Chương 18
Trương lão thái gia đang chú ý đến tôn tử bảo bối, rất khó chịu vì có người quấy rầy,
“Câm miệng, nơi này từ khi nào đến lượt xú tiểu tử ngươi chõ miệng vào… À? Ngươi vừa nói chuyện gì? ‘Lục đoan oản” triều Hạ?”
Thốt nhiên, Trương lão thái gia đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Thụy Thanh.
“Đúng vậy”
“Là… Chính là cái… cái… trong… trong… trong… cung đình triều Hạ…”
“Đúng, trong cung đình triều Hạ, ‘Lục đoan oản’ là cổ vật mà người trong vương tộc chuyên dùng để mài dược vật.”
Thụy Thanh không kiêu ngạo siểm nịnh, thong thả đáp lại,
“Vận khí của tiểu bối cũng không tệ, năm ngoái dùng nhiều tiền mua lại bảo vật này từ tay một gã quý tộc thất thế.”
Trương lão thái gia, thở một hơi lạnh toát, râu mép hoa râm run rẩy,
“Ngươi ngươi ngươi … Ngươi dùng ‘Hạ triều lục đoan oản’ chế chế chế… chế…”
“Chế biến thuốc.”
Thụy Thanh ôn nhu đưa mắt nhìn người trong lòng bên cạnh,
“Nghe nói ‘Hạ triều lục đoan oản’, đặc biệt là dùng để chế bổ dược cường thân kiện thể, tiểu bối liền mua nó để sư huynh mài một số loại thuốc bổ cho cơ thể.”
Chậc, sư huynh bị phụ thân và gia gia hỏi thăm tình trạng sức khỏe liền lộ vẻ bối rối xấu hổ, vẻ mặt đó làm sao mà đáng yêu như thế.
Vừa nghe tiểu tử này không ngờ lại mang ‘Hạ triều lục đoan oản’ dùng như chén bát thông thường, Trương lão thái gia vạn phần đau lòng,
” Hồ đồ! Hồ đồ a! ‘Hạ triều lục đoan oản’ là cổ vật chí bảo, cất giữ cẩn thận còn sợ hư tổn, ngươi không ngờ còn cầm nó đi mài dược vật?”
“Trương lão thái gia, người nói sai rồi.”
“Cái gì?”
Trương lão thái gia quát lớn.
Gã tiểu hỗn đản này chẳng biết từ đâu chui ra, không ngờ dám nói lão sai lầm?
Nhìn lão thái gia râu tóc dựng đứng, Trương lão gia và Trương Nguyệt Lãng đồng thời run sợ, bị dọa đến không dám nhúc nhích. Cứu mạng, tiểu Thanh sư đệ ngươi thật là không sợ chết a!
Thái độ Thụy Thanh ngược lại rất bình thản,
“Cổ ngoạn chi đạo không phải là cất giấu lưu trữ, mà ở chỗ có thể để cho giá trị quý giá của chúng được trường tồn. Không ngừng thưởng thức, sử dụng, giám định, để những trân ngoạn hiếm thấy này có thể phát dương quang đại, mới thực sự là phong phạm của đại gia ngoạn vật. ‘Hạ triều lục đoan oản’ vốn chính là vật dùng để chế thuốc, tiểu bối để nó tiếp tục phát huy tác dụng, chế thuốc cứu người, so với để trong bảo khố không ai dùng đến thì tốt hơn nhiều lắm.”
“Hừ! Vô tri! Hoang đường!”
Trương lão thái gia nổi giận đùng đùng,
“Miệng còn hôi sữa đã dám đứng trước mặt ta khoe khoang cái gì cổ ngoạn chi đạo, ngươi được mấy tuổi đời mà đòi hiểu rõ cái gì gọi là cổ ngoạn chi đạo?”
Thụy Thanh thu liễm thái độ ngang ngạnh trước đó, cung kính đáp,
“Tiểu bối tuổi còn trẻ, đối với cổ vật chi đạo nào có cái gì gọi là kiến giải chân chính của bản thân, vài câu vừa nói, chẳng qua là tiếp thu lại của tiền nhân mà thôi.”
