Chương 9
Tần Mạch Thời sầm mặt, anh vươn tay kéo Tần Nghiên vào nhà, sau đó đóng cánh cửa gỗ nặng nề lại. Anh không nói gì, Tần Nghiên cũng không nói. Không khí có phần đè nén.
Hồi lâu sau, anh mới nhẹ nhàng vuốt tóc cô, động tác dịu dàng nhưng khuôn mặt lại không một nét ôn nhu, giọng anh trầm thấp: Em lên phòng đi.
Tần Nghiên hơi nhăn mày, cô hất tay anh ra rồi quay lưng đi từng bước lên cầu thang. Tần Mạch Thời nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô, thâm tâm cuộn trào từng đợt giông tố mãnh liệt.
Bên ngoài, Tư Đông Diêm nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ mới khép lại, hai bàn tay đặt bên người siết chặt, gân xanh nổi lên từng đường. Anh biết chuyện năm đó lưu lại khúc mắc trong lòng mỗi người, cũng biết Tần Mạch Thời vô cùng chướng mắt anh có quan hệ cùng Tần Nghiên. Tư Đông Diêm khép hờ mắt che dấu cảm xúc, tuy nhiên, dù cho Tần Mạch Thời có khó chịu đến mức nào, việc anh đã quyết định, anh ta cũng không có quyền ngăn cản anh.
***
Sáng sớm, thời tiết thủ đô se lạnh, phủ mờ lên tấm kính cửa sổ một lớp sương mù nhạt, gió thổi qua chiếc lá ngô đồng nghe xào xạc, cảnh sắc chớm thu có phần quạnh hiu lạ lùng. Tần Nghiên nằm trên giường, cô đã tỉnh từ lâu, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Giấc mơ đêm qua chập chờn, lưu lại trong bộ não cô những hình ảnh mờ nhạt, điều duy nhất cô nhớ rõ là hình ảnh Kiều Hạ quần áo lộn xộn hoảng hốt quỳ trước mặt cô, đôi môi cô ta đóng mở liên tục, nhưng Tần Nghiên lại không nghe rõ cô ta nói cái gì.
Tần Nghiên ngồi dậy, bấm máy gọi cho Phương Thiến Quỳnh. Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, giọng chị Phương có phần ngạc nhiên:
- Tần Nghiên, có chuyện gì vậy?
- Hôm nay có lịch làm việc không? Nếu có thì nói địa chỉ cho em, em tự lái xe đến. Chị đến trước chờ em là được.
- Hôm nay không có cảnh quay của em, sáng nay đạo diễn quay cảnh của nữ hai và nam chính trước.
- Nói với đạo diễn thêm cảnh của em vào đi, hôm nay em muốn làm việc. – Cô vừa nói vừa xuống khỏi giường, làu bàu- Thật không muốn ở trong cái nhà này tí nào!
- Chị..nghe nói cậu cả Tần trở về, hai người sống chung với nhau à?
- Ừ, anh ta cưỡng ép em thì có. Chị liên lạc với đạo diễn đi. – Dứt lời, cô cúp máy, lê bước vào phòng tắm.
***
"Dĩ Vãng Thanh Xuân" là thể loại phim vườn trường, tất nhiên địa điểm quay là tại trường học, đoàn làm phim chọn trường Nhị Trung làm địa điểm quay phim. Lúc Tần Nghiên đến nơi, mọi người đã bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc. Mỗi lần cô xuất hiện, động thái rất lớn rất ảnh hưởng, Tần Nghiên dẫn đầu, bên cạnh là trợ lí và quản lí, đằng sau là đoàn đội trang điểm tạo hình riêng, bonus thêm mấy vệ sĩ xuất thân từ trong quân đội, khí thế như xông pha trận chiến nào đó, tàn sát mọi con mắt.
Đạo diễn ra hiệu ngừng máy quay, đây là bộ phim đầu tiên ông hợp tác cùng Tần Nghiên, trước đó cũng nghe qua danh tiếng của vị minh tinh đại tiểu thư này, thầm nghĩ không thể đắc tội, nhưng ông trước giờ chưa từng làm cái việc chân chó nịnh hót ai bao giờ nên thái độ với cô cũng chỉ có thể là tôn trọng ôn hòa mà thôi.
