Chương 23: Đánh ghen
- Sao mà thở dài thườn thượt thế cô nương? Đứng cạnh bên Hạ Dương ngoài hành lang, Thùy Dương thăm hỏi nhiệt tình.
- Haiz…., tui là đang có chuyện phiền não đây nè.
- Làm sao? Nói qua đây, quân sư mà đã nhúng tay vô thì khó khăn nào cũng giải quyết được hết. Vỗ ngực tự tin.
- Ngày trước bà nói qua đó, chuyện của bố tôi, tôi mới phát hiện ra ổng có gì mờ ám lắm nha.
- Cụ thể là cái gì? Tò mò quá ah, tui đã nói mà lị, chỉ có trúng phóc.
- Hôm rồi vô tình nhìn thấy bố bí mật giấu mẹ tôi dùng di động nói chuyện với ai đó, tôi xem số điện thoại mới biết là số của chị Thu đầu phố bà ạh.
- Vỗ tay cái đét, tui đã nói trước mà ko tin, giờ thì trắng mắt ra rồi chứ? Thùy Dương buột miệng nói lớn.
Bịt mồm cô nàng, Hạ Dương nhắc nhở:
- Nhỏ mồm thôi, chuyện chưa đâu vào đâu, cũng chưa có bằng chứng xác thực, tui vẫn đang để ý.
- Ừ, bà làm vậy là đúng đó, cẩn thận kẻo bứt dây động rừng. Cứ để xem họ có tiến triển gì hơn ko, có khi mình hiểu lầm thì lại khó xử lí.
- Ừ.
- Mà bà nói qua với mẹ chưa?
- Chưa, ko tính nói, đợi xem kết quả điều tr.a thế nào đã.
- Good! Vậy cũng đừng buồn phiền gì nhiều, chưa xác minh được gì mà cứ lo hão, tôi trông bà già hơn chục tuổi rồi đó. Véo véo mà nàng trêu ghẹo.
- Haiz, ko lo ko được ah. Bao nhiêu là chuyện xảy ra dồn dập chẳng qua cố tình có ý ko nói cho Thùy Dương biết những “ vấn đề nhỏ nhặt” còn lại.
- Cứ như bà già đau khổ ý, trưa tan học đi chơi đi. Chủ động tìm cách xả stress.
- Định đi đâu?
- Thằng Hải Kều nhờ tôi rủ bà trưa đi KFC. Bà đồng ý đi mà, bà ko thích cũng phải nể mặt tui chứ? Người ta khoái món đó nhất nè.
- Tui ko thích cái thằng hâm đó, bà thích đi mà đi với hắn. Hạ Dương nguýt dài.
Hải Kều là tên vừa béo vừa lùn, học lớp A , theo đuổi nàng từ sau lần nàng cùng các bạn tham diễn vở kịch “ Tấm Cám thời nay”. Hắn là tên hám gái, thay bồ như thay áo, nay em này, mai em khác, được cái nhiều tiền, ra vẻ công tử bột nên "vinh hạnh" được nhiều em lợi dụng bòn rút đi tung tiền. Mà nàng thì chúa ghét cái loại ba lăng nhăng đó, ko thèm tiêu tiền của hắn, lần nào mời nàng đi đâu nàng cũng từ chối. Bất quá, càng như thế hắn đeo bám càng dai, nàng cũng chán ko thèm quan tâm.
- Bà việc gì phải để ý, kệ cha nó chứ, bà ko đi là tôi cũng ko được đi, thôi thì vì tôi bà hi sinh 1 làn này ko được sao? Tui ko phải bạn than nhất của bà ah? Giở chiêu này ko tin ko hàng phục được Hạ Dương cứng đầu khó bảo.
- Liếc mắt khinh bỉ, học tập ai đó, bà quả là họ hàng nhà lão Trư. Quay lưng đi vào lớp học, khiến Thùy Dương hụt hẫng.
- Sao nào? Ko đi là tui ko chơi với bà nữa, có gì đừng gọi tui à nha. Hăm dọa ấy mà, chiêu thức trẻ con này chỉ đe được Hạ Dương thôi.
- Nói nhiều, vào học đi, cô lên rồi đấy. Ko ai ăn mất phần của bà đâu mà sợ. Bật cười vì thái độ của cô bạn, ai bảo nàng là bạn thân của mình chứ?
- Zê..ê…eeee! Iu bà nhứt mà. Hi hi ha ha, bám đuôi Hạ Dương.
.....
