Chương 47: Như Phong trên giường lớn

- Vợ yêu a! Như Phong hài hước ghé tai nàng thì thầm, đôi mắt ko giấu ý cười nhìn nàng, 3 tháng đầu mang thai thực là trở nên khó tính hay sao?
-
Rõ ràng là muốn trêu nàng ah.


Bất quá nay nàng ko có tâm để ý đến việc đó mà đốp chát lại ổng. Hạ Dương so mặt buồn re, lẳng lặng tự mình xoay một vòng trên chiếc giường nệm ấm êm, tránh nhìn thấy mặt ai kia.
Như Phong thực vĩ đại, cảm tử quân ko sợ ch.ết, tiếp tục tấn công:


- Bữa tối thấy “vợ yêu” ăn ko ngon nha, như vậy thực làm khó cho “baby của chúng ta” a, lại nữa, chút sẽ ko có sức mà đi ngắm pháo hoa đó. Chỗ nào cần nhấn mạnh, kéo dài Như Phong đều nhiệt tình thực hiện.
- Ha?
Rốt cục thì nàng cũng có phản ứng rồi nha.


Hạ Dương một bên nghe Như Phong lải nhải cũng phát hiện có gì ko ổn.


- Vợ nào? Baby ở đâu ra? Rất ngạc nhiên cùng có chút căm phẫn vì biết được ý định chọc ghẹo mình của Như Phong nhưng nàng vẫn kiên trì giả ngốc hỏi lại. Chẳng qua ngữ điệu hơi bị… đột biến một chút, âm lượng thực nhỏ hỏi lại, nàng vẫn sợ có chiêu nghe lén phòng mình rồi bị lộ tẩy, ko dưng lại bị đuổi ra khỏi biệt thự thì thật thê thảm đó.


- Đây, và đây. Như Phong cũng rất phối hợp, một tiếng “đây” liền chỉ vào mặt nàng, tiếng thứ 2 thì di chuyển ngón tay xuống tầm thấp, nhoẻn miệng cười cực kì “happy”.


available on google playdownload on app store


- Mơ a? Hạ Dương đã dần quen với kiểu nói chuyện với người yêu, ngữ khí lễ phép phai nhạt, người ta còn chưa có kết hôn mà, ko là vợ của ai hết. Dứt lời nàng ra sức vểnh mặt hít mũi rất tự đắc.
- Ai nha, Như Phong thực gần nàng rồi từ phía sau, ôm nàng trong lòng ( ám muội quá đi >_
Hả?


Hạ Dương giật mình thảng thốt, từ trong lòng địch thủ thoát ra, há hốc miệng:
- Nhẫn?
- Ưh. Gật đầu xác nhận.
- Cái này? Hạ Dương nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng nhớ ra, từ trong cổ lôi ra sợi dây chuyền ngày đó.
- Ưh.


- Lần đó là cầu hôn thật? Hạ Dương vẫn chưa tiêu hóa nổi, tưởng là “diễn kịch” mà thôi
- Ưh.
- Em bị lừa? Hạ Dương nghi hoặc hỏi tiếp.
- Ưh. Như Phong gật đầu rồi mới nhận ra mình “lỡ lời”, nghẹn ngào nhìn nàng, cúi đầu nhận lỗi, thực ko muốn lừa em, chẳng qua anh muốn đợi thêm một chút.


Hạ Dương tức tối đứng dậy, nàng ko tức giận vì bị người khác lừa, chỉ trách mình ngốc nghếch bị “hãm hại” mà không biết, buồn bực đi ra ngoài ban công.
Đáng tiếc trong mắt Như Phong như vậy lại thành hờn giận, vậy nên Như Phong chàng cũng đành kiên nhẫn “bám gót” người đep:


- Người ta ko có cố ý mà, chỉ là muốn đợi em lớn lên một chút… Giọng như Phong nhẹ nhàng, ngọt ngào nồng đượm tâm ý.
- Ý thầy là chê em “trẻ con” hả? Hạ Dương mới đầu ko có giận, giờ phút này như muốn phát hỏa, đối diện với Như Phong trừng mắt tỏ vẻ ko thể tin.