“Hừ! Tiếp thu kiến thức của tiền nhân, cũng phải thu lấy những hiểu biết chính xác mới phải, ngươi sao lại nghe mấy câu truyền miệng mà ăn nói bậy bạ trước mặt trưởng bối, như thế còn ra cái gì nữa? Mang ‘Hạ triều lục đoan oản’ giá trị liên thành đi nghiền thuốc? Vô tri! Cái thứ hiểu biết ngu xuẩn đó của ngươi là nghe từ tên khốn kiếp nào?”
“Những lời ngu xuẩn này tiểu bối nghe được từ ‘thái đấu’ của ngoạn vật giới Trương Thâm Kinh.” (‘thái đấu’: ngôi sao sáng, nhân vật được mọi người kính trọng, chuyên gia hàng đầu)
“Hắc! Quả nhiên là nghe từ loại…” ( =)) hố chưa)
Thanh âm của Trương lão thái gia đột nhiên ngưng bặt, ngừng một giây, gằn từng chữ nói,
“Cái gì? Ngươi vừa nói ai? Ngươi ngươi… ngươi lặp lại lần nữa coi!””
Thụy Thanh vẫn như cũ bảo trì phong thái bình thản,
” ‘Thái đấu’ của giới cổ ngoạn, đại gia giám định và thưởng ngoạn hàng đầu – Trương Thâm Kính.”
“Ta ta ta… là gia gia của ta?”
“Thưa phải, là thượng thượng đại (đời cụ kỵ) lão đương gia của Thanh Dật Các, cũng chính là gia gia của Trương lão thái gia.”
“Cái cái … Cái này…”
“Trương Thâm Kính lão đương gia học thức uyên bác, kiến giải độc đáo, cả đời viết đến 18 quyển sách về giám thưởng cổ vật, mỗi chữ đều là châu là ngọc, tiểu bối đã may mắn được đọc qua từng chữ trong đó.”
Thụy Thanh thong dong nói tiếp,
“Vừa ban nãy những điều tiểu bối cả gan nói, cổ ngoạn chi đạo không nằm ở chỗ cất giấu lưu giữ, chính là trong quyển ‘cổ ngoạn giám thưởng tinh bản’ thứ 12 của Trương lão tiền bối, không thêm bớt một chữ.”
Mỗi lời hắn nói ra, hàng râu hoa râm của Trương lão thái gia lại run lên kịch liệt.
Trương lão gia và Trương Nguyệt Lãng cũng gấp gáp gần chết, một trái một phải đến gần đỡ lấy Trương lão thái gia.
“Gia gia, người ngàn vạn lần đừng kích động.”
“Cha, người đứng vững nào, đừng choáng.”
“Tránh ra…”
Trương lão thái gia đẩy đứa con độc nhất ra, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào giá sách bằng gỗ lê màu hoa vàng sau lưng,
“Đến lấy ‘giám thưởng tinh bản’ quyển thứ 12 của thái thái gia gia của ngươi mang lại đây cho ta…”
Trương lão gia vội vàng di chuyển thân hình béo mập đến lấy sách,
“Cha, đã lấy đến rồi.”
“Mở… mở ra… đọc đọc… đọc từng chữ cho ta!”
“Vâng.”
Trương lão gia mở sách, mắt đảo qua một lượt, cổ kìm không được rụt lại, e dè nhìn lão phụ thân của mình, không dám đọc,
“Cha, cái này… cái này không cần đọc cũng được…”
“Hỗn trướng! Ngươi đọc cho ta!”
Trương lão thái gia thốt nhiên rống lên.
“Vâng vâng vâng, để con đọc. Cổ… cổ ngoạn chi đạo, cất giấu lưu trữ, mà ở chỗ có thể để cho giá trị quý giá của chúng được trường tồn. Không ngừng thưởng thức, sử dụng, giám định, để những trân ngoạn hiếm thấy này có thể phát dương quang đại, mới thực sự là phong phạm của đại gia ngoạn vật… Cha! Cha! Người đừng kích động! Người đừng giận!”
Thấy lão phụ thân lảo đảo muốn ngã, Trương lão gia cái gì cũng mặc kệ, vứt quyển sách sang một bên đỡ lấy Trương lão thái gia an ủi,
“Đều là nhi tử sai, là nhi tử có mắt như mù, mang tiểu tử họ Thụy theo đến đây khiến cha giận như vậy, hài nhi.. hài nhi lập tức đuổi nó đi.”
