Chương 14
Vì Thanh Dật Các và lão phụ thân của mình, Trương lão gia làm một việc hy sinh lớn nhất từ ngày lão ra đời… Tự thân đến nhà bọn khốn nạn Thụy gia kia, bất chấp thể diện đến hỏi mượn ‘huyết ngọc bôi’ của gã hậu sinh tiểu tử.
Vừa vào Thụy phủ, thấy đình đài lầu các thập phần xa xỉ, rường cột chạm trổ, không chỗ nào là không thấy khoa trương, khí phái gia đình giàu sang, trong lòng lão lại càng cảm thấy bùi ngùi.
Thế sự thay đổi, ai ngờ Thanh Dật Các phong quang ngày trước, nay lại rơi vào tình cảnh phải đến khúm núm cầu cạnh người ta.
Tại đại sảnh Thụy phủ đợi Thụy thiếu gia đi ra, chờ đến nửa canh giờ, vẫn chưa thấy cái bóng của hắn. Trương lão gia biết đối phương muốn là khó dễ cho mình, càng nghĩ càng khó chấp nhận, mỗi giây mỗi khắc phải nén giận trong lòng đều trở thành thống khổ, nhiều lần thực sự nhịn không được, quả muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng nghĩ đến ngày tế tổ phải cắn răng báo cho gia gia của Nguyệt Lãng, truyền gia chi bảo ‘huyết ngọc bôi’ đã bị chính tay mình làm rơi vỡ…
Do dự như thế ba lần bảy lượt, không thể không tiếp tục nhẫn nhịn chờ đợi.
Như ngồi trên đống lửa đến hơn nửa canh giờ, bống nhiên, chẳng biết có đứa hầu nào của Thụy phủ nói một tiếng,
“Thiếu gia đến rồi.”
Trương lão gia đã sớm không còn lòng dạ thưởng trà, theo bản năng đứng bật dậy.
“Thất lễ! Thất lễ! Khách quý ở xa đến, vậy mà phải ngồi đợi không nửa ngày trời, đều do đám hạ nhân đáng chết không kịp thời bẩm báo!”
Một thanh âm dễ nghe truyền lại, Trương lão gia vừa ngẩng đầu lên nhìn, ngoài cửa phòng khách xuất hiện một vị công tử còn trẻ, bên cạnh còn có mấy người đi theo, như chúng tinh phủng nguyệt (một dàn sao vây quanh mặt trăng)
Vị công tử đó môi hồng răng trắng, tứ chi thon dài, thoạt nhìn thập phần tuấn mỹ xinh đẹp, chẳng lẽ… tên khốn có diện mạo không tệ này, chính là gã tiểu tử Thụy Thanh khốn kiếp suốt ngày gây phiền toái cho Thanh Dật Các bọn họ?
Trương lão gia còn đang nghi hoặc, Thụy Thanh đã bước vào phòng khách, khuôn mặt tỏ vẻ bất ngờ vô tội, vội vã bước đến trước mặt Trương lão gia, tỏ ra vừa kích động vừa kinh ngạc
“Ngài chắc hẳn là Trương lão bá phụ của Thanh Dật Các phải không?”
Trương lão gia sửng sốt
“Ách? Đúng là ta.”
Vừa dứt lời.
Phịch! Công tử trước mặt đột nhiên quỳ sụp xuống.
Tình cảnh trước mắt cùng với tưởng tượng trong lòng cách nhau một vạn tám ngàn dặm, Trương lão quả thực không thể tin nổi, lại sửng sốt sững người rất lâu, vội vàng đến đỡ hắn,
“Ngươi ngươi ngươi… ngươi làm cái gì vậy? Mau đứng lên đi…”
“Bá phụ!”
Thụy Thanh ngẩng đầu, tỏ vẻ đau lòng
“Bá phụ nhất định là nghe lời sư huynh nói mà vội vàng đến đây. Thụy Thanh là một hậu sinh tiểu bối mà phải để bá phụ đích thân đến, thật sự… thật sự sợ hãi vô cùng, đau lòng khôn xiết.”