- Ah, ko có. Như Phong vội vội vàng vàng xua tay loạn xạ, ko nghĩ mình lại vụng về thế này, càng giải thích càng rối rắm, ý anh là muốn đợi đến ngày đặc biệt để cho em biết sự thật thôi. Hấp tấp cũng nói hết câu, Như Phong phồng má vẻ trẻ con thật đáng yêu.


Quả nhiên vẻ mặt ngây thơ vô ( số) tội của chàng đã vượt qua thử thách của nàng, Hạ Dương phì cười trước điệu bộ của Như Phong, đầu lóe lên tinh quang, cười hắc hắc một cách nham hiểm, lôi tay Như Phong vào phòng:
- Ngồi đó đi. Hạ Dương “uy dũng” chỉ đạo sếp lớn ngồi vào vị trí.


- Ân. Nghe lời, nghe lời, nàng bây giờ là thái hoàng thái hậu nha.
Nhìn theo bóng dáng Hạ Dương đi tới đi lui, lục lục tìm tìm trong túi đồ, Như Phong không khỏi buồn cười:


- Có phải muốn tìm cái này ko? Giơ bộ bài trên tay đưa qua đưa lại, Như Phong trưng bày đúng một bộ mặt của “tiểu nhân đắc chí” ( cái này là theo miêu tả của Hạ Dương à nha, ta ko có liên quan đến đâu huhu soái ca của ta thành tiểu nhân hồi nào ta ô ô….)


Nheo ánh mắt cực kì nguy hiểm, Hạ Dương thực muốn phát điên nhìn chàng, như thế nào mà ổng lại lục đồ của nàng chứ?
- Thầy…, có nghẹn họng mấy giây,… ăn trộm. 2 từ đấy là từ thích hợp nhất mà nàng có thể nghĩ được lúc này.


- No, No! Anh thấy nó vứt ở đây nên xếp gọn vô đấy chứ? Như Phong hàm mặt oan uổng thanh minh, không phải là em lôi ra sao?


- Ha? Có chút ngạc nhiên, em hả, Hạ Dương nhớ lại rồi tự trách mình, thật là già rồi lẩm cẩm mà, nàng trước có mang ra để nghịch ngầm mấy trò bói toán linh tinh mà lại quên ko cất đi, xấu hổ thật ah, uhm đúng rồi.


- Dùng cái này làm gì? Muốn bài bạc hả? Như Phong giọng điệu tr.a hỏi như hỏi cung tội phạm vậy, đúng là bệnh nghề nghiệp bị tiêm nhiễm nặng rồi.
- Ko, Hạ Dương trực tiếp phủ nhận, em chơi với ma ah? ( Ý nói muốn chơi cũng ko được đó ), bói toán vớ vẩn ấy mà.


- Ai nha, biết bói bài hả? Như Phong ngược lại hết sức hào hứng, trao bài vào tay nàng, thử xem, hôm nay anh có lấy được lòng công chúa hay ko?


- Hứ, Hạ Dương hiểu được ý tứ trong câu nói đó, mặt tự nhiên phiếm hồng nhưng vẫn rất quả quyết tránh đi, ko giúp Như Phong xem bói, chỉ lặng lặng ngồi chia bài, mang ra chơi “phỏm”, ai thua bị phạt ha.
- Ko, muốn xem bói đó, phỏm 2 người chán phèo. Như Phong vẫn kì kèo như con nít.


- Vậy đổi “ cây”, nhanh gọn đơn giản.
- Thầy giáo ko được chơi bài, vi phạm chuẩn mực đạo đức xã hội đó, lại còn hướng dẫn học sinh phạm luật nữa, tội càng thêm tội, thầy ko gánh được đâu. Như Phong lấy lại bộ dạng khi giáo huấn học sinh nói với nàng.