Trương lão thái gia thở hổn hển, khí lực khôi phục lại chút ít, túm chắc lấy cổ áo con trai,
“Ngươi đuổi người ta làm gì? Ngu xuẩn, ngu xuẩn!”
Trương lão gia ngẩn người gật đầu,
“Vâng, nhi tử ngu… ngu dốt… xuẩn ngốc… Không đuổi dễ thế được, nó láo toét như vậy, để nhi tử cắt cụt chân nó…”
“Hồ đồ!”
Trương lão thái gia càng chửi ầm lên,
“Ngươi ta thật lòng ngưỡng mộ Thanh Dật Các chúng ta, học thuộc lòng 18 quyển sách về giám thưởng cổ ngoạn, thật đáng khen ngợi! Ngay cả lão đầu tử ta cũng không bằng, ngươi không ngờ còn muốn đánh gãy chân người ta? Hiếu học cầu tiến như thế, thông minh lanh lợi như thế, thật sự … Thật sự là có thể dạy thành tài! Có thể đạt thành tài a!” ( ô…. một con rùa đã rơi vào bẫy …)
Trương lão liền gật gù theo,
“Vâng vâng, hài nhi cũng biết nó có thể dạy thành tài.”
“Tiểu Thanh, gọi là tiểu Thanh phải không? Tiểu Thanh ngươi tới đây.”
Trương lão thái gia vẫy tay gọi Thụy Thanh.
Lão nhân gia trọng thể diện, nhất định phải xuống đài.
Thụy Thanh thông minh vô cùng, vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt, làm Trương lão thái gia trở tay không kịp, hiện giờ vội vàng tỏ ra “vô cùng” đau lòng tự trách tranh thủ lấy lòng lão. ( đồ gian manh =)))
Đến trước mặt Trương lão thái gia, Thụy Thanh giở mánh cũ, quỳ sụp xuống, khẩn thiết không gì tả nổi,
“Tiểu bối vô tri, để lão thái gia tức giận. Thụy Thanh từ nhỏ đã hết sức ngưỡng mộ phong phạm của ngoạn vật thế gia Thanh Dật Các, ngoài ngưỡng mộ nhất là gia gia của người thì người thứ hai chính là lão nhân gia người. Tiểu bối chẳng những thuộc lòng cả 18 quyển sách của lão thái thái gia mà cũng học nằm lòng “Cổ ngoạn thưởng tích lục” của người viết, lòng ngưỡng mộ với ngươi như sông như bể, nhiều không kể xiết. Thực là…”
Dừng lại một chút, thanh âm càng thêm nghẹn ngào,
” Thực là không ngờ vì nhất thời lắm mồm, lại làm động nộ vị tiền bối mình tôn kính nhất. Trương lão thái gia, cầu xin người vạn lần bảo trọng, nếu như cần hả giận đừng nề hà gì mà xin cứ đánh chửi Thụy Thanh. Nếu người không muốn nhìn thấy tiểu bối, tiểu bối… Tiểu bối lập tức rời khỏi Thanh Dật Các, có điều, e rằng từ nay về sau, Thụy Thanh đâm đau buồn mà chết mất.”
Nghe hết những lời này, ba đời ông cháu Trương gia, đều hoàn toàn hóa đá.
Trương Nguyệt Lãng cũng không phải không biết bản lĩnh của sư đệ.
Có điều lần đầu biết rằng bản lĩnh của sư đệ không ngờ cao đến bực này.
Y chẳng những có thể dễ dàng xử lý mình, còn có thể thu phục được phụ thân, càng dễ dàng giải quyết lão thái gia.
Thật là đáng sợ, lại nghĩ, ít nhất mình cũng kém sư đệ ba bậc, cả đời này cưỡi ngựa phóng theo cũng đuổi không kịp.
Trương lão gia lại càng cảm động vô cùng, nhãn quan của bản thân quả nhiên không tệ, mặc dù lời nói của tiểu Thanh thất lễ đôi chút, nhưng hiểu lầm có thể bỏ qua, vả lại còn tôn thờ phụ thân mình như thế, uh, đúng là một thanh niên không tệ.
Mắt Trương lão thái gia sớm đã sáng lên,
“Ngươi… ngươi đã xem qua ‘cổ ngoạn thưởng tích lục’ của ta?”