“Chuyện gì cũng từ từ nói, ngươi đứng lên, trước tiên đứng lên đã.”
Trương lão gia càng lúng túng đỡ hắn, Thụy Thanh càng kiên quyết không chịu đứng lên, vừa quỳ vừa chân thành trần tình ( biểu đạt tình cảm):
“Bá phụ có điều không biết, hậu bối từ nhỏ có rất nhiều hứng thú với những món cổ vật quý giá, mỗi lần nghe đến đại danh của Thanh Dật Các đều ngưỡng mộ không thôi. Đáng tiếc tiểu tử sinh ra trong một gia đình buôn bán tầm thường, sao dám hy vọng có thể cùng thế gia phong nhã như Thanh Dật Các gần gũi được.”
Ngưỡng mộ? Trương lão gia lỏng tay, thừ người ra.
“Vậy nên, hậu bối biết Thanh Dật Các nhận bái sư truyền thụ, liền mặt dày bái học cùng một vị sư phụ, cũng không tiếc bị người ta nhạo báng múa rìu qua mắt thợ, khai trương một tiệm đồ cổ nhỏ ở trước cửa Thanh Dật Các, kỳ thật chính là muốn theo đại thế gia có bản lĩnh như Thanh Dật Các, học trộm lấy một chút bản lĩnh thực sự.”
Thụy Thanh tươi cười không lộ cho ra chút hổ thẹn nào, thấp giọng nói tiếp,
“Loại thủ đoạn đáng xấu hổ này, nhất định sẽ khiến bá phụ chê cười, trong ngoạn vật giới ai trong lòng không biết? Những món cổ vật chẳng ra làm sao của hậu bối so với Thanh Dật Các, giống như gạo đặt cạnh trân châu, căn bản không đáng được nhắc đến.”
Thanh Dật Các là trân châu, Thụy gia là hạt gạo?
Lời này thực sự là từ miệng của thiếu gia Thụy gia nói ra hay sao?
Đầu óc Trương lão gia nhất thời xoay mòng mong.
Thụy Thanh giọng nói êm tai, cảm tình phong phú, âm điệu trầm bổng du dương, mỗi câu đều tâng bốc Thanh Dật Các lên cao ngất, ngừng lại một lát rồi nói tiếp:
“Đám chưởng quỹ lớn bé trong cửa tiệm của hậu bối, hiểu biết cũng chỉ sơ sài bề ngoài căn bản không sánh nổi các chưởng quỹ già dặn trong Thanh Dật Các, bởi vậy mỗi lần mua hàng, bọn họ trước hết đều quan sát xu hướng của Thanh Dật Các, chỉ có những món vừa mắt người của Thanh Dật Các, bọn họ mới biết là hàng tốt để mà mua. Ài, loại chuyện này, nói ra cũng thật là xấu hổ.”
Trương lão gia vốn là băn khoăn bất định, vừa căm hận vừa xót xa, lúc này sửng sốt đến nửa ngày, nghe giải thích một thôi một hồi, bất tri bất giác tâm tình tốt lên rất nhiều, ngay cả sắc mặt cũng hồng hào trở lại,
“Hắc, cái này… Thanh Dật Các chúng ta cũng chỉ là làm nghề này lâu hơn người khác một chút, không dám nhận những lời tán dương như thế, à phải! Ngươi mau đứng dậy đi, đừng quỳ nữa, đừng quỳ nữa!”
Thụy Thanh thoạt nhìn mảnh khảnh nhưng khí lực rất mạnh, hắn không chịu, Trương lão gia dù gắng hết sức cũng không thể nâng hắn dậy được, ngược lại chính bản thân lão hì hục một hồi liền ướt đẫm mồ hôi.