Thật ko ngờ tới, Hạ Dương theo chàng bao lâu nay, cũng trau dồi được ko ít, cư nhiên mà giờ phút này lại có thể “làm phản”, hạ gục chàng một vố quá đẹp.
Hạ Dương nàng bắt chước ngữ khí nhàn nhạt của Như Phong, chầm chậm tiếp lời:
- Cái chính là ko có luật nào cấm “vợ chồng” chơi bài nha.


- Hơ Cái này rõ ràng là nàng học lỏm của ta.
Như Phong hơi bất ngờ nhưng cũng đành xuôi theo, ai bảo mình là người buộc thòng lọng chứ, giờ thít cổ chính mình rồi.
Bất quá, chàng cũng cực kì vui vẻ, xem kìa, nàng ấy thừa nhận 2 ta là “vợ chồng” đó nhé.
Why am not I so happy?


Cái trò chơi bài sai khiến này, nàng đã luyện tay nghề cả nhìn năm nay rồi. hahaha
Trước ở quê, suốt ngày theo anh trai cùng Đại Hải vui chơi, lại nhờ “tư chất thông minh” vốn có mà học được thói gian lận.


Khó trách, Như Phong từ đầu đến cuối đều kém điểm nàng, ko được phản kháng làm theo lời Hạ Dương yêu cầu.


Này mới thấm thía cái gọi là biến thái vô biên của nàng, ai dưng lại kêu chàng ra hôn…. cánh cửa, nói “ I Love You” với một con gấu bông,… chưa kể đến kêu chàng kẹp lơ hồng lên tóc rồi chụp ảnh…
Má ơi, đây gọi là thể loại gì hả trời


Lần cuối cùng, sau khi trút cái váy chữ A ra khỏi người, vinh dự được in một tấm ảnh Phong – woman, Như Phong hết chịu nổi kháng nghị:
- Đổi trò khác đi, xui hết biết đó.
- Ko, đang vui mà? Hahaha Hạ Dương từ trong biển cười ngặt nghẽo bác bỏ ý kiến.


- Em gian lận? Ko gian lận làm sao thắng hoài a? Như Phong nghi hoặc nhìn nàng. Hổng lẽ nãy giờ bắt nàng chia bài đã tạo thời cơ để nàng thực hiện âm mưu?
- Ko có, Hạ Dương chột dạ phủ nhận, nếu thầy ko muốn vậy thôi, chơi oẳn tù tì cho công bằng Nín cười, nàng cố gắng giữ khuôn mặt ko bị co giật tiếp chuyện.


- Ý kiến hay! Như Phong khen ngợi nàng rồi rất hào hứng chí khí ra trận.
One two three…, One two three…
Sau mấy lần hòa nhau, Như Phong cũng nhảy lên khỏi giường, cười một cách ám muội:
- Công lý ơi, ta đến đây.


- Kinh! Khẩu hiệu này nghe như muốn bóc lột ta ý? ( Nãy giờ ai mới là người bóc lột hả cô nương?) Cái gì ah, nói trước biến thái em ko làm, ngoài phạm vi khả năng của em em cũng ko làm. Hạ Dương rất nhanh mồm nhanh miệng đặt điều kiện.


- Ko biến thái, ko cần em phải làm gì, Như Phong lắc lắc ngón tay trỏ trước mặt nàng, nháy mắt ẩn ý, nhếch môi cười gian.
Hạ Dương thực ko rét mà run, ngồi trên giường vô thức cũng kéo chăn lên cao, cười hi hi ha ha một cách gượng ép:
- Ha, trên này về đêm thực lạnh ah.


- Khỏi cần. Không nghĩ đến Như Phong thật sự muốn làm gì đó, lật tung chăn của nàng ra, ghé sát tai nàng thì thầm, ko cần phải sợ lạnh thế chứ, có điều hòa nha.