- Quản lí Phương đã gọi điện cho tôi rồi, tôi cũng đã thêm cảnh của cô Tần và Diêu Hoắc vào lịch trình quay, đợi cảnh của Cố Tâm Du và Diêu Hoắc kết thúc là tới cảnh của cô.
- Được. – Tần Nghiên gật đầu, sau đó ngồi xuống chỗ đã được sắp xếp trước, đạo diễn nhìn là biết cô ở lại xem diễn nên cũng không nói gì thêm.
Hiện tại là cảnh quay của Cố Tâm Du và Diêu Hoắc. Phân đoạn này diễn ra lúc Từ Bỉnh Long phát hiện Trình Lệ Giai thầm mến Giang Đông, một cỗ bực tức vô cớ dâng lên nhưng anh không hiểu nguyên nhân chính là vì anh đã thích cô bạn thanh mai của mình. Sau đó liền bắt gặp một cô gái đang cùng năm tên du côn đánh nhau hăng say, sẵn tâm trạng buồn bực, hơn nữa cô gái đó có vẻ yếu thế anh không chút do dự lao vào quần nhau một trận với lũ du côn kia. Kết thúc cuộc ẩu đả, cô gái kia hào sảng đập vai anh nói muốn cùng anh kết bạn. Tính tình Từ Bỉnh Long vốn nóng nảy, là một học sinh hư điển hình, khi cười luôn là bộ dáng xấu xa đáng ghét mà đẹp trai khiến nữ sinh mê đắm, ngoài Trình Lệ Giai trắng mềm nhút nhát, là mục tiêu anh trêu chọc từ nhỏ đến giờ ra, lần đầu tiên anh gặp một cô gái tính cách thoải mái như con trai, liền thoải mái đáp ứng cô. Cô gái đó là Tiết Á Á.
Cố Tâm Du và Diêu Hoắc đã học qua các động tác võ do thầy hướng dẫn dạy bảo, cảnh quay đánh nhau với diễn viên quần chúng khá tốt, đạo diễn liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn máy quay lóe lên vẻ tán thưởng.
" Tiết Á Á vỗ mạnh tay lên vai Từ Bỉnh Long, giọng nói sang sảng:
- Người anh em, cậu được lắm, không thua kém tôi chút nào.
Từ Bỉnh Long nghe vậy chỉ nhếch môi cười nhạt, bộ dáng bất cần lại đẹp trai đến nỗi nữ sinh muốn khóc thét. Tiết Á Á thấy vậy chỉ hơi ngơ ra, sau đó khoác cánh tay nhỏ lên vai cậu, ghì mạnh xuống:
- Tôi thấy cậu vừa mắt lắm, hai chúng ta kết nghĩa bạn bè, sau này mỗi lần đánh nhau, tôi liền gọi cậu tới. Thế nào?
Từ Bỉnh Long nhét hai tay vào túi quần, dùng vai hất tay Tiết Á Á xuống, giọng nói lười biếng:
- Được thôi "
- Cut! Diêu Hoắc, động tác hất vai của cậu ẻo lả quá, làm lại. – Tiếng đạo diễn vang lên, Diêu Hoắc đen mặt, vì tay cô ta vừa nặng vừa cứng, bổn thiếu gia ẻo lả chỗ nào???
- Tôi để hờ thôi, anh hất nhẹ là được. – Đã thế, Cố Tâm Du còn tưởng thật, vẻ mặt thật thà nhìn anh ta. Diêu Hoắc bất mãn hừ nhẹ. Cố Tâm Du chỉ nhìn anh ta lắc nhẹ đầu, thầm nghĩ bộ dáng anh ta đúng là đỏng đảnh.
Cảnh quay giữa hai người kết thúc, ngay sau đó liền đến cảnh của Tần Nghiên và Diêu Hoắc. Lần đầu Tần Nghiên diễn vai tiểu bạch thỏ trắng mềm dễ bắt nạt hơi tí là khóc hơi tí là đỏ mặt. Diêu Hoắc mấy lần suýt NG vì cái vẻ mặt của cô, đạo diễn thì liên tục gật đầu, lúc đầu thì tim anh ta còn đập bùm bùm, sau đó anh ta liền triệt để muốn nôn ọe vì cái bản mặt bạch liên hoa của Tần Nghiên. Tần Nghiên chỉ hung hăng lườm anh ta cảnh báo, hai người đều là diễn viên hạng A, rất nhanh mấy cảnh quay đều kết thúc.