“Lần này Thụy Thanh nhẫn tâm cự tuyệt sư huynh, lại vô lễ láo xược yêu cầu bá phụ đích thân đến đây, thật sự tội đáng muôn chết. Thụy Thanh biết trong lòng bá phụ nhất định trách tội gã tiểu bối không biết điều này.”
“Không trách, không trách, đứng lên đã rồi hẵng nói.”
“Làm việc vô lễ như thế, Thụy Thanh cũng vì không còn cách nào khác. Bởi Thụy Thanh có một thỉnh cầu, sư huynh không thể làm chủ, chỉ có mời bá phụ tới, Thụy Thanh mới có thể cả gan trước mặt bá phụ mở miệng cầu xin người đáp ứng.”
“Đứng đậy trước đã…”
“Không!”
Thụy Thanh ngẩng đầu lên, mắt lấp lánh, nói một cách kiên quyết,
“Trừ phi bá phụ đáp ứng thỉnh cầu này của Thụy Thanh, nếu không Thụy Thanh nhất định không đứng dậy!”
Từ lúc Thụy Thanh xuất hiện trong phòng khách, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu lão sững người ra,
“Ngươi rốt cuộc có thỉnh cầu gì?”
“Xin bá phụ nhận Thụy Thanh vào Thanh Dật Các để học bản lãnh giám định và thưởng thức!”
“A?”
“Làm nô bộc hay làm người hầu cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể được vào Thanh Dật Các mà Thụy Thanh ngưỡng mộ từ lâu, được tiếp xúc với ngoạn vật thế gia cao quý phong nhã không ai bì kịp, Thụy Thanh chết cũng không đáng tiếc.”
Trương lão gia không khỏi động lòng,
“Ngươi… ngươi… Thụy Thanh công tử, ngươi thực sự nghĩ như vậy?”
Không đợi Trương lão gia nói xong, Thụy Thanh vẫn quỳ thành khẩn như thế trên mặt đất, cất giọng ra lệnh,
“Người đâu! Mang ‘huyết ngọc bôi’ lại đây!”
Lập tức có người hầu cầm ‘huyết ngọc bôi’ ra.
Trương lão gia vừa nhìn thấy ‘huyết ngọc bôi’ đó, mắt lão gần như mở lớn hơn chuông đồng,
“‘Huyết ngọc bôi’! Đúng là ‘huyết ngọc bôi’ rồi!”
“Bá phụ tới đây lần này chính là vì chiếc ‘huyết ngọc bôi’ này sao? Ài, tiếc là chiếc ‘huyết ngọc bôi’ này là dùng tiền của gia phụ mua về, không phải sở hữu của riêng Thụy Thanh, không phải vậy thì cớ gì không giao ngay cho bá phụ?”
Trương lão gia thoáng lo lắng,
“Vậy chẳng biết lệnh tôn có thể cho mượn dùng được không, chỉ cần nửa tháng là tốt rồi, cam đoan sẽ trả về chủ cũ không tổn thất chút nào.”
“Bá phụ, chuyện hậu bối vào Thanh Dật Các…”
“À! À! Không thành vấn đề! Đương nhiên là không thành vấn đề! Hiếu học lại khiêm tốn (nguyên văn: “hiếu học như thế này, trẻ nhỏ dễ dạy bảo” – nhưng ko hợp, nên thay bằng cụm kia – ND), Thanh Dật Các của ta làm sao có thể cự tuyệt hậu bối cầu tiến thế này?”
“Vậy là bá phụ đã đồng ý?”
“Đồng ý!”
“Đa tạ bá phụ!”
