bạn gái tới, bảo tôi nói chuyện với cô ấy một lát, người đâu rồi?”


Khóe miệng Vương Thông giật một cái: “Bạn gái Mục, Mục Lăng Thành?”
Cả người anh ta như bị xét đánh, sững sờ đứng ở đó, Lưu Minh Triết không nhịn được cười trộm.


Về phần Tần Noãn, cô đã thấy Tưởng Nam Khanh ngồi một mình trên ghế sofa đọc sách, cũng không nói chuyện với Vương Thông nữa, quay người đi về phía Tưởng Nam Khanh.


Lúc Tưởng Nam Khanh nhìn thấy Tần Noãn đi tới thì hơi sửng sốt, chờ cô ấy giới thiệu xong, cô mới kịp phản ứng lại, đây đúng là vợ của học trưởng Cố Ngôn Thanh, Tần Noãn.
“Xin chào học tỷ!” Tưởng Nam Khanh đứng lên chào hỏi.


Tần Noãn cười nói: “Chị nghe nói Mục Lăng Thành suýt nữa trở thành hoa khôi của trường, chị vẫn luôn muốn nhìn thấy người thật, đáng tiếc là vẫn chưa có cơ hội, cuối cùng hôm nay cũng nhìn thấy rồi. Chị đã thấy ảnh chụp trên diễn đàn, người thật xinh hơn rất nhiều.”


“Học tỷ cũng rất xinh đẹp, hâm mộ đã lâu.”
“Đi thôi, đừng đứng đây nữa, chị dẫn em đến văn phòng của Mục Lăng Thành.”


Đến văn phòng của Mục Lăng Thành, Tần Noãn chỉ vào bàn làm việc: “Đây là vị trí của cậu ấy, bởi vì là công ty mới thành lập, giá nhà ở thành phố C lại đắt, cho nên văn phòng hơi nhỏ, nhưng mà ánh sáng không tệ lắm, buổi tối ngồi ở đây nhìn ra ngoài có thể thấy được ánh đèn lấp lánh, phong cảnh cũng rất đẹp.”


Tưởng Nam Khanh đứng ở cửa sổ nhìn một chút, từ trên tầng 18 nhìn xuống dưới, làn gió nhẹ m ơn trớn hai gò má cô.
Tần Noãn hàn huyên cùng Tưởng Nam Khanh một lúc lâu, mãi đến khi Cố Ngôn Thanh và Mục Lăng Thành quay về, cô ấy mới tạm biệt Tưởng Nam Khanh, đi đến văn phòng Cố Ngôn Thanh.


Lúc Mục Lăng Thành đi vào, Tưởng Nam Khanh đang ngồi trên ghế của anh, tùy tiện xoay xoay, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mục Lăng Thành: “Mặc dù chỗ này thật sự không lớn, nhưng em cảm thấy hoàn cảnh không tệ. Đúng rồi Mục tổng, là trợ lý của anh, em phải làm những gì?”


Mục Lăng Thành đi tới bế cô lên, đặt cô ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, lại chỉ chỉ giá sách gần đó: “Em muốn xem cái gì thì cứ chọn tự nhiên, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở đây, để anh lúc nào cũng nhìn thấy em là được rồi.”
Tưởng Nam Khanh: “…”


Đa số sách của Mục Lăng Thành đều viết về lập trình, Tưởng Nam Khanh không cảm thấy hứng thú. Cô cảm thấy nhàm chán liền lấy điện thoại ra xem phim.


Thật ra bình thường cô không thích theo dõi phim truyền hình lắm, nhưng mà gần đây, có một bộ phim thanh xuân vườn trường do Quách Mậu Tuyết đóng chính đang rất hot, nam chính là vị học trưởng không ngừng giới thiệu tài nguyên cho cô ấy, Cố Trí Dương. Cố Trí Dương có rất nhiều fans, nghe nói bộ phim này có tiếng vang tốt, cứ hai ba ngày Quách Mậu Tuyết lại gọi điện hỏi cô đã xem hay chưa.


Cô vẫn luôn bận rộn, bây giờ khó lắm mới có thời gian rảnh rỗi, liền mở lên xem.
Cô xem vô cùng chăm chú, Mục Lăng Thành phải gọi mấy lần cô mới phản ứng lại, ngơ ngác ngẩng đầu: “Sao thế anh?”
Mục Lăng Thành nhìn đồng hồ: “Đã đến giờ tan làm rồi, em không thấy đói bụng à?”