- A ừ, nhưng em vẫn thấy hơi lạnh. Run, run lắm đó. Hạ Dương nàng là đang sợ sẽ bị như Phong bắt nạt làm cái gì gì đấy, hồi trước có nổi vụ scandal của Hoàng Thùy Linh, nàng biết rõ rồi nha, giờ run ko phải vì lạnh mà vì nỗi lo sợ đó nên tự nhiên miệng cũng lắp bắp, thầy…, cái này…, khoan, để em nghĩ đã.


- Nghĩ gì? Làm luôn và ngay. Như Phong khẩu lệnh rất dứt khoát, động tác cũng dứt khoát, 1 lần nữa kéo chăn ra.
- Ko được ah. Hạ Dương thực sỡ hãi, hét lên, 2 tay co quắp che chắn trước ngực, đầu óc trống rỗng.
Nhìn Hạ Dương có phản ứng mãnh liệt như vậy, Như Phong có chút ngỡ ngàng.


Rất nhanh sau đó, Như Phong đã đổ người về phía trước, cười lớn
- Ha ha ha, đau khổ ôm lấy bụng, Như Phong cố gắng kìm nén, khục khặc cổ họng, lấy đủ Oxi vào phổi mới phập phồng, đầu óc đen tối nha cô nhóc.


- Hử? Ko phải là… Hạ Dương bị vạch trần thế nên đỏ mặt, ngại ngùng, vậy là gì chứ? Tự nhiên thầy cứ vô kéo chăn của em làm chi?
- E hem, là thế này…, Như Phong tự mình điều tiết hô hấp, chậm rãi nói với nàng.


- Hức, tưởng gì, vậy mà làm bộ bí mật muốn ch.ết đi được. Hạ dương thở phào, cảm thán một câu trước khi đứng dậy.
….
- Thực ko sợ chó mèo chạy hết? Hạ Dương nghi ngại nhìn Như Phong chờ đợi câu trả lời.
Đáp án là một cái gật đầu cường nghị, Như Phong nhân tiện nói thêm:


- Nếu như em ko muốn nói bố mẹ và Nguyệt, Tùng là “chó mèo” thì ok.
Hắc. Gieo tội cho người đó ah? Hạ Dương ko ý kiến, im lặng làm theo.
- a. Tiếng Hạ Dương vang lên.
- Đấy là muỗi kêu chứ có phải là hét đâu?


Cau mày tỏ vẻ khó chịu nhưng Hạ Dương vẫn nỗ lực làm theo, bi phẫn thở ra mà “hét” lên:
- aaaaa!
- Chưa được, lắc đầu ko hài lòng, làm lại.
- AAAAA!


- Tạm ổn nhưng vẫn chưa được, to thêm một chút, em ko biết thể nào là Hét lên hả? Tưởng tượng như khi em đang hát Rock học trò ngày trước đó? Cố gào hết sức xem. Như Phong ko giấu nụ cười, nhớ lại kỉ niệm xưa gợi nhắc nàng.


- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!! Hạ Dương ko những ko phẩn đối mà còn rất tích cực làm theo, đưa 2 tay lên miệng, rút hết hơi mà hét lên.
- Bộp bộp bộp, tiếng Như Phong vỗ tay khen ngợi, thật ko uổng học sinh giỏi ah, tiếp thu nhanh, phải như vậy chứ. Như Phong nhìn nàng âu yếm, tay đưa lên vén tóc mai của nàng theo những cơn gió tung bay.


Hạ Dương tâm tình vốn dĩ, âu sầu ảo não vì lo nghĩ quá nhiều, nay theo tiếng “a” kia mà đi ra hết, cảm động dựa vào vai ai đó.
Sự quan tâm ko cần nói thành lời, chỉ cần như vậy cũng đã giúp nàng hiểu, chàng đáng yêu biết bao.






Truyện liên quan