Thụy Thanh mừng rỡ, cuối cùng cũng đứng dậy, vô cùng ‘khiêm tốn cầu học’
“Đương nhiên, sau khi vào Thanh Dật Các, hậu bối vạn lần không dám quấy rầy bá phụ thanh tịnh. Chuyện đó… hậu bối có thể theo sư huynh nghiên cứu, học hỏi học thức cổ vật được không? Thanh Dật Các quả thực gia học thâm sâu, nói ra thật ngại, mặc dù cùng nhau bái sư nhưng bản lãnh hậu bối so với sư huynh đúng là khác nhau một trời một vực. Nếu như có thể luôn được sư huynh chỉ dạy…”
“Không thành vấn đề! Không thành vấn đề! Nguyệt Lãng cũng chỉ là có chút ít bản lãnh, đừng gọi là chỉ bảo, cứ coi là ganh đua nhau cũng được. À… vậy chuyện mượn ‘huyết ngọc bôi’…”
“Bá phụ yên tâm, mặc dù không thể tặng cho bá phụ, nhưng mượn đương nhiên không thành vấn đề.”
Tâm tình căng thẳng của Trương lão gia nhất thời thả lỏng, kích động rơi nước mắt,
“Đa tạ! Đa tạ! Thụy công tử, ngươi đúng là đã cứu lấy mạng già bá phụ này rồi!”
“Bá phụ xin cứ gọi thẳng là tiểu Thanh.”
“Được! Ta cậy mình nhiều tuổi, gọi thẳng ngươi là tiểu Thanh vậy.”
Nói thêm vài lời, cảm tình giữa Trương lão gia và Thụy Thanh lại sâu thêm một bậc,
“Tiểu Thanh à, ta đã viết giấy mượn đồ, mượn ‘huyết ngọc bôi’ cũng cần dùng một số vật quý để lại Thụy gia làm vật thế chân, ta đã mang theo…”
“Bá phụ nói đùa gì thế? Giấy vay mượn hay vật đặt cọc đều không cần.”
Thụy Thanh quả quyết từ chối,
“Thanh Dật Các – ba chữ danh tiếng vang lừng này, so với một vạn chiếc ‘huyết ngọc bôi’ còn giá trị hơn nhiều, huồng hồ bá phụ đức cao vọng trọng, một lời nói trị giá ngàn vàng, trong giới ngoạn vật có ai là không rõ? Bá phụ, nếu người tin tiểu điệt, ngay hôm nay Thanh này sẽ chuẩn bị hành trang cùng người mang ‘huyêt ngọc bôi’ quay về Thanh Dật Các.”
Đến lúc này, Trương lão gia đã hoàn toàn, không còn kìm nén được… cảm động!
o0o
Kì tích, tựa như một màn pháo hoa vô cùng đẹp mắt, không một động thái báo trước, ầm một cái nổ vang trong Thanh Dật Các, thổi bùng lên niềm hân hoan hạnh phúc.
“Lão gia trờ về rồi!”
“Lão gia mang theo ‘huyết ngọc bôi’ quay về rồi! Ngay cả rương vật quý thế chân cũng mang về nữa!”
“Mẹ tôi ơi! Lão gia đưa cả Thụy gia công tử về cùng kìa!”
“Woa! Quả là một công tử văn nhã cao quý!”
“Ha ha ha! Tiểu Thanh, đến đây!”
Trương lão gia từ cửa đi vào mặt cười tươi rói, thân thiết đưa Thụy Thanh đi giới thiệu,
“Ngày mai sẽ đưa ngươi đến bái kiến lão thái gia của Trương gia, trước hết hôm nay cứ gặp những người này, đây là phu nhân của ta, ngươi gọi là bá mẫu đi.”
“Chào bá mẫu!”
“Tốt, tốt! Ây dà, quả là hải tử tuấn mỹ duyên dáng!”
Trương phu nhân mặt mũi hiền lành khen ngợi vài câu rồi kéo Trương lão gia qua một bên, hạ giọng,
“Lão gia à? Thụy Thanh này không phải chính là gã Thụy Thanh tối ngày cản trở gây khó dễ cho Thanh Dật Các chúng ta đấy chứ?”