“Thật xấu hổ, tiểu bối cũng biết hiểu biết của bản thân không xứng để xem ‘cổ ngoạn thưởng tích lục’ mỗi chữ đều thâm sâu ảo diệu của Trương lão thái gia, nhưng mà nhịn không được mới đọc, đọc một lần rồi lại kìm không được đọc thêm lần nữa …”
“Ngươi ngươi…”
Trương lão thái gia kích động đỏ mắt,
“Ngươi đã đọc hết rồi?”
“Xấu hổ, tiểu bối gần đây lười nhác, quyển sách này của Trương lão thái gia, ngày hôm qua mới đọc có hai lượt, bình thường tiểu bối mỗi ngày đều phải đọc hết ba lượt mới được.”
“Ba… Ba lần?”
Trương lão thái gia quay đầu nhìn mặt nhi tử,
“Nhi tử, nó vừa mới nói… mỗi ngày đều đọc “cổ ngoạn thưởng tích lục” của ta ba lần phải không?”
“Đúng, thưa cha, tiểu Thanh nói như thế.”
Đột nhiên mật ngọt rót ầm ầm vào tim phổi, Trương lão thái gia sướng không nói nên lời.
Một hồi, lão nhân gia mặt mày tươi rói, thần thái sảng khoái, tinh thần tốt hơn rất nhiều.
“Sao còn quỳ thế kia? Mau mau, mau đỡ dậy! Nguyệt Lãng, còn không mau đỡ sư huynh của ngươi dậy?”
“Gia gia, đây là sư đệ của con…”
“Nói nhảm cái gì? Ta nói nó là sư huynh thì chính là sư huynh, ngươi xem ngươi là cái dạng gì, “cổ ngoạn thưởng tích lục’ của gia gia ngươi có đọc mỗi ngày 3 lượt không? Xem tiểu Thanh người ta tiến bộ biết bao nhiêu? Ta thấy nó bỏ công sức hơn ngươi nhiều lắm, từ hôm nay, ngươi là sư đệ, nó là sư huynh. Bất cứ việc gì cũng phải học hỏi sư huynh ngươi, hiểu chưa?”
“A?”
Trương lão gia bên cạnh quát hắn,
“A cái gì? Ngươi không nghe lời gia gia phải không? Còn không mau nói vâng lời đi?”
“… Vâng, gia gia, con hiểu rồi.”
Trương lão gia cười cầu tình,
“Cha, vậy chuyện tiểu Thanh ở đây nghiên cứu học vấn cổ ngoạn…”
“Nói nhảm! Đương nhiên phải giữ lại, khoản đãi như thượng khách. Nó mà muốn bỏ đi, ta sẽ tìm ngươi hỏi tội!”
“Đa tạ Trương lão thái gia.”
“Ai nha, Trương lão thái gia là thế nào, khách khí quá. Sau này gặp ta, ngươi cứ gọi gia gia là được rồi.”
“Vâng, gia gia.”
“Ha ha ha, hảo hài tử, đúng là hảo hài tử! Tiểu Thanh à, ngươi không cần gấp thế, sau này còn phải dạy bảo thằng tiểu tôn Nguyệt Lãng của gia gia nhiều nữa.”
“Yên tâm đi, gia gia, con nhất định sẽ cùng sư huynh ‘cọ sát’ (1) nhiều nhiều. Có điều người như con đụng đến nghiên cứu học vấn là mê mẩn không biết chán, thường muốn ‘cọ sát’ cả ngày, có đôi lúc mải mê đến mức quên ăn quên ngủ, chỉ sợ sư huynh chê con làm phiền.”
” Hắn dám?”
Trương lão thái gia cất cao giọng điệu, liếc nhìn Trương Nguyệt Lãng.
Trương Nguyệt Lãng da đầu tê dại, vẻ mặt như đưa đám,
” Tôn ……….Tôn nhi không dám…………”
Lần này thảm rồi, tinh lực sư đệ tràn đầy như thế, sau này sẽ không phải một ngày 12 canh giờ đều bị đặt trên giường chứ?
Cái địa phương kia, nhất định sẽ bị sáp đến tan nát mất!
——————
(1) (từ ẩn dụ) nguyên văn là “切磋” nghĩa là: “cắt gọt mài dũa” “cùng nhau học tập” nhưng với loại như Thanh thì 100% dùng nghĩa kép nên dịch lái sang tiếng việt thành “Cọ sát” cho hợp văn cảnh. Có gì sai sót thì góp ý giùm.