Nghe anh nhắc đến, Tưởng Nam Khanh cảm thấy hơi đói.
Mục Lăng Thành bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn cơm, tôi nay anh phải tăng ca.”
Tưởng Nam Khanh đứng lên đi theo anh, “Các anh thường xuyên phải tăng ca sao?”


“Dù sao cũng đang ở thời kỳ phát triển, chuyện thức đêm làm hạng mục cũng không phải không có.”
“Thật là cực khổ, nhưng mà em tin tưởng các anh sau này sẽ tốt hơn, dù sao thì bạn trai em lợi hại như vậy cơ mà, đúng không?”


Mục Lăng Thành cười, ôm lấy vai cô: “Bạn gái của anh nói chuyện thật dễ nghe, tối nay cho em thêm một cái đùi gà, được không?”
Tưởng Nam Khanh: “…”

Mục Lăng Thành tăng ca đến gần 11h đêm, lúc anh làm xong, Tưởng Nam Khanh đang nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi


Anh đến gần, Tưởng Nam Khanh nghe được động tĩnh thì mơ màng tỉnh lại: “Anh xong việc rồi?”
“Ừ.” Giọng nói của Mục Lăng Thành rất dịu dàng, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Tưởng Nam Khanh vịn vào tay anh ngồi dậy, nhìn bên ngoài đã tối mịt, liền hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”


Mục Lăng Thành nhìn đồng hồ: “10h56′, sắp 11h rồi, em có muốn ăn khuya không?”
“Ăn khuya sẽ béo, em muốn về nhà đi ngủ.” Tưởng Nam Khanh ngáp một cái.


Mục Lăng Thành nhìn dáng vẻ này của cô, đột nhiên có chút đau lòng: “Nam Khanh, hay là em cứ đi tìm việc làm đi, khung giờ làm việc của anh không cố định, bắt em đến đây cùng anh so với đi làm còn vất vả hơn.”


“Không vất vả, hôm nay em đã xem hết phim của Quách Mậu Tuyết rồi. Ngày mai em định mang sách vở tới, coi như đây là phòng tự học, anh ngồi đó làm việc, em ngồi đây làm bài, như vậy rất tốt mà.”


Thấy cô vẫn còn buồn ngủ, Mục Lăng Thành xoa xoa đầu cô: “Anh sợ em ở đây lâu sẽ cảm thấy nhàm chán.”
“Nhìn thấy anh sẽ không chán nữa.”
Trong lòng Mục Lăng Thành nổi lên cảm giác ấm áp: “Đi thôi, về nhà nào.”


Có lẽ Tưởng Nam Khanh rất buồn ngủ, vừa về tới nhà, cô đã vọt vào giường.
Buổi trưa Tưởng Nam Khanh buồn ngủ nhưng không ngủ được, Mục Lăng Thành thấy cô mệt như vậy cũng không quấy rầy cô nữa.


Anh đi giặt khăn giúp cô lau mặt, rửa chân, sau khi cẩn thận đắp chăn cho cô, anh ngồi xuống mép giường lẳng lặng nhìn khuôn mặt kia.
Cô mơ màng chìm vào giấc ngủ, lo lắng lẩm bẩm: “Sao anh vẫn chưa ngủ?”


“Bây giờ đi ngủ.” Mục Lăng Thành giúp cô kéo rèm cửa sổ, sau đó ra khỏi phòng lặng lẽ đóng cửa lại.
Người vừa đi, Tưởng Nam Khanh xoa xoa đầu, chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm vào cửa phòng.


Tưởng Nam Khanh thường xuyên ở lại nhà của Mục Lăng Thành, nhưng mà mỗi lần anh đều chia phòng ngủ với cô, thi thoảng sẽ chiếm tiện nghi của cô.
Nếu là trước đây, Tưởng Nam Khanh cảm thấy anh có bệnh khó nói muốn giấu cô, sợ cô biết được.


Nhưng bây giờ cô đã tốt nghiệp đại học rồi, tâm trạng của mọi người đều có sự thành đổi.
Cô biết, Mục Lăng Thành yêu cô bằng cả trái tim chân thành.


Anh đã thay đổi nhiều hơn so với trước kia, trở nên trưởng thành, ổn trọng hơn, đối với cô rất biết thương hương tiếc ngọc, tôn trọng cô.
Từ sau khi ba cô qua đời, đã không còn ai quan tâm cô như thế nữa, coi cô như châu báu mà bảo vệ, che chở.


Tưởng Nam Khanh đột nhiên hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút, chậm hơn chút nữa, tốt nhất là có thể vĩnh viễn dừng lại ở ba tháng này, không cần trôi qua.






Truyện liên quan