“Hà hà, đều là hiểu nhầm thôi! Đứa trẻ này hiếu học cầu tiến, khiêm nhường thành khẩn, so với bọn ăn chơi trác táng thông thường khác nhiều lắm, thật là một tài năng hiếm có! Hiếm có đấy!” ( ôi =)) thế là có người sập bẫy rồi:”> đúng là cõng rắn về nhà mà ;)))
Trương lão gia quay người, lại kéo Thụy Thanh đi chào hỏi tiếp,
“Tiểu Thanh, đến đây, đây là quản gia. Quản gia, sau này Thụy Thanh thiếu gia có nhu cầu ăn ở thế nào ngươi phải lo chuẩn bị cho chu đáo.”
“Vâng, lão gia.”
“À?… Nguyệt Lãng đâu?”
Nhìn thấy bóng dáng con trai, Trương lão gia theo lệ, nghiêm sắc mặt cao giọng gọi,
“Nguyệt Lãng, ngươi đứng ở góc đó làm gì? Còn không mau đến hỏi han sư đệ của ngươi?”
Trương Nguyệt Lãng đáng thương, hắn đến lúc này vẫn không thể khép chiếc miệng đang há hốc ra vì kinh ngạc lại.
Trời ạ! Rốt cuộc là chuyện gì thế này?
Tại sao sư đệ theo cha trở về?
Tại sao đột nhiên lại diễn ra như vậy, vốn phụ thân vẫn chửi là tiểu hỗn đản sặc mùi tiền bạc thô tục không chịu nổi sao bỗng dưng biến hóa thành “tiểu Thanh” được chào đón nhiệt liệt thế này?
Tại sao…
“Nguyệt Lãng! Ngươi ngẩn ra đó làm gì? Đến đây cho ta!”
Trương lão gia quát lên giận dữ, khiến Trương Nguyệt Lãng giật mình tỉnh táo lại.
“Cha… Cha về rồi…”
“Sư đệ ngươi đến rồi, còn không mau hỏi thăm?”
“Sư đệ…”
Trương Nguyệt Lãng chột dạ đưa mắt lo lắng nhìn Thụy Thanh,
“Dạo này khỏe không?”
“Sư huynh…”
Thụy Thanh thần thái nhàn nhã, môi mỏng treo một nụ cười mỉm mê người
“Đệ khỏe” Còn về phần huynh, vậy, … hắc hắc…
“Nguyệt Lãng, ngươi nghe ta nói đây!”
Trương lão gia tỏ vẻ uy nghiêm,
“Bắt đầu từ hôm nay, tiểu Thanh giao cho ngươi chiếu cố. Mặc dù nó đến đây học hỏi, nhưng tuyệt không được đối đãi như học trò bình thường. Ngươi phải chiếu cố mọi mặt, dù nó không hỏi đến ngươi, ngươi cũng phải chỉ dẫn cho nó, phải để nó cảm thấy nơi đây như ở nhà, nghe rõ chưa?”
“Vâng, thưa cha.”
“Nếu nó ở Thanh Dật Các chịu chút oan ức nào, ta sẽ tìm ngươi hỏi cho ra lẽ! Hiểu chưa?”
“Dạ hiểu rõ.”
“Uhm.”
Thấy điệu bộ vâng lời của nhi tử, Trương lão gia vừa lòng gật đầu,
“Vậy được rồi, trước hết hôm nay ngươi dẫn nó đi làm quen các nơi trong phủ đi.”
“Vâng, thưa cha.”
“Chi bằng…”
Thụy Thanh ở cạnh đó nhẹ nhàng sáp lại gần nói,
“Trước hết để đệ thăm qua phòng sư huynh đi. Dù sao sau này có thắc mắc gì về đồ cổ cũng phải tìm đến sư huynh xin thỉnh giáo.”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ mê muội của sư huynh, khóe môi Thụy Thanh khẽ nhếch lên một đường cong tà ác.