- Này, Dương, bà biết chuyện gì chưa? nhìn thấy bóng Hạ Dương đứng đợi ngoài cổng trường, Thùy Dương nhào vô sốt sắng.
- Gì? Có chút hóng hớt, bản năng ấy mà.
- Thằng Hải Kều hết giờ phải lên phòng Kỉ luật, hoãn buổi đi ăn trưa nay rồi.
- Có chút ngạc nhiên mà cũng vui vui, vậy là đỡ phiền hà, cố giấu nụ cười, hỏi han tình hình, có chuyện gì vậy? Sao hắn lại bị kỉ luật?
- ch.ết cái tội ɖâʍ dê, nó ngồi trong giờ xem phim cấp 3, bị thầy giáo bắt được, tịch thu điện thoại luôn.
- Chu choa! Đáng đời nha, mà ông nào ghê gớm vậy tóm được sơ hở của hắn? Lại còn "đì" hắn dữ vậy, ko sợ thầy hiểu trưởng à?
- Mắt chuyển sáng rực, ngưỡng mộ, là Phong ca anh hùng của mình đó ah, trời ơi, quả là nghĩa hiệp, ko sợ bị đuổi việc nên mới sờ gáy nó, lần này ko biết thầy hiệu trưởng xử lí sao đây?
- Hắc hắc, Phong ca Pro nhỉ, có khi nào cũng như mấy ông trước, mất nghiệp luôn vì thằng đó ko? Thầy hiệu trưởng thiên vị bỏ xừ, toàn che giấu cho con trai thôi nên nó mới được thể lên nước, ko sợ ai cả.
- Ko biết được, cả trường đang xôn xao lên kia kìa. Về bà hỏi thầy xem nhá.
- Ừ, để xem Matiz có làm khó được Mercedes ko. Hehe, có kịch hay để xem rồi. Hạ Dương hí hửng.
- Rồi về đi, cò gì thông báo khẩn cho tui, bye bye.
- OK! Bye!
Nói là nói vậy chứ Hạ Dương cũng đang lo lắng lắm đấy.
Bằng chứng là nàng đang cong mông đạp xe với tốc độ motor để về nhà gặp Phong ca hỏi thăm sự tình.
Nếu mà Phong ca bị đuổi việc thì sao?
Lớp nàng sẽ bị thay giáo viên chủ nhiệm, thực ko thích tí nào.
Bản thân ko phát hiện được rằng, chính mình rất quan tâm chuyện của người ta, thậm chí ko muốn có một ngày lên lớp ko nhìn thấy hình bóng ấy trên bục giảng.
Lúc này, Phong ca vẫn đang ung dung, thư thái ngồi uống trà trong phòng hiệu trưởng.
Là do vô tình đi ngang qua, nghe được câu chuyện của 2 cô gái tên Dương, bỗng dưng nảy sinh tâm ý ko muốn nàng đi chơi với một ai khác.
Thôi thì nhân tiện, giúp đỡ Như Tùng cắt 1 cái đuôi, ai ra tay mà chẳng như nhau a?
Cũng nhờ trời giúp mới túm được bằng chứng, bắt quả tang tại trận, lôi hắn lên phòng làm biên bản kỉ luật.
Dù là con trai thầy hiệu trưởng cũng ko thể để qua mặt một người như Phong ca.
Chàng là ai kia chứ?
Tổng giám đốc của tập đoàn Vũ Long chứ đâu có đùa.
- Thật cảm ơn thầy đã dạy dỗ thàng con hư đốn ấy, nó ko biết sợ ai khiến các thầy cô chẳng quan tâm đến. Nhờ thầy tôi mới biết được sự tình này, lấy làm hổ thẹn. Giọng ông hiểu trưởng vang lên đều đều thập phần xấu hổ.
- Dạ, cháu cũng ko có làm gì, có điều ko biết chú có trách chuyện này ko? Hải là con trai chú mà.
- Ko dám, con hư là tại cha mẹ đã ko dạy dỗ cẩn thận, tôi mới có lỗi trong truyện này, khiến thầy phải bận tâm rồi. Tôi cảm ơn thầy còn ko hết nữa là…
- Dạ, vậy chú có thể giúp cháu 1 chuyện này được ko?
- Là gì thế? Thâm tâm nhủ thầm, khá lắm, trực tiếp đòi hỏi ko đi vòng vo, cũng dễ đối phó thôi.
- Cho cháu một quyết định đuổi việc. Lạnh lùng đưa ra một đề nghị chưa từng có.